Phù Diêu

Chương 631: Kèn phản kích



Cao Khiết cùng Hàn Hạo tuổi tương đương nhau, đều tầm 50. Điểm khác là Cao Khiết có hộ khẩu Bắc Kinh. Phụ nữ chọn theo chính trị mà nói cũng là một con đường khó khăn. Cao Khiết thấy Vương Quốc Hoa còn trẻ không khỏi nhớ tới mình hồi đó.

Tên Vương Quốc Hoa thì Cao Khiết không lạ mấy. Mấy năm trước khi cô còn ở trên một bộ đã đọc qua bài viết của Vương Quốc Hoa về cuộc khủng hoảng kinh tế Châu á và bác bỏ luận điệu bốn con rồng Châu á. Lúc ấy Cao Khiết đọc xong không cho là đúng nhưng sau mới thấy nó đúng đến mức nào.

Mới đầu Cao Khiết còn tưởng Vương Quốc Hoa là một chuyên gia trong lĩnh vực kinh tế, ai ngờ lại nghe được đó là một thanh niên, hơn nữa theo chính trị.

Bây giờ thanh niên mà mình thán phục lại là bí thư thị ủy cấp trên, điều này làm cho Cao Khiết có nhiều cảm xúc. Lúc đầu nghe tên bí thư mới là Vương Quốc Hoa, Cao Khiết còn tưởng là cùng tên.

Cao Khiết cảm thấy đây đúng là sự trùng hợp của số phận.

Sự khác biệt giữa Hàn Hạo và Hác Long Quang thì Cao Khiết biết. Đúng vì như vậy nên Cao Khiết muốn nhắc Hàn Hạo một chút. Chị ta không phải không coi trọng Vương Quốc Hoa, không phải không muốn dựa vào nhưng Hác Long Quang đã kinh doanh ở Thiết Châu nhiều năm, nguyên bí thư cũng bị hắn đánh ngã, Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy nên Cao Khiết không quá tin tưởng.

Sự khiêu khích của Hác Long Quang đối với Vương Quốc Hoa trong hội nghị thường vụ, theo Cao Khiết thấy Hác Long Quang đã quá nóng vội tự cho rằng mình đủ để chiếm cứ thượng phong nên vậy, kết quả lại bị Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng chuyển dịch, qua đó có thể thấy Vương Quốc Hoa biết rõ thực lực của đôi bên.

Bài phát biểu hôm nay của Vương Quốc Hoa, Cao Khiết cũng nghe ra một chút. Vương Quốc Hoa đây là muốn bắt đầu từ con số không để phát triển kinh tế Thiết Châu, qua đó thể hiện năng lực bản thân.



Bên ngoài cửa sổ toàn bộ là màu xám, không ít thị xã ở tỉnh Đông Hải đều là di sản lưu lại do năm đó Trung Quốc đẩy mạnh phát triển công nghiệp nặng.

Vương Quốc Hoa yên tĩnh nhìn đô thị có chút cũ nát trước mặt, Lưu Linh cầm chén trà đứng bên nhưng không quấy nhiễu hắn.

Hoàng Nhàn chỉ giỏi mạnh miệng nhưng không dám làm thật, ăn trưa xong liền trốn về phòng mình lưu lại đôi nam nữ.

Lưu Linh muốn chính là được ở bên Vương Quốc Hoa, nhìn hắn không ngừng đi lên, đối với cô mà nói với vậy là đủ rồi.

Trong mắt Lưu Linh, Vương Quốc Hoa có xuất thân bình thường mà lên nhanh như vậy lại còn muốn làm việc thực sự, cô ngoài việc kết luận Vương Quốc Hoa là người theo chủ nghĩa lý tưởng ra thì không còn có thể giải thích theo cách nào khác.

- Nhìn anh làm em nghĩ đến Trương Cư Chính thời Minh, ông ta hưởng thụ không ít cũng làm không ít chuyện.

