Phù Đồ Tháp

Chương 22: Ô kim trụy



Tiêu Đạc vào cung lúc giữa trưa. Khi đi đến Càn Thanh Cung, trung y đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, hắn đứng đợi bên ngoài vũ phòng, gió thổi qua làm hơi lạnh ngấm vào.

Ngoài cửa điện có hai thái giám ôm phất trần đứng hầu, vừa thấy hắn từ xa đã khom người vái chào. Hắn đi lên đan bệ, xuyên qua bình phong nhìn vào trong điện một cái, trong điện trống trải im ắng, chỉ có tấm mành tương phi nhẹ nhàng phe phẩy, nan tre đập vào cột trụ phát ta một chút tiếng vang.

Càn Thanh Cung có thống lĩnh ngự tiền hầu hạ chỉ huy trực ban, trước đây vốn là người của Tư Lễ Giám, nay Đại Hành Hoàng Đế hoăng thệ, tất cả đều được đổi cũ thay mới. Những người hiện tại đều là nội quan do Minh Trị Hoàng Đế khâm điển, có cả người trong cung, có cả người từ trong phủ Phúc Vương. Người bên cạnh Hoàng Đế đương nhiên phải lựa chọn cẩn thận, đương kim Thánh Thượng tương đối chú trọng điều này, so với Hoàng huynh của hắn còn kỹ lưỡng hơn nhiều.

Tiêu Đạc quét mắt nhìn người vừa ra nghênh đón, đây là một tên thái giám nam sinh nữ tướng, người không cao, đuôi mắt cụp xuống tạo thành vẻ mặt vừa khóc vừa cười, giọng the thé đến dọa người. Hắn cúi người thật thấp hành lễ, nhe răng cười nói: “Ô, Đốc chủ tới, Bình Xuyên thỉnh an Đốc chủ!”

Không phải người dưới trướng hắn, nhưng ở trong cung hắn là người có quyền, phàm là kẻ đã tịnh thân, nhìn thấy hắn đều phải cung kính gọi một tiếng ‘Đốc chủ’.

Hắn ừ một tiếng: “Chủ tử không có ở Càn Thanh Cung?”

Bình Xuyên thưa vâng: “Buổi trưa chủ tử có gặp hai vị Chương kinh(*), không biết đã nói những gì, nổi nóng một trận, đến cơm cũng không dùng. Vừa đúng lúc Thái Hậu truyền lời tới, nói mấy tên thị vệ bắt được hai con gà rừng, hầm một nồi canh, mời Vạn Tuế Gia qua đó nếm thử, vậy là chủ tử đi tới Từ Ninh Cung. Nhưng đi chẳng được bao lâu, khi trở về sắc mặt vẫn không tốt, cũng không xem tấu chương nữa, vừa mới tới Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi.”

(*) Chương kinh: tên một chức quan.

Để lộ hành tung của Hoàng Đế là không hợp quy củ, Tiêu Đạc nghe ra được trong lời Bình Xuyên nồng nặc mùi lôi kéo làm quen. Hoàng Đế đã tuyên hắn tới mà không ra gặp, cứ thế mà đi nghỉ trưa, xem ra cơn giận này là hướng về phía hắn đây. Hắn đã có đề phòng, tự hỏi gần đây hành sự đều cẩn thận, không có chỗ nào có thể bắt bẻ, có lẽ cũng chỉ gọi đến hỏi vài câu lấy lệ mà thôi.

Hắn vỗ vỗ vai Bình Xuyên: “Ngươi là người lanh lợi, gắng hầu hạ cho tốt!”

Bình Xuyên cúi đầu khom lưng, thấy hắn đi xuống đan bệ liền vội chạy theo dẫn đường, vừa cười vừa nói: “Nô tài mới tiến cung, một mình treo trên ngự tiền, sau lưng không có căn cơ gì. Hôm nay gặp được Đốc chủ, mặt dày xin được Đốc chủ sai khiến, sau này nô tài sẽ dốc hết sức lực hiếu kính Đốc chủ.”

