Phù Diêu

Chương 694: Trưởng ban thư ký tỉnh ủy (2)



- Thư ký Tiền khiêm tốn quá.

Vương Quốc Hoa khách khí nói, Tiền Vũ Sơn cười đưa tay ra mời.

- MỜi đi theo tôi.

Qua sảnh đi vài lối rẽ đến một căn nhà. Tiền Vũ Sơn đứng lại đưa tay ra:

- Mời ngài vào.

Vương Quốc Hoa vào cửa, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tiếu Kính đã đứng ở bậc thang chờ.

- Bí thư Quốc Hoa tới, tôi vẫn muốn tìm cơ hội cùng nhau ngồi nhưng không có thời gian, hôm nay vừa lúc.

Thực tế nhìn thấy Vương Quốc Hoa, tâm trạng Tiếu Kính khá phức tạp. làm thân tín của Mã Dược Đông, y vốn nghĩ Mã Dược Đông dù lui thì cũng cân nhắc cho mình. Ai ngờ lần này Mã Dược Đông đột nhiên đi xuống như vậy, trước đó Tiếu Kính không nhận được chút tin tức gì. Chờ y biết tin thì người Ban tổ chức cán bộ trung ương đã nói chuyện với Mã Dược Đông về việc điều về Bắc Kinh.

Tuy Mã Dược Đông trước đó vẫn giữ bí mật, sau đó nói với Mã Dược Đông. Nguyên nhân bí thư Mã lui về tuyến hai có nhiều nguyên nhân rất phức tạp. Có một câu giải thích như vậy của Mã Dược Đông, Tiếu Kính liền rõ nhiều chuyện mình không nên đi tìm cho rõ ràng. Sau đó Mã Dược Đông nói với Tiếu Kính là trước khi tân bí thư xuống thì phải nhanh chóng làm tốt quan hệ với Vương Quốc Hoa. Đương nhiên hai năm sau Mã Dược Đông sẽ nói chuyện giúp Tiếu Kính, về phần lúc đó lời nói của Mã Dược Đông có tác dụng gì hây không lại là việc khác.

Tiếu Kính là trưởng ban thư ký tỉnh ủy, phái người đi tìm Vương Quốc Hoa cũng không có gì phải ngại người khác.

Mời Vương Quốc Hoa vào phòng khách ngồi xuống, Tiếu Kính chờ nhân viên phục vụ vào rót trà đi ra, y cười nói:

- Sau khi đồng chí Quốc Hoa nhận chức, thị xã Thiết Châu đã biến hoá rất lớn, tôi vẫn muốn đi xem một chút nhưng không có thời gian. Phục vụ lãnh đạo vốn là vậy mà. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi nên tôi mời Quốc Hoa tới ngồi cùng ăn trưa.

- Trưởng ban thư ký khách khí quá.

Vương Quốc Hoa vội vàng khiêm tốn đứng lên nhận thuốc Tiếu Kính đưa tới.

Tiếu Kính cười cười không nói tiếp mấy câu khách khí. Việc Vương Quốc Hoa tỏ vẻ giữ khoảng cách cũng là bình thường.

- Hạng mục điện phân nhôm vẫn chưa có quyết định chính thức, Quốc Hoa gần đây có thể lên Bắc Kinh không? Nếu đi thì báo tôi một tiếng, tôi nghe nói Quốc Hoa có quen với đồng chí Quách Khánh Hạo nên hy vọng cậu có thể giới thiệu một chút.

Tiếu Kính rất trực tiếp nói ra mục đích của mình, muốn Vương Quốc Hoa giúp. Làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy, trước khi nhiệm kỳ kết thúc y không quá lo vấn đề đi ở, nhưng hai năm sau thì sao? Bây giờ y phải chuẩn bị.

- Lời này của trưởng ban thư ký tôi không dám nhận, tôi chỉ là có đánh bài với bí thư Quách một lần mà thôi. Nếu không như vậy đi, chủ nhiệm Lãnh ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia là lão lãnh đạo của tôi, tôi nhờ chủ nhiệm Lãnh nói xem ý của bí thư Quách thế nào?

Vương Quốc Hoa thoáng do dự rồi đưa ra câu trả lời khá mơ hồ, không dám ôm đồm. Vương Quốc Hoa biết Quách Khánh Hạo thưởng thức mình nhưng mình không thể nào trèo lên đầu lên mặt người ta được. Nó khác so với Lục Vĩnh Hạo, Lục Vĩnh Hạo đi con đường khác để gặp Quách Khánh Hạo, Vương Quốc Hoa chỉ đưa ra một gợi ý mà thôi.

Nói cách khác Tiếu Kính tuy nóng lòng nhưng vẫn đặt mình ở vị trí cao hơn, không giống Lục Vĩnh Hạo đã hạ thấp thái độ, cũng không phải nói Tiếu Kính làm như vậy là không thích hợp. Với thân phận trưởng ban thư ký có thể làm được như vậy là khá tốt, cho nên Vương Quốc Hoa đưa câu trả lời này cũng không từ chối thẳng.

- Như vậy cũng tốt, cảm ơn Quốc Hoa. Chỉ là tôi không quen với chủ nhiệm Lãnh, không bằng cậu lên Bắc Kinh thì nói với tôi một tiếng.

Tiếu Kính có chút không hài lòng, thầm nghĩ mình đã hạ mặt nhờ hắn giúp mà còn quanh co. Quách Khánh Hạo thưởng thức hắn nhưng y bây giờ không phải là bí thư tỉnh ủy tỉnh Đông Hải mà.

