Phù Đồ Tháp

Chương 30: Thử trung nhân



Đoan Ngọ sắp đến, năm nay không giống năm ngoái, sau đợt rét tháng ba thời tiết liền sáng sủa, tháng tư bắt đầu ấm lên, gió dịu dàng hiu hiu thổi. Cổ áo duệ táp cuốn rất chặt, bên trong là một lớp trung y tố sa, đi bộ ngoài trời một hồi, nóng đến hốt hoảng.

Từ Giai Phượng Cung đi ra, phía nam có một đường hẻm. Hắn kéo lỏng cổ áo đứng nhìn về nơi xa, đình điện hồng tường ngói lưu ly, sừng sững vươn lên nền trời xanh thẳm, tạo nên một quang cảnh hùng vĩ mà độc đáo. Trị phòng của Chưởng ấn, Bỉnh bút ở góc đông nam cửa trái Từ Khánh Cung. Hắn nâng áo đi qua, ai ngờ vừa ngẩng đầu lại thấy người hôm qua vừa chuồn êm ra khỏi cung.

Nàng chải một búi tóc tường vân, mặc cung trang xanh nhạt thêu đôi vân nhạn, hẳn là đã đứng chờ từ lâu rồi, gương mặt đỏ lên vì nóng bức. Đế Cơ xuất thân cao quý, từ khi mới chào đời liền có vô số ma ma quản giáo từng lời nói hành động, khi cười không thể nhe răng, mắt không được nhìn ngang ngó dọc, cho nên bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu, nàng chỉ đứng thôi cũng đủ làm phong cảnh nơi đó trở nên ngạo nghễ, khiến người ta không dám chểnh mảng.

Hắn vội sửa sang y phục tiến lên hành lễ: “Thần thỉnh Trưởng công chúa kim an.”

Hợp Đức Đế Cơ nâng tay: “Hán thần không cần đa lễ, ta sai người đến Tư Lễ Giám và Đông Tập Sự Xưởng tìm ngươi, đều nói ngươi không ở đó. Sau đó lại nghe nói ngươi tới Giai Phượng Cung, phỏng chừng ngươi sẽ quay về trị phòng, cho nên đành ở đây đợi ngươi.”

Giọng nói Đế Cơ nhẹ nhàng mềm mại, hào hoa phong nhã tiến lui chừng mực, đó là chính là giáo dưỡng và tôn sùng của dòng dõi Hoàng gia. Nhưng cô nương trẻ tuổi, muốn nàng sống như một ông cụ non quả thật là đủ làm khó. Cho nên hôm qua nàng lén lút cùng người hầu xuất cung, ngẫu nhiên nửa đường gặp được khiến hắn cả kinh, sau này nghĩ lại cũng có thể thấu hiểu. Hôm nay nàng tới tìm hắn, hẳn là vì chuyện đêm qua đi! Hắn đoán bảy tám phần là nàng đang ngượng ngùng không dám mở miệng.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên phát hiện nàng đã lớn rồi, đã cao đến nhường này rồi. Còn nhớ khi hắn mới nhậm chức Bỉnh bút, từng được điều đến cung nàng đôn đốc cung vụ. Nhũ mẫu của nàng bởi vì một chút tư tình mà cấu kết cùng Đường quan, khi đó Công chúa biết nàng ta sẽ bị trừng phạt, ngẩn ngơ đứng khóc trên đài ngắm trăng, khóc đến nỗi nước mắt lem nhem đầy mặt. Từ nhỏ nàng đã được nuôi trong cung Thái Hậu, nhưng lại không thân thiết với tổ mẫu, chỉ dựa vào nhũ mẫu mà lớn lên. Bây giờ nhũ mẫu bị xử trí, có lẽ sẽ bị lưu đày, có lẽ sẽ bị đánh chết, nàng không thể cầu tình, chỉ đành lặng lẽ trốn vào một góc mà khóc. Nữ nhi nhà Đế Vương, thể diện kim tôn ngọc quý, có biết bao quy củ ngầm trói buộc, thậm chí có khi còn chẳng bằng nữ tử bình dân. Hắn nhìn nàng, bỗng dưng động lòng trắc ẩn. Khi đó nàng còn nhỏ, chỉ là đứa bé bảy tám tuổi, vóc người còn chưa cao đến phô đầu(*) nạm vàng trên cửa cung. Hắn đứng một bên quan sát nàng nửa ngày, nàng chỉ khóc, khi nhũ mẫu bị đem đi, nàng lảo đảo đuổi theo rất xa, hắn lại không dám gọi nàng một tiếng.

