Phù Diêu

Chương 640: Mời rượu



Phòng làm việc của Khương Nghĩa Quân được đặt ngay ở khách sạn. Khách sạn Thần Châu là khách sạn bốn sao. Khách sạn này chủ yếu phóng viên việc tiếp đón của thị ủy nên khá nổi tiếng trong cả tỉnh thành.

- Phòng làm việc để ở khách sạn, chiêu này cũng là do ông dạy tôi. Gì mà nhân viên tập đoàn lớn đi công tác yêu cầu nhất định phải ở khách sạn năm sao, nói gì mà là hiện tượng công ty, điểm này tôi nhớ kỹ.

Khương Nghĩa Quân thuận miệng nói chuyện này một chút, lúc đầu Vương Quốc Hoa nói, hắn không ngờ vẫn ghi nhớ.

Hai người ngồi nói chuyện cũ, Khương Nghĩa Quân cười ha hả nói.

- Lúc đầu đều nói tôi làm ông hư hỏng, thực tế toàn do ông. Nếu không phải ông nhận được thư tình của em trong lớp thì tôi sao nhớ đến việc viết thư tình cho gái, tán thất bại đúng là quá mất mặt. Cô ả Chung Tiểu Nhã không ngờ đưa thư tình tôi viết cho giáo viên, đau quá.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Sau đó lúc tôi làm ở huyện ủy, ở trong ngõ Đậu hủ thì nhà Chung Tiểu Nhã mở một cửa hàng nhỏ. Tôi cũng gặp qua vài lần.

- Lúc đầu đúng là ấu trĩ, lén thích ả lâu như vậy, khó khăn lắm mới được dũng khí nhưng lại thành kẻ điển hình xấu ở trong lớp.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, một nữ nhân viên của Khương Nghĩa Quân tiến vào nói:

- Tổng giám đốc Khương, giám đốc Hồ Duyệt – công ty sản phẩm sức khỏe Tinh Huy thị xã Thiết Châu xin gặp.

- Không thấy tôi đang tiếp bạn sao, một công ty nhỏ ở thị xã Thiết Châu chứ gì, không gặp.

Khương Nghĩa Quân xua tay chặn lại, Vương Quốc Hoa ở bên cười nói:

- Này, ông làm gì vậy hả? Phân biệt khu vực à? Không phát hiện bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu ngồi đây sao? Hôm nay ông không gặp không được, còn phải gặp dưới sự giám sát của tôi.

- Mẹ chứ, sao tôi quên có tên bí thư thị ủy ở đây?

Khương Nghĩa Quân có chút xấu hổ vỗ đầu.

- Vậy gặp một chút, cho vào.

Tên Hồ Duyệt thì Vương Quốc Hoa không có ấn tượng gì mấy.

Hồ Duyệt là một người phụ nữ trẻ tuổi, khoảng 26, 27 tuổi, khá xinh xắn, cao gần 1m7, đứng có thể sóng vai với Khương Nghĩa Quân.

Khương Nghĩa Quân quả nhiên khi gặp mỹ nhân là mắt đảo đảo không rời. Hồ Duyệt cười hì hì chào.

- Tổng giám đốc Khương, đến mạo muội mong bỏ qua.

- Không có gì, không có gì, dù cô không tới tôi cũng sẽ mời cô tới.

Tên Khương Nghĩa Quân vứt hết lời vừa nói vào túi.

- Tổng giám đốc Khương quá khách khí bảo sao kinh doanh lớn đến như vậy.

Hồ Duyệt nịnh một câu. Khương Nghĩa Quân lúc cười là không thấy mặt mũi đâu cả, Vương Quốc Hoa ngồi bên không khỏi buồn bực. Tên nay làm kinh doanh chắc là bị dính mỹ nhân kế không ít.

- Quá khen, tôi cũng chỉ là lập nghiệp từ mối làm ăn nhỏ. Đúng rồi … vị này.

Khương Nghĩa Quân thiếu chút nữa quên nói ra thân phận của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa sớm đề phòng tên này thấy gái là quên hết nên kịp thời ho khan một tiếng:

- Tổng giám đốc Khương, chuyện của tôi anh cần phải suy nghĩ đó.

Khương Nghĩa Quân vội vàng nói:

- Cái đó để lát rồi nói, tôi nói chuyện này đã. Anh ngồi chờ một lát.

Hai người kẻ diễn người họa vừa nhìn là biết phối hợp nhiều năm. Lưu Linh chỉ muốn ôm bụng cười. Cô nhỏ giọng nói bên tai Vương Quốc Hoa:

- Hai người xem ra đã không ít lần làm chuyện gian dối.

Vương Quốc Hoa ra vẻ nghiêm túc nói:

- Đương nhiên.

Lưu Linh càng không nhịn được vội vàng cúi mặt vào vai Vương Quốc Hoa mà cười. Lưu Linh rất vui.

- Tổng giám đốc Khương, lân này đến chủ yếu là cảm ơn tổng giám đốc Khương cho công ty chúng tôi một cơ hội quý giá, đồng thời cũng hy vọng mời được tổng giám đốc Khương ăn bữa cơm. Thời gian do ngài đặt, còn tôi sẽ an bài.

Hồ Duyệt nói chuyện rất có sức cuốn hút, là loại người vừa đẹp vừa nói chuyện dễ nghe.

- Cái này dễ, lát tôi bảo người bố trí.

