Phù Đồ Tháp

Chương 39: Áp trọng môn



Mẹ Âm Lâu qua đời từ khi còn trẻ, xem cách ăn mặc của phu nhân này, hẳn đây chính là phu nhân chính thất của Bộ Ngự Lỗ – Tào thị.

Tào phu nhân là cao thủ diễn trò, ôm chầm Âm Lâu vào lòng, vuốt ve đến từng sợi tóc, khóc lóc nỉ non mà nói: “Đứa nhỏ mệnh khổ của ta, phải chịu biết bao khổ sở bên ngoài, cả người đều gầy sọp đi rồi. Quay về là tốt rồi, cuối cùng ta cũng được yên lòng. Từ khi còn để tóc quả đào con đã không còn mẹ, nuôi bên cạnh ta mười năm, một đôi tỷ muội như hoa, trong lòng ta đều thương cả hai đứa. Con vào kinh, mấy tháng qua ta không ngày nào không thấp thỏm. Mỗi khi phụ thân con nhắc đến là ta lại khóc, cả đêm không ngủ được. Vừa rồi nghe tin Tiên Đế băng hà, ta liền nhờ cậu con vào kinh hỏi thăm, chỉ sợ con bị tuẫn táng, ta quả thực có lỗi với di nương đã mất. Hôm nay con trở về nguyên vẹn, ta thực sự vui mừng, có chết cũng nhắm mắt.”

Bà ta lưu loát thao thao bất tuyệt, đến Bộ thái phó cũng chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, kéo tay áo bà ta nói: “Nói cái gì thế? Còn sợ trong nhà chưa đủ chuyện sao? Đúng lúc có bà ở đây, về thì cũng về rồi, đưa nó đến cái sân đằng sau đi. Bị đuổi từ trong cung ra, còn có thể diện gì mà đứng đây nữa? Sau này bị đồn thổi ra ngoài cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Tôi thấy tạm thời cứ giữ nó lại trong phủ, chờ mấy ngày nữa bảo lão Tam đưa nó quê cũ Hu Di đi, nhắm mắt làm ngơ là xong!”

Tào phu nhân nghe xong thì cãi lại, hung hăng trừng mắt nói: “Ông làm cha như vậy mà được sao? Con gái vừa về mà đã muốn đuổi đi, tôi thấy ông là bị mỡ lợn che mắt rồi! Ai nói từ trong cung ra thì không còn mặt mũi gặp người ngoài? Chúng ta là được ban ân chỉ, chính là tạo hóa mấy đời! Không có phẩm cấp thì không nói, con bé nay đã là tài nhân, ăn bổng lộc triều đình, nào có chuyện không còn mặt mũi? Sau này mai mối chúng ta phải chọn con rể cho cẩn thận, không có dòng dõi thì không đủ lọt vào mắt chúng ta đâu!” Nói xong lại quay lại trấn an Âm Lâu, “Đi đường xa như vậy, phong trần mệt mỏi. Ta gọi người đến hầu hạ con vào thay xiêm y, rửa mặt chải đầu một chút, lát nữa ta có chuyện muốn nói với con.”

Trái tim Âm Lâu giờ đã nguội lạnh, nàng muốn trở về cũng chỉ là vì phụ thân, mà nay thành ra thế này, nàng còn gì để nói? Nàng cũng từng được chiêm ngưỡng thủ đoạn của Tào phu nhân, ngày trước nhờ nàng thế thân Âm Các, bà ta cũng là điệu bộ này, nếu không phải có việc cần thiết, chắc chắn bà ta sẽ không bao giờ ôn hòa như vậy.

Rốt cuộc là muốn giở trò gì đây? Nàng còn giá trị gì để mà lợi dụng? Nàng lau khô nước mắt, lạnh mặt nói: “Con về bằng đường sông, không đến nỗi vất vả. Không cần phải rửa mặt chải đầu, phu nhân có chuyện gì thì cứ nói đi, chúng ta là một nhà, sao còn phải quanh co lòng vòng.”

Tào phu nhân nghe xong thì thở phào, liền không thèm khách khí nữa, ấn nàng ngồi xuống ghế, ngồi xuống cách nàng một cái hương kỷ, thò tay qua gắt gao nắm lấy tay nàng, thở dài một tiếng mà nói: “Con của ta, sau này con tính phải lo liệu thế nào? Ta là nói lúc trước khi tiến cung…” Bà ta liếc mắt nhìn Đồng Vân một cái, có người ngoài ở đây, bà ta không dám nói thẳng.

