Phù Đồ Tháp

Chương 12: Tự thiên lý



Bên ngoài điện trăng sáng sao thưa, sau nửa đêm, tất cả mọi người đều mệt mỏi, tiếng nỉ non nơi tiền điện đã ngừng, vừa quỳ vừa ngủ gà gật. Đại Hành Hoàng Đế băng hà là chuyện đã rồi, có bi thương đến mấy cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ, hai mi mắt đánh nhau chỉ chực khép lại, gắng gượng mãi cũng chẳng mở ra nổi.

Các vị hòa thượng vẫn niệm kinh hăng say, bọn họ chia nhau túc trực trong trị phòng, cứ một lúc lại có một tốp người mới đến thay, tiếng kinh Phạn đều đều rung động tâm can.

Ban đầu, Âm Lâu vẫn còn mang theo sự đề phòng với Phúc Vương, không biết người này còn bao nhiêu ý đồ xấu. Quan sát một hồi, thấy hắn vẫn ung dung ngồi đó, nàng cũng dần dần thả lỏng, còn cảm thấy hắn cũng có chút nghĩa khí. Hắn rõ ràng không cần phải đảm đương việc hiếu tử hiền tôn, vậy mà vẫn nhẫn nại ở lại bầu bạn với nàng. Rốt cuộc cũng rất có tâm, không thể không nhìn nhận điểm tốt của người ta.

Nửa đêm canh ba có hơi lạnh, nàng quỳ lâu rồi, chỉ cảm thấy như có một đám khí lạnh nhúc nhích bò lên lưng, cơn buồn ngủ ập đến làm nàng ngáp ngắn ngáp dài. Nàng miễn cưỡng nhìn chằm chằm trang sách, bắt đầu thấy chữ viết trở nên mơ hồ lộn xộn, chẳng còn nhìn ra chữ nào với chữ nào được nữa.

Rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, do dự nhắm mắt, rồi lại mở trừng trong chốc lát, dù sao đâu phải chỉ có mình nàng đục nước béo cò, pháp không trách chúng mà!(*)

(*) Pháp không trách chúng: Một hành vi trái pháp luật nhưng không phải chịu phạt bởi vì có rất nhiều người làm thế.

Còn Phúc Vương ấy à, vừa mới ngủ dậy, tinh thần lúc này rất sảng khoái. Hắn phóng mắt qua thân hình đồ sộ của Đại Hành Hoàng Đế, thấy nàng rũ đầu xuống, biết nàng mệt mỏi rồi. Hắn nhẹ nhàng đứng lên, đi tới tiền điện sai thái giám vào túc trực thay nàng, còn mình thì vòng qua bàn thờ tới bên nàng, nhẹ giọng gọi: “Đoan thái phi, Thái phi nương nương?”

Âm Lâu đột nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn: “Điện hạ gọi ta?”

Phúc Vương gật đầu nói: “Thái phi đã quỳ hai canh giờ rồi, vào vũ phòng nghỉ ngơi một lát đi. Ta gọi người chuẩn bị trà bánh, lát sau nàng quay lại quỳ cũng được.”

Nàng không yên tâm lắm, chỉ khách sáo lấy lệ: “Không cần đâu, đa tạ ý tốt của Vương gia. Bên linh cữu không thể không có người, cũng chỉ còn hai canh giờ nữa là trời sáng…”

Đôi lông mày rậm rạp của Phúc Vương như hai thanh đao, khi hắn nhướng lên dường như có thể nối liền với nhau thành một đường. Nghe nói những người lông mày gần nhau như vậy thường có rất ít sự khoan dung. Âm Lâu rời tầm mắt, bởi vì chuyện đêm qua, hôm nay nàng vẫn thấy có chút không được tự nhiên.

Tang phục là kiểu áo giao lãnh vạt phải, thân hình nàng thật tinh tế, cần cổ thon dài tuyệt đẹp. Men theo cần cổ, nếu cổ áo rộng hơn một chút là có thể nhìn ra đồi núi điệp trùng, quả nhiên ngực của mỹ nhân luôn khiến người ta hướng về! Ngoài khuôn mặt ra, đằng sau lớp áo của nữ nhân chính là một bảo tàng được giấu kín, chỉ mới nghĩ tới thôi đã đủ khiến hắn rạo rực.

