Tằng Trạch Quang ngẩn ra, cười khổ nói: - Tôi đúng là xem thường cậu. Quốc Hoa, cậu có suy nghĩ như vậy rất hiếm trong nhà nước. Nếu duy trì được tương lai sẽ rất có lợi. Đừng nhìn rất nhiều người vì chút lợi ích rồi tranh đoạt, nhưng thực ra người không tranh mới là người thắng. Đáng tiếc lúc còn trẻ tôi không biết điều này.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Tằng Trạch Quang nói tiếp. - Cậu làm cho tốt, cần tiền cần người thì cứ nói với tôi. Tôi tin dù là cục diện rối rắm, ở trong tay cậu cậu vẫn có thể làm tốt. Còn có chuyện đường cao tốc cậu không thể chọn việc nhẹ, lúc quan trọng thì cậu phải đứng ra cho tôi. Cái gọi là lúc quan trọng thì Vương Quốc Hoa đương nhiên biết rõ.
- Tôi phục tùng tổ chức an bài. Vương Quốc Hoa giảo hoạt nói, Tằng Trạch Quang thấy không khỏi vỗ bàn: - Thằng ranh này.
Nói xong Tằng Trạch Quang nhìn thoáng qua Liễu Phán Nam, sau đó thản nhiên nói: - Phán Nam, em không phải có chuyện cần nhờ Quốc Hoa sao? Sao không nói.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi giật mình thầm nghĩ Tằng Trạch Quang có ý gì? Liễu Phán Nam có việc gì nhờ mình?
- Quốc Hoa tiểu đệ, tôi đây cậy lớn một chút. Liễu Phán Nam cười cười mở miệng, Vương Quốc Hoa gật đầu không phủ nhận cách gọi này. Hắn một lần nữa nhìn lướt qua Liễu Phán Nam, người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, không cười khá lạnh nhạt, cười lại hấp dẫn người khác. Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài một tiếng, khó trách Tằng Trạch Quang rơi vào trong đó.
- Liễu Thụ em trai tôi cậu cũng đã gặp qua. Nó muốn đi học, nghe nói cậu có quan hệ có thể giúp được không? Yên tâm, tôi không có ý ép buộc. Liễu Phán Nam nói chuyện rất khách khí nhưng thực tế cô ngồi bên Tằng Trạch Quang nên nói chuyện khách khí hay không cũng không quan trọng.
- Tôi thử xem. Vương Quốc Hoa cũng không dám chắc. Liễu Phán Nam nói làm hắn nhớ đến phong trào “đi học” của quan chức. Mặc kệ đi học hay không thì cũng phải lấy được bằng Thạc sĩ.
- Vậy tôi nhờ cậu. Liễu Phán Nam nâng chén trà đưa lên có ý mời, Vương Quốc Hoa hơi gật đầu tỏ vẻ tiếp nhận.
Mai chính thức nhận chức nên Tằng Trạch Quang có vài việc cần chuẩn bị, hắn ngồi một lát rồi đứng lên ra về. Tằng Trạch Quang cũng không có ý giữ lại.
Chờ Tằng Trạch Quang rời đi, Liễu Phán Nam mới nhỏ giọng nói: - Bảo sao tiểu đệ lại ghen ghét hắn. Trước khi gặp hắn, em còn tưởng tiểu đệ là rất xuất sắc không ngờ nếu Sở Sở với hắn thì không đáng gì. Đều là 24 tuổi mà nhìn người ta một chút, ôi đều là do em chiều nên hư.
Liễu Phán Nam tự than oán làm Tằng Trạch Quang có chút xấu hổ. Đối với vấn đề Liễu Thụ, Tằng Trạch Quang vẫn không quá nhiệt tình, thậm chí nói là thấy phiền với thằng đó.
Ra khỏi quán trà, Vương Quốc Hoa không rảnh, lên một xe Charade rồi lấy máy gọi cho Trương Tiểu Cường. Chú Trương Tiểu Cường làm giảng viên chính ở đại học F, tốn chút tiền lấy một hai suất đi học cao học chắc không vấn đề gì.
Bên kia truyền lại tiếng ngáp dài của Trương Tiểu Cường. - Gì thế?
- Làm gì mà ngáp suốt thế? Vương Quốc Hoa cười hỏi, Trương Tiểu Cường nghe mới có phản ứng. - Quốc Hoa, hai hôm nay bận đi với bạn gái nên tối ngủ không được ngon.