Âm Lâu biết bà ta muốn nói đến chuyện thế thân, Đồng Vân sớm đã biết rõ rành rành chuyện này, cũng chẳng có gì phải kiêng dè, liền nói: “Nha đầu này đi theo con từ khi tiến cung, phu nhân không cần phải ngại.”

Tào phu nhân lại liếc nhìn Đồng Vân một lần nữa, lúc này mới nói: “Con trở về được quả đúng là đại hỷ sự, vừa khéo mai là ngày dỗ của di nương con, chúng ta vào miếu tạ lễ thần linh, mời lão hòa thượng ban cho chút rượu bình an. Chỉ là…bây giờ ta còn một nỗi lo khác. Mọi người đều biết Đại cô nương của Bộ gia đã vào cung, mấy tháng nay Âm Các cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, vốn nghĩ cứ vào vương phủ là được, nhưng hôm nay con lại trở về, nếu còn để nó đi Nam Uyển, chẳng may có chút sơ hở, người ta hỏi tội thì không ai đảm đương nổi. Ý của ta là, chi bằng bây giờ hai đứa đổi lại đi! Dù sao phủ Nam Uyển Vương cũng chỉ hỏi bát tự, chưa từng thấy người, con mà đi, bọn họ cũng không phát hiện ra.”

Quả thực là chưa từng nghe thấy, lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, rốt cuộc bà già này có mệt không! Đồng Vân thật thấy thương thay cho chủ tử, ngày đêm mơ tưởng về nhà, ai ngờ về nhà lại rồi lại gặp phải phụ mẫu vô tình.

Nàng có chút lo lắng, cúi đầu nhìn Âm Lâu, quả nhiên bàn tay nàng đã nắm chặt thành quyền, run lên nhè nhẹ, một lúc lâu sau mới nói: “Ý của phu nhân là muốn con lại thế thân cho Âm Các, gả vào Nam Uyển Vương phủ làm thiếp sao?” Đúng là một nước cờ hay! Ngại thân phận thứ phúc tấn thấp hèn, cho nên bây giờ muốn đẩy đứa con mang hàm tài nhân đi ư? Nàng tức giận đến nỗi tim phổi đều đau, quay lại nhìn phụ thân, “Ý phụ thân thế nào? Hẳn là lại đổi lại sao?”

Ban đầu Bộ thái phó chưa hiểu rõ dụng ý của Tào thị, sau đó dần dần hiểu ra, phát hiện đề nghị này quả thật không tồi. Kết thân cùng phủ Nam Uyển Vương chính là chuyện tốt, đáng tiếc danh phận thứ nữ gả đi không được vẻ vang, cuối cùng đến cái hàm trắc phi cũng không vớt được. Âm Các là hòn ngọc quý trong tay ông ta, từ khi đẻ ra chưa từng phải chịu chút ủy khuất, gả qua đó làm sao mà ăn nói khép nép được với người ta? Còn Âm Lâu thì khác, tính tình cũng như cái mặt, gặp chuyện bất công thế nào cũng vẫn sống sót được. Dù sao nàng cũng không để bụng, nói hai ba câu liền nghe theo, bảo nàng đi cũng liền vui vẻ mà đi.

Bộ thái phó chậm rãi bước đi quanh phòng, “Mẫu thân cũng là vì muốn tốt cho con, con phải cảm ơn bà ấy mới đúng. Bây giờ tình trạng con như vậy, có thể vào phủ Nam Uyển Vương làm thiếp là tốt rồi. Đường là tự mình bước đi, Võ Tắc Thiên khi trước không phải cũng chỉ là một tiểu tài nhân sao! Chỉ cần giữ được trái tim Vương gia, sau này thăng lên nhất đẳng cũng không phải không thể.”

Trên đời này nhiều chuyện hiếm lạ, nhưng trưởng bối vô sỉ như vậy thì quả là lần đầu. Thì ra để nàng làm kẻ chết thay cho Âm Các cũng là vì muốn tốt cho nàng, nàng chẳng những không được oán hận mà còn phải cảm kích bọn họ.

Âm Lâu khóc cũng đã khóc, trái tim chẳng còn thiết tha. Nàng đã thương nhớ ngôi nhà này suốt đêm ngày, mà nay nó không hủy hoại được nàng thì thề không bỏ qua. Mẹ nàng xuất thân là thông phòng, khi còn sống không được phụ thân yêu thương, con gái là nàng cũng chẳng được ưa thích. Nếu đã vậy, nàng còn lưu luyến cái gì? Trong lòng nàng tích góp một bụng lửa giận, nàng mặc kệ cho nó bùng cháy, yêu ma quỷ quái cũng thiêu chết không để lại miếng da!

