Phù Diêu

Chương 584: Dừng lại (1.2)



Vương Quốc Hoa vừa quyết đoán vừa giỏi gánh vác trách nhiệm, bí thư như vậy sao cấp dưới không phục mà đi theo?

Mã Xuân Sinh vẫn có chút nghi ngờ hỏi lại một câu:

- Nói như vậy thì có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt không? Dù sao đây là chuyện trong đội ngũ cán bộ chúng ta, nói ra…

Vương Quốc Hoa cười cười xua tay cắt ngang lời Mã Xuân Sinh. Làm vậy nhìn qua không lễ phép nhưng lại cho thấy hắn có khí thế của một bí thư.

- Cái này anh không cần lo, có việc do tôi phụ trách. Trước khi đăng bài thì đưa tôi ký tên.

Lúc này Mã Xuân Sinh không còn gì để nói. Vương Quốc Hoa đã tỏ rõ thái độ, có trách nhiệm lớn đến đâu cũng do hắn phụ trách. Lâm Cảnh Hạo và Mã Xuân Sinh đều khá chấn động. Lãnh đạo là một nhóm quần thể đặc biệt, có chuyện tốt luôn là của lãnh đạo, có phiền phức là của cấp dưới. Vương Quốc Hoa có can đảm tỏ vẻ đứng trước phụ trách không phải là nói mồm mà là đứng ra ký tên.

Chuyện cứ như vậy được quyết định, hai người Lâm Cảnh Hạo đứng lên cáo từ. Vương Quốc Hoa thấy hết giờ làm liền chuẩn bị dọn đồ, trưa hắn cũng định mời Hoàng Nhàn dùng cơm, tối là do Vương Suất mời cơm.

Vương Quốc Hoa vừa ra cửa đã thấy Chu Hồng tươi cười đứng đó.

- Bí thư, tôi …

Vương Quốc Hoa thấy cô liền nhíu mày, Chu Hồng có chút mất tự nhiên nhìn mình một chút xem có gì không đúng. Cô nghĩ là bộ đồ của mình làm Vương Quốc Hoa thấy không vừa mắt.

- Cô làm gì vậy hả? Tôi đã nói dựa vào thành tích cơ mà?

Chu Hồng ngẩn ra thầm nghĩ tên Vương Quốc Hoa này không thích mấy việc kia, mình còn tưởng, uổng công mình suy nghĩ …

- Cái này, lãnh đạo, …. Tôi chỉ là đến xin chỉ thị xem nên phối hợp với thị trưởng Vương về hành động chỉnh đốn xe công như thế nào mà thôi.

- Ừ.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Hồng, hắn cười nói:

- Cô nên đi hỏi thị trưởng Vương chứ?

- Lúc hành động cụ thể cục Tài chính đương nhiên là phải hưởng ứng chẳng qua tinh thần trung tâm còn phải đợi ngài quyết định mà.

Chu Hồng vừa nhìn vẻ mặt Vương Quốc Hoa liền thấy có cửa nên vội vàng cười cười lấy lòng một câu. Ý chính là tôi nghe bí thư.

Đây đúng là cây cỏ mọc ven tường. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy. Chẳng qua hắn cũng hiểu Chu Hồng không có lựa chọn nào khác.

- Nếu như vậy vừa đi vừa nói chuyện.

Vương Quốc Hoa đi trước, Chu Hồng đi sau nửa bước. Chẳng qua phụ nữ đi bước nhỏ nên Vương Quốc Hoa cũng đi từ từ.

- Sau khi về cô triển khai tự kiểm tra, cục Tài chính là một đơn vị rất quan trọng của thị xã, ở vấn đề này nhất định phải làm gương. Cấp bậc nào đáng để có xe, cấp bậc gì có xe gì, mấy điểm này tỉnh đã có quy định rõ ràng. Còn có một điểm đó là xe dù đấu giá thì tiền cũng không phải là nhét vào túi riêng mà phải dùng ở chi tiêu hàng ngày.