- Tôi thấy ông nhìn đến gái là hưng phấn không ngủ được. Vương Quốc Hoa cười cười đả kích, Trương Tiểu Cường không phản bác lại. - Nói cũng đúng, trước còn đi học đám con gái đều không thèm nhìn tôi, nói tôi béo. Hôm nay đi kinh doanh kiếm tiền, ôi, mắt gái nhìn tôi lại thấy rất đáng yêu, ông nói có lạ không?
- Lạ đầu ông, ông nếu có bản lĩnh thì bao toàn bộ việc buôn bán giáo trình của đại học F chứ không phải là bán nhỏ như vậy. Không đầy nửa năm tôi đảm bảo phụ nữ thấy ông đều có thể nuốt sống ông. Vương Quốc Hoa cười cười đưa chủ ý.
- Ông chờ chút, ông chờ chút. Trương Tiểu Cường lập tức đổi giọng như đang nói mơ.
- Cái này cần tiền vốn không ít, chẳng qua làm thành kiếm tiền cũng không ít. Làm cái này có thể phát tài, thậm chí còn có thể kéo dài sang đại học khác và ngành xuất bản. Trương Tiểu Cường rất có thiên phú kinh doanh nên lập tức nghĩ ra nhiều thứ.
- Ông nếu thật sự muốn làm thì tôi cũng có khoản tiền nhàn rỗi bên Du Phi Dương, nhiều không dám nói, hai ba triệu là không vấn đề gì. Vấn đề là ông có thể bắt được hay không rồi nói với tôi, phải có khí phách dám thất bại nếu không chuyện này ông không dễ làm đâu. Vương Quốc Hoa tiếp tục đặt bẫy, tháng này dùng tầm triệu là có thể làm xong chứ về sau đến chục triệu chưa chắc đã làm được gì.
- Tôi làm, nói trước tôi chỉ có thể trả ông theo lãi ngân hàng. Trương Tiểu Cường lộ ngay ra bản tính khôn lanh của người kinh doanh, chẳng qua đây là với Vương Quốc Hoa chứ người khác thì y không dám nói như vậy. Cho mình vay nhiều tiền như vậy còn nói thế đúng là không biết xấu hổ.
- Lãi thì thôi, ông giúp tôi một việc, tôi muốn hai suất cao học, ông xem có thể giúp không? Dùng tiền không vấn đề gì, quan trọng là tôi không có thời gian đi học. Vương Quốc Hoa nói đến việc chính. Trương Tiểu Cường nghe xong cười nói: - Có tiền thì dễ làm, còn cần gì đi học. Tôi đi hỏi thăm đã, cần bao tiền tôi gọi lại cho ông.
Vừa dập máy, xe taxi đến bến xe, lại một cuộc điện khác gọi tới bên trong truyền đến giọng nói đầy nũng nịu. - Em đến thị xã Lưỡng Thủy rồi, còn 60km nữa là em có thể nhìn thấy anh.
- Ừ, anh hy vọng mắt có thể nhìn vạn dặm để nhìn thấy em. Vương Quốc Hoa cố nhịn cười nhìn Lưu Linh đang từ bến xe lắc lắc eo nhỏ đi ra. Cô vừa đi vừa cười đầy ngọt ngào.
- Ồ, người khác nghe thấy cười chết đó. Nhìn Lưu Linh chăm chú nói chuyện điện thoại, không thèm để ý đến xung quanh. Vương Quốc Hoa cười khổ đứng trước mặt cô. Kết quả Lưu Linh không thèm nhìn hắn một cái, xoay người tiếp tục nói khẽ với điện thoại. - Công ty của Tạ Vân Biên khai trương rồi, mọi người cùng nhau đi tuyển người. Nói với anh, hắn hệt như địa chủ mua nô tì ngày xưa, chọn rất cẩn thận.
Vương Quốc Hoa lại cười cười đi tới trước mặt Lưu Linh. Lưu Linh không nghe thấy ai nói gì nên trầm giọng nói: - Anh sao thế?
- Đáng ghét. Khẽ kêu một tiếng, Lưu Linh không để ý dòng người đang đi, cô tiến lên dựa sát vào lòng hắn.
- Còn tưởng em sẽ mừng như điên. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Lưu Linh nhìn quanh nhỏ giọng nói: - Xung quanh toàn là người, không tiện quá thân thiết.
Lúc này Vương Quốc Hoa nhớ đến về sau thanh niên rất thân thiết ở trên đường. Ôm Lưu Linh, hai người từ từ đi ra. Đều là Lưu Linh nói, Vương Quốc Hoa nghe.
