Phù Diêu

Chương 585: Mở rộng vòng tròn (1.2)



Hỏi rõ địa chỉ, Vương Quốc Hoa lái xe lên đường. Lần này hắn về nhà nên để Giang Triều Sinh và Lưu Tranh nghỉ.

Xe vừa dừng lại, Cao Nguyên cười cười đi ra, Ngôn Lễ Hiếu và Long Nam Sinh đứng ở xa vẫy tay chứ không đi lên, xem ra Cao Nguyên có điều cần nói chuyện riêng.

Đưa điếu thuốc tới, Vương Quốc Hoa hút một hơi, Cao Nguyên lúc này mới thản nhiên nói:

- An Bình Bình đã đến tỉnh thành, Ngôn Lễ Hiếu bố trí vào công ty cầu đường.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng không tiếp lời mà chờ Cao Nguyên nói tiếp. Cao Nguyên quả nhiên nói thêm:

- An Bình Bình nói một việc đó là phó thị trưởng Lý Hán kia có quan hệ rất tốt với Triệu Đông Thăng.

Câu này làm Vương Quốc Hoa hơi động tâm giống như nắm bắt được gì đó. Vương Quốc Hoa nhíu mày suy nghĩ, Cao Nguyên chờ không nói gì. Lát sau Vương Quốc Hoa mới cười nói:

- Tôi cũng hy vọng là như vậy nếu không sẽ rất phiền phức.

Cao Nguyên gật đầu lộ vẻ hoảng hốt, Vương Quốc Hoa chỉ chỉ về phía kia.

- Đi thôi, đừng để hai người kia đợi lâu.

Hai người đi sang, Ngôn Lễ Hiếu đi lên nói:

- Quốc Hoa, vợ cậu vừa sinh mà cậu đã phải tới Ân Châu, bữa này mọi người phải náo nhiệt một chút chứ?

Vương Quốc Hoa thấy vẻ mặt y vui vẻ liền thuận miệng nói:

- Phải là do anh mời khách trước chứ?

Ngôn Lễ Hiếu có chút xấu hổ gãi đầu:

- Tôi thì thôi, không thể ra mặt bàn, chẳng qua thật ra tôi cũng vui vẻ.

Long Nam Sinh đi tới bắt tay:

- Quốc Hoa, người cậu muốn tôi đã bố trí, lúc nào xuất phát thì cậu nói một câu là được. Ngoài ra đã có lệnh điều động Cao Thăng, nhiều nhất hai ngày là có thể đi lên, có phải là để y trực tiếp đến Ân Châu không?

Long Nam Sinh có thể xuất hiện ở đây nói rõ y đã dung nhập vào vòng tròn này. Y vốn có quan hệ khá tốt với Ngôn Lễ Hiếu, còn với Vương Quốc Hoa chỉ là quan hệ xã giao. Bây giờ rõ ràng thay đổi về chất, giọng điệu nói chuyện của Long Nam Sinh cũng tùy ý hơn nhiều.

- Vào thôi, đây không phải nơi nói chuyện.

Vương Quốc Hoa vừa nói xong Ngôn Lễ Hiếu, Long Nam Sinh đã tránh ra nhường hắn đi trước. Hắn đành cười khổ một tiếng:

- Được rồi, tôi đi trước vậy.

Từ cấp bậc mà nói thì Ngôn Lễ Hiếu đứng đầu nhưng Vương Quốc Hoa ở trong mắt Ngôn Lễ Hiếu không đơn giản là bạn. Trước mặt Vương Quốc Hoa, Ngôn Lễ Hiếu rất tự giác hạ thấp tư thế. Có Ngôn Lễ Hiếu dẫn đầu nên hai người Cao Nguyên còn gì để nói. Cao Nguyên lúc này đang ở lúc khó khăn nhất mà Vương Quốc Hoa vẫn không chút thay đổi coi là huynh đệ. Duy nhất có thể không quá quen chính là Long Nam Sinh, chủ yếu là do Vương Quốc Hoa lên chức quá nhanh. Long Nam Sinh lúc này vẫn còn là phó giám đốc thường trực, nếu muốn tiến bộ phải chờ giám đốc Lương lui bước. Gần đây có lời đồn tỉnh ủy có ý để lão Lương lui sang tuyến hai, Long Nam Sinh đương nhiên phải tranh thủ nắm bắt cơ hội tiến bộ.

