Phù Diêu

Chương 623: Có chuyện



- Cô hiểu như thế nào về việc ở thị ủy?

Vương Quốc Hoa nói với Tiết Mỹ Liên đang xoay người định ra. Tiết Mỹ Liên vui mừng xoay lại gật đầu thật mạnh.

- Hiểu, chuyện ở thị ủy, ủy ban tôi đều hiểu.

- Vậy ngồi xuống nói một chút.

Vương Quốc Hoa nói xong ngồi xuống ghế lấy thuốc, Tiết Mỹ Liên đoạt lấy bật lửa châm cho hắn.

Vương Quốc Hoa thân thiện nói:

- Ngồi xuống rồi nói.

Tiết Mỹ Liên ngược lại có chút câu nệ. Vương Quốc Hoa không giống các lãnh đạo bình thường, tuổi trẻ thân thiện không làm Tiết Mỹ Liên có chút tự ti. Nếu là mấy lão già thì Tiết Mỹ Liên còn không phải e dè như thế này. Bởi vì nhiều lãnh đạo mà cô gặp, cô chỉ cần hơi làm nũng là mặt đối phương sẽ dịu ngay. Nhưng đối với Vương Quốc Hoa, Tiết Mỹ Liên không có tự tin gì, lý do rất đơn giản là ánh mắt của Bí thư Vương rất trong sáng, trong sáng đến mức Tiết Mỹ Liên không dám giở trò.

- Tôi đi mở cửa.

Tiết Mỹ Liên nghĩ đến một vài lời đồn của mình nên không nhịn được nói như vậy.

Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:

- Tại sao?

Tiết Mỹ Liên đỏ mặt nhỏ giọng nói:

- Bên ngoài có lời đồn không dễ nghe ve tôi, tôi sợ ảnh hưởng đến ngài.

- Người ngay không sợ quỷ, cô cần gì phải suy nghĩ về lời đồn?

Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Tiết Mỹ Liên không tiện đi mở cửa nếu không lại bị coi là sợ lời đồn.

- Cô làm việc gì ở thị ủy?

Vương Quốc Hoa mở miệng rước, Tiết Mỹ Liên cẩn thận ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi đầy cung kính.

- Tôi phụ trách hậu cần ở văn phòng, vốn trước đó quản việc mua đồ văn phòng nhưng sau đó không làm. Văn hóa của tôi không cao, tốt nghiệp trung cấp y nên nhiều chuyện không thể làm được.

Tiết Mỹ Liên không hề che giấu nói ra tình huống của mình, nói xong Tiết Mỹ Liên cũng khó hiểu sao trước mặt đối phương mình không thể nói dối?

- Tôi nghe nói nguyên bí thư thị ủy bị bệnh mà lui, chuyện này cô có biết không?

Vương Quốc Hoa ra vẻ nói chuyện phiếm cũng khiến Tiết Mỹ Liên dần buông lỏng hơn.

- Chuyện này có ai là không biết chứ? Gì mà bệnh lui? Bí thư Lao có sức khỏe rất tốt, cái kia ..

Nói tới đây Tiết Mỹ Liên đỏ mặt lên.

- Tôi cũng là nghe người ta nói, một người họ hàng của bí thư Lao làm phó cục trưởng Cục công an lái xe đâm vào người còn cho bánh xe đè vài lần, giết người xong còn vỗ mông đi. Sau đó nghe nói bí thư Lao muốn bảo vệ tên phó cục trưởng này, còn nghe đồn nói bí thư Lao nhận bao tiền của hắn. Sau đó tỉnh phái một tổ điều tra xuống, không lâu sau bí thư Lao lui xuống với lý do bị bệnh. bí thư Lao lui xuống chưa lâu đúng là bị bệnh thật. Tôi nghe người bạn làm y tá nói bí thư Lao trào máu não thiếu chút nữa không cứu nổi, là chuyện hơn tuần trước.

Người đang từ đỉnh cao quyền lực lui xuống thì đương nhiên sẽ thấy mất mát. Vương Quốc Hoa cũng gặp cảnh như vậy nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh được tốt nên không quá rối rắm.

- Trưởng ban thư ký nói cô rất chăm chỉ, xem ra khá tín nhiệm cô.

Vương Quốc Hoa nói một câu như khen ngợi, Tiết Mỹ Liên nghe cũng vui vẻ, cô thuận miệng nói:

- Gì chứ, trưởng ban thư ký không có qua lại gì với tôi, lần này lên tỉnh đón ngài cũng là nhiệm vụ tạm thời. Y nói tôi đã từng làm y tá, hiểu cách chăm sóc người, y còn nói sức khỏe của bí thư là hy vọng của dân chúng toàn thị xã, phái tôi đi chính là có tác dụng này. văn phòng thị ủy cứ mỗi ba tháng là bố trí để các lãnh đạo đi kiểm tra sức khỏe. Đây là quy củ sau khi trưởng ban thư ký Từ nhận chức mà có, trước đây cứ nửa năm mới kiểm tra một lần.