Phúc Vương có một điểm tốt, chính là hắn có sự nhiệt tình bất tận. Hắn thực sự rất “chuyên nhất”, không hề động tình cùng một lúc với nhiều nữ nhân, mà là tiễn một người nghênh đón một người, mỗi lần đều cực kỳ dụng tâm. Lần này đến lượt Bộ Âm Lâu, tuy rằng không có thâm giao, không biết rõ nàng là người thế nào, nhưng thấy nàng gặp cường quyền mà không khuất phục, chứng tỏ nàng rất có cốt khí. Rất tốt! Hắn thích người có cốt khí! Những kẻ chỉ mới trêu chọc hai lần đã chịu thua, có khác gì nữ tử thanh lâu chứ? Hắn đã nếm thử nhiều nữ nhân, tạm thời vẫn chưa từng thấy ai dám phản kháng…Nghĩ đến đây, vết thương trên tay hắn lại nhói dậy, hắn nhìn xoáy vào nàng, chậm rãi mỉm cười. Dã tính khó thuần, có vậy thì cuộc đi săn càng vui. Hắn không vội, thời gian còn dài. Bây giờ nàng bài xích hắn cũng không sao, sau này tự khắc sẽ yêu chết hắn.

Hắn lại lấy lại dáng vẻ quân tử đứng đắn, chép miệng nói: “Tấm lòng này của Thái phi, Đại Hành Hoàng Đế ở trên trời cao nhìn thấy hẳn sẽ cảm động. Có điều sau nửa đêm âm khí rất nặng, để cô nương thủ linh thì không tốt lắm, gió lạnh buốt tới tận xương, sẽ dễ mắc bệnh. Nàng nói xem vì sao Hoàng Hậu nửa đêm lại hồi cung, chẳng phải là vì e ngại chuyện này sao? Ta cũng là vì nàng, từ khi bắt đầu đơn thuần chỉ là lòng tốt, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm ta. Bên giường không thể thiếu người túc trực, ta đã gọi người vào quỳ thay nàng rồi. Nàng ra ngoài nghỉ ngơi một chút, giữ gìn sức khỏe, ngày mai lại tiếp tục cũng không sao.”

Hắn nói rất là hợp tình hợp lý, Âm Lâu lập tức dao động. Hôm nay Tử Cấm Thành có quá nhiều người chết, ở đây một người, ở Thừa Càn Cung một người, phía sau Khâm An Điện 57 người…Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh gáy.

Phúc Vương thấy nàng vẫn không đứng dậy, cảm thấy nàng đúng là gỗ mục không thể đẽo gọt, “Thái phi khăng khăng không đi sao?”

Âm Lâu ngượng ngập cười khổ: “Vương gia, kỳ thật không phải ta không muốn đi, mà là chân ta tê quá không đứng dậy nổi…” Vừa nói nàng vừa cố nhìn ra ngoài, trong lòng thầm oán trách không biết Đồng Vân bỏ đi đâu rồi.

Đúng là một thời cơ tốt, Phúc Vương cậy đằng sau đã có màn che, còn không thèm hỏi ý nàng, vội chạy tới kéo nàng lên. Hắn không phải là đưa tay cho nàng bám vào, mà là xốc nách nàng dựng thẳng dậy.

Đây là cách nâng trẻ con, Âm Lâu không biết phải làm sao, nàng có thể cảm giác được, dù đã cực lực khống chế, ngón tay hắn vẫn vô tình hữu ý mà chạm vào ngực nàng. Nàng ngượng chín mặt, hắn cứ liên tiếp giở trò, coi nàng là người chết hay sao? Nàng giãy giụa rời khỏi tay hắn, lảo đảo chống lên tường, khom người nói: “Ta tự đi được, không dám nhọc Vương gia lo lắng.” Lại cẩn thận liếc hắn: “Vương gia cũng định tới vũ phòng nghỉ ngơi sao?”

Hắn muốn đi, nhưng hiện tại vẫn còn nhiều điều phải kiêng kỵ, công khai ở chung một gian phòng với nhau, tạm thời không được tốt cho lắm. Hắn ho khan một tiếng, “Canh năm sẽ bắt đầu liệm, ta còn vài chuyện phải xử lý, không đi được.” Hắn gọi một tên thái giám vào, “Ngươi dẫn đường, hậu hạ Thái phi đi nghỉ ngơi.”

Tiểu thái giám lĩnh mệnh thưa vâng, nâng một cánh tay lên để nàng vịn vào, nhỏ giọng nói: “Lão tổ tông lưu ý dưới chân, nô tài thấy vạt áo tang của ngài dài quá, lát nữa tới vũ phòng nô tài sẽ sửa lại cho ngài, để ngài đi lại được dễ dàng hơn.”

Nàng vén màn đi ra ngoài, thấy số người bên ngoài đã vơi đi một nửa, nghe nói là thay phiên nhau đi ăn cơm.

Nàng đi theo tới vũ phòng, vốn tưởng những thái phi thái tần đều tụ tập ở đây nghỉ ngơi, té ra lại chẳng có lấy một bóng người. Trên chiếc án ngoài điện bày ấm trà cùng vài đĩa điểm tâm, trên cánh cửa dẫn vào gian trong treo một tấm mành trúc màu xanh, có bóng người đi qua đi lại làm lay động ngọn đèn dầu, chân đi ủng đen, nửa dưới duệ táp màu trắng tuyết, chỉ là diện mạo bị che mất, không biết được là ai.