Mấy người ngồi một chỗ uống rượu nói chuyện nên không chọn nơi quá ồn ào. Vừa lên lầu, Ngôn Lễ Hiếu vừa cười nói:

- Lát nữa lúc Vương Quốc Hoa đi thì tôi cho cậu một thẻ phòng. Nơi này có điều kiện khá được, về sau việc tiếp đón của Sở giao thông đều đặt tại đây.

Nói tới cái này Vương Quốc Hoa nhớ đến khu nghỉ dưỡng Việt Sơn nên hỏi:

- Thế bên khu nghỉ dưỡng Việt Sơn bây giờ do ai phụ trách?

Ngôn Lễ Hiếu nói:

- Sau khi tôi đi thì khu nghỉ dưỡng Việt Sơn không phải giao cho lão Cao ư? Thực ra nơi này ít người có thể vào, mang vợ con đến đó ở cũng tiện. hắc hắc.

Ngôn Lễ Hiếu vừa nói vừa nháy nháy mắt. Cao Nguyên thấy nhưng không cảm thấy gì, trước mặt Vương Quốc Hoa, Ngôn Lễ Hiếu luôn tỏ vẻ tùy ý như vậy. Nhưng thật ra Long Nam Sinh lại giật mình thầm nghĩ Ngôn Lễ Hiếu này nói chuyện không chú ý gì cả.

- Lão Ngôn không được, chút tật xấu của tôi mà anh nói mãi.

Vương Quốc Hoa không nhịn được cười. Hắn làm quan không mong kiếm tiền, cũng không muốn ôm quyền, chỉ có mỗi sắc là không tránh nổi. Đương nhiên Vương Quốc Hoa không phải là loại phụ nữ nào cũng động tâm.

Phòng rất giộng, bốn người gọi két bia thêm ít đồ nhắm vừa uống vừa nói chuyện, trao đổi tin tức gần đây. Long Nam Sinh nghe rất cẩn thận, y chưa chắc tiếp xúc được nhiều tin bằng ba người còn lại.

Lần này có thể tham gia cuộc nói chuyện này chủ yếu là do Vương Quốc Hoa chủ động nhờ Long Nam Sinh, hơn nữa Long Nam Sinh có quan hệ cá nhân tốt với Ngôn Lễ Hiếu. Ngôn Lễ Hiếu đưa Long Nam Sinh vào vòng tròn này, Vương Quốc Hoa và Cao Nguyên không có ý kiến gì, nó nói rõ vòng tròn này rất đoàn kết.

- Đồn đại gần đây không quá đúng, không biết các vị có chú ý tới không?

Ngôn Lễ Hiếu đột nhiên tung ra câu này, Long Nam Sinh thoáng cái dựng đứng lỗ tai lên.

Cao Nguyên dựa lưng vào ghế uống ngụm bia, hắn thản nhiên nói:

- Có gì lạ chứ? Hai năm qua cao tầng tỉnh ủy biến hoá không ít nhưng bên dưới vẫn không động gì.

- Tôi nghe nói Ủy ban kỷ luật tỉnh gần đây có điều chỉnh công việc.

Long Nam Sinh cũng nói một câu, y cũng có con đường tin tức của mình.

- Quốc Hoa, cậu biết những gì.

Ngôn Lễ Hiếu không tiếp lời Long Nam Sinh mà hỏi Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa vừa nãy vẫn ngồi nghe, Ngôn Lễ Hiếu đẩy đề tài về hắn làm hai người kia cũng nhìn tới. Cao Nguyên theo bản năng ngồi thẳng lên nói:

- Quốc Hoa, ở đây có mình cậu là đi lại gần với bí thư Hứa nhất, cậu có tin cũng đừng giấu.

Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:

- Có lời tôi chỉ có thể nghe chứ không thể nói. Nhưng thật ra có một chuyện tôi có thể lộ ra với anh. Tối nay bí thư Hứa tỏ thái độ anh sắp bị giáng chức xử lý.

Cao Nguyên nghe vậy không khỏi vui vẻ nói:

- Ha ha, Quốc Hoa được, lại giúp tôi rồi.

Long Nam Sinh không nghe rõ ý, y nhìn quanh một vòng. Ngôn Lễ Hiếu thấy thế cười nói:

- Xem ra ngày Cao Nguyên trở lại không còn xa nữa.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Cao Nguyên, anh phải thường xuyên đến chỗ bí thư Hứa.

