Phù Đồ Tháp

Chương 2: Xuân dục mộ



Sắc trời tối dần, cơn mưa tựa hồ đã dịu đi đôi chút. Ngày đêm luân phiên, chiều hôm buông xuống một màu lam loãng nhạt, khiến cho người ta thảng thốt, có chút hoài nghi không biết đây là sáng sớm hay là chạng vạng.

Thái giám phụ trách thắp đèn đứng dưới hiên, cái cán dài hướng lên mái nhà, từng chiếc lại từng chiếc đèn lồng được treo lên móc sắt. Càn Thanh Cung giống như người hôn mê vừa tỉnh, là ánh sáng thê lương duy nhất trên thế gian này, lặng thinh sừng sững mà đứng đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, mặt sau Giao Thái Điện và Khôn Ninh Cung đều lần lượt sáng lên, tạo thành một dải sáng lớn huy hoàng, đây chính là trung tâm Tử Cấm Thành.

Nước mắt trên gương mặt Triệu Hoàng Hậu vẫn chưa khô, do thời gian khóc quá lâu, mí mắt đã sưng húp. Phượng bào khoác ngoài của nàng vứt ở gian ngoài, gọi đám Y chính tới hỏi han bệnh tình Hoàng Đế: “Dựa vào mạch tượng, khi nào Thánh cung có thể bình phục?”

Trong cung có nhiều điều kiêng kị, không thể hỏi thẳng ra là khi nào chết, thái y lại càng không thể trả lời thẳng đuột, chỉ dám cong eo đáp lời: “Mạch tượng Vạn Tuế Gia mềm mà mảnh, theo y lý mà nói thì do mạch máu tắc nghẽn, khí huyết không thông, âm dương mất cân bằng, làm mạch phù mềm. Khi nãy thần thăm khám, thấy chân tay chủ tử có chút nóng, miệng khô ráo, lưỡi hồng không vảy, bệnh tình so với hôm qua đã tốt hơn được đôi chút.”

Hoàng Hậu thở dài: “Mấy ngày trước còn chẳng đến nỗi, cớ làm sao lại bệnh thành bộ dạng này?” Nàng quay đầu lại nhìn, tấm màn lụa rủ quanh long sàng chưa khép hẳn, một gương mặt xám xịt lộ ra qua khe hở, miệng nửa đóng nửa mở, cứ như thể đã chết được một nửa rồi. Nàng nhanh chóng rời mắt, bất động thanh sắc chờ các vương công đại thần vào điện. Cung nữ dìu nàng ngồi xuống bảo tọa, nàng lấy lại bình tĩnh hỏi đám thái y trước mặt: “Mỗi khi ta hỏi nguyên nhân bệnh tình, Thái Y Viện các ngươi đều trả lời qua loa lấy lệ, đến tận bây giờ vẫn chưa có nổi một lời xác đáng. Hiện tại tông thân và chư công thần đã đến đây, lại là cận thần tâm phúc thường ngày của Hoàng Thượng, thời điểm mấu chốt này, các ngươi không cần kiêng kị gì nữa, cứ nói ra đi. Giấu kín không phải là cách tốt, chẳng may có bất trắc gì, chỉ sợ Thái Y Viện không đảm đương nổi.”