Xuống lầu, trước khi lên xe Vương Quốc Hoa nói:

- Được rồi, cứ như vậy đi, trưa nay tôi còn có hẹn.

Vương Quốc Hoa rời đi, Chu Hồng đứng đó có chút nuối tiếc lẩm bẩm nói:

- Không mời người ta ăn bữa cơm, phí công đi theo hắn một chuyến bị bao người nhìn thấy.

Tuy nói thế nhưng trong lòng Chu Hồng vẫn thầm may mắn không lọt vào danh sách đen của Vương Quốc Hoa, đây coi như là việc tốt.

Vấn đề là Chu Hồng luôn cảm thấy tên Vương Quốc Hoa này không quá thích mình. Việc đó làm cô thấy khá lo lắng.

Vương Quốc Hoa cũng không phải bài xích Chu Hồng, chẳng qua Vương Quốc Hoa không dám dễ dàng tỏ thái độ. Nguyên nhân rất đơn giản dùng tốt một cấp dưới có năng lực xuất sắc thì sẽ ổn, còn nếu dùng không tốt thì sẽ có nguy hại khổng lồ.

Bây giờ mới là giai đoạn thử thách, rèn luyện nên Vương Quốc Hoa đương nhiên phải giữ khoảng cách với Chu Hồng. Mặc dù là Chu Hồng ám chỉ dựa vào thì Vương Quốc Hoa vẫn cần phải suy nghĩ kỹ.

….

- Tằng nhân tửu túy tiên danh mã

Duy khủng tình đa lụy mỹ nhân

Phủ kì đàm tiếu càn khôn vũ

Vạn pháp tự nhiên quân chưởng trung (1)

Trong tay cầm cốc rượu vang, trước người có một cô gái xinh đẹp đang quỳ gối dùng miệng lưỡi phục vụ, Thủy Trung Sa rất vô sỉ đọc một câu như vậy.

Không biết từ lúc nào từ câu lạc bộ đã trở thành một xu thế lan tràn rất rộng. Mặc kệ là trắng hay đen chỉ cần khoác chiếc áo này bên ngoài là có thể đường hoàng kinh doanh. Nếu như sau từ câu lạc bộ thêm hai từ “tư nhân” thì có nghĩa là không kinh doanh với bên ngoài, chỉ là nơi để mình hưởng thụ.

Câu lạc bộ tư nhân “Linh lung thủy tạ” do Thủy Trung Sa sở hữu, tên Thủy Trung Sa này đúng là khác loại ở Thủy gia. Năm 16 tuổi đã vào đại học nhưng không chịu chuyên tâm học, nghiên cứu khoa học, học bốn năm tốt nghiệp lại vứt ngành nghề mình học mà trực tiếp đi kinh doanh.

Thế giới này đúng là có thiên tài tồn tại, lời này rất thích hợp với Thủy Trung Sa. Câu lạc bộ tư nhân này là do Thủy Trung Sa dựa vào chính mình mà kiếm ra được. Đương nhiên mấy năm qua Thủy Trung Sa dần phát hiện một chân lý là ở hoàn cảnh hiện nay thì nếu muốn phát tài hoặc phát tài không ai biết đến thường thường đều phải có một chỗ dựa đủ mạnh.

- Em mệt rồi, má bắt đầu tê tê.

Mỹ nữ trước mặt dừng lại xoay người nằm xuống.

Cô em này là do Thủy Trung Sa quen trên mạng. Tên Thủy Trung Sa này lấy một biệt danh “Thủy thủ”, mỗi lần gặp em gái nào là hắn rất nghiêm túc nói với người ta lúc còn trẻ mình mơ làm thủy thủ, sau đó nói mấy câu về xuất thân của mình. Qua đó nhiều em bé dễ trúng bẫy của tên này.