Câu này như có ý dạy người nhưng Cao Nguyên không tức. Hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi biết, sau này nhất định đến thường xuyên. Quốc Hoa, cũng là cậu hiểu bí thư Hứa, đáng tiếc tôi đi theo bí thư Hứa mấy năm mà vẫn …

- Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Tôi nếu là anh thì đưa vợ con sang tỉnh Nam Thiên, lúc rảnh rỗi có thể dẫn vợ con đến nhà thăm ông bà.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Cao Nguyên nghe vậy biến sắc rồi lập tức nói:

- Tôi hiểu, Quốc Hoa, lần này thật sự phải cảm ơn cậu.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:

- Nói cái này làm gì, đây là bổn phận của huynh đệ. Những người như chúng ta dù bên ngoài có quan hệ thì cũng không thể có lỗi nhiều với vợ con mà.

Vợ Cao Nguyên vẫn ở tỉnh Đại Giang, đây cũng là một nguyên nhân khiến Cao Nguyên có tật. Vương Quốc Hoa có ý tốt nên nhắc.

Cao Nguyên hiểu ý. Hứa Nam Hạ ngoài mặt không nói gì hắn nhưng nhất định có cái nhìn. Bí thư Hứa rất giữ gìn tác phong sống, từ chuyện của Cao Nguyên ở Ân Châu có thể làm bí thư Hứa tức như vậy, trực tiếp điều Cao Nguyên về tỉnh chờ xử lý, cả một thời gian không nghe không hỏi. Thứ nhất bí thư Hứa có ý bảo vệ, thứ hai là không quen nhìn Cao Nguyên bỏ người nhà một bên. Nếu không với tác phong bảo bọc cấp dưới của bí thư Hứa thì lần này tuyệt đối không bắt Cao Nguyên về tỉnh mà trực tiếp ở lại Ân Châu chờ xử lý. Không phải chỉ là vấn đề tác phong sống sao? Vương Quốc Hoa có quan hệ bên ngoài chẳng lẽ bí thư Hứa không biết?

Long Nam Sinh ở bên khá hâm mộ mấy người này, có thể thường đến nhà bí thư Hứa ngồi đó là đãi ngộ không phải ai muốn cũng có được.

- Nghe nói lão Lương Sở công an sẽ lui, lão Long phải nắm chắc hoạt động một chút mới được.

Ngôn Lễ Hiếu chuyển đề tài. Từ đáy lòng mà nói Ngôn Lễ Hiếu cảm thấy mình quan hệ gần với Vương Quốc Hoa hơn, vì thế y vô thức không muốn thấy Vương Quốc Hoa quá thân thiết với Cao Nguyên. Nói như thế nào nhỉ, đây chính là vấn đề thói quen. Chuyện của Cao Nguyên coi như đã chứng minh cái nhìn của y là đúng.

- Vị trí này khá khó khăn, đầu tiên phải qua cửa của bí thư đảng ủy chính pháp Hô Diên Áo Bác, tôi lại không có quan hệ gì với y. Sau đó còn bên bí thư Hứa nữa, tôi vẫn không có cơ hội để thể hiện.

Long Nam Sinh thầm cảm kích Ngôn Lễ Hiếu đã đổi đề tài, đây là có ý muốn Vương Quốc Hoa và Cao Nguyên đưa ra chủ ý. Nhiều người nhiều con đường mà.

- Giám đốc Long, tôi nói anh có phải làm nhiều quá nên quên mất sự linh hoạt không? Bên phía bí thư Hứa anh không tiện đi báo cáo thì anh không thể đi đường vòng sao? Lần trước viện trưởng Du gặp phiền phức, anh đã ra sức giúp. Lúc rảnh anh có thể đến Viện khoa học xã hội ngồi, không nói là báo cáo công việc thì cũng xem có cơ hội giúp chút gì không? Bên Viện khoa học xã hội toàn là các chuyên gia, học giả, cuộc sống trong nhà có khó khăn thì anh là phó giám đốc thường trực Sở công an cũng có thể phát huy tác dụng mà.

Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng nói, Cao Nguyên nghe xong không khỏi mừng thầm. Y thiếu chút nữa muốn tát mạnh vào mặt mình. Sao mình quên cái này chứ? Ngày lễ ngày tết Sở công an làm hoạt động gì đó giúp đỡ Viện khoa học xã hội không phải là dễ sao?

Cao Nguyên ở bên cạnh méo miệng nói:

- Lão Long đúng là, anh muốn tạo quan hệ với Hô Diên Áo Bác thì có thể tìm Quốc Hoa giúp mà. Lúc trước khi bí thư Hô Diên Áo Bác làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy thì Quốc Hoa có quan hệ khá tốt với y.