Lời của Tiết Mỹ Liên nói ra rất nhiều tin tức hữu dụng. Vương Quốc Hoa tiếp tục nói chuyện với cô, Tiết Mỹ Liên đúng là có gì nói đó. Chẳng qua cấp độ của cô không cao, nói ra đều là một vài lời đồn.

- Thị trưởng Hác gần đây qua lại gần với một nhà kinh doanh, nghe nói ả này rất có tiền, có đến mấy chục triệu. Tôi thật ra nghe người ta nói ả lập quỹ tài chính với lãi suất 30%, bên ủy ban thị xã hình như có nhiều cán bộ đều bỏ tiền vào ăn lãi. Mọi người đều đồn đó là công trình cải tạo nội thành cũ sắp diễn ra có mười phần sẽ rơi vào tay ả.

Tiết Mỹ Liên càng nói càng hưng phấn, cuối cùng đã nói ra một đề tài làm Vương Quốc Hoa thấy hứng thú.

- Ồ, lãi cao như vậy ư, ả phụ nữ này đúng là không đơn giản.

Vương Quốc Hoa nói một câu, Tiết Mỹ Liên bĩu môi nói:

- Ả này rất có bản lĩnh, nghe nói có thể nói chuyện với lãnh đạo tỉnh. Ả bắt được công trình cũng không tự mình làm, nhất định sẽ chuyển cho người khác làm.

- Cô ta tên gì?

Vương Quốc Hoa cười hỏi

Tiết Mỹ Liên nói:

- Lâm Ảnh, nghe nói trước đây không được tốt, chỉ có mấy năm nay ả mới phát triển được.

- Ha ha, xem ra cô biết không ít nhỉ?

- Đều là nghe nói thôi.

Tiết Mỹ Liên lắp bắp nói, trước đó ả còn định nói đây đều là mình biết, nhưng nhìn vẻ mặt của bí thư nên y kịp thời đổi lời.

Vương Quốc Hoa thân thiện làm Tiết Mỹ Liên hơi quên mình, cuối cùng câu nói kia coi như hợp lý. Nhìn thấy Vương Quốc Hoa nghe rất chăm chú, Tiết Mỹ Liên lại hưng phấn nói thêm. Gì mà thị trưởng Hác là người cứng rắn, bên ủy ban thị xã gần như không chấp nhận ý kiến không đồng ý. Trưởng ban thư ký có con học ở đại học nổi tiếng Bắc Kinh. Cuộc nói chuyện bị cắt ngang do Từ Diệu Quốc gõ cửa. Từ Diệu Quốc thấy Tiết Mỹ Liên mở cửa không khỏi giật mình, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của Tiết Mỹ Liên, y thầm nghĩ không phải hai người này có quan hệ gì sao? Lại nhìn quần áo Tiết Mỹ Liên khá bình thường, không có gì khác lạ, y mới nói:

- Đồng chí Mỹ Liên cũng ở đây ư?

Tiết Mỹ Liên cười nói:

- Tôi đến hỏi bí thư có cần giặt quần áo không, bí thư liền bảo tôi ngồi lại nói chuyện.

Thì ra là vậy, miệng ả này không kín, không biết đã nói gì với Vương Quốc Hoa nữa?

- Trưởng ban thư ký đến à, đồng chí Mỹ Liên, chúng ta lần sau nói chuyện tiếp.

Vương Quốc Hoa khách khí ám chỉ Tiết Mỹ Liên có thể ra. Tiết Mỹ Liên cũng nghe ra được điểm này.

Trong lòng có chút không muốn nhưng Tiết Mỹ Liên vẫn phải đi ra.

- Bí thư, giám đốc Liêu tập đoàn Hoành Đại xin gặp.

Từ Diệu Quốc vào báo cáo, Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:

- Giám đốc Liêu? Tôi không biết người này.

Từ Diệu Quốc giải thích:

- Chủ tịch tập đoàn Hoành Đại là Lâm Ảnh, đây là công ty nổi tiếng của tỉnh ta. Gần đây tập đoàn Hoành Đại có hạng mục ở thị xã ta, bên ủy ban thị xã rất coi trọng. Giám đốc LIêu là người phụ trách của tập đoàn Hoành Đại tại Thiết Châu.

- Tập đoàn Hoành Đại cụ thể làm gì?