Tiểu thái giám đỡ nàng ngồi xuống, quỳ trên mặt đất cười nói: “Lão tổ tông chờ một lát, để nô tài sửa sang lại áo tang cho ngài.” Nói xong liền khom lưng cắn đứt một đường trên vạt áo, trong cung muốn tìm một cây kéo cũng khó, dùng răng cắn ra một lỗ hổng rồi xé theo còn nhanh hơn.

Âm Lâu nâng chân lên, nhìn hắn kéo đứt hai tấc vải, âm thanh vải rách giòn vang đến rợn người.

“Ngài thấy đã được chưa.” Hắn cuốn vải lại nhét vào vạt áo, lại tới bên án lấy cho nàng một chiếc chén sứ, cung kính đưa tới trước mặt nàng, lại xách cái siêu đồng lại đây: “Đây là nước mới đun xong, vẫn còn nóng hổi, lão tổ tông uống cho ấm người.”

Âm Lâu hỏi hắn: “Các ngươi đều gọi các Thái phi là lão tổ tông sao? Nếu trong một phòng toàn là Thái phi thì phải phân biệt thế nào?”

Tiểu thái giám nói: “Luôn có biện pháp, thường là gọi thêm phong hào phía trước. Tỷ như ngài, khi có nhiều người thì sẽ gọi là Đoan thái phi lão tổ tông, thế là sẽ không lẫn lộn.”

Nàng ừ một tiếng: “Ta tưởng trước kia quản sự Tư Lê Giám mới xưng lão tổ tông.”

“Đó là lớp người già, người có tuổi một chút mới gọi như vậy. Đốc chủ chúng ta đương độ trẻ trung, gọi là lão tổ tông sẽ rất già.”

Âm Lâu nhấp miệng, hỏi: “Tiêu hán thần năm nay bao nhiêu? Ta thấy cùng lắm là hai mươi lăm.”

Tiểu thái giám khom lưng cười: “Nhãn lực lão tổ tông thật tốt, Đốc chủ vừa qua hai mươi ba, ngài đoán xấp xỉ. Sư phụ của nô tài nói, tuổi còn trẻ như vậy đã chấp chưởng Tư Lễ Giám, 200 năm qua mới chỉ có một. Đốc chủ dù còn trẻ nhưng làm việc lại rất cẩn trọng nghiêm túc, người bên dưới không ai nhắc tới ngài ấy mà không bội phục.”

Một người giỏi giang như vậy, đáng tiếc lại tịnh thân, quyền lực nhiều đến mấy cũng có ích gì! Âm Lâu đang thấy khổ sở thay hắn, đột nhiên lại nghe tiếng người trong phòng hắng giọng một cái, tiểu thái giám nghe xong liền biến sắc, đưa tay bưng kín miệng, hé một ngón tay ra dùng khẩu hình nói với nàng: “Đốc chủ”. Âm Lâu không thể ngờ là hắn, nhất thời có chút sững sờ, vội bưng chén lên uống ừng ực chữa ngượng.

“Giờ vẫn còn sớm, lão tổ tông ở lại nghỉ ngơi một chút, nô tài vẫn còn có việc, nô tài cáo lui.” Tiểu thái giám vội vàng kiếm cớ chạy trốn, vừa lùi vừa nói, “Khi hừng đông, tử cung(*) của Đại Hành Hoàng Đế sẽ đưa tới Phụng Thiên Điện, cung nữ bên người của ngài bị mượn đi hỗ trợ rồi, nô tài tìm cho người khác đến cho ngài.” Nói xong thì chạy biến.

(*) Tử cung: tức quan tài của Hoàng Đế, Hoàng Hậu. “Tử” ở đây nghĩa là cây thị, do thời xưa gỗ thị thường được dùng để đóng quan tài cho Hoàng Đế, Hoàng Hậu.

Âm Lâu ngồi im thin thít, tiếng kinh Phạn từ Cẩn Thân Điện văng vẳng vọng tới, tấm rèm buông thõng ngăn cách hai phía trong ngoài, bên trong im ắng, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng lật giở trang sách. Nàng gắng sức ngó vào, ánh đèn trong phòng dịu dàng, mơ hồ như đang chảy dần ra ngoài, chảy xuôi tới bên chân nàng. Không biết hắn đang làm gì, trông như đang rất bận, nhưng cũng thật nhàn nhã.

Nàng khẽ gọi: “Tiêu hán thần?”

Bên trong đáp lại: “Nương nương có điều gì muốn phân phó?”

Có gì phân phó à? Hình như là không có gì cả. Nàng nhấp nhấp miệng, im lặng một chút rồi lại hỏi: “Ngài đang bận gì thế?”