Giọng điệu khá kể cả làm Long Nam Sinh có chút không hài lòng. Cùng là đưa ra chủ ý nhưng giọng điệu của Cao Nguyên có chút không đúng. Vương Quốc Hoa nói khá hời hợt như không phải là việc gì lớn; Cao Nguyên lại có ý anh phải nhớ ơn của mình. Nếu so ra ở góc độ làm người thì Vương Quốc Hoa chính là hơn.

Long Nam Sinh rất giỏi che giấu, y mỉm cười nói:

- Quốc Hoa, có thể nói giúp không?

Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút mới nói:

- Cái này không tiện nói.

Ngôn Lễ Hiếu ở bên thấy thế liền mở miệng nói:

- Quốc Hoa, cái này cậu phải giúp, lão Long rất được, quan hệ nhiều năm mà.

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:

- Lão Ngôn, tôi là người như thế nào chẳng lẽ anh còn không biết? Tôi chỉ có thể nói mình sẽ thử một lần.

- Tốt tốt, có thể thử một lần là được rồi.

Long Nam Sinh vội vàng mở miệng nói, y thật ra lo thừa. Quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Ngôn Lễ Hiếu nếu đã nhận lời thì sẽ giúp.

Lúc này máy điện thoại bàn vang lên, Ngôn Lễ Hiếu cầm lên nghe xong nói: “chờ chút” vừa nói y vừa nói với mấy người:

- Giám đốc ở đây xin chỉ thị nói là có thể để trống tầng ba, mấy người chúng ta có hứng thú xuống ca hát, nhảy múa không?

Long Nam Sinh coi như không nghe thấy, Cao Nguyên lại nói:

- Tôi hát không được, nhảy còn đỡ chút.

Ngôn Lễ Hiếu đưa mắt nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhìn mấy người, ở đây quan trọng nhất vẫn là Long Nam Sinh, đối phương cũng cần một hào khí để dung nhập vào vòng tròn này.

- Vậy thì xuống đi, dù sao khá lâu rồi tôi mới về.

Vương Quốc Hoa cuối cùng đã tỏ thái độ làm Ngôn Lễ Hiếu thầm thở dài một tiếng. Hôm nay dẫn Long Nam Sinh tới đây cũng là hơi mạo hiểm. Vương Quốc Hoa có tâm tư quá sâu, tuy đối tốt với bạn bè nhưng hắn có thể chấp nhận người khác hay không lại là một việc.

- Vậy xuống thôi.

Cao Nguyên là người đầu tiên đứng dậy.

- Lát nhớ bảo giám đốc ở đây cho tôi một em ngực bự.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi nhíu mày thở dài một tiếng. Ngôn Lễ Hiếu cười nói:

- Đơn giản, cái này dễ, lão Long còn anh?

Long Nam Sinh cười ha hả nói:

- Tôi thì không quan trọng, chủ yếu là ngồi nói chuyện với mọi người mà thôi.

Lúc ra cửa Ngôn Lễ Hiếu nháy mắt với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa hiểu ý lắc đầu. Giám đốc khách sạn đã chờ ở cửa, Cao Nguyên bảo y đi trước dẫn đường. Ngôn Lễ Hiếu cố ý đi chậm một bước, vừa đi vừa nói chuyện với Vương Quốc Hoa. Long Nam Sinh có chút xấu hổ không thể làm gì khác là đi ở trước đó một đoạn.

- Quốc Hoa, cậu giúp Cao Nguyên như vậy, tôi lo là hắn không thể thay đổi.

Ngôn Lễ Hiếu nhỏ giọng nói chỉ có hai người nghe được. Vương Quốc Hoa cười nói:

- Lo cái này làm gì? Tôi làm là để bí thư Hứa xem. Hơn nữa sau chuyện ở Ân Châu thì Cao Nguyên cũng có chút thay đổi mà.

Ngôn Lễ Hiếu nhỏ giọng nói:

- Hắn muốn tới Sở giao thông cậu thấy thế nào?

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Ngôn Lễ Hiếu, thấy vẻ mặt đối phương không quá tự nhiên.

- Cái này phải xem ý của bí thư Hứa, anh không tiện từ chối đâu.

