Phù Diêu

Chương 590: Phối hợp



Mấy người Chu Lạp Phong vừa xuống máy bay, người vẫn ở thành phố Việt Châu đã gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Hỏi bọn họ ở tại khách sạn nào, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ tối sẽ lên, Du Khánh Dương đoạt máy điện thoại nói:

- Không cần phiền như vậy, chúng tôi trực tiếp xuống.

Dập máy, Vương Quốc Hoa bảo Giang Triều Sinh gọi điện cho bên khách sạn Ân Châu, sau đó gọi Mã Xuân Sinh tới nhắc việc này. Mã Xuân Sinh vừa nghe liền hỏi:

- Bọn họ đến có ý gì vậy? Có những ai tới?

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút mới nói:

- Hình như hơn chục người, trong đó chủ yếu là một vài ngôi sao nói là tới làm quen hoàn cảnh. Phương diện này có hai nhân vật khá quan trọng, chuyện lần này thực tế do bọn họ làm là chính. Hai người này không quá nổi danh ở làng giải trí nhưng lại có sức ảnh hưởng trong vòng tròn này.

Mặc dù nói việc khá mờ mịt, Mã Xuân Sinh vẫn hiểu rõ, y cười nói:

- Bí thư, tôi biết ý của anh. Bọn họ chính là ông chủ đứng sau, đừng nhìn đám ngôi sao bề ngoài đầy vinh quang nhưng trước mặt mấy người kia cũng phải khom lưng.

- Ừ, bối cảnh mấy người này khá phức tạp, Ban Tuyên giáo phụ trách tiếp đón một chút.

Vương Quốc Hoa nói xong, Mã Xuân Sinh có chút do dự mới nói:

- Sao lại do Ban Tuyên giáo tiếp đón?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Chủ yếu là cân nhắc cho công việc sau này.

Mã Xuân Sinh vẫn có chút khó hiểu về an bài này, từ gó độ công việc thì không nhìn ra vấn đề nhưng đám kia là người có chỗ dựa trên Bắc Kinh, qua lại với bọn họ cũng phải là xem người.

Mình không quan hệ gì với bọn họ, bọn họ đến là vì nể mặt Vương Quốc Hoa. Chẳng qua Mã Xuân Sinh trong lúc nhất thời không hiểu rõ nên tạm thời bỏ qua để nói chuyện khác.

- Bí thư, chuyện kiểm tra an toàn giao thông Cảnh Hạo đã nói với tôi, trong hội nghị ngày mai tôi sẽ đưa ra. Chỉ là việc thao tác cụ thể có phải nên do thị ủy và ủy ban thị xã cùng nhau làm không?

Đầu đuôi câu chuyện Lâm Cảnh Hạo đã nói với Mã Xuân Sinh, Mã Xuân Sinh là người cẩn thận nên khá băn khoăn.

Vương Quốc Hoa nói:

- Anh yên tâm, lát tôi sẽ trao đổi với thị trưởng Vương.

Vương Quốc Hoa nói vậy làm Mã Xuân Sinh yên tâm. Đề nghị thì có thể, Mã Xuân Sinh không hy vọng có biến cố trong hội nghị, chuyện này liên quan đến phạm vi chức năng của bên ủy ban thị xã.

Thực tế câu hỏi Mã Xuân Sinh có chút phức tạp, Vương Quốc Hoa làm bí thư có đặc điểm là đẩy chuyện cho người khác làm, hắn chỉ cần nắm tổng thể là được. Bây giờ thị ủy Ân Châu có khá nhiều việc, Vương Quốc Hoa mà ôm hết chỉ có nước mệt chết. Hơn nữa hắn không quá lộng quyền, chuyên quyền, điểm này làm Mã Xuân Sinh không thích ứng. chuyện giao cho người khác làm, quyền do lãnh đạo nắm trong tay, việc này thường thấy. Làm việc thì anh cần phải đến báo cáo xin chỉ thị thì mới là cách thể hiện uy quyền của lãnh đạo chứ?

Mã Xuân Sinh rời đi, Vương Quốc Hoa cẩn thận suy nghĩ mọi việc phát hiện không có vấn đề gì lớn, lúc này mới lấy máy gọi điện mời Vương Suất tới đây. Vương Suất cũng vừa nói chuyện xong với Trác Cường Quốc, Trác Cường Quốc vừa đi thì nhận được điện nên y cũng vội vàng ra ngoài.