Đương nhiên Thủy Trung Sa cũng là người sợ phiền phức, phụ nữ thường có nghĩa là phiền phức, thủ đoạn giải quyết phiền phức lại không quá nhiều, thủ đoạn tốt nhất là dùng tiền, quà. Như cô em trước mặt chính là do Thủy Trung Sa dùng không ít đồ hàng hiệu nước ngoài tán đổ. Thủy Trung Sa lên mạng có nguyên tắc là cô em ngây thơ tuyệt đối không chạm vào. Cô em trước mặt là nữ người mẫu ở Bắc Kinh nhưng không quá nổi tiếng.

Đặt chén rượu lướt trên làn da trắng của cô em, Thủy Trung Sa không khỏi thầm thở dài một tiếng, cuộc sống tốt coi như kết thúc. Nguyên nhân là do bà chị Thủy Trung Lăng gọi về. Đời người luôn có một bóng ma trong lòng, Thủy Trung Lăng chính là bóng ma trong lòng Thủy Trung Sa.

Thực tế Thủy Trung Sa ít nhất từ chối mười mấy lần bị gọi về nhưng lần này không thể chạy thoát do Thủy Trung Lăng sinh con, một đống việc Thủy Trung Lăng không đủ tâm trí lo liệu.

Cốc cốc, tiếng gõ cửa khá dồn dập, người dám gõ cửa như vậy không thể nghi ngờ là bạn của Thủy Trung Sa. Lấy khăn tắm quấn mình rồi đuổi cô em kia vào trong, Thủy Trung Sa ra mở cửa.

- Thấy xe là biết ngay ông ở đây.

Chu Lạp Phong không hề khách khí, trong tay cầm chai rượu giơ lên:

- Giới thiệu ông một người, ông không phải muốn xuống phía nam sao? Hắn vừa lúc đang ở đó, hai người coi như cùng đường.

Du Khánh Dương đi theo Chu Lạp Phong cười cười chắp tay nói:

- Đã sớm nghe danh của Thủy huynh, hôm nay coi như được gặp.

Thủy Trung Sa kế thừa gien tốt của người Thủy da nên có thân hình và diện mạo khá ổn. Du Khánh Dương thực ra không kém chỉ là lùn hơn một chút, còn có chân bị thương nên đi tập tễnh.

- Du huynh, ha ha ngưỡng mộ đã lâu.

Thủy Trung Sa cũng chắp tay chào lại, hai người kia vào cửa ngồi xuống.

- Hai người nói chuyện đi, ở đây nhiều thứ hay, tôi đi xem một chút để no mắt no bụng.

Chu Lạp Phong vào cửa trước rồi nhìn một đống thứ trên bàn. Tên Thủy Trung Sa này nổi tiếng giấu nhiều thứ ở Bắc Kinh, giấu không ít thứ tốt. Chu Lạp Phong cũng yêu thích ở phương diện này chẳng qua ánh mắt không đủ nên bị thiệt không ít. Do một cơ hội ngẫu nhiên nên hai người thành bạn.

- Xem thì được nhưng lúc về đừng xách gì theo đó.

Thủy Trung Sa cười cười trêu một câu còn mình mời Du Khánh Dương ngồi xuống.

- Đầu mùa hè mà đã nóng như vậy, đúng là không muốn ra ngoài.

Du Khánh Dương cười cười mở lời, Thủy Trung Sa cười khổ một tiếng:

- Ai nói không phải? Du huynh xuống phía nam là có việc gì vậy?

Du Khánh Dương cười nói:

- Được người nhờ giúp mang một đám nghệ sĩ đi biểu diễn.

Thủy Trung Sa nghe xong vỗ đầu nói:

- Tôi quên là Du huynh làm ở mảng này. như vậy thì giúp thằng em một chút, có một cô em làm trong ngành này. Du huynh nếu tiện thì kéo giúp.