Ngôn Lễ Hiếu gật đầu, có câu nói này của Vương Quốc Hoa, y biết nên làm như thế nào. Ngôn Lễ Hiếu khác với hai người kia chính là luôn theo ý của Vương Quốc Hoa. Đây là y luôn đứng ở góc độ một người bạn cân nhắc vấn đề cho Vương Quốc Hoa.

- Chuyện của lão Long có thể thì giúp một chút.

Ngôn Lễ Hiếu chuyển đề tài sang Long Nam Sinh. Lúc này Long Nam Sinh và Cao Nguyên đang nói chuyện. Giọng Ngôn Lễ Hiếu không lớn, Long Nam Sinh đáng lẽ không nghe thấy nhưng không ngờ lại quay đầu vừa lúc thấy ánh mắt của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười cười với hắn sau đó nói với Ngôn Lễ Hiếu:

- Tôi sẽ hết sức.

Có mấy chữ này, Ngôn Lễ Hiếu rất hài lòng.

Vương Quốc Hoa cũng có suy nghĩ. Thực tế Vương Quốc Hoa đã đưa ra phương hướng rõ ràng cho Long Nam Sinh. Du Vân Vân mặc dù không quản việc của Hứa Nam Hạ, nhưng chỉ cần Long Nam Sinh làm tốt công việc thì Du Vân Vân nhất định sẽ khen vài câu. Du Vân Vân là người luôn nhớ đến chỗ tốt của người khác, đây không phải là ấu trĩ mà là bản tính.

Vương Quốc Hoa về tới nhà đã là tối mịt, cả người toàn mùi rượu làm Trần Thúy Hoa không khỏi oán giận.

Sở Sở còn chưa ngủ, cô Vương Quốc Hoa trở về. Vương Quốc Hoa đi tắm rửa, cô cũng lấy quần áo cho.

Vương Quốc Hoa đi ra phát hiện vẻ mặt Sở Sở không quá bình thường, cô đang nằm ngẩn ra trên giường. Hắn cười cười đi lên ôm vai Sở Sở ròi nhỏ giọng nói:

- Tối nay anh đến khách sạn Kim Lệ, Long Nam Sinh – Sở công an cùng với Ngôn Lễ Hiếu, Cao Nguyên gọi tới. Anh uống không ít rượu, cũng nhảy với một em học trường múa, bây giờ bọn họ còn ở đó, anh về trước.

Sở Sở tránh một chút, Vương Quốc Hoa hơi dùng sức nên cô không tránh được, ngược lại còn làm dây váy tuột xuống lộ ra một mảng trắng nõn.

- Hình như to lên.

Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay ra, Sở Sở thu mặt lạnh giơ tay cười mắng.

- Đừng sờ loạn vào đồ ăn của con anh. Người ta thì lo cho con bú sẽ làm ngực rũ xuống, còn mẹ thì hay rồi, cứ bắt nuôi con bằng sữa. Anh không biết con anh phiền thế nào đâu, mỗi ngày đòi bú năm sáu lần.

- Bé như vậy đã không ngoan, lát anh tát mông nó.

Vương Quốc Hoa cười hì hì không có ý dừng tay, lần này Sở Sở không phản kháng nên bị túm ngực.

Sở Sở khẽ rên lên, cô hừ một tiếng:

- Đừng bóp, trào sữa đó.

Đã lâu không ở cạnh nhau nên người Sở Sở rất nhanh nóng lên, chẳng qua bây giờ đang trong tháng đầu nên cô phải đẩy tay Vương Quốc Hoa ra.

- Ngủ đi, đợi con đầy tháng mới được.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng ngoan ngoãn nằm ôm vợ.

- Ôm vợ ngủ mới ngon.

Con nằm ở bên phòng bà nội, Vương Quốc Hoa vừa ngủ thì thằng bé bên kia gào lên khóc. Sở Sở nghe tiếng vội vàng dậy sang cho con bú.

Vương Quốc Hoa cũng đi sang, lúc về đến phòng thở dài nói:

- Nuôi con đúng là mệt, phải thuê người mới được.

Sở Sở dựa vào lòng Vương Quốc Hoa, cô nhắm mắt nhẹ nhàng nói:

- Em cũng có ý này nhưng mẹ không đồng ý, nói như vậy là phí tiền, nhà cũng không có chuyện gì mấy.

- Thôi mời đi em, việc này để anh làm. Mẹ cũng không thể ở mãi đây được. Lúc bà về thì ai trông con?

Vương Quốc Hoa nói một câu, Sở Sở đột nhiên trợn mắt ngồi dậy nói.