Cùng cộng tác với Vương Quốc Hoa tuy chưa lâu nhưng Vương Suất vẫn rất trực quan cảm nhận được một vài tác phong làm việc của Vương Quốc Hoa. Tên này tuy cường thế nhưng biết lý lẽ. Chỉ riêng việc vừa nãy Trác Cường Quốc đến nói chuyện tập đoàn điện tử Ân Châu với mình đã nói rõ vấn đề. Vương Suất vừa đi vừa cân nhắc Vương Quốc Hoa, tên này nhìn như việc gì cũng đứng từ góc độ công việc cân nhắc, bây giờ xem ra cũng là như vậy. Hơn nữa Vương Quốc Hoa còn là một vị bí thư khá tôn trọng thị trưởng.

Nghĩ như vậy khiến bước chân Vương Suất cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vương Quốc Hoa nhiệt tình đứng lên mời Vương Suất vào, hai người ngồi xuống hắn cười nói:

- Có hai việc tôi muốn bàn với thị trưởng.

Vương Quốc Hoa nhắc đến chuyện nhân sự ở Cục công an và vấn đề bên hệ thống giao thông, đương nhiên hắn nói với Vương Suất về thái độ của bí thư Hứa.

Đối với hai việc này Vương Suất không có ý kiến gì. Bên phía Cục công an, không phải hắn không muốn nhúng tay vào mà là không có điều kiện đó. Còn chuyện về kiểm tra an toàn hệ thống giao thông, Vương Suất có cái nhìn. Y thoáng suy nghĩ một chút rồi tỏ thái độ.

- Bí thư, đi như vậy có phải là hơi nhỏ một chút không? Cầu Tam Giang gẫy chính là một cơn động đất với hệ thống giao thông toàn tỉnh.

Đề nghị này xuất phát từ ý tốt, đương nhiên Vương Suất cũng có vài suy nghĩ không thể nói ra. Vương Quốc Hoa đành nói:

- Càng là lúc này càng phải tiến hành thật ổn định. ổn định áp đảo tất cả, đây là chỉ thị tinh thần của trung ương, của tỉnh ủy. Về phần vấn đề phát hiện ra trong kiểm tra thì cần bộ máy Đảng ủy, chính quyền đồng tâm hiệp lực giải quyết tốt.

Vương Quốc Hoa nói vậy làm mắt Vương Suất mở to lên, người cũng ngồi thẳng và hơi run lên.

- Tôi cũng là một thành viên của thị ủy, ủy ban cũng là triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của thị ủy.

Câu này không thể hiểu là Vương Suất dựa vào Vương Quốc Hoa, chỉ có thể giải thích Vương Suất không thể lao tới trước thì có thể là người đứng sau. Cũng có thể nói là Vương Suất muốn đưa tay vào vụ việc nhưng không muốn làm quân tiên phong.

Tâm trạng của Vương Suất, Vương Quốc Hoa có thể hiểu. Lúc này nhìn như Lâm Cảnh Hạo và Mã Xuân Sinh lên thuyền của Vương Quốc Hoa, nhưng nếu muốn Vương Quốc Hoa hoàn toàn tin tưởng với bọn họ là điều không thể. Muốn để Vương Suất hợp tác hoàn toàn với Vương Quốc Hoa cũng là điều không thể. hành động qua sông phá cầu quá thường diễn ra trong chính trị.

- Ý của tôi là lập tổ kiểm tra liên hợp, gần đây tôi khá bận nên việc này phải phiền thị trưởng Vương phụ trách chính.

Vương Quốc Hoa chỉ có thể đưa ra thành ý để đả động Vương Suất nhằm tranh thủ hợp tác.

Vương Suất đương nhiên sẽ không tiếp nhận một cách đơn giản như vậy. Y thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Trong hội nghị các đồng chí có ý kiến khác thì sao?

Vương Quốc Hoa nghiêm mặt lại ngay:

- Trên hội nghị tôi sẽ có ý kiến, an toàn giao thông liên quan đến sự phát triển kinh tế của thị xã Ân Châu chúng ta, ủy ban thị xã phụ trách chuyện này cũng không có gì là không hợp lý.