Trần thái y đứng đầu rùng mình một cái, càng thêm cúi thấp cái eo: “Thánh cung ôm bệnh, Thái Y Viện chẩn bệnh, kê thuốc, mọi chuyện đều phải giữ kín. Nếu không có Vạn Tuế Gia hạ lệnh, chúng thần có nuốt gan hùm cũng không dám hé nửa lời. Nhưng tình thế đã đến nước này, chúng thần cũng rất kinh sợ. Nay nương nương hạ chỉ, vậy thần đành cả gan bẩm báo với ngài và chư vị đại nhân. Thần xem xét mạch tượng Vạn Tuế Gia, mạch thưa, yếu ớt, có cũng như không, chính là do hư lao thất tinh, là triệu chứng nội thương. Loại bệnh này…phải tránh xa nữ sắc, tĩnh tâm điều tức mới tốt lên được. Tháng trước chủ tử từng triệu thần xem mạch, khi đó chủ tử có dấu hiệu gan thận âm hư. Còn ngọn nguồn chứng bệnh này…” Ông ta nuốt một ngụm nước bọt: “Âm dịch gan thận không đủ, thận bị thương lâu ngày, hoặc không đủ thiên chất, do chuyện phòng the quá độ gây ra. Thần đã kê đơn thuốc giúp ngăn ngừa khô nóng, lấy bổ thận dưỡng phổi là chính. Nhưng mà…chuyện hạnh ngự hậu cung, khi ấy thần từng dâng tấu lên chủ tử, hiện nay bệnh tình chủ tử càng thêm hung hiểm, hẳn cũng không để tấu thỉnh của thần vào lòng.”

Mọi người ở đây nghe xong đều có chút xấu hổ, thái y nói rất rõ ràng, nguyên nhân Hoàng Đế nằm trên giường bệnh chính là do không nghe lời thái y dặn dò, túng dục quá độ. Khi trước còn ho ra đờm nhuốm chút máu, vừa rồi không chỉ là nhuốm máu nữa, mà là một ngụm máu to, máu trào ra từ mũi lẫn miệng, trông thật khiếp người.

Hoàng Hậu ngẩn ra một lát, rồi cất giọng căm hận nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không một ai nói với ta? Các ngươi giấu cũng giỏi đấy, giấu đến thành họa rồi!” Thế rồi nước mắt lại chảy: “Ta cũng từng khuyên nhủ, nếu Hoàng Thượng nghe lọt nửa câu thì đã chẳng ra nông nỗi hôm nay! Ta là Hoàng Hậu một nước, vốn không nên nói ra những lời này, nhưng các vị Hoàng thúc cùng công thần nhìn xem, vị ở Thừa Càn Cung dây dưa không biết ngày đêm, bây giờ phá hỏng thân mình, thuốc tiên cũng chẳng cứu nổi!”

Chuyện hậu cung vốn là việc nhà của Hoàng Đế, coi trọng ai, sủng hạnh ai, người ngoài không thể xen vào. Nếu chỉ là đấu đá nho nhỏ thì không sao, nhưng hiện nay đã đã gây ra đại loạn nguy hại căn cơ, truyền ra bên ngoài sẽ rất khó nghe. Ngay từ khi Đại Nghiệp khai quốc, Thừa Càn Cung đã được định sẵn là nơi dành cho Quý Phi, vị Quý Phi hiện tại mang họ Thiệu, có quan hệ rất sâu xa với Hoàng Đế.

Ban đầu Thiệu Quý Phi là hôn thê của một vị khách tới Đông Cung, khi ấy cơ duyên xảo hợp, gặp được Nguyên Trinh Hoàng Đế vẫn còn là Thái Tử, hai người trò chuyện với nhau rất vui, thường xuyên qua lại rồi có cảm tình. Nhưng mà Hoàng Đế tương lai lại đi cướp thê của thần tử, nếu bị truyền ra há nào dễ nghe? Chuyện này đến tai Đại Tông Hoàng Đế, Đế răn dạy một hồi rồi thôi. Sau này nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau, cứ tưởng chỉ vậy là xong, ai dè sau khi lên ngôi, Hoàng Đế ban ý chỉ cưỡng chế phu thê Thiệu Quý Phi hòa ly, quang minh chính đại đón Thiệu Quý Phi vào cung. Mất mà tìm lại được thì đương nhiên sẽ bội phần ân ái, toàn tâm toàn ý sống những ngày phu xướng phụ tùy, ném hết tất cả nữ nhân hậu cung vào một góc.

