Phù Diêu

Chương 691: Tận lực (2)



- Ha ha, so với Quốc Hoa thì chúng ta đều là người nhà quê.

Trưởng ban Thái tự giễu một câu.

- Tính tôi xấu mà muốn sửa mãi không sửa được, đều là thói quen từ hồi còn đi học.

Vương Quốc Hoa cười nói một câu như vậy, ba vị kia cũng nở nụ cười.

- Quốc Hoa hình như học đại học ở Thượng Hải phải không? Thế giới hào hoa đương nhiên là phải có nhiều kiến thức rồi.

Phó trưởng ban thư ký Lâm nói, ở trong phạm vi này y mơ hồ có vẻ thấp nhất, nói chuyện cũng rất biết ý. Lục Vĩnh Hạo cố tình tạo quan hệ với Vương Quốc Hoa, hai người còn lại đều biết. Trưởng ban Thái cũng biết vài chuyện về Vương Quốc Hoa nên không để ý mấy việc kia. Chẳng qua chỉ có hai người phụ nữ bên cạnh bọn họ đều nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt không quá phục.

Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, Hạ Tuyết Thuần vô thức hơi ưỡn ngực lên. giờ phút này cô đột nhiên cảm thấy đi theo đối phương mình cũng được lên mặt theo.

Thực đơn được đưa lên, Thải Thanh ngồi im, Hạ Tuyết Thuần cũng vậy. Hai vị phụ nữ còn lại thì khác, đều cầm lấy. Vương Quốc Hoa nhìn nhân viên phục vụ nói.

- Sao không có thêm hai quyển nữa? Không phải là nhà hàng Pháp chính tông ư?

Nhân viên phục vụ hơi lúng túng vì câu này.

- Ngài chờ chút.

Cô vội vàng đi lấy thêm hai quyển cung kính đưa cho Thải Thanh, Hạ Tuyết Thuần . Hạ Tuyết Thuần cầm lấy rồi đưa cho Vương Quốc Hoa, cô nhỏ giọng nói.

- Ngài gọi đi.

Vương Quốc Hoa cười quay đầu lại hỏi nhân viên phục vụ.

- Có gì ngon không?

- Món gan ngỗng là đặc sản nhà hàng chúng tôi, còn có cả trứng cá muối biển đen….

- Cho tôi hai món đó.

Đoạt trước là người phụ nữ bên cạnh trưởng ban Thái. Vương Quốc Hoa cười nói.

- Gan ngỗng, bò bít tết chín sáu phần, nước tiêu đen, súp, sa lát.

Vừa nói hắn quay sang nói với Hạ Tuyết Thuần .

- Trứng cá muối tôi sợ em ăn không quen nên không gọi, một món hai phần chứ?

Hạ Tuyết Thuần mỉm cười gật đầu nói.

- Ngài làm chủ.

Vương Quốc Hoa thấy người khác đều đang nhìn mình, hắn cười nói:

- Sao vậy?

Lục Vĩnh Hạo lơ đãng nhìn hai ả phụ nữ kia. Lần này từ Bắc Kinh về Lục Vĩnh Hạo đã có thu hoạch không nhỏ. Câu nhắc nhở của Vương Quốc Hoa khiến Lục Vĩnh Hạo đi gặp Quách Khánh Hạo, Quách Khánh Hạo đương nhiên là vui vẻ khi Lục Vĩnh Hạo đến gần.

Chuyện này làm Lục Vĩnh Hạo chấn động không nhỏ, Vương Quốc Hoa gần như là người sớm nhất biết tin bí thư tỉnh ủy tỉnh Đông Hải sẽ thay đổi, nguồn tin từ đâu mà có? Quách Lục gặp mặt, Quách Khánh Hạo gần như trực tiếp nói chuyện mình thưởng thức Vương Quốc Hoa, đồng thời cũng biết việc Lục Vĩnh Hạo là bạn đánh bài của Vương Quốc Hoa.