Nhìn như Thủy Trung Sa là mở miệng nhờ nhưng thật ra là có ý khác. Thủy Trung Sa muốn xem Du Khánh Dương là người như thế nào.

- Cái này thì dễ, nhân vật chính thì hơi khó, bình thường tôi đều để đạo diễn tự quyết định, dù sao làm phim cũng vì kiếm tiền mà. Chắc làm diễn viên phụ chính đi, gần đây tôi có quay một bộ phim. Đúng, nếu như cô em kia hát hay thì lúc này có cơ hội. Thị xã Ân Châu – tỉnh Nam Thiên tổ chức lễ hội văn hóa, tôi phụ trách đưa diễn viên tới.

Du Khánh Dương rất dứt khoát kéo gần quan hệ với Thủy Trung Sa. Nghe vậy Thủy Trung Sa không khỏi cười hỏi một câu:

- Ai mà có thể diện lớn như vậy có thể làm Du huynh đi xa ngàn dặm dẫn người tới?

Lúc này Chu Lạp Phong đã không xem tranh vẽ, đồ cổ nữa, y cười nói:

- Lão Thủy, người này thì ông phải làm quen mới được, đó là nhân vật khó lường đó. Hắn là Vương Quốc Hoa, trước đây là con nhà nông dân bình thường nhưng dựa vào chính mình mà tạo được cục diện, mới 30 đã làm bí thư thị ủy Ân Châu.

Cái tên Vương Quốc Hoa làm Thủy Trung Sa không khỏi sửng sốt, hắn cười ha hả nói:

- Tên này tôi biết, nói đúng ra hắn phải gọi tôi một tiếng cậu.

- Phì, lão Thủy, ông thế là bề trên của bọn tôi à?

Chu Lạp Phong cười mắng, Thủy Trung Sa lắc đầu nói:

- Không phải, chị họ tôi lấy Sở Giang Thu, chẳng qua nghe chị tôi nói thì Vương Quốc Hoa tuy là con rể của Sở Giang Thu nhưng không phải người cùng đường.

- Còn có việc này sao? Đúng là trùng hợp. Nói ra thì tôi và lão Chu đều nợ ân tình lớn của hắn, lần này phải cố gắng giúp hắn, nếu có thể làm hắn nợ lại nhân tình thì quá tốt.

Du Khánh Dương không cam lòng tiếp lời. trước mặt Vương Quốc Hoa, hắn đúng là ít khi có thể ra vẻ được.

Thủy Trung Sa đang nghĩ về lời nói của Thủy Trung Lăng về Vương Quốc Hoa. Lần này xuống phía nam Thủy Trung Sa chủ yếu phụ trách một ít nghiệp vụ ở Hongkong và hải ngoại. Theo lời Thủy Trung Lăng thì Vương Quốc Hoa có khứu giác kinh người về kinh tế. trước khi khủng hoảng kinh tế Châu Á diễn ra, Vương Quốc Hoa đã mạnh dạn bố cục và đạt lợi ích rất lớn.

Thủy Trung Sa một mực kinh doanh ở trong nước nên không quá hiểu về lĩnh vực tài chính nước ngoài. Y cũng có ý định ngồi nói chuyện với Vương Quốc Hoa. Thủy Trung Sa cười nói:

- Tôi đưa thêm một ý với Du huynh.

Vương Quốc Hoa ở ngoài ngàn dặm không biết có người đang nói chuyện về mình. Hắn đứng trước cửa phòng khách sạn không muốn động đậy. Mùa hè phía nam rất nóng làm người ta không muốn ra ngoài.

Hoàng Nhàn không hề rảnh rỗi, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng bên Vương Quốc Hoa nên phải tận dụng triệt để. Tiết tấu này đối với Hoàng Nhàn mà nói cũng không phải việc xấu. Cô là người phụ nữ coi trọng sản nghiệp, nhu cầu về sinh lý chỉ cần no một trận rồi đói một thời gian cũng không sao, chỉ cần sản nghiệp thuận lợi là cô không thấy có gì không ổn.