“Hai người thay con lo liệu nhiều rồi, nếu con không lĩnh mệnh thì quá không biết điều.” Nàng ngồi ngay ngắn, cong môi cười, “Cứ như vậy mà làm đi! Con đến phủ Nam Uyển Vương, thay cha đem về một mối thông gia, tương lai làm quan của các ca ca cũng được thông thuận hơn đôi chút.”

Đồng Vân hoảng sợ, không ngờ nàng lại dám bất chấp tất cả. Trên người nàng có hàm Thái phi, Hoàng Thượng lại một lòng một dạ muốn đón nàng vào cung, nếu vô duyên vô cớ bị gả vào phủ Nam Uyển Vương, bên trên trách tội xuống, cả nhà Bộ thái phó sẽ lãnh tội chết.

Giải hận thì giải hận, nhưng hà tất phải hủy hoại chính mình, tội gì đâu!. truyện tiên hiệp hay

Bộ thái phó và Tào phu nhân rất hài lòng, nếu không phải trong Vương phủ có vị Lão thái thái mới chết, chỉ sợ Âm Các sớm đã bị đưa vào. Đúng là quá may mắn, Âm Lâu trở về lúc này cũng chính là tạo hóa của Âm Các.

Tình thương giữa người nhà với nhau cũng không phải là vô điều kiện, lời này đã được nghiệm chứng nguyên vẹn ở Bộ gia. Âm Lâu gật đầu một cái, Bộ thái phó lập tức thay đổi, cái mặt hằm hằm như quan tài liền trở nên tươi cười, liên tục khen nàng hiểu chuyện, phúc khí tốt.

Phúc khí có tốt hay không, trong lòng mỗi người tự biết. Âm Lâu sắp rơi lệ đến nơi rồi, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rầm rập vang lên, là tiếng quan ủng bước trên đường đá. Ngẩng đầu liền thấy một đám phiên tử mặc trang phục Đông Xưởng xông vào cửa chính, người dẫn đầu không chờ tiếp đón đã đi tới hành lang, tươi cười bỏ ô xuống, sóng mắt lưu chuyển, thu thủy doanh doanh, quả thực là phong hoa tuyệt đại.

“Xem ra nhà ta tới vừa đúng lúc.” Người bên cạnh bước tới nhận lấy cái ô, cởi áo choàng thêu chỉ vàng xuống cho hắn. Hắn liếc nhìn Bộ Ngự Lỗ, “Từ biệt nhiều năm, không biết Thái phó còn nhận ra nhà ta không?”

Là Tiêu Đạc tới! Ban đầu Âm Lâu không nơi nương tựa, chỉ có thể tự mình cắn răng đứng thẳng. Nhưng hắn vừa tới, nàng thoáng chốc như con cá nóc xì hơi, bao nhiêu dũng khí can đảm đều bay biến. Những thứ sót lại chỉ còn ủy khuất chua xót, vẻ mặt đưa đám, quay mặt đi lén lau nước mắt.

Mỗi động tác nhỏ của nàng đều lọt vào mắt hắn, ý cười trên mặt hắn tuy không giảm, giữa chân mày lại ẩn ẩn sát khí. Sớm đã biết sẽ là kết cục này, nàng không chịu nghe hắn khuyên, một hai phải tự đâm đầu vào mới biết được thương tâm. Giờ thì tốt rồi, người ta lại tính toán ý đồ với nàng, Bộ Ngự Lỗ sinh đứa con gái này ra chính là dùng để đắp vào lỗ thủng.

Kẻ làm cha không thương nàng, có hắn tới thương nàng. Vốn đang thương lượng cùng ngoại bang mà cứ thấp thỏm không yên, sợ nàng bị ức hiếp, hấp tấp chạy tới, thật đúng là vừa vặn!

Bộ thái phó làm quan trong triều mười mấy năm, nhắc tới Đông Xưởng là da đầu tê dại. Cơn sợ hãi cuộn lên, không biết là đã để lộ chuyện gì mà tay sai triều đình lại kéo tới tận cửa. Ông ta cũng từng qua lại với Tiêu Đạc này vài lần, thời điểm ông ta từ quan thì hắn đã nhậm chức Đề đốc Đông Xưởng, dù tuổi vẫn còn trẻ, vừa lên đài đã tạo ra một trận mưa tanh máu gió, bây giờ nhắc lại vẫn khiến người ta đổ mồ hôi.

Ông ta vội vàng ấn Tào thị xuống cùng cong eo chào hỏi, “Không biết Hán công giá lâm, không thể tiếp đón từ xa.”