Lưu Linh đột nhiên nói làm Vương Quốc Hoa chép miệng.

- Ví dụ này không thỏa đáng, Trương Cư Chính là người rất tài giỏi, anh không thể Sở Sở với ông ta. Chẳng qua tên này là kẻ thiếu đức, một mắt khiến Hoàng đế tiết kiệm, mặt khác lấy vàng làm bô. Người như vậy dùng một câu đó là người theo chủ nghĩa tự do.

Lưu Linh che miệng cười nói:

- Được rồi, em không nói lại anh, anh nói xem vừa nãy mình nghĩ gì?

Vương Quốc Hoa chỉ tay ra ngoài.

- Anh đang nghĩ chờ khi anh đi thì có thể lưu lại gì cho thị xã này.

- Câu này có vẻ giống như người theo chủ nghĩa lý tưởng.

Lưu Linh cười nói, Vương Quốc Hoa lắc đầu:

- Anh không phải người theo chủ nghĩa lý tưởng, anh chỉ muốn làm chút chuyện mà thôi. Quạ bay qua còn có tiếng, đời người dù gì cũng phải lưu lại chút gì đó chứ?

- Quá cao thâm, em không hiểu. Em chỉ muốn biết anh sẽ lưu lại gì cho em.

Lưu Linh nói xong không khỏi xấu hổ cúi đầu, cô không biết sao mình lại nói như vậy.

Sự ăn ý của hai người đó là chỉ cần thông qua một ánh mắt là đủ hiểu nhau.

- Cô ấy làm có tốt không?

Đang kích thích Lưu Linh khẽ hỏi một câu, Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút rồi nói:

- Hả, cũng được, chủ yếu là cô ấy cởi mở hơn.

- Vậy em cũng không thể thua.

Lưu Linh vừa nói vừa đưa tay đẩy Vương Quốc Hoa nằm xuống, mình ngồi xổm xuống móc đồng chí Tiểu Vương ra rồi dùng miệng khẽ âu yếm.

Lưu Linh mới làm nên kỹ thuật hơi kém nhưng cô rất chú tâm mà làm, Vương Quốc Hoa nhớ đến một vài bộ phim Av mình đã xem, nữ diễn viên hấp dẫn, mà Lưu Linh cũng không hề kém. Hắn cũng nhớ đến cảnh nữ diễn viên dùng hai bên ngực mà khởi động cho bạn tình vì thế ra hiệu Lưu Linh một chút.

Lưu Linh hiểu ý cúi đầu thử kỹ thuật này, Vương Quốc Hoa có thể khẳng định chính là điểm này chỉ mình Lưu Linh làm được, Hoàng Nhàn dù muốn làm thì ngực cũng không đủ độ mà làm.

Không có mấy người đàn ông được phục vụ như vậy mà không thỏa mãn, không nhiệt tình, Vương Quốc Hoa cũng không ngoại lệ.

Vương Quốc Hoa cũng sớm có mong muốn này, đến hôm nay coi như mới được thực hiện.

Nỗ lực của Lưu Linh cũng được đền đáp xứng đáng, Vương Quốc Hoa dùng hết chiêu thức có được để thể hiện với cô. Lưu Linh quen nhịn kêu hôm nay lại không ngừng kêu rên, tiếng kêu cao vút làm Vương Quốc Hoa phải lo về hiệu quả cách âm của phòng này.



Buổi chiều phải đi làm đối với Vương Quốc Hoa mà nói coi như là khó khăn nho nhỏ. Buổi trưa vất vả dồn hết sức cho đối tác rồi còn đi làm, ai mà chịu được.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhưng vẫn phải dậy tắm rửa một phen, đi ra Lưu Linh cũng đã chuẩn bị xong quần áo cho hắn, cô cười cười ngồi bên nhìn hắn.

Lưu Linh được thỏa mãn càng thêm quyến rũ, hấp dẫn, tư thế quỳ gối của cô trông như phụ nữ đông dương, cũng may Vương Quốc Hoa có lý do phải đi làm nếu không chắc không rời được giường.