Vì thế khi Vương Quốc Hoa bị người đâm sau lưng, Lục Vĩnh Hạo chớp ngay cơ hội nhích lại gần. Quả nhiên Vương Quốc Hoa đã nhận lời gặp mặt.

Chẳng qua cục diện lúc này làm Lục Vĩnh Hạo phải lên tiếng nếu không hai vị kia sẽ không rõ khổ tâm của mình. Chọn vài món, Lục Vĩnh Hạo bỏ thực đơn lại nói với Vương Quốc Hoa.

- Quốc Hoa lần này tôi lên Bắc Kinh gặp bí thư Quách, y rất thưởng thức cách đánh bài của cậu, khen không dứt miệng, còn nói y đến tỉnh Đông Hải thì nhất định sẽ cùng cánh với cậu.

Câu nói có vẻ tùy ý của Lục Vĩnh Hạo lại làm hai người kia thoáng cái giật mình. Trong vòng tròn của ba người thì Lục Vĩnh Hạo cầm đầu. Bây giờ Lục Vĩnh Hạo nói như vậy chính là nhắc bọn họ. Trưởng ban Thái còn đỡ một chút, y đi lại gần với Lục Vĩnh Hạo hơn, phó trưởng ban thư ký Lâm thì lại khác, y mới nghe một vài tin tức ai nghĩ người ta đã sớm có động tác.

- Bí thư Quách quá khen tôi rồi, thực ra tôi chỉ mới đánh với bí thư có một lần.

Vương Quốc Hoa khiêm tốn nói nhưng cũng làm hai vị kia rất hâm mộ, Quách Khánh Hạo là bí thư tỉnh ủy tương laic ơ mà.m

- Thực ra tôi vẫn cảm thấy Quốc Hoa hoàn toàn có thể ở lại Bắc Kinh mà phát triển, có Sở lão chiếu cố làm ở bộ vài năm rồi đi ra như thế nào cũng làm đến cấp phó bộ, không chừng còn là phó bộ trưởng trẻ nhất từ trước đến giờ.

Lục Vĩnh Hạo nói câu này đã hạ khá thấp tư thế. Một thường vụ tỉnh ủy nói chuyện với một bí thư thị ủy như vậy truyền ra ngoài là khá kỳ quái.

- Ha ha, tôi không hòa hợp với bí thư Sở.

Vương Quốc Hoa nói cho qua chuyện.

Đồ ăn rất nhanh được vang lên, hai người Thái Lâm thậm chí còn dùng ánh mắt ra hiệu người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng Lục Vĩnh Hạo gọi thêm chai Latour, những người khác cũng không nói gì.

Ăn đồ tây thường người ta vừa ăn vừa nói chuyện, người tây không có quan điểm ăn không nói chuyện. Đề tài của bốn người đàn ông không nằm ngoài tin tức mình biết được. Lúc này Vương Quốc Hoa không nói mấy, chỉ là rất kiên nhẫn nghe ba người kia nói. Vương Quốc Hoa đúng là không quá rõ tình hình ở tỉnh Đông Hải như ba người kia.

Vương Quốc Hoa không lên tiếng nhưng ba người không cho rằng hắn không thể nói gì mà cho rằng người ta khiêm tốn, qua đó không khí cũng nhanh chóng thân thiện hơn.

- Quốc Hoa, chuyện ở tờ Thương báo kia anh định xử lý như thế nào?

Trưởng ban Thái cười cười hỏi một câu.

- Còn có thể thế nào chứ? PHê bình là đúng, cố gắng sửa đổi giảm thiểu ảnh hưởng.

Vương Quốc Hoa đây là nói thật với lòng mình.

Nhưng lời nói thật của hắn lại không được ai tin cả.

Lục Vĩnh Hạo thậm chí còn cười nói.

- Cũng đúng, còn nhiều thời gian mà.

Ý của y là quân tử báo thù mười năm không muộn.

Trưởng ban Thái nghe xong cười nói.