Tiêu Đạc nâng tay, chậm rãi nói: “Thái phó không cần đa lễ, ngài tuy đã từ quan về quê, nhưng rốt cuộc học trò của ngài đã có công danh, nhà ta không nhận nổi đại lễ này của ngài.”

Bộ thái phó nơm nớp lo sợ, khiếm tốn mời hắn ngồi lên ghế trên, dọa ngốc luôn cả người rót trà, chỉ dám đứng một bên nhìn mặt đoán ý, không dám lỗ mãng.

Hắn coi thường nhất là loại bắt nạt kẻ yếu, đối với con gái thì hô to quát nhỏ như Thiên Vương, vừa thấy hắn liền không dám phát hỏa. Hắn nheo mắt liếc nhìn Âm Lâu một cái, hôm nay hắn tới chính là để giúp nàng xả giận, có thế nào cũng phải cho Bộ Ngự Lỗ ăn đủ! Chủ ý được quyết định xong, chuyện kế tiếp liền dễ làm. Hắn mỉm cười ấm áp: “Mời Thái phó đại nhân ngồi, câu nệ như vậy cũng khiến nhà ta không được tự nhiên. Tính toán thời gian, thái phó từ quan cũng đã năm sáu năm, dạo này vẫn tốt chứ?”

Hắn ngồi đó nhàn nhã hỏi thăm chuyện nhà, người khác nghe vào lại thành niệm phù chú đòi mạng. Bộ thái phó dạ thưa, “Nhờ phúc Thánh Thượng và Hán công, trong nhà cũng coi như không có trở ngại. Nhưng thực ra Hán Công đột nhiên giá lâm hàn xá, Bộ mỗ không kịp chuẩn bị, có phần chậm trễ, mong Hán Công thứ tội.”

Hắn ừ một tiếng, “Nương nương không nói cho ngài nàng là đi cùng với nhà ta sao? Đợt này ta phụng hoàng mệnh đến vùng Giang Chiết ban sai, vốn tưởng lo liệu công sự đã đủ nhọc lòng, không ngờ hôm nay vừa khéo, gặp được Thái phó đại nhân diễn một vở kịch lớn thế này”

Bộ thái phó cả kinh, thớ thịt trên mặt giật lên vài cài, vội vàng chắp tay nói: “Hán công nói quá lời, từ khi về quê Bộ mỗ vẫn luôn an phận thủ thường, nào có kịch gì đâu! Nhất định là Hán công nghe nhầm lời đồn gì, có chút hiểu nhầm với Bộ mỗ.”

Hắn tháo chuỗi ngọc trên cổ tay xuống chậm rãi lần, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, “Hình như Thái phó đã quên nghề nghiệp của Đông Xưởng ta là gì. Chức trách của Đông Xưởng là điều tra những kẻ gian ác mưu đồ phản nghịch, từ mỗi lời nói việc làm của vương công đại thần, cho tới mắm muối củi gạo của lê dân bách tính, không có gì qua được tai mắt Đông Xưởng. Từ trước nay chỉ có chuyện Đông Xưởng ta muốn tra hay không, những lời hôm nay của Thái phó đại nhân, chỉ sợ là không hay lắm đâu! Nếu Thái phó là người thông minh, vậy thì không nên giở trò trước mặt nhà ta. Nhà ta hỏi ngươi, ngày trước nhà ngươi tới phủ nha điểm tên đã nói người được chọn tiến cung là đích nữ chính thất, nhưng hôm nay chính miệng để lộ ra, rõ ràng đây là sung thứ giấu đích lừa dối triều đình.” Nói tới đây sắc mặt hắn chợt biến, thình lình đập bàn uỳnh một cái, mọi người đều kinh sợ đến hỏng rồi, “Tội lớn như vậy, Thái phó giải thích thế nào?”

Một phen kinh thiên động địa này của hắn lập tức gọi mấy người vạm vỡ tới, Bộ thái phó vừa thấy thì sợ hãi ba hồn bảy vía đều bay tới chín tầng mây. Nếu đã bị phát hiện, có chối nữa cũng không xong. Đông Xưởng là một đám ác quỷ giết người không chớp mắt, nếu càng cứng miệng thì càng thảm hại. Ông ta run rẩy, kéo cả Tào thị cùng quỳ xuống, “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, Bộ mỗ nhất thời hồ đồ mới phạm phải tội lớn tày trời, Hán công là người làm việc thiện tích đức, mong Hán công nể tình tấm lòng kẻ làm tha mà cho ta lần này!”