Vương Suất không nghĩ Vương Quốc Hoa quyết tâm lớn như vậy, để y phụ trách việc này không khác gì giao bên cục Giao thông cho y, lợi ích này quá lớn. Vương Suất không thể không thừa nhận sức hấp dẫn rất lớn, y chỉ có thể phối hợp đứng lên nói:

- Bí thư đã có thái độ như vậy, tôi kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức.

Vương Suất rời đi, Vương Quốc Hoa không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng. Vương Suất này quá giảo hoạt, không hổ là công tác nhiều năm, con ưng không thấy thỏ không xuất hiện… Vương Quốc Hoa mặc dù biết thế nhưng không thể không hợp tác với Vương Suất. Nếu Vương Suất không ủng hộ thì cả việc bố trí ở Cục công an đến mượn thế tỉnh ủy chỉnh đốn hệ thống giao thông thị xã cũng không dễ dàng gì.

Bí thư thị ủy và thị trưởng thường thiếu tin cậy lẫn nhau, Vương Quốc Hoa thấy nhiều điểm này, hắn hy vọng có thể thông qua vài việc để cải thiện quan hệ giữa mình và Vương Suất. Vương Quốc Hoa trước đây làm chủ tịch quận nên làm việc gì đều đều phòng bí thư quận ủy, bây giờ đảo lại đúng là chưa kịp quen.

Một bí thư thị ủy nếu muốn làm việc thì sẽ không bao giờ làm hết. Nhất là ở tình hình hiện nay hội nghị nhiều, văn kiện lắm. Vương Quốc Hoa tiếp tục ngồi đọc xem văn bản, thời gian một ngày cứ thế trôi qua.

Trước khi hết giờ làm buổi chiều, Mã Xuân Sinh tiến vào vui vẻ nói:

- Bí thư Vương, khách từ Bắc Kinh đã đến, tôi định đi nghênh đón không ngờ gọi thì bọn họ nói đã đến thị xã, tôi bảo bọn họ trực tiếp tới khách sạn Ân Châu, tôi bây giờ sẽ tới đó.

Vương Quốc Hoa không nghĩ mấy người Chu Lạp Phong đến nhanh như vậy, hắn nhìn đồng hồ rồi nói:

- Vậy cùng đi.

Mã Xuân Sinh vui cũng là có lý do. Sau khi từ chỗ Vương Quốc Hoa về, y đã thương lượng với Lâm Cảnh Hạo. Lâm Cảnh Hạo nhắc một câu đám người Bắc Kinh kia đều có lai lịch, không chừng sẽ tạo được quan hệ. Thời này muốn làm hạng mục thì kiểu gì chẳng phải chạy lên các bộ, có ai ngại thiếu quan hệ ở Bắc Kinh chứ? Nói cách khác Vương Quốc Hoa giao nhiệm vụ tiếp đón chính là cho y cơ hội mở rộng quan hệ.

Du Khánh Dương, Chu Lạp Phong, Thủy Trung Sa lần này dẫn theo hơn chục người tới. Mấy người bọn họ đến là có vài việc. Du Khánh Dương dẫn theo một đoàn làm phim để quay một bộ phim phản ánh cuộc sống đô thị. Cảnh quan của Ân Châu bảo tồn khá tốt nên y dự định quay ở Ân Châu. Về phần Thủy Trung Sa thì y thuần túy là muốn gặp mặt Vương Quốc Hoa, không dám nói là lấy thân phận bề trên găp mà là thật tình muốn làm quen một chút. Thủy Trung Sa từ bà chị biết được Vương Quốc Hoa còn không nể mặt Sở Giang Thu.

Vì thế y không thể ra vẻ bề trên nếu không y nhất định đã muốn ở thành phố Việt Châu chờ Vương Quốc Hoa lên đón tiếp.

Chu Lạp Phong từ trước đến giờ vẫn là người nhảy lên giữa các loại quan hệ. Y có quan hệ rộng ở Bắc Kinh, y lần này đến Ân Châu có mục đích chính là muốn báo lại chút nhân tình mà mình nợ Vương Quốc Hoa.

Ba người ngồi ở sảnh tìm chỗ uống trà, vừa chờ vừa nói chuyện. Ba người vừa nhắc đến Vương Quốc Hoa, Du Khánh Dương thở dài nói:

- Lúc trước tên này chỉ là một phó chủ tịch huyện, chỉ có vài năm đã thành bí thư thị ủy. Ừ, lúc trước tôi mà có bản lĩnh làm chính trị như hắn thì tôi còn phải đi kinh doanh sao?