Hoàng Nhàn ở thị xã Ân Châu ba ngày mới về, cô cũng đạt được thỏa thuận với ủy ban thị xã Ân Châu. Cụ thể Vương Quốc Hoa không hỏi, Hoàng Nhàn cũng không nói. Ba ngày qua Hoàng Nhàn phát huy hết đặc điểm ưu thế bản thân làm một vài suy nghĩ tà ác trong đầu Vương Quốc Hoa được thỏa mãn.

Hôm sau thị trưởng Vương Suất tổ chức hội nghị thường trực ủy ban đưa ra phương án chỉnh đốn xe công, hơn nữa không hề khách khí chỉ thị sau khi bàn bạc với phó bí thư thị ủy chủ trì công việc Vương Quốc Hoa, mọi đơn vị lén xử lý xe công gần đây thì người phụ trách chính đều sẽ bị tạm thời đình chỉ công tác.

Chiêu này có thể nói là rất tàn độc. Trên hội nghị cục trưởng cục Tài chính Chu Hồng là người đầu tiên tỏ vẻ cục Tài chính thừa hai xe nguyện ý tiếp nhận xử lý chung của ủy ban thị xã. Biểu hiện của Chu Hồng tạo ra phản ứng dây chuyền, công tác chỉnh đốn xe công do Vương Suất đề nghị diễn ra khá thuận lợi. Có một chuyện tốt như vậy đưa ra thì việc vay vốn ngân hàng cũng thuận lợi hơn, quảng trường cũng dễ được đẩy nhanh tiến độ hơn.

Việc chỉnh đốn, điều tra ở tập đoàn điện tử Ân Châu vẫn đang tiếp tục. Hôm nay là cuối tuần Vương Quốc Hoa quyết định về tỉnh một chuyến.

Hắn mở cửa nhà nhưng phòng khách không có ai, hắn nhìn kệ dép thấy dép lê không ở đây. Vương Quốc Hoa như kẻ trộm lên lầu mở cửa phòng ngủ. Sở Sở đang ngủ trưa, mẹ hắn đang đong đưa nôi và hát ru. Vương Quốc Hoa không nhịn được cười, lúc bé hắn cũng được bà hát ru như vậy.

Lặng lẽ đi ra sau Trần Thúy Hoa, Vương Quốc Hoa đưa tay ôm cổ bà làm Trần Thúy Hoa hoảng sợ. Quay đầu lại thấy là Vương Quốc Hoa, bà nở nụ cười vui vẻ vỗ vỗ tay hắn.

- Về không nói làm dọa mẹ, thằng này….

- Cháu có khỏe không mẹ.

Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Trần Thúy Hoa nói:

- Mẹ nuôi cháu có thể không tốt sao? Nhỏ tiếng một chút đừng làm cháu thức.

Thằng bé mặt rất non làm Vương Quốc Hoa đưa tay định vuốt má nhưng đã bị Trần Thúy Hoa đưa tay chặn lại.

- Đừng linh tinh, khó khăn lắm mới dỗ ngủ được, con của anh giống hệt anh, cứ đòi chơi suốt ngày.

Vương Quốc Hoa cười hắc hắc thu tay về. Sở Sở đã tỉnh mở mắt thấy Vương Quốc Hoa, cô nở nụ cười dịu dàng. Con là sự kết nối của cả hai.

- Anh về lúc nào vậy?

Sở Sở hỏi, Vương Quốc Hoa ngồi cạnh cầm tay cô nói:

- Em vất vả rồi, mấy hôm nay anh lại không ở nhà.

Sở Sở nói:

- Ở nhà anh cũng có giúp gì được chứ, anh đâu biết trông con. Ra ngoài nói chuyện, đừng làm con thức.

