Phù Diêu

Chương 728: Ứng phó khẩn cấp (2)



Bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa đội tuyết đến thị sát, khen ngợi khẳng định lãnh đạo công ty sưởi. Truyền thông cũng ghi lại không ít hình ảnh gì cả.

Vương Quốc Hoa không định bỏ một triệu kia ra, cho Thiệu Ba ăn gan trời cũng không dám nhận khoản tiền này. Có cả đài truyền hình, truyền thanh, báo chí đến cơ mà. Công ty sưởi là công ty nhà nước, thời gian theo quy định cung cấp hệ thống sưởi ấm thực tế khá linh hoạt. Công ty sưởi này sẽ lỗ vốn nếu cung ứng sớm sao?

Một công ty nhà nước khi nhiệt độ giảm mạnh mà không cung ứng sớm, còn định mặc cả bảo sao Cao Khiết không giận. Vương Quốc Hoa biết tin liền đến công ty sưởi này thị sát, còn có một đám phóng viên đi theo chính là muốn cho Thiệu Ba biết anh thử lấy cớ xem, như vậy sau đây sẽ bị trả thù “thảm thiết”

Nói khó nghe một chút hắn dẫn truyền thông tới là là cho đối phương thể diện, nếu còn làm quá thì đừng trách hắn độc ác.

Vương Quốc Hoa không có ấn tượng tốt gì với công ty nhà nước cả. Nói khó nghe là đám người này ăn uống từ tiền thuế của dân chúng nhưng lại muốn hút cả tủy của dân chúng. Đám người này muốn làm nhất chính là tăng giá, bản tính chỉ có tham lam mà thôi.

Ví dụ như chuyện hôm nay vậy, công ty sưởi là công ty độc quyền, lũng đoạn, cung ứng miễn phí vài ngày có là gì chứ?

Đáng tiếc công ty dù khốn kiếp đến đâu thì hắn vẫn phải chịu nhẫn nhịn, hắn cũng không thể làm gì đối phương được.

Từ góc độ của Thiệu Ba nhìn vấn đề lại thấy chuyện hôm nay khá nguy hiểm. Sau khi báo cáo với tổng công ty, y vẫn có chút lo lắng. Ở tình huống bình thường thì Cao Khiết là phó thị trưởng đâu thể dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy. Rất nhanh y nhận được điện của một vị lãnh đạo cấp trên nói y về sau phải phối hợp với Đảng ủy, chính quyền địa phương hơn nữa nếu không không biết chết như thế nào.

Cuộc điện này vừa xong, Thiệu Ba nhận được thông báo của thị ủy về việc Bí thư Vương đến thị sát. Kết hợp hai việc kia lại làm Thiệu Ba đổ mồ hôi. Y lập tức hạ lệnh cung ứng hệ thống sưởi.

Thiệu Ba đã tự cứu mình rất kịp thời, nếu không hôm nay Vương Quốc Hoa dẫn theo truyền thông tới chính là bùa đòi mạng y. Đáng ăn mừng chính là Vương Quốc Hoa cũng không có nói gì quá đáng cả.

Vương Quốc Hoa không ở lại công ty sưởi lâu, gần tiếng xong là rời khỏi đi đến địa điểm tiếp theo.

Đội xe tiếp tục lên đường, tuyết càng lúc càng lớn.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nhìn tuyết rơi bên ngoài đồng thời cũng nghe Trần Đại Hổ báo cáo.

- Bí thư, vừa nhận được tin mới nhất, chắc nên để Mậu Hoa báo cáo.

Dư Mậu Hoa có chút xấu hổ cúi đầu nói.

- Bí thư, mười phút trước trên đường cao tốc đoạn từ Thiết Châu tới Tân Thành xảy ra sự cố tai nạn xe liên hoàn, thương vong cụ thể vẫn chưa thống kê được.

- Đây không phải trách nhiệm của anh, mau chóng xử lý đi.

Vương Quốc Hoa nhìn tiếp ra ngoài rồi đột nhiên nhíu mày tức giận lạnh lùng nói:

- Khốn kiếp.

Phía trước là một trạm tiếp theo, trường tiểu học thực nghiệm thị xã Thiết Châu. Vương Quốc Hoa đứng lên thấy không ít em học sinh đang cầm ô cầm hoa đứng ở cửa.

- Dừng xe.

Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói, lái xe đi chậm lại còn cách cổng trường vài chục bước là dừng.

- Cao Khiết, chị xuống nói với bọn họ tôi không vào, bảo học sinh về trường và mời hiệu trưởng lên xe.

Cao Khiết tuy khó hiểu nhưng vẫn phải xuống xe. Lát sau Cao Khiết dẫn một người đàn ông trung niên lên xe.

- Bí thư, đây là hiệu trưởng Cao Đức Toàn.

Cao Đức Toàn khá cao to nhưng Vương Quốc Hoa trông đối phương lại thấy rất ác cảm.

- Anh tên là Cao Đức Toàn?

Vương Quốc Hoa nói khá lạnh lùng, Cao Đức Toàn không rõ nhưng y có thể cảm nhận được lửa giận của Vương Quốc Hoa nên càng khom lưng sâu hơn một chút.

- Vâng.

- Tôi thấy anh nên đổi thành Cao Vô Đức đi.

Vương Quốc Hoa nói xong chỉ tay ra ngoài.

- Xuống.