Theo lý là tội không nặng không nhẹ, hắn thầm an bài sau lưng, nhũ mẫu kia sau khi bị phạt đánh thì trục xuất khỏi cung, trở về nguyên quán, cũng không mất mạng. Hắn báo cho nàng tình hình của nhũ mẫu, nàng liền mang ơn đội nghĩa hắn.

Hắn hầu hạ ở trong cung nàng gần một năm, ngoài quản lý mấy chuyện vụn vặt, hắn cũng phụ trách giám sát việc học của nàng. Quan hệ của nàng và hắn có chút phức tạp, bên ngoài thì là chủ tớ, bên trong lại là thầy tốt bạn hiền. Đế Cơ tuổi còn nhỏ, mặt mỏng tâm mềm, đối với hắn vừa kính vừa sợ, lại có chút ý tứ lấy lòng. Nàng đặc biệt cho phép hắn gọi tên nàng khi xung quanh không có người, khuê danh của nàng là Uyển Uyển, từ sau khi có phong hào, cái tên này hầu như chẳng còn được sử dụng. Nàng mang theo chút buồn thương, khẽ ai oán cau mày nói với hắn: “Sau này ta chết đi, chỉ sợ sẽ chẳng còn ai biết rốt cuộc ta tên là gì.”

Sau này Chưởng ấn Tư Lễ Giám có tuổi rồi, hắn hao tổn biết bao sức lực mới ngồi được vào vị trí kia, gian nan bên trong không thể nói với người ngoài. Đã nhậm chức Chưởng ấn thì phải rời khỏi Dục Đức Cung, còn thêm chức Đề đốc Đông Tập Sự Xưởng, bận rộn liên miên, dần dần cũng xa cách với nàng.

“Trưởng công chúa tìm thần, nhất định là có việc muốn phân phó rồi!” Hắn chậm rãi hỏi, “Nếu thần đoán không sai, hẳn là vì chuyện đêm hôm qua?”

Hợp Đức Đế Cơ đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Hán thần quả nhiên thông minh, ta cũng không cần tốn nhiều lời! Đúng là đêm qua có chuyện này, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn nhờ vả Hán thần. Từ khi Đại Hành Hoàng Đế bị bệnh rồi án giá đến nay đã nửa năm rồi, trong cung mây đen mịt mù, nhìn mặt ai cũng khó đăm đăm. Tháng trước long ngự quy thiên, ta ở lại tế đàn Phụng Tiên Điện cầu phúc bảy ngày, cả người uể oải. Hôm kia ta nghe người trong cung nói tiết hoa lê có chợ đêm, liền muốn ra ngoài đi chơi một chút…” Nàng lại vội vàng xua tay, “Ngươi đừng trách tội người trong cung ta, không ai khuyến khích ta cả, là ta không chịu nghe lời, khăng khăng đòi xuất cung. Hôm nay tới tìm ngươi, chính là mong ngươi đừng bẩm báo lên trên, nếu bị truy cứu, chỉ sợ lại là một hồi sóng to gió lớn. Ngươi tốt xấu thay ta giấu đi, ta không thể vì nhất thời ham chơi mà làm hại đến người bên cạnh. Dù sao ta cũng đồng ý với ngươi, sau này nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ giáo điều, sẽ không bao giờ đi quá giới hạn. Chuyện lần này Hán thần nhắm một mắt mở một mắt, cứ để nó qua đi là được.”

Tiêu Đạc hiểu ý nàng, hoàng quyền tuy thay đổi, nhưng Thái Hậu vẫn là nguyên hậu của Đại Tông Hoàng Đế phụ thân nàng, cũng chẳng phải là mẹ đẻ của nàng, nếu như bị lộ ra, cho dù Hoàng Thượng có bỏ qua, nhưng khi truyền tới tai Thái Hậu nàng sẽ không tránh được bị trách mắng. Hắn gật đầu nói: “Trưởng công chúa không cần nhiều lời, hôm qua thần nghỉ ngơi sớm, không biết được ban đêm xảy ra chuyện gì, nào có chuyện che giấu đâu!”

Trên mặt Hợp Đức Đế Cơ hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, vô tội mà cười: “Hán thần nói đúng, là ta lỡ lời.” Nói xong lại lén liếc hắn, do dự không thôi, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, hỏi: “Cô nương kia…là ai?”

Hắn nghe nàng nói vậy, ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái: “Trưởng công chúa hỏi cô nương nào?”

Nếu đêm qua chưa từng gặp nhau, vậy thì nàng cũng không có lý do gì để hỏi hắn chuyện này. Nàng tức khắc im miệng, nhất thời không biết phải làm sao mới nuốt lại lời ban nãy vào bụng được đây. Hắn hiểu tính nàng, nàng quá thành thật, tuổi còn nhỏ, hắn cũng không đành lòng sử dụng thủ đoạn vòng vo với nàng, đành nói: “Hai ngày nữa thần phải khởi hành Nam hạ, có lẽ sẽ ở lại vùng Giang Chiết Tô Hàng một thời gian, công chúa ở trong cung bảo trọng, chờ thần trở về sẽ đem chút đồ chơi Giang Nam về làm quà cho công chúa.”