Như vậy cũng tốt, hai bên cùng có lợi! Chỉ một vị trí nhỏ ở Tư Lễ Giám đã là lý tưởng của bao nhiêu thái giám. Tiêu Đạc liếc hắn một cái, bộ dạng không tồi, lại còn là từ Phúc Vương phủ tới, dùng làm thần báo cũng được. Hắn cười cười: “Ta nhớ rồi, một đám người các ngươi đều muốn được sai khiến, ngày mai ta sẽ bảo Diêm thiếu giám xem xem Tư Lễ Giám còn chỗ nào thiếu người, để lại cho người một chân.”

Bình Xuyên ngàn ân vạn tạ, hắn quay người đi về phía Tuân Nghĩa Môn.

Hoàng Đế nghỉ trưa trong hậu điện Dưỡng Tâm Điện, đang lúc ngủ say, nếu không có ý chỉ thì không ai được phép tự tiện đi vào. Tiêu Đạc nháy mắt với người hầu trong phòng, bên trong hiểu ý, Hoàng Đế vừa tỉnh sẽ lập tức thông truyền.

Thái giám phải có tác phong của thái giám, cho dù không hầu hạ ở ngự tiền, chủ tử lên tiếng truyền ngươi, không cần biết khi nào triệu kiến, đều phải đứng ở đây kiên định chờ. Hoàng Đế ngủ trưa đều có quy chế, tất sẽ không có chuyện nổi giận mà ngủ đến tận chạng vạng.

Gió nhẹ trời trong, đúng là thời điểm liễu buồn ngủ đào lười nhác, hắn nhớ tới bóng dáng Âm Lâu khi sắp đi, hẳn lúc này nàng đã lên giường chợp mắt nghỉ trưa rồi. Đứng suy nghĩ miên man một hồi, thời gian dường như dài thêm, lẳng lặng trôi qua hai chén trà(*), lại hoảng hốt tưởng như đã đợi nửa ngày.

(*): Thời gian một chén trà bằng khoảng 10 phút hoặc 14,4 phút.

Cũng không biết có phải Hoàng Đế đang ra oai hay không, cố ý cho hắn đi giày nhỏ(*), đứng đợi mãi vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì. Ngày thường hắn là người rất có thể diện, khi Tiên Đế còn tại thế, nếu có việc thì phân phó, không có việc thì quỳ an(**), mà nay chủ tử đã đổi, mọi thứ lại càng phải cẩn thận hơn.

(*) Cho ai đó đi giày nhỏ: chỉ những hành vi đâm thọc, dùng việc công để báo tư thù.

(**) Quỳ an: cách nói uyển chuyển Hoàng Đế thường dùng để cho một người lui xuống. Đối với các công thần thì đây là một cách nói chứng tỏ sự ưu ái, còn đối với các phi tần thì đấy là cách nói thể hiện sự chán ghét.

Đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe từ sau mành vọng ra một tiếng ho khan, nghe ra là tiếng Hoàng Thượng, hắn vội xốc lại tinh thần bước vào bên trong, Quản sự ngự tiền đi tới hồi bẩm, nói Vạn Tuế Gia vừa mới dậy. Vừa đúng lúc bên cạnh có một cung nhân dâng y phục đi qua, hắn đón lấy cái khay gỗ đỏ sơn son mạ vàng, hơi cúi eo đi vào thuận đường đi vào.

Hoàng Đế mới xuống giường, đang ngồi trên bảo tọa uống trà, thấy hắn nâng thường phục tiến vào thì chỉ thoáng liếc qua, trong tiếng nói không nghe ra hỉ nộ gì: “Chờ lâu rồi phỏng?”

Tiêu Đạc đặt khay xuống, chắp tay hành lễ: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần tiến cung buổi trưa, đến bây giờ vừa tròn một canh giờ.” Thấy Hoàng Đế đứng lên, lại vội đem xiêm y tới hầu hạ. Sửa sang lại tay áo hoa văn thị đế vân long, lại nửa quỳ xuống chỉnh đai lưng, vẻ kính cẩn thận trọng kia đủ khiến Hoàng Đế hài lòng.