Chu Lạp Phong ở bên cười cười đả kích:

- Với tính cách như con chó của anh, thấy ai cũng dám cắn thì anh còn làm chính trị sao?

Thủy Trung Sa từ góc độ khác nói:

- Tôi thật ra cảm thấy Vương Quốc Hoa này làm chính trị quá đáng tiếc. Ở giai đoạn quốc gia hiện nay thì nền chính trị sẽ trói buộc hắn quá lớn.

Du Khánh Dương lắc đầu nói:

- LỜi này không đúng, theo ý của Phi Dương thì Vương Quốc Hoa trời sinh là nhân tài chính trị. Sở trường lớn nhất của hắn thực ra là biết làm người chứ không phải là làm việc.

Ba người đang nói chuyện, Vương Quốc Hoa cùng Mã Xuân Sinh đã cùng tiến vào. Thấy Vương Quốc Hoa, Chu Lạp Phong là người đầu tiên đứng lên, y cười ha hả:

- Quốc Hoa, chúng tôi ở đây.

Vương Quốc Hoa đi nhanh tới, hắn giới thiệu Mã Xuân Sinh trước:

- Đây là thường vụ thị ủy, trưởng ban tuyên giáo Mã Xuân Sinh, hành trình ở Ân Châu của các vị do anh ta phụ trách.

Vương Quốc Hoa không nhận ra Thủy Trung Sa nên đợi giới thiệu. Thủy Trung Sa chủ động đưa tay ra nói:

- Là Quốc Hoa phải không? Tôi là Thủy Trung Sa, em họ của Thủy Trung Lăng.

Nói xong y cười cười nhìn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa thoáng ngẩn ra một chút rồi nói:

- Thì ra là Thủy huynh, sao rảnh rỗi đến Ân Châu vậy?

Thái độ rõ ràng không nhiệt tình bằng hai người kia. Thủy Trung Sa cười nói:

- Tôi nghe tên Quốc Hoa từ lâu, vừa lúc tôi sang Hongkong tiếp nhận một chút công việc nên theo tới đây xem một chút. Sau này mong Quốc Hoa chiếu cố nhiều hơn.

Thái độ của hai người làm Chu Lạp Phong và Du Khánh Dương thấy thú vị. Vương Quốc Hoa tỏ vẻ cẩn thận nhưng người khác thấy lại thì hai người này không khỏi có quan hệ họ hàng sao? Vương Quốc Hoa cẩn thận và đề phòng là do liên quan tới Sở Giang Thu. Hắn là người của Hứa Nam Hạ, đồng thời hắn còn là con rể của Sở Giang Thu nên có chút quỷ dị.

Mã Xuân Sinh không hiểu nên không nhìn ra vấn đề. Y nhiệt tình chào mấy người rồi đi bố trí.

Nhân lúc Mã Xuân Sinh rời đi, Du Khánh Dương cười nói:

- Quốc Hoa, cậu được đó, mới mấy hôm mà đã nắm được Ban Tuyên giáo trong tay.

Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng lắc đầu nói:

- Không đơn giản như anh nghĩ đâu, chức phó bí thư thị ủy của tôi không dễ làm.

Thủy Trung Sa gật đầu nói:

- Tôi cảm thấy là do lợi ích tạo thành tác dụng.

Chu Lạp Phong híp mắt nói:

- Quốc Hoa, mấy người bọn họ tới cũng đã mang theo diễn viên, việc này ông yên tâm. Ngoài ra việc truyền hình trực tiếp trên Cctv thì ông nên cảm ơn lão Thủy một chút.

Thủy Trung Sa nghe vậy liền xua tay nói:

- Không có gì cả, chuyện nhỏ mà, hợp thì hai bên cùng có lợi mà.

Vương Quốc Hoa lần này thật ra chú ý đánh giá Thủy Trung Sa hơn. Tên này có khí độ, rất tự tin vào bản thân mình.

- Hợp thì hai lợi, giải thích như thế nào?

Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể nhận chỗ tốt mà Thủy Trung Sa đưa tới một cách không rõ ràng được, nhân tình không dễ nợ. Thủy Trung Sa cũng nghe ra ý này, y cười giải thích:

- Một người bạn vừa lúc phụ trách ở Cctv than oán không có chương trình gì hay, đúng lúc đó lão Chu và lão Du nhắc với tôi về chuyện của anh, mọi người dù sao cũng có chút quan hệ mà nên thuận tiện nói với bên kia một chút. Người bạn kia khá vui mừng, vừa có chương trình để làm, vừa thu được tài chính, hơn nữa trong đó cũng có vài phần thể diện của tôi.

- Chuyện này Thủy di biết không?

Vương Quốc Hoa hỏi khá tùy ý, Thủy Trung Sa lại lắc đầu cười khổ một tiếng. chuyện nếu như có liên quan tới Thủy Trung Lăng thì tức là có liên quan tới Sở Giang Thu. Vương Quốc Hoa đề phòng khá sâu với Sở Giang Thu, ông bố vợ này làm Vương Quốc Hoa có chút bị động. Cũng may Hứa Nam Hạ rộng lượng, tin tưởng vào Vương Quốc Hoa nếu không Vương Quốc Hoa sao còn đất sống ở tỉnh Nam Thiên này?

Thủy Trung Sa là người duy nhất có thể nghe hiểu câu này. Rất đơn giản trước đó y đã trao đổi với Thủy Trung Lăng, thực tế Thủy Trung Lăng đề nghị hắn không nên đi. Thủy Trung Sa lại tỏ vẻ mình có thể làm bạn với Vương Quốc Hoa. Vì thế bây giờ Vương Quốc Hoa đề phòng thì y đương nhiên thể hiện khó xử của mình.

Không khí không quá hòa hợp của hai người có nguyên nhân là do Thủy Trung Sa làm em họ của Thủy Trung Lăng, Vương Quốc Hoa cũng quả thật không biết rõ nên có quan hệ gì với đối phương.

Thủy Trung Sa lại đánh giá khá cao Vương Quốc Hoa. Thủy Trung Sa có tài hoa hơn người, có năng lực mạnh và không thích bị trói buộc. Người như vậy đối với Vương Quốc Hoa cũng có tài năng thì đương nhiên là thấy có cảm giác gần gũi. Càng quan trọng hơn là theo y thấy Vương Quốc Hoa không đi theo Sở Giang Thu chính là giống như mình. Thủy Trung Sa vẫn cho rằng người như Sở Giang Thu nếu làm ở công ty nhà nước trong làm việc lũng đọan thì còn đỡ, nếu ra thị trường thì kém quá xa.

Sở Giang Thu về theo chính trị, theo Thủy Trung Sa thấy là trở về. Làm việc dưới tay Sở Giang Thu thì với tính cách của Vương Quốc Hoa có thể nói là rất khó chấp nhận tác phong mọi việc nắm trong tay của ông.

Mã Xuân Sinh kịp thời trở về phá vỡ không khí không hài hòa.

- Bí thư, đã an bài xong, mời mấy vị giám đốc vào ngồi chứ?

Mã Xuân Sinh rất chú trọng nhiệm vụ tiếp đón lần này.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Lão Mã vất vả rồi, mấy vị giám đốc dẫn theo không ít người, đã an bài xong rồi chứ?

Mã Xuân Sinh nói:

- Đã an bài xong, mấy vị giám đốc được bố trí ở phòng riêng.

Vương Quốc Hoa nghe vậy nhìn ba người kia, Chu Lạp Phong đứng lên nói:

- Như vậy tối nay chúng ta phải uống vài chén mới được. Đúng rồi, lão Du gọi mấy em sang cho không khí náo nhiệt.

Du Khánh Dương từ tốn nói:

- Cái này còn cần anh nói sao?

Chu Lạp Phong vừa nói vừa hỏi tên phòng rồi lấy máy gọi điện.

Tổng giám đốc khách sạn Ân Châu – Tả Hòa Sinh làm người phụ trách chung, y đứng cửa phòng đợi. Y thật ra cũng muốn tiến lên chào nhưng uy nghiêm của Vương Quốc Hoa quá lớn, lần trước đã không thích biểu hiện của y, lần này còn cố dựa vào có lẽ sẽ phản tác dụng.

- Tối nay uống gì?

Mọi người ngồi xuống, Vương Quốc Hoa cười nói.