Cao Đức Toàn đang tươi cười đột nhiên lảo đảo lui ra sau khiến người đứng không vững mà ngã xuống. Nếu không phải một người bên cạnh đưa tay đỡ có lẽ y đã ngã xuống mặt đất.

- Cao Khiết, chị ở lại xem một chút, tôi không vào.

- Bí thư, tôi không làm tốt công việc, tôi xin kiểm điểm với thị ủy.

Cao Khiết biết Vương Quốc Hoa đang tức nên chủ động nhận sai. Vương Quốc Hoa xua tay nói:

- Cái này không quan hệ gì với chị, không nên gánh hết trách nhiệm về mình. Còn có chiều nay yêu cầu các trường trong thị xã cho học sinh nghỉ học hết.

- Tôi nhớ rồi.

Xe rời đi, Cao Khiết không thèm để ý đến Cao Đức Toàn mặt mày xám xanh, cô ả tiến lên đi đến nhìn các em học sinh mặt đỏ lên vì lạnh nhưng đang không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Bảo bọn nhỏ về đi, chiều học sinh toàn thị xã được nghỉ, đợi đến khi thời tiết tốt lên rồi học lại.

Cao Khiết dặn xong, đám học sinh mới theo lệnh giáo viên rời đi.

- Cao Đức Toàn, anh bảo tôi nói anh thế nào bây giờ? Trời lạnh như vậy mà anh bắt bọn nhỏ ra đón tiếp ư? Anh không biết gì hay sao hả? Còn các người nữa? Các người nói xem Bí thư Vương sẽ thấy bên ngành giáo dục như thế nào? Các người bảo tôi nói thay các vị với Bí thư Vương như thế nào?

Cao Khiết mặt lạnh như sương tiến vào văn phòng hiệu trưởng rồi mắng liên hồi. Vừa nói Cao Khiết vừa đi một vòng chỉ vào đám người cục Giáo dục và cả Cao Đức Toàn.

Vương Quốc Hoa mặc dù tức giận nhưng vẫn giao quyền xử lý cho Cao Khiết. Cao Khiết là phó thị trưởng phụ trách giáo dục nên có quyền xử lý này. Ý này Cao Khiết cũng hiểu. Cao Khiết cũng không định cách chức Cao Đức Toàn, tên này mặc dù hơi khốn nhưng cô vẫn phải suy nghĩ cảm nhận của bên cục Giáo dục.

Đương nhiên Cao Khiết sẽ không bỏ qua việc mượn cơ hội này để lấy được gì đó. Lúc này trong văn phòng chỉ có lãnh đạo cục Giáo dục và Cao Đức Toàn, Cao Khiết nói ra coi như cho đối phương một cành cây cứu mạng.

- Thị trưởng Cao, chuyện này chúng tôi cũng có trách nhiệm.

Lão Hồng – cục trưởng cục Giáo dục đi lên một bước tỏ thái độ. Y hiểu khá rõ tính cách của Cao Khiết, Cao Khiết mắng là mắng nhưng lại hay bao che cấp dưới.

Cao Khiết nhìn y không nói, khoảng phút sau cô mới nói với lão Hồng.

- Anh xem rồi làm đi.

Vương Quốc Hoa lo đến cảm nhận của Cao Khiết nên không tiện phát tiết tại hiện trường. Cao Khiết thấy lão Hồng có thái độ nhận lầm nên cũng không có ý làm khó thêm.

Nhìn Cao Đức Toàn, lão Hồng nhỏ giọng nói.

- Lãnh đạo, Cao Đức Toàn là người có năng lực mạnh, ngài cũng biết lãnh đạo thị ủy tới nên việc nghênh đón đâu thể chậm trễ được. Chúng tôi không hiểu mấy về Bí thư Vương cho nên …

- Được rồi, không rõ thì không biết hỏi tôi sao? Bị các người làm tức chết.

Cao Khiết bỏ lại một câu xoay đi ngay, lão Hồng chạy bước nhỏ theo xin chỉ thị.

- Lãnh đạo, chuyện của Cao Đức Toàn thì sao?

Cao Khiết dừng lại lạnh nhạt nói.

- Làm một bản kiểm điểm sâu sắc, bên Bí thư Vương tôi có thể nói vài câu, sau này còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì tôi không quản các người sống chết.

Cao Khiết nói như vậy, bên cục Giáo dục sẽ biết xử lý như thế nào. Vừa nãy Cao Khiết nói để mình làm nếu lão Hồng mà coi là thật thì có lẽ xong đời. Cao Khiết có cách xử lý như vậy là dựa trên thái độ của Vương Quốc Hoa. Không có câu kia của Vương Quốc Hoa thì hôm nay Cao Đức Toàn nhất định sẽ xong đời. Dù vậy Cao Khiết vẫn có chút lo lắng với cách xử lý này. Cao Khiết có thể hiểu được cách làm của Cao Đức Toàn, bí thư thị ủy đến là một vinh dự lớn lao với một trường học cơ mà.

Tuyết phủ khắp thị xã, vẻ âm trầm trên mặt Vương Quốc Hoa dần tan đi. Hắn thở dài một tiếng nói.

- Cán bộ cơ sở bây giờ không biết nghĩ gì nữa. Nhưng mà người như chúng ta cũng đều là người thích hư vinh mà.

Câu này không ai dám đáp lời. Vương Quốc Hoa cũng không cần trả lời, hắn tự nói tự đáp.

- Vấn đề này đúng là phải chú trọng. Tôi muốn toàn thể cán bộ thị xã Thiết Châu hiểu rõ vấn đề này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.