Khương Nghĩa Quân nhìn như trúng chiêu thì hắn đột nhiên lại nghiêm túc nói:

- Chẳng qua cơm có thể ăn nhưng sản phẩm Phúc lộc thọ của quý công ty bán ở tỉnh Đông Hải còn được, nếu muốn tiêu thụ ở tỉnh ngoài thì trước mắt chúng tôi còn chưa cân nhắc vấn đề này. Nguyên nhân chủ yếu là thị trường bên ngoài cũng có sản phẩm cùng loại, chúng tôi cũng có thỏa thuận với công ty liên quan, điểm này mời cô thông cảm.

Khương Nghĩa Quân nói có phải là thật hay không thì không ai biết. Nhưng Hồ Duyệt dám khẳng định không đưa ra điểm gì đó làm tên này động tâm thì có lẽ chuyện này không làm thành. Các công ty hiện nay càng dựa nhiều vào con đường tiêu thụ Hồ Duyệt thậm chí biết nếu sản phẩm của công ty mình mà được đưa vào tất cả chi nhánh siêu thị Nghĩa Hòa sẽ tăng ngay sản lượng tiêu thụ của công ty.

Trong lòng mắng Khương Nghĩa Quân, ngoài mặt Hồ Duyệt lại cười nói:

- Tổng giám đốc Khương đến tỉnh Đông Hải, tôi là địa chủ cam đoan làm tổng giám đốc Khương hài lòng mà về.

Hồ Duyệt ngồi một lát thấy Khương Nghĩa Quân mãi không chịu nói việc ở bên ngoài nên đành đứng dậy đi về. Trước khi đi cô còn liếc nhìn Vương Quốc Hoa và Lưu Linh ngồi bên, cô đang bực mình không biết đây là ai mà cứ thế ngồi nghe mình và tên Khương Nghĩa Quân nói chuyện.

Khương Nghĩa Quân bảo người tiễn Hồ Duyệt, hắn quay đầu lại nói với Vương Quốc Hoa:

- Sao? Ông là bí thư thị ủy nên do ông quyết định.

Khương Nghĩa Quân không chịu mở miệng là nghĩ tới lợi ích của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không khỏi cung kính, hắn thản nhiên nói:

- Cái này không quan hệ với tôi, ông nếu muốn cứ làm. Không đúng, tôi sao thấy ông lấy tôi làm lý do, mục đích thật là coi trọng cô em người ta hả.

Khương Nghĩa Quân cười hắc hắc không bác bỏ cũng không thừa nhận. Vương Quốc Hoa cũng không tiện nói gì thêm, đây là việc riêng của Khương Nghĩa Quân. Chẳng qua Vương Quốc Hoa cho rằng khả năng Khương Nghĩa Quân thành công là không lớn.

Giữa trưa Khương Nghĩa Quân có hẹn, hắn đặt bàn ăn ở nhà ăn khách sạn Thần Châu. Trong bữa ăn hắn mang theo cô nữ nhân viên tên Tiểu Quỳnh kia, cô ả vẫn luôn ngồi nói chuyện với Lưu Linh. Vòng phỉ thúy trên tay Lưu Linh rất hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Quỳnh, cô mấy lần hỏi giá nhưng Lưu Linh nói không biết.

Lãnh đạo không quá khoa trương về vấn đề ăn mặc, chủ yếu mặc hợp mốt mà thôi. Cô khác với Tiểu Quỳnh, cô ả này không ngừng giơ giơ tay trái lên vì chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa. Lưu Linh nhìn thấy nhưng không hỏi giá làm đối phương rất gấp.

Tên Khương Nghĩa Quân luôn chú ý mọi chuyện xung quanh. Hắn đang uống rượu nói chuyện với Vương Quốc Hoa liền quay đầu lại nói:

- Vòng tay của người ta ít nhất 300 ngàn, cô khoe gì hả?

Câu này làm Tiểu Quỳnh thiếu chút nữa cúi đầu sát bàn, cũng may Lưu Linh nói giúp.

- Phụ nữ nói chuyện, đàn ông xen miệng vào làm gì.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Hạ Tân Quang tươi cười đầy mặt tiến vào. Hắn chưa kịp nói gì mà nụ cười trên mặt lại cứng lại. Vương Quốc Hoa và Lưu Linh có mặt ở đây làm Hạ Tân Quang rất xấu hổ.

- Tổng giám đốc Khương, cái này, tôi làm phiền rồi, tôi là Hạ Tân Quang đến mời rượu tổng giám đốc Khương.

Hạ Tân Quang rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, chào xong lại chào Vương Quốc Hoa và Lưu Linh:

- Bí thư Vương, tổng giám đốc Lưu cũng ở đây? Tổng giám đốc Khương đúng là đủ thể diện, mời được hai vị khách quý này.

Vương Quốc Hoa vốn không định chấp đối phương, đó là do đối phương không đủ tư cách.

Tâm trạng Hạ Tân Quang lúc này như ngồi xe leo núi, không ngừng đi lên. Tổng giám đốc Khương là người kinh doanh nên còn dễ nói chuyện. Nhân vật trong quan trường mới là khó qua lại nhất, đám người này trở mặt còn nhanh hơn lật bàn tay.

- Tổng giám đốc Hạ khách khí quá. Tôi đã nói tối cùng dùng cơm mà.

Khương Nghĩa Quân không biết khúc mắc giữa Hạ Tân Quang và Vương Quốc Hoa hôm qua, thấy đối phương biết Vương Quốc Hoa và Lưu Linh nên cũng khách khí đứng lên bắt tay nói chuyện.

Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi, Lưu Linh cũng ngồi im không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.