Có thể gặp được chân ái đời mình, kiếp này coi như không uổng, đạo lý này ai cũng biết. Đối với những thường dân áo vải thì xử lý dễ dàng, nhưng đối với Hoàng Đế thì khó như lên trời. Giả sử dùng thủ đoạn đủ quyết liệt, áp chế khắp nơi để cho không dậy nổi sóng, mọi người giận mà không dám nói gì, đợi vài thập niên sau lớn tuổi rồi, bất bình rồi cũng sẽ qua đi. Đằng này lại cứ khăng khăng làm cho thân thể Hoàng Đế suy nhược, Thiệu Quý Phi cậy sủng mà kiêu, đến lúc sảy chân chẳng thể trách người ta lấy oán báo oán.

Mâu thuẫn này, các đại thần biết phải nói sao? Quan văn biết mắng người, quan võ biết đánh người, nhưng bọn họ không quản được bực tức của Hoàng Hậu đối với Quý Phi. Câu chuyện giờ đã lộ ra, sau này nên làm sao mới phải, trong lòng mọi người đều biết rõ. Chẳng qua tạm thời Hoàng Đế vẫn chưa tắt thở, ngoài miệng không tiện nói gì.

Mọi người đều lặng thinh, không khí có chút ngột ngạt, đúng lúc này, một người đeo đai ngọc bước tới giải vây, ấm áp nói: “Vạn Tuế Gia không khỏe, đã nhiều ngày lòng người rung chuyển, đến ta cũng thất thố rồi. Chúng ta đều là kẻ ăn bổng lộc, vì chủ tử phân ưu là chuyện phải làm. Chủ tử nhất thời ôm bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại. Chúng ta không được lơi lỏng nhiệm vụ, không phụ sự ủy nhiệm của chủ tử. Theo ngu kiến của tại hạ, chư vị vẫn nên trấn thủ các Bộ cho thỏa đáng, những phiếu nghĩ(*) cần gửi không nên để lâu, Tư Lễ Giám chúng ta có thể thay chủ tử phê hồng(**) đôi chuyện, những đại sự không thể tự quyết đành chờ long thể chủ tử khỏe mạnh rồi định đoạt sau. Thời gian này mọi người vất vả thêm một chút, không cầu chủ tử ban thưởng, chỉ mong chính mình được thanh thản.” Rồi lại chắp tay thi lễ với Hoàng Hậu: “Mong Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Vạn Tuế Gia phúc hậu, đây chỉ là một điểm mấu chốt nhỏ mà thôi, bước qua được sẽ không còn gì đáng ngại.”

(*) Phiếu nghĩ: Nội các sẽ xem tấu chương trước Hoàng Đế, sau đó ghi ý kiến của mình ra một tờ giấy dán lên tấu chương, tờ giấy ấy chính là phiếu nghĩ, được Hoàng Đế dùng để tham khảo trước khi chính thức duyệt tấu chương đó.

(**) Phê hồng: Là việc phê chuẩn phiếu nghĩ, ngoài Hoàng Đế ra còn có thái giám Chưởng ấn, Bỉnh bút đảm nhiệm.

Hắn vừa nói, mọi người lập tức vội vàng phụ họa theo: “Tiêu đại nhân nói chí phải, chúng ta nhất định cúc cung tận tụy, báo đáp hoàng ân.” Biểu lộ quyết tâm xong, bọn họ chẳng dám nấn ná lâu, nhanh chóng rời đi.

Đèn được thắp lên, hắn đứng bên giá nến gảy bấc đèn, ánh nến dịu dàng phủ lên khuôn mặt, tựa như bạch ngọc không tì vết. Hắn có ngũ quan rất đỗi xinh đẹp, rất nhiều khi khóe môi mím lại tạo ra một độ cong nho nhỏ, cùng với đuôi mắt hơi hơi nhướng lên hợp thành một kỳ quan độc đáo. Khi hắn chuyên chú nhìn ai, người đó liền sinh ra một ảo giác kỳ dị như thấy bi thiên mẫn nhân(*).