- TỐi anh nếu còn sức thì em sẽ bảo cả Hoàng Nhàn.

Lúc Vương Quốc Hoa đi ra, Lưu Linh ở phía sau nhỏ giọng nói một câu, Vương Quốc Hoa không có gì để nói.

Lão Trịnh tên đầy đủ là Trịnh Minh, một cái tên rất bình thường, y cũng là một người đàn ông trung niên trông khá bình thường.

Từ cách ăn mặc Vương Quốc Hoa khó đoán được Trịnh Minh là bí thư đảng ủy chính pháp một thị xã. Quần áo bình thường cùng chiếc giày giải phóng quân bên dưới, thứ này đi vào khó chịu như thế nào thì Vương Quốc Hoa biết rõ. Cả mấy năm học trung học Vương Quốc Hoa đều đi loại giầy này.

- Ha ha, thói quen cũ không sửa được.

Trịnh Minh cười cười vì nhận ra ánh mắt của Vương Quốc Hoa hơi chú ý vào chân mình.

- Ngồi đi.

Vương Quốc Hoa chỉ ghế, Trịnh Minh ngồi xuống nói.

- Tôi có phải đến hơi sớm không?

Vương Quốc Hoa nghe ra ý của đối phương nên đáp lại:

- Sớm vẫn tốt hơn muộn.

Trịnh Minh cười nói:

- Còn trẻ đúng là tốt, có đủ tự tin.

Câu nói của Trịnh Minh cũng có thể hiểu theo cách khác, người còn trẻ có thể thua được. Y đang có ý nhắc nhở, Vương Quốc Hoa nghe ra nên cười nói:

- Tôi làm chuyện mình nên làm, làm việc đường đường chính chính nên đủ tự tin.

Trịnh Minh có mâu thuẫn với Hác Long Quang, cái này phải nói đến từ việc tranh đoạt chức cục trưởng Cục công an mấy năm trước. Lúc ấy Hác Long Quang vẫn là quyền thị trưởng mà đã chỉ trỏ tay chân với công tác công an. Nếu như vì công việc thì còn đỡ, đằng này Hác Long Quang chỉ đơn thuần là tìm sai lầm, nói tóm lại là công tác công an không thể làm người ta hài lòng, Hác Long Quang đề nghị điều chỉnh nhân sự.

Tình hình khi đó là cục trưởng sắp về hưu, hành vi này của Hác Long Quang có thể nói là chạm vào cấm kỵ của Trịnh Minh, Trịnh Minh không chấp nhận cho người thò tay vào bên Cục công an. Trịnh Minh là cán bộ từ Sở công an đi ra, y có ưu thế đương nhiên trong việc tranh đoạt chức cục trưởng này, hơn nữa còn có cả thủ đoạn của nguyên bí thư nên chức cục trưởng đã rơi vào tay của Trịnh Minh.

Chi tiết này Vương Quốc Hoa được Từ Diệu Quốc nói ra, tuy không đầy đủ nhưng có thể kết luận được bởi vì vị trí cục trưởng này khiến Trịnh Minh và Hác Long Quang từ đó về sau gặp mặt cũng không chào hỏi. Về sau Cục công an xảy ra chuyện, Hác Long Quang bám chặt không tha, giơ ngọn cờ chống hủ bại làm cho Cục công an biến hoá nghiêng trời lệch đất. đương nhiên Cục công an quả thật có nhiều vấn đề, cũng cần chỉnh đốn. Nhưng Hác Long Quang nhúng tay vào Cục công an chính là treo đầu dê bán thịt chó, mục đích là vì chức bí thư thị ủy. Vì thế trong thời gian qua Hác Long Quang không ngừng lên tỉnh, tốn nhiều công sức cho quan hệ ai ngờ kết quả là Vương Quốc Hoa được Ban tổ chức cán bộ trung ương cử xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.