Mấy người Du Khánh Dương đồng thanh nói:

- Khách theo chủ, chỉ cần Bí thư Vương không giả vờ là được.

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Tả Hòa Sinh, hắn cười nói:

- Lão Tả có gì tốt để đề cử không?

Tả Hòa Sinh có chút bất ngờ, y cuối cùng đã có cơ hội biểu hiện nên vội vàng tiến tới khom lưng nói.

- Rượu của tỉnh Nam Thiên chắc là không được, khách sạn có rượu Mao đài 30 năm, ngài xem có thể dùng không?

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn, Chu Lạp Phong xua tay nói:

- Mao Đài không hay.

Hai người còn lại cũng gật đầu, lần này làm khó Tả Hòa Sinh, những người này chắc uống không ít rượu ngon. Tả Hòa Sinh cắn răng nói:

- Hay là uống rượu gạo, người Ân Châu thích ngâm rượu, rượu gạo này là chuyên dùng để ngâm rượu.

Vương Quốc Hoa chưa trả lời, Chu Lạp Phong đã lớn tiếng nói:

- Cái này hay, tốt nhất là rượu thuốc dùng cho đàn ông.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi cười mắng.

- Tên này…

Chu Lạp Phong lắc đầu nói:

- Không bổ không được, sắp 40 rồi.

Chu Lạp Phong là người khá tùy tiện nhưng cũng phải xem đối phương là ai. Trước mặt Vương Quốc Hoa, y không cần ra vẻ, muốn ra vẻ cũng là trước mặt người không quen. Tính cách này khiến y dễ tạo được quan hệ với nhiều người.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy. Lúc này cửa phòng mở ra, sáu cô gái tiến vào làm cả phòng đầy mùi hương thơm mát, sáu cô em không vội vàng ngồi xuống mà đứng hai bên Du Khánh Dương. Một cô gái tuổi hơi cao hơn một chút nói:

- Giám đốc Du, bọn em đã tới.

Du Khánh Dương không thèm nhìn người phụ nữ này mà chỉ nói:

- Hôm nay chúng ta là khách, chủ nhân đang ở đây.

Vừa nói y đưa tay chỉ Vương Quốc Hoa, người phụ nữ lập tức cười đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa. Cô hơi khom lưng nói:

- Là Bí thư Vương phải không? Cảm ơn ngài cho bọn em một cơ hội biểu diễn.

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Du Khánh Dương đến khi đối phương hơi cúi đầu, hắn mới đứng lên đưa tay ra:

- Chào mừng các tiểu thư tới Ân Châu, tôi thay mặt thị ủy Ân Châu chào mừng mọi người, mọi người ngồi đi.

Hắn vừa nói vừa bắt tay từng người, Mã Xuân Sinh cũng làm theo đồng thời còn nói “vất vả” liên tục.

Bắt tay xong mấy người phụ nữ ngồi xuống, bên cạnh Vương Quốc Hoa có hai em trông xinh đẹp nhất trong số này. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên về lại vị trí bưng chén lên:

- Hôm nay tôi sẽ mời mọi người, có thù có oán thì cứ báo, dù sao hôm nay tôi không định sẽ đứng mà đi ra ngoài.

Vương Quốc Hoa biết mình biết người, mấy tên này nhìn qua là biết không có ý tốt. Rượu nếp cũng đến 30 độ nhưng không thể không uống nhiều.

Vương Quốc Hoa nói làm Du Khánh Dương khá hài lòng. Y giới thiệu từng cô gái, đây đều là các nữ nghệ sĩ có danh tiếng, có ca sĩ, có diễn viên, có hai người là diễn viên được bên Ân Châu mời tham gia lễ hội văn hóa. Hai cô gái bên cạnh Vương Quốc Hoa chính là hai nữ nhân vật chính trong bộ phim sắp khởi quay của Du Khánh Dương. Du Khánh Dương hơi nhấn giọng:

- Hai vị mỹ nữ này đều do công ty tốn nhiều công sức đào tạo, vào nghề chưa lâu, tôi đủ thành ý chứ?

Chỉ riêng ánh mắt dâm dật của Du Khánh Dương là Vương Quốc Hoa biết hắn có gì. Đừng nói hai cô em này đỏ mặt lên, Vương Quốc Hoa cũng hiểu đây là muốn để mình bao. Tên Du Khánh Dương này không biết làm hại bao cô em rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.