Phù Đồ Tháp

Chương 32: Lộng tình trú



Sức lực hắn rất lớn, túm lấy nàng kéo về phòng. Âm Lâu sợ đến nỗi ba hồn bảy vía đều lộn chỗ, cố gắng ghì hắn lại năn nỉ, “Cái này nghiệm thế nào được? Không dễ làm đâu! Ta thấy vẫn là bỏ đi, chừa lại cho ngài chút mặt mũi, nếu không ngài sẽ xấu hổ lắm.”

“Thần không biết xấu hổ.” Hắn nghiêm trang nói: “Thần không có đối thực, xiêm y phía dưới cũng chưa bao giờ để người khác thấy, nếu nương nương tò mò, thần sẽ không giấu diếm nương nương.” Sóng mắt lay động, hắn cúi người xuống thấp giọng nói: “Còn về nghiệm thế nào, chỉ nhìn thôi sẽ không chuẩn, phải dùng biện pháp khác. Thần dạy nương nương, đảm bảo dạy một lần là biết.”

Âm Lâu chỉ được cái bộ mồm, khi thật sự động chân động tay hoàn toàn nàng không phải đối thủ của hắn. Hắn nói chỉ nhìn thôi thì không đủ, đại khái là phải sờ vào, đây là muốn làm hư nàng, dẫu sao cũng nàng là hoàng hoa đại khuê nữ, mặc kệ hắn có phải thái giám thật hay không, nàng làm sao mà nghiệm thân cho hắn được. Trách nàng lắm mồm, nói xấu sau lưng lại để hắn nghe thấy. Bây giờ thì hay rồi, người ta đã đánh tới cửa, có khóc cũng chẳng còn chỗ trốn! Nàng quyết định nỗ lực thoát ra, vừa tránh vừa nói: “Chỉ là nói đùa thôi, Hán thần hà tất phải coi là thật! Ngài đừng lôi kéo ở đây, để người khác nhìn thấy thì không hay. Ta chỉ nói hai mắt ngài tỏa sáng thôi mà, sao phải bực tới nỗi này! Hai mắt tỏa sáng là ta, không phải là ngài, có được không? A, ngài đại nhân đại lượng, bớt giận đi mà!”

Hắn vẫn không dao động, “Nương nương chỉ là thuận miệng nói ra, thần lại ghi nhớ từng chữ trong lòng. Nương nương cùng thần Nam hạ, mấy vạn dặm đường sông sớm chiều ở chung, nếu thần là thái giám giả, có thể danh tiết của nương nương sẽ không giữ nổi. Thần thân là chưởng ấn Tư Lễ Giám, vốn dĩ quản lý toàn bộ nội thị hoàng cung, nếu đúng như lời nương nương, thần không tránh được tội rút gân lột da. Chuyện lớn liên quan đến tính mạng, tuyệt đối không thể hàm hồ, thay vì nơm nớp lo sợ lẫn nhau, chi bằng mở to mắt ra nhìn một lần.”

Hắn vừa nói vừa túm nàng vào phòng, hệt như hổ đói tha mồi. Trở tay đóng cửa lại, hắn tùy tiện đứng trước mặt nàng cởi áo tháo thắt lưng. Âm Lâu trợn mắt há miệng, mỹ nhân thoát bào đúng là khiến nàng mê mẩn, nhưng với tình huống này thì không thể hứng thú nổi. Hắn cởi đai lưng trên áo suông xuống, nàng cuống quít buộc trở lại, liên tục lải nhải: “Hán thần không thể bất chấp như vậy được, ta biết trong lòng ngài khổ sở, nhưng có khổ mấy cũng phải tự chu toàn cho mình. Sau này ta không dám nghi ngờ ngài tịnh sạch hay chưa nữa, thái giám giả thì sao có thể đẹp đến như vậy, đúng không? Ngài mau mặc y phục vào đi, chẳng may bị ai nhìn thấy, người ta tưởng ta làm gì ngài, ta có mười cái miệng cũng không kêu oan nổi.”

Hắn ghé mắt nhìn nàng: “Mặc kệ thần ở trước mặt người khác thế nào, chẳng phải đã có nương nương che cho thần? Thật sự không xem sao?” Hắn nói rồi lại cởi lưng quần, “Vẫn cứ là nhìn đi, nhìn một cái mọi người đều yên tâm. Khi lên thuyền thần còn phải hầu hạ nương nương, trong lòng nương nương có khúc mắc với thần, sau này ở cùng một chỗ sẽ không tiện.”

Nàng bắt đầu giằng co lưng quần với hắn, đỏ mặt nói: “Ta tin tưởng ngài, hôm nay ngài đồng ý để ta nghiệm, chứng tỏ ngài chính là thái giám thực thụ không hơn không kém!”