Hắn ỡm ờ đáp: “Thần đang có vài trướng mục cần kiểm tra.”

Âm Lâu nghĩ ngợi, lấy một cái chén ra rót đầy, lại bưng thêm một đĩa bánh tử đằng, dùng khuỷu tay vén rèm đi vào trong.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng đưa đồ ăn tới cho hắn, thực sự là ngoài dự đoán. Trong phòng toàn là giá sách, chỉ có thể đặt đồ lên án thư, hắn vội gấp mấy quyển sách lại, dọn ra một chỗ trống cho nàng đặt đĩa.

Nàng đứng một bên nhàn nhạt mà cười: “Phúc Vương điện hạ phát ân điển cho ta nghỉ ngơi, không biết Hán thần đã dùng điểm tâm chưa? Trước mắt bận bịu nhưng vẫn phải để ý thân mình, có thực mới vực được đạo. Ngài ăn một chút đi!” Nàng đẩy cái chén về phía hắn: “Ta vừa sờ thử, vẫn còn nóng đấy!”

Ánh mắt Tiêu Đạc sâu thẳm, hồ nghi mà đánh giá nàng: “Thần không có thói quen ăn lúc nửa đêm.”

Âm Lâu có chút thất vọng, ngập ngừng nói: “Ban nãy ta tán gẫu với người khác về ngài, ngài không vui sao?”

Hắn vẫn trầm tĩnh như không: “Thần không có gì không vui, nương nương đừng hiểu lầm.”

Dường như hắn đã xa cách thành quen, người khác có ý đồ tiếp cận liền khiến hắn thấy không an toàn. Âm Lâu cũng không có ý gì khác, nghiêm túc mà nói, người cứu cái mạng nhỏ của nàng là Phúc Vương, nhưng mà không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy Tiêu Đạc mới là đại ân nhân chân chính. Nàng không có gì để báo đáp hắn, đành tới xun xoe trước mặt hắn, giống như con chó cưng mèo cưng vậy, đơn giản là muốn thể hiện sự cảm kích của mình đối với hắn.

Nàng ngượng ngùng, toan dọn chén đĩa đi: “Là ta tới không phải lúc, Hán thần cứ làm việc đi, ta không quấy rầy ngài nữa.”

Thật kỳ lạ là một người sắt đá như hắn dường như lại cảm thấy băn khoăn khi từ chối ý tốt của nàng. Hắn cầm cái chén lên, uống một hơi cạn sạch, giống như uống rượu sầu.

Âm Lâu đứng bên híp mắt nhìn, đường cong nơi cổ hắn thật là đẹp mắt. Có những nam nhân có cái cổ thô kệch, nhìn qua không tránh khỏi có ngốc xuẩn. Nhưng hắn thì không, thật vừa phải, nhẵn nhụi, có một loại mỹ mạo không thể nói lên lời.

Hắn gác chén, chắp tay thi lễ với nàng: “Tạ nương nương ban thưởng.”

Địa vị hắn rất cao, là người vừa có khí vừa có thế, Âm Lâu đứng trước mặt hắn tự động lùn đi một đoạn. Nàng dịch dịch mũi chân, thẹn thùng nói: “Ta chỉ là mượn hoa hiến phật, Hán thần không chê cười ta là tốt lắm rồi.”

“Nương nương đừng nói lời khách khí, đồ vật trong cung, nào có thứ gì là của mình đâu!” Hắn so tay về phía ghế, nói: “Mời nương nương ngồi.”

Âm Lâu vén vạt áo ngồi xuống, nhìn về phía bàn hắn, ngạc nhiên nói: “Hán thần cũng quản nội vụ sao? Những thứ vụn vặt này ngài cũng phải xem qua, vậy thì bận chết mất.”

Hắn chậm rãi mài mực, vừa mài vừa nói: “Hiện tại trong cung rất loạn, tốt xấu gì cũng phải có người đứng ra quản lý. Khi trước Vạn Tuế Gia thánh cung khỏe mạnh, Tư Lễ Giám chỉ đơn giản là xử lý một vài phiếu nghĩ cùng Nội các. Mà nay thời thế thay đổi, nha môn nội vụ rốt cuộc phải lấy việc nhà của Đế Vương làm trọng. Tất cả đều đi làm chuyện lớn, vậy chuyện nhỏ sẽ đến tay ai?” Bỗng hắn nhớ ra cái gì, lại đạm mạc nói: “Hôm qua Vương gia đã nói với thần về chuyện an bài sau này cho nương nương. Vốn là định đưa nương nương vào thái lăng vài ba tháng, nhưng Vương gia không nỡ, tính tới tính lui, đành thỉnh nương nương hu tôn hàng quý(*), đến hàn xá của thần ở tạm một thời gian.”

(*) Hu tôn hàng quý: Hạ mình làm một việc thấp kém hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.