(*) Bi thiên mẫn nhân: trách trời thương dân.

Nhưng ảo giác rốt cuộc cũng chỉ là ảo giác, những người từng giao thiệp với hắn đều biết hắn là một tay chơi cờ giỏi, dù thủ đoạn có mờ ám thế nào, khi nói ra vẫn rất đỗi đường hoàng không thể bắt bẻ. Quyền lực là thứ đồ tốt, vì hắn mà gọt dũa, làm hắn đỉnh thiên lập địa(*). Từ một kẻ tứ cố vô thân cho đến Chưởng ấn hiện tại, có một thanh đao sắc bên người, luôn có thể khiến người ta thấy an tâm.

(*) Đỉnh thiên lập địa: Đầu đội trời chân đạp đất

“Tiêu Đạc…” Hoàng Hậu gọi hắn một tiếng, cảm thấy dũng khí như núi.

Hắn cung kính đi tới đỡ nàng, lưu loát để tay nàng đặt lên cánh tay hắn: “Nương nương đã chăm sóc Hoàng Thượng cả ngày, nên đi nghỉ ngơi thôi. Thân thể chính mình càng phải trân trọng, thần đưa nương nương hồi cung.”

Hoàng Hậu cùng hắn bước xuống đan bệ(*), phía trước là hai tỳ nữ cầm đèn, mưa lại nổi lên, hắn che ô cho nàng. Chiều hôm vây kín tứ phương, khiến con người ta thêm lắng đọng. Nàng thở dài một tiếng, lười biếng dựa đầu vào vai hắn.

“Nương nương mệt rồi.” Cánh tay cầm ô của hắn cẩn thận bao quanh nàng: “Lát nữa thần giúp nương nương thư giãn gân cốt, nương nương nên ngủ một giấc thật ngon.”

Trở lại Khôn Ninh Cung, người hầu trong chính điện lập tức lui ra ngoài. Đây là thói quen dưỡng thành sau hơn ba năm, chỉ cần có Tiêu Đạc ở đây, bên người Hoàng Hậu nương nương liền không cần người hầu nào khác.

Hoàng Hậu ngồi trước bàn trang điểm gỡ tóc, người phía sau đi tới đón lấy chiếc trâm ngũ phượng trong tay nàng, lấy lược ngà voi chải tóc cho nàng, từng chút từng chút một, phảng phất như sẽ không bao giờ biết chán. Dịu dàng của Hoàng Đế vốn không dành cho nàng, có được an ủi từ nơi hắn, tuy vẫn không đủ, nhưng có chút ít còn hơn không có.

Hắn quan sát nàng qua tấm gương đồng, đặt tay lên bả vai nàng: “Nương nương lo âu trong lòng, thần đều biết. Lùi một vạn bước mà nói, dù Hoàng Thượng có bất trắc gì, nương nương vẫn là chủ nhân lục cung. Nương nương yên tâm, có thần ở đây, dù tan xương nát thịt cũng sẽ bảo vệ nương nương bình yên vô sự.”

Bàn tay hắn đè nhẹ trên vai nàng, vẫn không áp hẳn xuống. Hoàng Hậu đặt tay lên ngón tay thon gầy trắng trẻo của hắn, dùng sức nắm lấy: “Ngươi thấy Hoàng Thượng còn có thể cầm cự được bao lâu?”

Hắn nheo mắt nhìn đế đèn long phượng, lông mi dài đan chồng lên nhau, chẳng thể đọc ra được suy nghĩ gì từ đôi mắt ấy, hư hư thật thật đầy mị hoặc. Chốc lát sau, hắn mới nói: “Dù sao cũng chỉ là chuyện của một hai ngày, nương nương phải sớm có tính toán. Hoàng Thượng chỉ có một con trai, hiện tại vẫn còn nuôi trong cung của Quý Phi. Rốt cuộc là đẩy Vinh Vương điện hạ lên ngai vàng, hay chọn lấy một người từ trong chư Hoàng Thúc, đều nghe ý tứ nương nương.”