Lời này có chút chướng tai, hắn xụ mặt: “Nhìn một cái cũng đâu có làm sao, thần còn không ngại, nương nương ngại cái gì? Thật sự không nhìn sao? Qua thôn này là không còn tiệm nào nữa đâu.”

Âm Lâu vội gật đầu: “Không nhìn không nhìn, nhìn rồi sẽ bị lên lẹo mất.”

“Nương nương là sợ quá xấu, sẽ bị dọa sao?” Hắn cười khổ, trông cực kỳ ai oán cô đơn, “Thần biết mà, quả nhiên không ai ưa thái giám, cho dù cởi quần cũng chẳng ai nguyện ý nhìn.”

Âm Lâu ngạc nhiên, không nhìn ngược lại còn đả thương tự tôn của hắn? Nhưng bên dưới thiếu một khối, tự hắn không cảm thấy khó coi sao! Nàng cực kỳ bất đắc dĩ, do dự nói: “Nếu ngài thực sự muốn thế, ta đây đành…cố mà làm vậy!”

Thế rồi nàng buông lỏng tay ra, lúc này đến lượt Tiêu Đạc ngây người, nhìn bộ dạng khảng khái hy sinh của nàng, hắn bỗng chần chờ xách theo cái lưng quần. Suy nghĩ của người này không bình thường một chút được sao? Tốt xấu gì cũng là một cô nương, lời qua tiếng lại vài câu liền thuận nước đẩy thuyền, nàng thực sự là cho hắn mặt mũi! Hắn chưa từng gặp qua chuyện nào xấu hổ như vậy, vốn chỉ định trêu đùa nàng một phen, ai ngờ tự mình đẩy mình xuống hố. Nếu nàng là một người lanh lợi, chắc chắn sẽ không bao giờ đi một nước cờ tồi tệ thế này, là hắn đánh giá nàng quá cao, kỳ thật nàng chính là một đại tỷ ngốc!

Nhưng đại tỷ ngốc cũng có lúc linh quang chợt lóe, Âm Lâu đột nhiên nhớ ra hắn là kẻ không bao giờ để bản thân buôn bán lỗ vốn, nàng nhìn ‘chỗ kia’ của hắn rồi, nhỡ hắn đòi nhìn lại nàng thì sao? Nàng rốt cuộc vẫn đánh trống lùi, che mắt lại nói, “Đạo lý phi lễ chớ coi này ta hiểu, Hán thần cũng đừng mãi cố chấp chuyện này, tận tâm cống hiến mới là đứng đắn. Chẳng phải ngài nói Hoàng Thượng muốn thưởng ngài mấy cung nữ sao, ngài ngóng trông bản thân có năng lực cũng là lẽ thường tình, nhưng ta vẫn khuyên ngài một câu, đừng uống những thức thuốc thương thiên hại lý(*) kia nữa, nếu không trong lòng sẽ không được yên ổn đâu.”

(*) Thương thiên hại lý: ý nói những chuyện cực đoan tàn nhẫn, không có nhân tính.

Cái gì mà có năng lực, cái gì mà thương thiên hại lý, nàng cảm thấy mình đang nói hươu nói vượn. Hắn thấy ánh mắt nàng càng lúc càng kỳ quặc, dường như cũng không định truy cứu nữa, khoanh tay trước ngực cúi đầu nói: “Mấy cung nữ kia được thưởng từ tháng trước, thần lấy cớ thân thể đang có bệnh từ chối rồi. Đại cô nương như hoa như ngọc, bồi kẻ phế nhân như thần chẳng phải là phí phạm của trời sao! Thần tự cho là giữ mình trong sạch, ở chung với nương nương mấy ngày, chỉ có nhìn thấy nương nương hai mắt mới tỏa sáng, trước nay chưa từng tơ tưởng bất cứ người nào khác, ấy thế mà nương nương không hiểu lòng thần ư?”

Hắn lại bắt đầu rồi, từ hành động đến lời nói, ái muội không để đâu cho hết. Dẫu Âm Lâu đã nỗ lực làm quen, nhưng lần nào nàng cũng thấp thỏm bất an như cũ. Tâm tư của hắn còn sâu hơn biển, với công lực của nàng không thể nào đấu lại, chỉ đành tự nhắc nhở chính mình không thể coi là thật, đây chính là độc thiện kỳ thân.(*)

(*) Độc thiện kỳ thân: chỉ cần lo giữ cho mình tốt đẹp, mặc kệ người khác tốt xấu ra sao.

Hắn dựa lưng vào cánh cửa lăng hoa, ánh mặt trời xuyên qua hoa văn chữ vạn chạm rỗng, xung quanh hắn sáng lên như dát vàng, hệt như là Bồ Tát trong miếu thờ. Nàng nhìn kỹ hắn, bỗng phát hiện ra giữa mày hắn có một vết đỏ đối lập hẳn với da mặt trắng tuyết, tạo nên một vẻ đẹp yêu dị. Trước kia có trang điểm hoa mai của Thọ Xương công chúa, ngày nay có một vết son đỏ của Tiêu đốc chủ, khiến người ta cảm thấy thần vận thiên thành.(*)

(*) Thần vận thiên thành: say mê hấp dẫn.