Vương Quốc Hoa hỏi, Từ Diệu Quốc đáp:

- Nghe nói lập nghiệp bằng mảng tài chính sau đó liên quan tới các lĩnh vực khác. Lâm Ảnh có quan hệ tốt trên tỉnh, cũng rất quen với thị trưởng Hác. Nghe nói Lâm Ảnh mở quỹ tài chính lớn trên tỉnh thành, nửa năm gần đây cũng có hoạt động ở phương diện này tại Thiết Châu. Bên thị ủy có không ít người đầu tư vào quỹ tài chính của tập đoàn Hoành Đại.

Vương Quốc Hoa không khỏi động tâm. Trước đó Tiết Mỹ Liên nói Lâm Ảnh này mở quỹ tài chính với số lãi lên đến 30%, hắn vốn nghĩ là cách hối lộ cán bộ ngầm nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy.

Các ngân hàng chỉ trả lãi có hơn chục phần trăm, tập đoàn Hoành Đại trả lãi đến 30%, lừa người bình thường còn được nhưng với người trong nghề như Vương Quốc Hoa thì hắn vừa nhìn là biết có chuyện.

Thấy Vương Quốc Hoa đột nhiên rơi vào trầm tư, Từ Diệu Quốc cũng có chút khó hiểu, không biết sao nữa, mình có nói gì sai sao? Từ Diệu Quốc đang suy nghĩ thì Vương Quốc Hoa nói:

- Mời y vào.

- Bí thư Vương, tôi là Liêu Quang Minh, tôi thay mặt chủ tịch tập đoàn Hoành Đại - Lâm Ảnh đến bái kiến. Chủ tịch Lâm Ảnh vốn định tới nhưng tạm thời được lãnh đạo tỉnh mời nên nhờ tôi chuyển lời xin lỗi với Bí thư Vương, hôm nào nhất định sẽ người Bí thư Vương ăn một bữa.

Liêu Quang Minh trông rất nhã nhặn, đeo kính, đầu chải bóng mượt, giày không một hạt bụi.

- Mời ngồi.

Vương Quốc Hoa rất khách khí mời, Liêu Quang Minh quay đầu lại nói:

- Vào đi.

Hai cô gái xinh đẹp tiến vào, trong tay mang theo hai chiếc túi, hai cô ả nhẹ nhàng bỏ xuống cạnh cửa. Vương Quốc Hoa thấy thế đưa tay chặn lại:

- Đợi chút, giám đốc Liêu có ý gì vậy?

Liêu Quang Minh cười giải thích:

- Chút tâm ý mà thôi, nhân sâm Hàn Quốc cùng ít thảo dược vào rượu, thuốc.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Quá khách khí, đồ quý giá tôi không thể nhận, còn mời giám đốc Liêu chuyển lời với chủ tịch Lâm, cảm ơn sự coi trọng của cô ta đối với tôi. Sau có cơ hội tôi sẽ mời cô ta đến thị ủy ngồi.

Liêu Quang Minh cười nói:

- Bí thư Vương, cái này không có gì mà.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Giám đốc Liêu, anh đây là muốn tôi phạm sai lầm, nếu muốn làm bạn thì thứ này anh mang về đi.

Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nói.

Liêu Quang Minh bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Bí thư Vương đã nói như vậy, tôi phải nghe lời. Thuốc và rượu có thể để lại chứ?

Vương Quốc Hoa do dự một chút mới nói:

- Vậy được, cái khác anh bảo người thu về.

Vẻ chần chờ của Vương Quốc Hoa được Liêu Quang Minh thấy rõ, mắt y đảo đảo. Liêu Quang Minh không ở lâu, chỉ ngồi khoảng mười phút là về.

- Trưởng ban thư ký, chuyện tôi ở khách sạn anh còn nói với ai?

Mặt Vương Quốc Hoa đột nhiên sa sầm lại nói với Từ Diệu Quốc.

- Bí thư, tôi không nói với bất cứ ai, đồng thời cũng yêu cầu đồng chí Lăng Hà và Tiết Mỹ Liên không được nói ra ngoài.

Từ Diệu Quốc dứt khoát trả lời, Vương Quốc Hoa ồ một tiếng xoay người ngồi xuống ghế.

Ra khỏi khách sạn, Liêu Quang Minh lên một xe ô tô, phía sau có một người phụ nữ ngồi. Liêu Quang Minh lên xe, người phụ nữ kia hỏi;

- Sao rồi?

- Rất trẻ, rất cẩn thận.

Liêu Quang Minh trầm ngâm một chút mới nói, người phụ nữ tháo kính xuống châm thuốc rồi nói:

- Anh cảm thấy có thể bắt được hắn không?

- Mới đầu hắn không chịu nhận gì, sau đó tôi nói để lại rượu thuốc thì hắn mới do dự và nhận.

Liêu Quang Minh không nói được hay không mà đưa một đầu mối cho người phụ nữ tham khảo.

- Bảo sao anh nói hắn rất cẩn thận. Về chuẩn bị, vài hôm nữa chờ hắn ổn định thì tôi tới gặp một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.