Ở nhà cả chiều, Vương Quốc Hoa rất thích không khí này. Ăn tối xong Sở Sở và Trần Thúy Hoa thay nhau bé thằng bé, Vương Quốc Hoa làm tay sai cầm túi đi cùng đi dạo. Vương Quốc Hoa đáng thương mấy lần muốn bế con nhưng bị bà mẹ từ chối. Hai người Trần Thúy Hoa, Sở Sở có lẽ quen với người ở tiểu khu, vừa đi đường không ngừng chòa hỏi người. Vương Quốc Hoa như người ngoài, có người đi qua hỏi Vương Quốc Hoa làm gì, Vương Quốc Hoa chủ động cướp lời:

- Kinh doanh nhỏ.

Đi dạo về nhà Vương Quốc Hoa cuối cùng đã có cơ hội bế con, bế không chịu bỏ ra. Nhìn hắn bế gượng tay mà hai người còn lại không khỏi có chút buồn cười.

Trời tối Vương Quốc Hoa vẫn phải ra ngoài. Mặc dù Trần Thúy Hoa nói hắn vừa về đã đi nhưng Vương Quốc Hoa vẫn phải đi. Trước bữa tối hắn gọi điện cho Hứa Nam Hạ, bí thư Hứa tỏ vẻ hắn có thể tới.

Vương Quốc Hoa đến Hứa gia đã là 9h, Du Vân Vân mở cửa thở dài nói:

- Cháu đó, đến Ân Châu liền ít đến nhà.

Vương Quốc Hoa đến tay không, Du Vân Vân thích như vậy. Vương Quốc Hoa đổi dép nhìn vào thấy Hứa Nam Hạ đang ngồi trong phòng khách đọc văn bản, ông không ngẩng đầu mà chỉ vào ghế đối diện. Vương Quốc Hoa ngồi xuống chờ một lát, Hứa Nam Hạ ngẩng đầu bỏ tài liệu.

- Sao lại như vậy được chứ.

Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa theo bản năng ngồi thẳng lên, Hứa Nam Hạ thấy thế xua tay nói:

- Không cần khẩn trương, không phải nói cháu. Không đầy nửa năm mà toàn tỉnh đã bắt được trên tám cán bộ từ cấp huyện trở nên, đều là tham ô nhận hối lộ với con số rất lớn.

Câu này Vương Quốc Hoa không dám tiếp câu, bây giờ hắn là phó bí thư thị ủy Ân Châu, Ân Châu lúc này không thể chịu nổi một cú vấp nào nữa. Ít nhất Vương Quốc Hoa cho rằng quan trường Ân Châu lúc này không phải thời cơ đúng để tạo ra mưa gió.

Thấy Vương Quốc Hoa không nói tiếp, Hứa Nam Hạ thản nhiên nói:

- Chuyện ở Ân Châu thì chú cũng biết, dừng ở chỗ Triệu Hạc Minh đi.

Vương Quốc Hoa thoáng kinh ngạc, Hứa Nam Hạ vuốt đầu nói.

- Nguyên Chấn Thiên lên Bắc Kinh hoạt động rất lợi hại, có lão đồng chí năm đó là lãnh đạo cấp trên của y, lão đồng chí gọi điện cho tôi tỏ vẻ không đành lòng nhìn Nguyên Chấn Thiên trước khi về hưu lại gặp việc. Ôi, việc này làm chú có chút do dự.

Không biết Hứa Nam Hạ thở dài là vì gì, tóm lại Vương Quốc Hoa thấy là lạ. Hứa Nam Hạ có thể giải thích như vậy là do ông coi trọng Vương Quốc Hoa. Điểm này là không thể nghi ngờ nếu không ông chỉ cần sai bảo một câu là đủ, có chuyện Vương Quốc Hoa biết rồi chưa chắc có lợi.