Tiêu Đạc lạnh lùng cười: “Tấm lòng kẻ làm cha? Nương nương không phải là cốt nhục của Thái phó sao? Chu toàn cho người này, để người kia mạo hiểm cái đầu gánh tội thay mận đổi đào, Thái phó làm như vậy, thực sự là bất công đến lợi hại!”

Sắc mặt Bộ Ngự Lỗ thập phần xấu hổ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, ông ta lại rành rọt đáp: “Hán công có điều không biết, thực ra là vì sức khỏe đứa lớn không tốt từ khi còn nhỏ, trái gió trở trời liền ho khan khó thở không ngừng, thân thể như vậy sao có thể vào kinh phụng dưỡng Tiên Hoàng đây! Bộ mỗ cũng là nhất thời động lòng tham, chỉ mong sau này con gái có tiền đồ, lặng lẽ đổi chỗ hai đứa cho nhau. Bộ mỗ nay đã biết tội, mong Hán công giơ cao đánh khẽ, Bộ mỗ nguyện hiến cả gia nghiệp tạ ân điển Hán Công.”

Con cáo già Bộ Ngự Lỗ, rất biết cách tránh nặng tìm nhẹ, đến nước này vẫn có thể giải vây cho chính mình. Tiêu Đạc lại liếc nhìn Âm Lâu một cái, nàng quay mặt đi, hẳn là nàng cũng cảm thấy chán ghét người phụ thân miệng đầy nhân nghĩa kia. Nhìn rõ là tốt, nhìn rõ rồi là có thể buông hết gánh nặng trên vai xuống. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai người đang phủ phục trên mặt đất. Nguyện ý dùng tiền để đuổi tai ương cũng là một phương pháp tốt. Đây quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, không thể để Âm Lâu chịu ấm ức một cách vô ích, tất cả số tiền kia sẽ là của để dành cho nàng, để sau này nàng vào cung được sống sung sướng một chút, cũng là bồi thường của Bộ Ngự Lỗ đối với khuê nữ.

“Vậy thì phải nể mặt thành ý của Thái phó đại nhân rồi.” Hắn phất tay, đám phiên tử Đông Xưởng đều lui xuống, lại đổi sang gương mặt hiền từ, tự mình đi tới đỡ Bộ Ngự Lỗ đứng lên, “Thái phó khó xử, nhà ta biết, mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài nữa là, cha mẹ thương con thì có nhiều, nhưng dám cam tâm làm chuyện cả thiên hạ không dám như Thái phó thì chẳng mấy ai. Thái phó với nhà ta từng làm quan cùng triều, quá bức bách Thái phó lại thành nhà ta không trượng nghĩa. Thái phó cũng là vì nghĩ cho mấy vị công tử, một vị từ quan, một vị là Kinh lịch Đô Chỉ Huy, còn có một vị là Thiêm sự của Tuyên Phủ Tư, đều là tiểu lại lục thất phẩm mới vào bước vào chốn quan trường, đường đều đã trải sẵn rồi, sau này chắc chắn tiền đồ không hạn lượng.”

Nói như vậy, đây không chỉ đơn thuần là tiêu tiền mua bình an, mà còn là tiêu tiền để làm quan. Bộ thái phó vừa mừng vừa sợ, khom lưng cúi đầu nói: “Có những lời này của Hán công, Bộ mỗ coi như yên tâm rồi. Chỉ là tại hạ từ quan nhiều năm, cuộc sống miễn cưỡng coi như là đủ, Hán công xem….bao nhiêu thì thích hợp?”

Tiêu Đạc bật cười: “Thái phó tự mình hiểu rõ, hành tẩu quan trường bao nhiêu năm nay, sao cái này còn phải hỏi nhà ta?” Dù sao cũng không thể là một số lượng nhỏ, không đào sạch của cải của ông ta thì thật không xứng với những ủy khuất Âm Lâu phải chịu đựng. Nhưng Bộ Ngự Lỗ muốn bắt nàng vào phủ Nam Uyển Vương, chủ ý này đúng là hay ho.

Hắn lại ngồi ngay ngắn trở lại, vừa đếm Phật châu vừa nói. “Ban đầu Thái phó nói muốn kết thân với Nam Uyển Vương, nhà ta nghĩ, nếu việc đã đến nước này, ai về chỗ người nấy cũng là thuận lẽ. Nhà ta và nương nương từng có giao tình chung thuyền, nhân lúc nhà ta còn ở Dư Hàng, mau chóng bàn tính hôn sự, nhà ta cũng tiện tiễn nương nương một đoạn đường, Thái phó thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.