Cũng đúng thôi, giao tình của hắn với Hoàng Đế từ trước khi ngự cục cũng không hề mỏng, có thể thuận lợi bước lên Đế vị cũng là nhờ hắn giúp đỡ. Nhưng mà xưa khác nay khác, nếu đã đăng cơ, tầm mắt mở rộng thông suốt, tất nhiên nhìn người khác sẽ có thêm vài phần bắt bẻ. Lúc này Tiêu Đạc cụp mi rũ mắt đến là gãi đúng chỗ ngứa, hắn là người thông minh, biết rõ vị trí của mình ở đâu. Cho dù có quyền cao chức trọng đến nhường nào, rốt cuộc đều là nhờ chủ tử ban cho. Nói khó nghe một chút là hôm nay có thể nâng hắn lên, ngày mai liền có thể giết chết hắn.

Hoàng Đế rũ mắt nhìn hắn, thấy hắn quỳ dưới chân mình, hèn mọn thuận theo. Hắn thiếu niên đắc chí, phóng mắt nhìn khắc Đại Nghiệp này mà xem, có mấy tên thái giám nào được như hắn? Chưởng ấn Tư Lễ Giám, thay mặt Hoàng Đế quản lý tất cả quân cơ cung vụ, đến Cẩm Y Vệ thấy hắn cũng phải quỳ xuống…

“Hán thần.” Hoàng Đế khe khẽ thở dài, “Hôm nay Trẫm nghe thấy một lời đồn, ngươi đoán xem là đồn cái gì?”

Tiêu Đạc không dừng tay, vẫn tiếp tục sửa sang đai ngọc. Đến khi mọi thứ đều tươm tất, hắn đứng dậy thối lui sang một bên, cung kính nói: “Tuy thần chấp chưởng Đông Xưởng, nhưng gần đây trong cung bận bịu nhiều việc, có nhiều tin tức chưa kịp hỏi đến. Thần không biết Hoàng Thượng đã nghe được tin gì, không dám mạo phạm đoán bừa thánh ý.”

Hoàng Đế chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại quanh phòng, một lúc lâu sau mới nói: “Trẫm ngồi ở Phụng Thiên Điện, thế mà tin tức vẫn nhanh hơn ngươi, xem ra Đông Xưởng của ngươi không tài giỏi như trẫm tưởng. Ngoài phố người ta đặt cho ngươi cái nhã danh, gọi ngươi là ‘vua đứng’, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy?” Hắn bỗng nhiên dừng chân, xoay người hung hăng nhìn thẳng Tiêu Đạc: “Trẫm hỏi ngươi, Đông Xưởng các ngươi rốt cuộc là làm ăn kiểu gì? Những lời kinh hãi như vậy lại có thể lưu truyền ra ngoài, rốt cuộc là do ngươi hành sự bất lực, hay là do không coi trẫm ra gì, cố tình gây rắc rối cho trẫm?”