- Vương Quốc Hoa, anh không thể đồng ý với mẹ.

- Đồng ý gì cơ?

Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút, Sở Sở nghiêm túc nói:

- Mẹ nói chờ con cai sữa là bà mang về quê, do bà nuôi lớn.

Vương Quốc Hoa gãi gãi đầu cười khổ nói:

- Sao mẹ lại nghĩ đến việc này nhỉ?

Việc này Vương Quốc Hoa không thể đáp ứng, nếu đồng ý không chừng Sở Sở sẽ ly hôn với hắn.

Sáng mai thức dậy Vương Quốc Hoa ở nhà không định ra ngoài. Hắn đang chơi với con thì Sở Sở cầm máy điện thoại tới nói:

- Lưu Linh, anh nghe một chút. Công ty bất động sản làm khá tốt, làm không ít hạng mục, công ty bên em cũng được thơm lây, nhận được hai công trình.

Lưu Linh gần đây khá bận rộn nên ít liên lạc với Vương Quốc Hoa. Không ngờ cô lại gọi tới, mà là gọi cho Sở Sở. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ.

- Ừ, là anh.

Lúc Vương Quốc Hoa nói chuyện, Sở Sở ngồi bên vểnh tai nghe.

- Em nói với Sở Sở là định triển khai việc kinh doanh ở Ân Châu, anh thấy có được không?

Lưu Linh nói rất dứt khoát giống như biết Sở Sở ở bên. Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:

- Chắc là được, nhất là vùng cảng Ân Châu rất có tiềm lực khai thác.

- Em có một ý là muốn xây dựng sân gofl ở Ân Châu, anh thấy có được không?

Vương Quốc Hoa đưa tay ôm vai Sở Sở rồi nói:

- Anh không có ý gì với việc này, em tự quyết định đi. Anh thật ra đề nghị em đến vùng cảng Ân Châu kinh doanh một chút, anh có chút quyền lợi trong tay có thể sử dụng.

Sở Sở nghe thế đưa tay đẩy Vương Quốc Hoa ra, đứng lên đi về phòng, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa. Về việc của Lưu Linh, Sở Sở coi như xuất hiện số mệnh. Bây giờ cô cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi.

- Đừng, tuyệt đối không, em không muốn anh phạm sai lầm. Thật ra Sở Sở rất chú tâm với công việc, anh chiếu cố một chút đi.

- Cái này là đương nhiên, tối anh qua.

Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói, Lưu Linh im lặng một lúc mới nói:

- Báu lắm đó, thích đến thì đến.

Ý định ở nhà của Vương Quốc Hoa rất nhanh tan biến nguyên nhân là do có một cuộc điện gọi tới.

- Vương Quốc Hoa hả, tôi là Diệp Sam.

Giọng nói đầy trầm ổn mang theo chút uy nghiêm. Vương Quốc Hoa ngồi thẳng người nói:

- Bí thư Diệp, ngài có chỉ thị gì?

- Chỉ thị không nói, nghe nói cậu về nên tôi gọi điện tới hỏi một câu xem có rảnh ra ngoài ngồi một chút không?

Đề nghị này làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Diệp Sam thì Vương Quốc Hoa đã gặp mặt mấy lần nhưng chưa nói chuyện gì với nhau cả.

- Gặp ở đâu thưa ngài?

Vương Quốc Hoa hỏi, Diệp Sam cười ha hả nói:

- Trên đường Long Hoa có câu lạc bộ Long Hoa, cậu tới đi, có người chờ ở dưới lầu.

Diệp Sam dập máy ngay, Vương Quốc Hoa ngồi ngẩn ra đó. Sở Sở đi tới nói:

- Sao thế?

Vương Quốc Hoa nói qua, Sở Sở nói:

- Vậy còn không mau đi thay đồ.

Ở mấy vấn đề này Sở Sở đương nhiên biết mình không nên quấn lấy Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Tối anh qua chỗ Lưu Linh.

Sở Sở không nói gì, chờ đến khi Vương Quốc Hoa ra ngoài cô mới nói:

- Lưu Linh cũng đáng thương.

Vương Quốc Hoa đến nơi đang tìm chỗ đỗ xe thì có một người đàn ông khoảng 40 tuổi từ trong câu lạc bộ đi tới trước mặt xe:

- Bí thư Vương đến nhanh thật đó.

Vương Quốc Hoa không biết vị này, hắn đưa tay ra nói:

- Không biết anh tên gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.