Biểu cảm nàng nhạt đi: “Ừm, Giang Nam tốt thì có tốt, nhưng cũng không thể ở lại lâu, Hán thần vẫn là nhanh chóng trở về, chẳng may thế cục trong triều biến đổi, muốn về sẽ tốn rất nhiều thời gian.”

Tiêu Đạc nghe ra trong lời nàng có ẩn ý, híp mắt nói: “Công chúa là người thẳng thắn, sao hôm nay lại lòng vòng như vậy?”

Đế Cơ có chút thẹn thùng, “Hán thần đừng giễu cợt ta, ta cũng không chắc tin tức này có đúng hay không. Hôm kia trong cung Thái Hậu mở tiệc, Hoàng Thượng cũng tới, nói chuyện với người ta ở Đông Phụ Điện, nhắc tới Tây Xưởng gì gì đó, vừa đúng lúc ta đi qua. Chuyện này Hán thần có biết không?”

Tiêu Đạc nghe xong thì hơi ngây người, Đông Xưởng giám sát quan viên trong thiên hạ, nhưng trong Tử Cấm Thành lại không thể trắng trợn sắp xếp quá nhiều nhân thủ, có một vài tin tức bị bỏ lỡ. Cũng may Đế Cơ nghĩ cho hắn, lúc này biết tin cũng chưa phải là muộn. Hắn chắp tay lạy dài “Đa tạ Trưởng công chúa nhắc nhở, thần đã nhớ kỹ, ắt có ứng đối.”

Nhớ tới chuyện Vinh An Hoàng Hậu nhờ vả khi nãy, rồi nhìn lại người trước mặt, hắn thấp giọng nói: “Lần này thần không phải là đi dăm ngày rồi trở về, trưởng công chúa phải cẩn thận mọi chuyện. Tử Cấm Thành mênh mông, lòng người vẫn cách một lớp da, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được tùy tiện ước hẹn với người khác. Trước khi đi thần đã an bài vài thân thủ đáng tin cậy vào Dục Đức Cung, công chúa có việc gì thì cứ phân phó bọn hắn. Càng là thịnh tình không thể chối từ thì càng phải cáo bệnh thoái thác, Trưởng công chúa đã nhớ kỹ lời thần chưa?”

Hợp Đức Đế Cơ là người nhanh nhạy, nghe hắn nói vậy, trong lòng nàng liền đề cao cảnh giác, gật đầu nói: “Hán thần yên tâm, ta đều ghi tạc trong lòng.”

Lúc này hắn mới mỉm cười: “Thần vẫn còn có việc phải dặn dò thuộc hạ, không ở lại đây thêm nữa. Trời nóng lên rồi, công chúa ở bên ngoài lâu cũng không tốt, thỉnh công chúa sớm hồi cung, thần xong việc sẽ lại tới Dục Đức Cung thỉnh an.”

Đế Cơ lộ vẻ lưu luyến, ấp úng nói: “Ta ở trong cung ngóng trông Hán thần, Hán thần đi sớm về sớm.”

Hắn không nhiều lời nữa, so tay tiễn nàng, nàng xoay người, để cung nữ chậm rãi dìu đi.

Tiêu Đạc đi tới trị phòng, ngồi trên ghế cao lần chuỗi Phật châu phủ sáp, tâm tư trăm chuyển vạn biến, tất cả đều vì hai chữ Tây Xưởng. Tư Lễ Giám có ba Bỉnh bút, ngoài Diêm Tôn Lãng còn có Ngụy Thành và Thái Xuân Dương, thấy hắn tâm sự nặng nề liền bỏ dở công việc tới đây hỏi thăm, pha một ly trà dâng lên cho hắn, cẩn thận nói: “Đốc chủ gặp phải chuyện gì phiền lòng sao? Đám ti chức tuy ngu dốt, nhưng nguyện vì Đốc chủ bài ưu giải nạn.”

Một lúc lâu sau hắn mới thở dài một hơi: “Hoàng Thượng muốn thành lập Tây Xưởng, chuyện này quá đường đột, làm chúng ta trở tay không kịp.”

Ba người kia nhìn nhau, “Đông Xưởng và Đại Nghiệp cùng vinh cùng nhục, lúc này tự dưng đâm ngang, rốt cuộc là có ý gì?”