Tiêu Đạc giật thót trong lòng, vốn nghĩ đã đè hết xuống, không ngờ tro tàn cháy lại, cuối cùng lời đồn đã truyền tới tai Hoàng Đế. Hắn hiểu rõ đây là cơ hội tốt để bắt bớ, ước chừng sẽ không dễ dàng dừng tay. Nói không khủng hoảng thì không phải, trong đầu vội nghĩ cách ứng đối. Hắn quỳ rạp xuống đất, làm ra vẻ kinh sợ, run giọng thưa: “Lời này của chủ tử khiến thần sợ hãi, cầu chủ tử bớt giận, cho phép thần được bẩm báo. Lời đồn này đã xuất hiện từ khi Đại Hành Hoàng Đế vẫn còn tại thế, khi đó là kỳ thi yết bảng mùa thu, học sinh các nơi tụ tập về kinh thành, người nhiều, khó tránh khỏi có kẻ thi rớt bất mãn tung tin đồn thất thiệt. Sau khi biết chuyện thần lập tức cho điều tra, nhưng vì liên lụy rất rộng, huống hồ đám người này ngông cuồng, muốn tìm ra đầu mối quả thực không dễ. Cũng may được hoàng ân chủ tử phù hộ, tìm được tên giám sinh đã tung ra lời đồn. Thần nhất thời sơ suất, chủ quan cho rằng bắt được ngọn nguồn là xong chuyện, ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…” Hắn ngừng lại, hít sâu một hơi, nói: “Thần tự biết tội này không thể thứ, cầu chủ tử hỏi tội, làm tấm gương cảnh tỉnh cho các triều thần, cho toàn thiên hạ.”

Thực ra đã tới nước này, kẻ cần truy cứu sớm đã không còn là tên khởi xướng kia nữa, hết thảy mâu thuẫn đều nhắm vào hắn, rõ ràng là mượn lời buộc tội. Lời Âm Lâu nói buổi trưa là đúng, tạm thời ngủ đông tốt hơn nhiều so với lúc nào cũng lượn quanh chọc vào tầm mắt, càng khiến cho người ta thêm ngột ngạt hiếu thắng. Hắn chắc chắn sẽ có lúc Hoàng Đế cần đến hắn. Cho dù có bị thu lại quyền hành trong tay, chỉ cần không hạ lệnh chém đầu hắn, chuyện hắn Đông Sơn tái khởi chẳng khó khăn gì.

Đương nhiên Hoàng Đế cũng có suy tính của mình, hắn chưa bao giờ là một kẻ thủ đoạn thâm sâu, khi trước Phụ Hoàng từng kiểm tra tài học võ nghệ của huynh đệ hắn, từng căm tức mắng hắn là lòng dạ đàn bà. Mà nay quan viên liên tục dâng tấu chĩa đao vào Tiêu Đạc, nếu thuận theo ý nguyện bọn họ thì lấy đâu ra thế lực chống đỡ trong triều? Thời Trung Tông cũng từng đoạt lại quyền hành của Tư Lễ Giám, kết quả là triều cương đại loạn, để cho những tên đại thần đè đầu cưỡi cỗ, còn dám mắng Hoàng Đế ngay trên triều, Phụng Thiên Điện đang yên đang lành chớp mắt biến thành chợ vỡ. Hắn muốn xử trí Tiêu Đạc thì dễ thôi, nhưng chỉ trong thời gian ngắn sẽ không kịp tìm được lưỡi dao bén nào thay thế, giữ hắn lại rốt cuộc cũng là để củng cố quyền lực của chính mình. Trên tay Tiêu Đạc đã dính bao nhiêu án tử, chỉ cần đánh mười trượng ở bên ngoài Ngọ Môn là xong một mạng người. Có Tiêu Đạc ở đây, các triều thần phải kiêng kỵ, giang sơn của hắn cũng được yên ổn.

Hoàng Đế nguôi bớt cơn giận, đi tới trước mặt Tiêu Đạc đỡ hờ một phen, đổi sang khẩu khí ôn hòa hơn: “Hán thần không cần kinh hoảng, hôm nay trẫm triệu ngươi vào đây hỏi chuyện cũng là vì niệm tình cũ. Đối với trẫm ngươi không giống những kẻ khác, vì một lời đồn như vậy mà trị tội ngươi, trẫm cũng không đành lòng. Hiện tại Tư Lễ Giám là cây to đón gió lớn, tất cả đều từ quyền phê hồng mà ra. Trẫm thấy trước tiên cứ dỡ chức vụ này xuống, ngươi vẫn chấp chưởng Đông Xưởng như cũ, thay trẫm giám sát nhất cử nhất động của quan viên trong triều, đó là bổn phận của ngươi.”