Khách sạn Lưỡng Thủy cách bến xe không xa, đi bộ tầm ba phút là tới. Trong túi còn có thẻ ưu đãi nên Vương Quốc Hoa không định lãng phí. Thuê một phòng, lúc lấy phòng Lưu Linh không nói gì mà đầy khẩn trương nhìn Vương Quốc Hoa.
Vào phòng, Lưu Linh òa lên ôm cổ Vương Quốc Hoa, gặm thật mạnh vào mặt. - Nhớ anh chết được.
Không thể không nói Vương Quốc Hoa đủ tư cách của tình nhân, phương diện này rất thành thạo, có thể dễ dàng làm Lưu Linh không nhịn được.
- Nhớ gì? Vương Quốc Hoa biết còn cố hỏi giống như không cảm nhận được Lưu Linh đang cọ xát vào người mình.
Lưu Linh e lệ ngẩng đầu thấy rõ ánh mắt của hắn, cô vừa ngượng vừa giận. - Anh xấu quá. Dứt câu, Lưu Linh kiễng chân ngẩng miệng lên.
Biểu hiện ngọt ngào của cô nhanh chóng đánh bại được Lưu Linh.
Mặc dù cách thỏa mãn lẫn nhau này hơi bất đắc dĩ nhưng không ngại hai người đóng cửa ôm lấy nhau. Vương Quốc Hoa bị Lưu Linh đưa tay đè đầu thiếu chút nữa không thở nổi.
Tiếng hô hấp dần dần bình thường lại, trong không khí vẫn còn đầy mùi kiều diễm. Lưu Linh khẽ thở dài một tiếng nói. - Xin lỗi. Vương Quốc Hoa ồ một tiếng tỏ vẻ thỏa mãn.
- Hay là chúng ta thật sự? Im lặng một lúc, Lưu Linh đột nhiên nói một câu.
- Thôi, anh không muốn làm khó em. Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói, tay cũng đưa tới khẽ vuốt ve, nơi này rất mẫn cảm làm cả người Lưu Linh run lên.
….
Trước khi hội nghị thường trực ủy ban được thông báo, hầu hết các phó chủ tịch đều nghe được tin tức. Không có tường kín gió, vấn đề nhân sự cũng không có gì là bí mật cả. Các phó chủ tịch đều không vui vẻ mấy, trợ lý chủ tịch tên là trợ lý nhưng thực ra có quyền lợi như phó chủ tịch, không ai thích quyền lợi trong tay mình bị chia ra cho nên mọi người đều đoán tên nào đen đủi.
Vương Quốc Hoa lúc này đang ngồi trong văn phòng Lý Dật Phong, hai người nói chuyện trông khá tâm đắc. Trên thực tế trong lòng Lý Dật Phong biết rõ Vương Quốc Hoa không thể nào không có điều tra, nếu không hắn chính là thằng ngu. Vấn đề là điều tra mà hắn vẫn có vẻ mặt bình thường như vậy? Nếu là không sao, thái độ đoan chính thì thôi. Nếu như ghi món nợ rồi đợi sau này đồi lại thì mới chết. Mặc kệ như thế nào Lý Dật Phong cho rằng mình làm vậy là từ đại cuộc, không thấy thẹn với lòng.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, một chiết đồng hồ Hoa Mai cổ. Đây là một trong số không nhiều di sản mà ông nội Lý Dật Phong để lại. Lý Dật Phong cười nói: - Đến giờ rồi.
Trong phòng hội nghị, phó chủ tịch Thịnh Trường Công quản lý văn hóa, giáo dục du lịch đang ngồi nói chuyện với một phó chủ tịch khác là Phùng Vân. Phùng Vân là nữ phó chủ tịch duy nhất, có lẽ là phụ nữ nên phòng hội nghị không ai nói chỉ có cô khẽ cười nói với Thịnh Trường Công: - Lão Thịnh, phòng du lịch chắc phải cắt ra ngoài rồi.
Hai người khá thân nên nói chuyện không e ngại gì nhiều. Phòng du lịch là một phòng ban thối nát, chỉ ăn cơm tài chính mà không có tác dụng gì. Chẳng qua phòng du lịch Lưỡng Thủy khá đặc biệt. Cựu chủ tịch trước rất chú trọng du lịch, muốn làm cái gọi là công nghiệp không khói, cứ mở miệng là nói việc này. Vì thế y nện ra hơn 10 triệu xây dựng khu du lịch Tây Sơn, lúc ấy báo chí, truyền hình không ngừng đưa tin. Kết quả chủ tịch đại nhân không ngưng được lên Tv nhưng tiền thu hàng tháng của khu du lịch không đủ để trả tiền lương nhân viên.