Tiếu Kính cảm thấy Vương Quốc Hoa đang đóng kịch với mình. Nếu như y thật sự làm theo cách của Vương Quốc Hoa, vậy muốn gặp qkhh không hề khó khăn gì. Lãnh Vũ nhất định có thể làm được, chỉ cần Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện mà thôi.

Vương Quốc Hoa nghe ra ý của Tiếu Kính nhưng lúc này thị xã quá nhiều chuyện, hắn không thể rời đi, hắn lại không tiện từ chối nên đành nói.

- Không như vậy đi, tôi gọi điện hỏi bố vợ xem ông có ở Bắc Kinh không, nếu có tôi mời ông đưa ngài đi?

Tiếu Kính ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến bố vợ của Vương Quốc Hoa. Y không khỏi có chút hối hận vì câu vừa nãy của mình, mình không thể coi tên Vương Quốc Hoa này là cán bộ cấp giám đốc sở bình thường được.

Tiền Vũ Sơn đi vào, phía sau còn có nhân viên phục vụ. Tiền Vũ Sơn đi lên xin chỉ thị.

- Lãnh đạo, đưa đồ ăn lên được chứ?

Tiếu Kính gật đầu, Tiền Vũ Sơn ra ngoài chuẩn bị, Tiếu Kính nói:

- Cứ làm theo ý Quốc Hoa đi. Tôi cũng muốn bái kiến bí thư Sở một chút.

Câu nói này đã khác, trong lúc vô thức Tiếu Kính đã hạ thấp thái độ của mình một chút.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ thực tế cách thứ nhất là tốt nhất, thôi, không nghĩ nữa. Dù sao mình cũng không thể quá căng thẳng với bố vợ, nhân cơ hội này hòa hoãn một chút cũng được. Tiếu Kính là trưởng ban thư ký tỉnh ủy, trong hai năm tới sẽ không có nhiều vấn đề gì. Có quan hệ tốt với trưởng ban thư ký thì cũng là điều cần thiết.

Vương Quốc Hoa lấy máy gọi điện cho Sở Sở, hắn không tránh ra mà ngồi ngay trước mặt Tiếu Kính nói chuyện.

- Sở Sở, bố có ở Bắc Kinh không?

Sở Sở nhận được điện khá vui, cô đã có quyết định chuyển đến ngành điện tỉnh Đông Hải làm việc, cô đang chuẩn bị báo cho Vương Quốc Hoa thì hắn lại gọi điện tới.

- Vâng, có ạ. Nghe bố nói thì thị xã Lâm Giang muốn xây dựng cầu và vướng ở Bộ xây dựng, ông mang theo thành viên bộ máy thị ủy đến Bắc Kinh hoạt động.

Sở Sở bán đứng bố mình, Vương Quốc Hoa cười nói.

- Em nói với bố một tiếng nói hai hôm nữa anh lên Bắc Kinh gặp ông.

Sở Sở cười hì hì đáp.

- Vậy tốt quá, chuyện của em cũng xử lý xong, vừa lúc cùng về với anh, em đến phòng nhân sự Cục điện lực thành phố Thần Châu nhận chức.

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Tiếu Kính, hắn nói.

- Còn có trưởng ban thư ký tỉnh ủy muốn gặp bố, em nói luôn.

Sở Sở hiểu ngay Vương Quốc Hoa đang ở cạnh vị lãnh đạo nào đó, cô nhỏ giọng nói:

- Tình hình gì vậy?

- Không có việc gì, em cứ nói như vậy đi.

Sở Sở yên tâm nói.

- Vậy là tốt, con dậy rồi, em dập máy đây.

Hai nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, đồ ăn được dọn lên bàn. Năm món ăn, một bát canh, coi như đơn giản.

Tiếu Kính lấy một chai Mao đài ra nói.

- Vừa lúc tôi có chai rượu 30 năm, chúng ta tiêu diệt nó.

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Chiều tôi còn có chút chuyện ở thị xã, chúng ta uống bia có được không?

Tiếu Kính nghe xong liền vui vẻ, dù sao Vương Quốc Hoa coi như để ý đến việc của mình.

- Được, bia thì bia, chẳng qua Quốc Hoa, tối mai tôi bay lên Bắc Kinh có muộn quá không? Tôi có vài việc cần xử lý.

Tiếu Kính cười nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Chắc không có vấn đề gì.

Cơm nước xong đã gần một giờ, Tiếu Kính đưa Vương Quốc Hoa ra sân.

- Quốc Hoa, tôi chỉ đưa ra được tới đây.

Vương Quốc Hoa cười tỏ vẻ hiểu. Trên đường về khách sạn, Thang Tân Hoa nói.

- Trưởng ban thư ký gọi tới hỏi ngày lúc nào về?

Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút:

- Xảy ra chuyện gì ư?

Thang Tân Hoa nói.

- Cái này tôi không hỏi.

Nếu nói như vậy tức là không có việc lớn, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng bảo Thang Tân Hoa gọi cho Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc báo cáo:

- Cục công an đã điều tra xong, vụ án kia đúng là có chuyện. phó cục trưởng phụ trách giở trò và bị người Ủy ban kỷ luật khống chế. Ý của bí thư Trịnh là do ngài quyết định.

- Anh nói một câu với Dư Mậu Hoa bảo là y để phó cục trưởng mới tới tạm thời tiếp nhận công tác hình sự. Như vậy đi, có chuyện gì gọi điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.