Hắn cười nhạo nói: “Tân Đế đăng cơ, nóng lòng lập uy cho mình, không muốn nể trọng Đông Xưởng nữa, rốt cuộc về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ.”

Chuyện này liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người, thành lập một nha môn mới, quyền hành trên tay bao nhiêu người cũng bị cắt giảm theo, tất cả đều cùng treo cổ trên một thân cây, ta thiệt thì ngươi cũng thiệt, tất nhiên là không muốn trơ mắt đứng nhìn. Thái Xuân Dương nói: “Vậy thì phải lo liệu thế nào? Đốc chủ cứ ra chủ ý, chúng thuộc hạ đều nghe theo.”

Lo liệu thế nào…Hắn đứng lên dạo bước: “Hoàng Thượng có cách nghĩ mới, đúng là chuyện tốt, hoàng quyền tập trung ấy mà, triều đại nào mà chẳng có vài lần? Đông Xưởng thành lập hơn trăm năm, muốn lập tức thủ tiêu là không thể, hơn nữa Hoàng Thượng đã phê chuẩn, cho dù ta có mánh khóe thông thiên cũng khó lòng ngăn được sóng dữ, tiếp theo sẽ thế nào, chỉ đành đi một bước xem một bước. Nếu ta dự liệu không sai, Thánh Thượng nóng lòng cho Tây Xưởng lập công, hẳn sẽ giao phó những chuyện quan trọng cho bọn chúng, những thứ khác ta mặc kệ, nhưng án tử của Khương Thủ Trị thì không thể buông tay. Cho dù Đề đốc Tây Xưởng là ai cũng đừng hòng chống lại Đông Xưởng. Chúng ta không cần phải so đo, chỉ cần chờ đến thời điểm mấu chốt dùng chút thủ đoạn là đủ cho hắn lật thuyền, cũng là để cho Hoàng Thượng biết vòng một đoạn xa như vậy, cuối cùng cũng chỉ có Đông Xưởng đáng tin.”

Ngụy Thành vừa nghe đã hiểu, cười nói: “Những thứ khác Đông Xưởng không nhiều, chỉ mỗi phiên tử là nhiều. Đám ngưu hoàng cẩu bảo kia làm được chính sự, chuyện phá lò cũng rất thuận tay.”

Tiêu Đạc yên lòng, “Khoảng thời gian ta không ở đây, các ngươi phải để tâm nhiều hơn, lần này ta lánh đi, có nhiều chuyện lại càng dễ an bài. Không được nương tay, nhưng cũng không được đâm loạn như ruồi mất đầu, để cho người ta nắm thóp thì không vui đâu. Hành trình của ta không trì hoãn được nữa, chuyện còn lại giao hết cho các ngươi lo liệu, nếu có gì không chắc chắn thì lại tới hỏi ta.”

Hắn dặn dò một phen, tự mình rời đi từ phía hành cung Dưỡng Tâm Điện.

Thế sự nhiều hỗn loạn, hắn ngồi trong kiệu miết phần da giữa hai mày, xuống tay có chút tàn nhẫn, dường như hơi đau. Hẳn là bóp thủng cả da luôn rồi! Hắn nhìn thoáng qua thanh Tú Xuân Đao treo trên vách kiệu, binh khí Đông Xưởng được chế tạo giống với Cẩm Y Vệ, nhưng Cẩm Y Vệ là một vỏ một đao, Đông Xưởng là một vỏ hai đao. Hắn thuận tay rút một thanh đao khắc chữ “Xưởng” ra soi, thân đao bóng loáng như gương, ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, quả nhiên giữa chân mày có một vết đỏ hình thoi, trông như thể sắp sửa bật máu. Hắn thầm thở dài, khẽ xoa xoa, nếu bị Âm Lâu nhìn thấy, chắc chắn nàng sẽ nhân cơ hội cười nhạo hắn.

Trở về phủ Đề đốc, hắn chưa về phòng mình luôn mà chắp tay sau lưng đi qua vườn, muốn thông báo Âm Lâu một tiếng để nàng thu dọn đồ đạc, ngày mai thuyền sẽ an bài xong, ngày kia lập tức lên đường. Vừa đi đến hành lang, hắn đã nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng nói nho nhỏ, là tiếng của Âm Lâu, “Lý mỹ nhân, khi viên phòng tỷ đã nhìn thấy thân mình Diêm thiếu giám chưa? Liệu có phải là còn thừa lại một chút không? Có khả năng trong cung tịnh thân không đến nơi đến chốn, ta luôn cảm thấy Tiêu hán thần không tịnh sạch sẽ, nhìn thấy cô nương là hai mắt tỏa sáng, chẳng ra dáng thái giám gì hết!”

Tiêu Đạc đứng đó, mí mắt lập tức giật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.