- Tôi vừa lúc nắm vài thứ có thể đưa ra.

Lục Vĩnh Hạo cười hỏi.

- Lão Thái, anh không phải định thừa nước đục thả câu chứ?

Trưởng ban Thái nói.

- Thực ra cũng không có gì, chỉ là chút đơn kiện cáo, thương báo Đông Hải tiến hành đăng quảng cáo thuốc giả tuy không làm người mất mạng nhưng tạo thành tổn thất kinh tế với quần chúng, việc này có lớn có nhỏ, chủ yếu là xem ý Quốc Hoa.

Chỉ cần Vương Quốc Hoa gật đầu, trưởng ban Thái liền có biện pháp xử lý thương báo Đông Hải kia. Chẳng qua hành vi này phải xem Vương Quốc Hoa có thể đưa trả cho trưởng ban Thái gì đó.

Đây vốn là việc Lục Vĩnh Hạo và trưởng ban Thái đã bàn trước, mục đích muốn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa, cũng muốn xem tính cách của Vương Quốc Hoa.

- Để sau rồi nói, chuyện này cũng không có gì quan trọng mà.

Phản ứng của Vương Quốc Hoa là rất bình thường làm hai tên có mưu đồ có chút giật mình. Không có nhược điểm Vương Quốc Hoa nhịn còn có thể chấp nhận, bây giờ có thể nắ được nhược điểm của đối phương mà vẫn nhịn ư?

Lục Vĩnh Hạo và trưởng ban Thái sẽ không cho rằng Vương Quốc Hoa là nhu nhược. Bọn họ đành kết luận Vương Quốc Hoa quá thâm trầm, phản ứng này có vài khả năng. Thứ nhất Vương Quốc Hoa còn chưa quá tin vào bọn họ. Thứ hai Vương Quốc Hoa không định mượn tay người khác. Thứ ba Vương Quốc Hoa có thể lo sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho Quách Khánh Hạo khi y đến nhận chức rồi gây bất lợi cho mình.

Dù là khả năng nào cũng cho thấy tên Vương Quốc Hoa này quá thâm trầm, quá nhiều tâm cơ.

Qua lại với một tên như vậy càng phải cẩn thận. Lục Vĩnh Hạo vừa nghĩ vừa nhìn Hạ Tuyết Thuần ngồi bên cạnh Vương Quốc Hoa. Từ biểu biện bây giờ có thể thấy Vương Quốc Hoa khá hài lòng về Hạ Tuyết Thuần . Cũng may mình chuẩn bị nước cờ này nếu không muốn kéo gần quan hệ với đối phương là khá khó khăn.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, hai người kia sẽ không nói nữa. Bữa ăn tối trôi qua trong không khí khá vui vẻ, phải nói mọi người đều có thu hoạch. Mấy người về phòng đánh bài, mấy người phụ nữ cũng sang phòng trong đánh mạt chược.

Hạ Tuyết Thuần một lần nữa xuất hiện trên bàn thấy mình tự tin hơn không ít. Cái này không do ví tiền của Vương Quốc Hoa dày như thế nào mà là sau bữa tối địa vị của Vương Quốc Hoa được người khác tán thành, kết quả gió ở ván bài cũng đôi.

Hạ Tuyết Thuần đi ngang qua trước mặt Thải Thanh, cô nhỏ giọng nói.

- Có phải nên chuẩn bị chút đồ cho mọi người ăn khuyxa không chị?

Thải Thanh cười cười mập mờ nhìn đồng hồ.

- Sốt ruột?

Hạ Tuyết Thuần đỏ mặt nói.

- Chị…

Thải Thanh lúc này mới cười nói:

- Em hình như thua một chút, không muốn gỡ lại sao?

Hạ Tuyết Thuần cười cười cầm ấm trà ra rót cho mọi người.

Hai người phụ nữ còn lại đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn theo Thải Thanh, đồng thời cũng có chút khinh thường, Thải Thanh cũng có tâm trạng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.