“Đây là làm sao thế?” Nàng nỗ lực phân tán chú ý của hắn, nhếch miệng hỏi: “Say nắng sao? Véo đến nỗi trông y như là Nhị Lang Thần(*), buồn cười quá!”

Hắn biết ngay nàng không thể nói được lời hay, nhớ tới lại thấy đau đau, xoay người lấy gương ra soi, vừa soi vừa nói: “Xuống tay hơi mạnh, hình như là rách da rồi.”

Mỗi khi Âm Lâu đau đầu đều lấy sừng trâu cạo gió, rất ít khi rút giữa mày, sợ để lại vết khó coi. Thi thoảng có véo một chút cũng chỉ hơi đỏ lên, không làm rách da ra. Hắn tuy sống trong nhung lụa, nhưng tốt xấu gì vẫn là tướng mạo nam nhân, da dẻ không đến mức mỏng như vậy chứ! Đây chính là vô cùng mịn màng sao? Bảo sao Đồng Vân nói so với hắn nàng càng giống nam nhân hơn.

Thái giám thích làm đỏm, cầm cái gương soi tới soi lui, Âm Lâu hỏi hắn: “Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

Hắn đỡ trán thở dài: “Đầu vẫn đau, về nhà lại nghe nương nương nói những lời này, càng thêm đau đớn.”

Nàng cảm thấy áy náy: “Là ta không phải, ta gọi người tới cạo gió cho ngài, cạo vài đường sau lưng là được.”

Hắn nhíu mày: “Thần không thích để mấy tên hôi hám lại gần.” Ngừng một chút, hắn giương mắt nhìn nàng, cõi lòng đầy mong đợi, “Nương nương không cảm thấy thời điểm báo ân tới rồi sao?”

Nàng chậm chạp ‘ồ’ một tiếng: “Ý Hán thần là muốn ta động thủ? Không phải ta không muốn, nhưng mà ta chưa từng cạo cho người khác, sợ làm ngài đau.”

Hắn bỏ gương xuống mỉm cười: “Vậy thì cứ thử đi! Thần chịu được, nương nương cứ yên tâm xuống tay, sau này thành thạo thần liền có chỗ để trông cậy rồi.”

Không coi nàng là hôi hám, thì ra là muốn bồi dưỡng nàng thành người chuyên môn cạo gió cho hắn. Âm Lâu không còn cách nào, lại thấy mặt hắn tái mét, hẳn đang rất khó chịu. Đúng như lời hắn nói, thời điểm báo ân tới rồi, hắn luôn tôn nàng là nương nương nhưng, kỳ thật nàng có được coi là nương nương gì đâu, nếu không có hắn, không biết lúc này hồn nàng đang bay dạt đến chỗ nào rồi!

Nàng đỡ hắn tới ngồi trên giường la hán, rót trà vào chén, lôi một đồng tiền xu ra đứng một bên chờ hắn cởi áo. Hắn cởi áo suông bên ngoài, chỉ còn lại trung y, lớp vải trắng mỏng mềm làm hắn vơi đi phần nào nét lãnh đạm khó gần, dịch người qua tựa đầu lên gối dựa, lười nhác ung dung, bệnh rồi mà trông vẫn thật tiêu hồn. Giao lãnh cởi xuống lộ ra tấm lưng rắn chắc, Âm Lâu vụng trộm liếc nhìn, có chút thẹn thùng. Thân thể hắn khi cởi xiêm y không giống trong tưởng tượng của nàng chút nào, nàng cho rằng gương mặt hắn xinh đẹp như vậy, xương cốt hẳn là nhỏ nhắn mềm mảnh, ít nhất cũng phải mang chút nhu nhược, ai ngờ hắn không hề. Đây rõ ràng là thân hình của người biết võ, nhưng không hề bị vai u thịt bắp, hắn trông rất vừa phải, vừa mạnh mẽ lại không tục tằng. Phát hiện này làm cho sức hút của hắn càng mạnh thêm, so với gương mặt, thân thể này càng có khí khái nam tử.

Âm Lâu thèm thuồng thì thèm thuồng, nhưng đứng trơ ra mãi không phải cách hay. Có vài sợi tóc rơi khỏi ngọc quan của hắn, nàng một tay vén lên, một tay chấm vào chén trà, ngón cái giữ chặt đồng tiền, dùng sức dằn một đường trên lưng hắn, dưới da nổi lên dần nổi lên vết đỏ.