Hoàng Hậu đang ngồi trên ghế con xoay người lại nhìn hắn: “Nếu muốn sau này được thư thái, tất nhiên lấy Vinh Vương làm ngụy trang là tốt nhất. Con kế nghiệp cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa(*), cùng lắm thì lựa chọn gửi gắm vài vị đại thần, tốt xấu gì quyền lợi vẫn nằm trong tay mình. Nhưng còn tiện nhân Thiệu thị kia phải xử lý kiểu gì? Nếu ả ta vẫn tồn tại, thể nào cũng phải tôn lên hàm Thái Hậu, đến lúc đó e chẳng thể làm gì ả nữa.”

(*) Thiên kinh địa nghĩa: là lẽ rất đúng xưa nay, không có gì phải nghi ngờ.

Tiêu Đạc cười: “Nương nương đã quên thần là xuất thân gì sao, chuyện nhỏ này còn để nương nương nhọc lòng, thần đáng phải lãnh phạt.”

“Ngươi có xuất thân gì? Còn chẳng phải là đồ nịnh bợ sao!” Hoàng Hậu cười rộ lên ha hả, uyển chuyển tựa vào lồng ngực hắn, nghĩ tới nghĩ lui lại có chút khó xử, “Thiệu Quý Phi có con trai, chuyện tuẫn táng chẳng tới lượt ả, ngươi định lo liệu thế nào?”

Hắn vỗ tóc nàng, ngón tay chậm rãi vân vê lọn tóc: “Nương nương đừng hỏi, thần đều có cách. Ả ta thề non hẹn biển với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng băng rồi, há có chuyện sống tạm bợ? Để ả tới thái lăng bầu bạn, hoặc không thì cho ả cùng đi theo hiến tế, hưởng chút hương hỏa cũng được.”

Đấu đá mấy năm nay, khi Hoàng Đế còn sống vốn đã không làm gì được nàng, Hoàng Đế mà chết thì không ai kiềm chế nổi bọn họ nữa. Sương mù trong lòng Hoàng Hậu bỗng chốc tan biến, may còn có hắn, tuy nói là do nhu cầu, nhưng hắn rốt cuộc cũng là một trợ thủ đắc lực.

“Vậy bổn cung đợi tin tốt của Đốc chủ.” Nàng cười kiều diễm như hoa, móng tay được nhuộm màu trượt từ trên mặt hắn xuống, mon men tới bên mép áo giao lãnh bằng lụa trắng. Đầu ngón tay cứ di động từng phân một, muốn xuống xa hơn nữa, lại bị hắn chặn lại. Nàng cười cười, đây là quy tắc của hắn, dù nóng bỏng thế nào, xiêm y trên người hắn vẫn không thiếu một tấm. Nàng không đồng ý, nấn ná trên cần cổ như ngọc kia: “Căn giờ cho đúng, chỉ cần Càn Thanh Cung có một tin tức truyền ra, lập tức đem Vinh Vương ra khỏi Thừa Càn Cung, đưa đến đây cho ta.”

Tiêu Đạc cong cong khóe môi: “Nương nương yên tâm, thần đã biết.”

Bàn bạc đại sự xong thì đến lượt tư tình, nàng thở nhẹ như lan bên tai hắn: “Ngươi nói muốn giúp ta thư giãn gân cốt, rốt cuộc là thư giãn thế nào đây?”

Hoàng Hậu biết tiến biết lùi ban nãy đã sớm biệt tăm, chỉ còn lại một ánh đèn duy nhất, thắp sáng khuôn mặt hàm xuân này, thân thể mềm mại không xương này, trái tim sớm đã cạn khô này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.