Tiêu Đạc sớm đã đoán được, Hoàng Đế muốn tập trung quyền lực, nhất định việc đầu tiên sẽ là tước đi quyền phê hồng. Phê hồng và Đề đốc Đông Xưởng, đây là hai thứ mật thiết không thể tách rời, nhưng đã tới nước này cũng đành tạm bỏ đi. May mà Đông Xưởng không hề ăn không ngồi rồi, ai dám đánh lén sau lưng hắn, chỉ cần một canh giờ là có thể tìm ra. Nhưng phê hồng là cái chính, rốt cuộc không lấy lại cũng không yên. Hắn rũ mắt nhìn hoa văn hải thủy giang nha trên gấu áo Hoàng Đế, vị Tân Đế này vốn làm việc tùy ý, chờ sau này thích thú qua đi thì tìm mấy nữ tử tuyệt sắc về làm phân tâm hắn, không lo hắn ôm rịt chuyện triều chính không buông.

Hắn cúi người thật sâu: “Hoàng Thượng là thánh chủ minh quân, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chu toàn hơn thần gấp trăm lần, thần ở trước mặt chủ tử hổ thẹn vô cùng, hết thảy đều nghe theo chủ tử phân phó.” Hắn ngừng một chút rồi nói: “Không dám dối gạt chủ tử, thần có ý định này, vẫn luôn tìm cơ hội bày tỏ với chủ tử. Khi trước vì việc phê hồng mà bận bịu luôn tay, hiện giờ buông xuống được, thần lại muốn bẩm báo chuyện Giang Nam ươm tơ. Tầm này năm ngoái, việc mua bán tơ lụa với ngoại bang đã giao ước xong xuôi, nhưng năm nay kén tằm thu hoạch không nhiều, xưởng dệt đã cũ, không ai dám nhận thêm đơn đặt hàng, nếu không nhanh chóng giải quyết thì sẽ lỡ mất cơ hội tốt. Thần đang nghĩ, nếu chỉ ở im trong kinh sẽ không thể hiểu rõ tình hình kinh tế bên ngoài. Nếu chủ tử đồng ý, thần sẽ lãnh chỉ xuống phía nam, lo liệu êm xuôi việc này, đối với triều đình mà nói cũng là một nguồn thu không nhỏ, không biết chủ tử thấy thế nào?”

Hoàng Đế ồ một tiếng thật dài: “Dạo này bận rộn lo liệu lễ tang Đại Hành Hoàng Đế, ta cũng quên khuấy mất. Ngươi đã có tâm tư này, đối với quốc gia mà nói là đại lợi, không có lý nào trẫm không đồng ý. Cứ vậy đi, trẫm sẽ phong ngươi làm khâm sai, đầu tháng sau liền lên đường…” Đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi hắn: “Âm Lâu ở trong phủ ngươi có khỏe không?”

Tiêu Đạc thưa vâng chắc nịch: “Hôm nay thần và nương nương nói chuyện có nhắc tới chủ tử, thần nghe ra được trong lời nói nương nương mang lòng đội ơn chủ tử. Thần ở chung cùng nương nương không nhiều, nhưng cũng hiểu đôi chút tính tình nương nương. Nương nương tuổi vẫn còn nhỏ, trong đầu nghĩ gì liền nói ra ngoài miệng. Ở trước mặt thần thì ăn nói bộc trực, nhưng khi gặp chủ tử chưa chắc đã dám mở miệng.”

Hoàng Đế nghe xong thì vui vẻ ra mặt: “Trẫm nghĩ về chuyện đêm đó là lại thấy có chút hối hận, lúc ấy là thiếu suy xét, chẳng khác nào con quỷ háo sắc, khó trách khiến nàng sợ hãi. Ngươi quay về thông báo cho nàng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, trẫm đây sẽ không bạc đãi nàng.” Cắn môi cân nhắc một chút lại nói: “Ngươi muốn xuống phía nam, không thể để nàng ở lại một mình trong phủ ngươi được. Trẫm nghĩ hai ngày nữa sẽ truyền chỉ cho nàng tiến cung, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.”