“Đau không?” Nàng hỏi, “Nếu đau thì gọi một tiếng, ta sẽ nhẹ tay hơn.”

“Không đau.” Hắn cắn răng cười nói, “Nhẹ thì không ra được, dùng lực thêm một chút đi.”

Âm Lâu cũng biết chừng mực, mạnh tay hơn theo lời hắn nhưng không làm rách da. Nàng vẫn là thủ thế kia, cạo qua cạo lại trên vết đỏ đó mấy lần, thấy máu ứ lại giống như từng cụm mây, thấp giọng nói: “Ngài vất vả bên ngoài hai ngày nay, nhìn xem trúng gió nặng như vậy, khó trách bị đau đầu. Trước kia ta nghe nói có người cả đời không bao giờ cạo gió, lại có người không cạo là khó chịu, giống như bị nghiện vậy.”

Hắn nằm sấp trên gối đáp lời nàng: “Trước kia nhà nghèo, không mời nổi thầy lang, mỗi khi ốm đau mẹ thần lại cạo gió cho huynh đệ thần. Sức khỏe thần tốt, chịu đựng được. Tiêu Thừa hay bị ốm, hắn cạo nhiều nhất, mỗi lần cạo xong trên lưng đều đầy vết dọc ngang, trông như bị đánh, ban đêm không thể nằm ngửa mà ngủ được.”

Nàng rất ít khi nghe thấy hắn nhắc đến huynh đệ, lần trước nhắc tới trên đường từ thái lăng về cũng chỉ là sơ lược, liền hỏi hắn: “Tiêu Thừa là đệ đệ ngài sao?”

Hắn trầm mặc nói: “Là ca ca thần.”

“Không còn nữa?” Nàng lấy tay chấm nước, liếc sắc mặt hắn: “Là bị bệnh sao?”

Hắn nói không phải: “Cái chốn người ăn thịt người này, bệnh chết thì đã tốt. Hắn bị người ta đánh, ngoài mặt không nhìn ra là bị thương, quay về nằm ngủ, đến nửa đêm thì chết. Thần chỉ còn duy nhất một người thân, cuối cùng hắn cũng buông tay mà đi, nương nương không biết thần đã hận kẻ đánh hắn đến nhường nào đâu! Sau này thần vào cung, mỗi khi không chịu đựng nổi lại nhớ đến hắn, cho dù chịu bao nhiêu ủy khuất cũng phải đứng thẳng lưng. Cũng may trời xanh không phụ lòng người, cho thần ngồi lên vị trí Chưởng ấn, cuối cùng cũng có ngày kẻ thù lọt vào tay, cho gã thay phiên nếm thử 18 dạng khổ hình Đông Xưởng. Thần hận hắn bao lâu liền cho gã chịu tội bấy lâu. Được chết thống khoái thì quá hời cho gã, mỗi ngày cắt một miếng thịt của gã thắp hương cung phụng Tiêu Thừa, cuối cùng không còn chỗ nào để xuống đao hắn mới tắt thở. Thi thể bị ném ra ngoài cho chó hoang ăn, thần đứng đó nhìn, nhìn đến tận khi mẩu xương cuối cùng đã vào bụng chó mới cảm thấy nỗi căm hận bao năm nay được giải phóng…”

Âm Lâu chăm chú lắng nghe, động tác trên tay đã vô thức dừng lại từ lâu, che miệng nói: “Hình như ta cũng say nắng, có chút buồn nôn rồi!”. truyện tiên hiệp hay

Hắn biết nàng đang ám chỉ sự tàn nhẫn của mình, nhưng hắn không để bụng cái nhìn của người khác, không giết người thì sẽ bị người giết, đây là đạo lý bất biến muôn đời. Nữ tử khuê các sẽ không thể hiểu được, bởi vì các nàng chỉ biết mùa xuân đơm hoa, mùa thu kết quả, trên vải hoa vĩnh viễn đều là thêu cẩm tú, sao hiểu được thế nào mới là đau khổ thực sự?

Hắn cầm lấy đồng tiền trong tay nàng hài hước tiếp lời: “Vậy thì vừa đúng lúc, đến lượt thần tới hầu hạ nương nương.”

Nàng lùi lại một bước, xua tay không ngừng: “Không cần, ta có Đồng Vân, để nàng hầu hạ là được. Hán thần cũng đỡ hơn rồi, ta quay về thu dọn đồ đạc đây, có chuyện gì chúng ta lên thuyền nói tiếp.”

Nàng chạy trối chết, hắn đứng bên giường giương mắt nhìn theo. Nàng chạy ra tới hành lang, đi một đoạn xa rồi vẫn cảm thấy dường như ánh mắt hắn đang bám theo, quay đầu lại nhìn một cái, hắn một thân bạch y phiêu diêu như trích tiên. Những lời vừa rồi tựa như nói mơ, nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ được với kẻ như hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.