Nếu ông đã giải thích thì đó là coi Vương Quốc Hoa là tâm phúc. Vương Quốc Hoa biết ý cười nói:

- Cảm ơn Hứa thúc tin tưởng.

Hứa Nam Hạ nghe xong quả nhiên lộ vẻ vui mừng nói:

- Cháu có thể hiểu là tốt rồi, chú tuyệt đối yên tâm về cháu.

- Hứa thúc, chuyện của Cao Nguyên cháu đã tổng hợp tin tức nhiều phương diện cảm thấy khả năng nhằm vào chú là không quá cao.

Vương Quốc Hoa nói.

Hứa Nam Hạ gật đầu nói:

- Cái này trong điện thoại cháu đã nói, mặc kệ nói như thế nào thì kẻ đứng sau nhất định phải tìm ra.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Cái này là nhất định phải làm được ạ, không thể nào để chuyện cứ thế mà kết thúc. Cháu cảm thấy chân tướng đã gần như tìm ra, chỉ còn cách một tấm giấy mỏng mà thôi.

Hứa Nam Hạ cười ha hả nói:

- Cao Nguyên trong thời gian này coi như cũng được, rất an phận. Chú hy vọng sau việc này hắn có thể trưởng thành lên.

Hứa Nam Hạ nhắc đến Cao Nguyên, vẻ mặt ông cũng ôn hòa hơn trước nhiều. Vương Quốc Hoa cảm thấy Hứa Nam Hạ như đang chờ gì đó nên cẩn thận nói:

- Chỉ riêng vấn đề tác phong sống thì không thể nào cứ thế một gậy đánh chết người chứ?

Ánh mắt thâm thúy của Hứa Nam Hạ vòng vo trên mặt Vương Quốc Hoa một lát, ông bưng cốc trà uống rồi nói:

- Đợt thêm một thời gian nữa, mà cháu có đề nghị gì tốt không?

Vương Quốc Hoa cẩn thận suy nghĩ tâm tư của Hứa Nam Hạ sau đó nói:

- Bên hệ thống giao thông vẫn là nơi trọng điểm xảy ra chuyện, hay là qua một thời gian nữa để Cao Nguyên sang Sở giao thông. CHáu có suy nghĩ chính là muốn hoàn toàn chỉnh đốn hệ thống giao thông của thị xã Ân Châu một chút.

- Ừ, cũng nên chỉnh đốn, bắt đầu từ cháu đi.

Hứa Nam Hạ cười nói, Vương Quốc Hoa không khỏi giật mình, quả nhiên Hứa Nam Hạ có quyết định này. Trước khi đến Ân Châu, Vương Quốc Hoa đã cùng ăn với Ngôn Lễ Hiếu, Cao Nguyên; Ngôn Lễ Hiếu đã có ám chỉ ở phương diện này.

- Hứa thúc, chức vụ chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy Ân Châu, chú có thể có an bài khác không?

Vương Quốc Hoa đã cất vấn đề này trong lòng mấy ngày, lúc này mới có cơ hội đưa ra.

Hứa Nam Hạ lắc đầu nói:

- Không phải chú mà là ý của chủ nhiệm Diệp Sam – Ủy ban kỷ luật tỉnh. Ý của y là tiến hành luân lưu cán bộ trong phạm vi toàn tỉnh. Diệp Sam sau khi nhận chức vẫn không có động tác gì, động tác lần này cũng không nhỏ.

Vương Quốc Hoa không hỏi thêm nữa, nhưng thật ra Hứa Nam Hạ cười cười nhìn Vương Quốc Hoa giống như có ẩn ý gì đó. Chẳng qua ông không nói, Vương Quốc Hoa cũng không tiện hỏi.

Ra khỏi Hứa gia đã là 10h30, Vương Quốc Hoa vừa lên xe đã nhận được điện.

- Về rồi à, tôi thấy xe của cậu, đến khách sạn Ki m Lệ đi, giám đốc Long muốn ngồi với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.