Tiêu Đạc chắp tay thưa: “Chủ tử thương nhớ nương nương, thần đều biết, nhưng nghiêm túc mà nói, từ khi Đại Hành Hoàng Đế long ngự quy thiên đến nay chỉ mới được hai mươi ngày. Tất nhiên chủ tử yêu thương, nhưng trong cung nhiều đấu đá, nếu vội vàng triệu vào cung, thần e sợ nương nương khó có chỗ dừng chân. Huống hồ…” Hắn nhíu mày cân nhắc từ ngữ: “Chủ tử đại thiên thừa mệnh, là lệnh chủ cai trị thiên hạ này, chỉ vì chút việc nhỏ mà khiến ngọc bích phủ bụi trần(*) thì không hay. Thần cho rằng chủ tử nên kiên nhẫn, đợi đến kỳ tuyển tú sang năm, thần tìm cách đưa nương nương vào hàng ngũ tú nữ, đến lúc đó chủ tử muốn phong muốn thưởng cũng không ai dám dị nghị nửa câu.”

(*): Ý nói những thứ tốt đẹp lại bị các loại nguyên nhân làm cho người ta không biết đến.

Biện pháp này tốt thì có tốt, nhưng thời gian chờ đợi lại quá dài, từ giờ đến đầu xuân năm sau còn mười mấy tháng liền, làm sao mà chờ cho nổi! Hoàng Đế suy tính một hồi: “Chưa chắc sang năm tiến cung đã không gây dị nghị, trong cung người nhiều, bao nhiêu người đã từng gặp qua nàng, lừa mình dối người thì vui lắm sao? Không bằng lấy danh nghĩa Thái phi hồi cung, trẫm đặc biệt cho phép, có thế mới không ai dám ho he. Nhưng ngươi nói không phải không có đạo lý, áo trong có thể không cần nhưng mặt mũi thì vẫn cần…” Hắn giơ ngón tay chỉ điểm, “Vậy đợi hai tháng nữa, bảo nàng cứ yên tâm ở trong phủ đệ của ngươi, trẫm rảnh rỗi liền tới thăm nàng.”

Tiêu Đạc có chút chần chừ, liếc nhìn sắc mặt Hoàng Đế, nói: “Trong lúc nói chuyện thần có vô tình nhắc đến việc đi xuống phía Nam với nương nương, nương nương nghe xong, thần sắc có chút ngẩn ngơ, hẳn là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng thương nhớ người nhà, thương nhớ quê hương. Nếu chủ tử thật lòng săn sóc nương nương, sao không để nương nương đi cùng thần một chuyến? Nương nương biết được đây là ân điển của chủ tử, đối với chủ tử sẽ càng thêm ngưỡng mộ. Còn về an nguy của nương nương, có thần ở đây, tất sẽ bảo hộ nương nương vạn toàn.”

Hoàng Đế nhăn trán cân nhắc nửa ngày, trên chân con vẹt còn buộc xích bạc, có giãy giụa đến mấy cũng không thể chạy thoát. Chân mày hắn giãn ra, gật đầu nói: “Đành vậy, thời gian này đúng là làm khó nàng, nếu nàng muốn đi theo giải sầu, có ngươi trông coi, trẫm cũng không có gì không yên tâm.”

Tiêu Đạc âm thầm thở phào, chắp tay lạy dài nói: “Khi trở về thần sẽ nói tin tốt này cho nương nương, nhất định nương nương sẽ rất vui mừng.”

Hoàng Đế phất tay: “Không cần ngươi nói, đêm nay trẫm sẽ cải trang đến phủ ngươi, tự mình đem ân chỉ nói cho nàng. Ngươi cứ về bảo nàng chuẩn bị nghênh giá đi!”

Tâm tư Tiêu Đạc xoay chuyển, rốt cuộc vẫn không tiện nói thêm điều gì, đành lĩnh mệnh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.