Phù Đồ Tháp

Chương 53: Quá nguy lâu



Chim trên cành hót líu lo, một cái ghế nằm đặt dưới bóng cây, trên ghế có người đang ngủ, lấy sách che mặt, đương lúc giấc trưa say nồng.

Dung Bảo có việc phải về, lại không dám tới gần làm phiền, chỉ có thể đứng dưới chân núi giả tránh nắng, chốc lát lại ngó đầu thăm dò. Cổ thụ trong vườn vươn tán mát mẻ, nhưng trên vai còn gánh đại sự, quả thật không thể tĩnh tâm nổi. Vừa chờ đợi vừa cân nhắc, tên thái giám Chưởng ấn kia quả thật không phải người dễ đối phó, ngang tàng độc ác, đến Diêm Vương cũng thấy sợ. Chỉ riêng chuyện chủ tử dặn dò hắn đem bạc đến bến tàu thôi, đã mấy ngày trôi qua rồi vẫn không thấy động tĩnh gì. Vốn tưởng Tiêu Đạc đã chịu nhượng bộ, ai ngờ hôm nay hắn lại sai người truyền Viên ngoại lang của Công Bộ đến hỏi chuyện, muốn ông ta thanh tra sổ sách trướng mục, sau đó còn hào phóng đem ra hai mươi vạn lượng bạc đặt lên mặt bàn.

Đây không phải là cố tình đánh mặt người sao! Đóng thuyền cũng giống như muối vụ(*), năm nào cũng báo cáo là thiếu hụt, bây giờ chỗ tiền này là từ đâu mà ra, người thông minh như hắn sao có thể không hiểu nguyên nhân bên trong? Dù sao cũng là gặp phải một kẻ nham hiểm, có lẽ lần này chủ tử của bọn họ sẽ phải nếm mùi thất bại.

(*) Muối vụ: Những việc liên quan đến muối ăn.

Thần hồn còn đang lơ đãng, Dung Bảo bỗng kêu lên một tiếng, một cú đập thật mạnh không biết từ đâu ra vụt thẳng xuống lưng, đau như lửa tốt. Hỏi trong lòng hắn có bực hay không, chắc chắn là bực rồi, nhưng mà không thể nổi cáu, ngược lại lại cười tươi như hoa, xoay người quỳ gối dập đầu, “Nô tài thỉnh an Nhị gia.”

Nhị gia Lan Đình vẫn là bộ dạng kia, trèo đèo lội suối đủ kiểu, cả ngày lăn lộn khắp nơi, trên người chẳng có chỗ nào là sạch sẽ. Người thì nhỏ mà lại múa may cái thương to, có thể chặt đứt cành cây dễ như chơi. Nó liếc Dung Bảo một cái, giọng nói tuy non nớt mà lại mang ngữ điệu một đại nhân con con, “Cẩu nô tài, ngây người đứng đây làm cái gì hả? Còn không mau xin tha, ăn một thương của gia đi là vừa!”

“Ấy ấy ấy!” Dung Bảo vội vàng chắp tay, quỳ càng thêm thấp cười nói, “Nhị gia chính là Triệu Tử Long tái thế, múa thương hô mưa gọi gió, nô tài chỉ biết quỳ xuống mà xin tha.”

Còn đang bận lải nhải, một đứa bé lớn hơn một chút nhảy ra từ phía sau gốc cây, cùng lắm cũng chỉ 7 tuổi mà lại lão thành giỏi giang, khác biệt một trời một vực với Nhị gia. Đứa bé gọi huynh đệ một tiếng, bảo nó đừng nháo nữa, quay sang hỏi Dung Bảo, “Ngươi có việc cần bẩm báo Phụ vương?”

Dung Bảo vội vàng dạ vâng, vị này chính là con đầu lòng của Vương gia, tuy là con của thiếp nhưng lại rất được Vương gia coi trọng. Một đứa trẻ con còn lùn tịt lại rất thích nghe chuyện cơ vụ, hơn nữa còn rất có chính kiến, tương lai nhất định sẽ là trò giỏi hơn thầy. Thường ngày Dung Bảo rất hay nịnh bợ nó, làm trâu làm ngựa cũng không oán hận một câu, vừa định mở mồm nói thì lại nghe một tiếng ho khan từ phía bên kia vọng tới, Vương gia đã dậy rồi.

Hắn nhanh nhảu chạy tới hành lễ, một năm một mười mà kể hết chuyện sáng nay ra, rũ hai tay đừng chờ nhận lệnh. Sắc mặt Vũ Văn Lương Thời không tốt, nghiến răng nói: “Thật không biết điều, phải giao đấu đao thật kiếm thật một lần mới hả giận!”

Nhưng mà tình hình không tốt cho lắm, bí mật của Tiêu Đạc tất nhiên là một nhược điểm rất tốt, nhưng tội danh mưu đồ giang sơn của mình cũng có thể bị hắn bắt chẹt, cuối cùng lưỡng bại câu thương, chỉ có Hoàng Đế là được lợi. Cho nên nếu muốn ngăn chặn được hắn, chỉ sợ trao đổi ngang giá vẫn chưa đủ. Dù hắn là thái giám giả cũng không có vướng bận tuyệt hậu, bức cho hắn nóng lên dâng một quyển tấu, gia nghiệp của mình to lớn, không thể lường trước được thiệt hại.

Vũ Văn Lương Thời tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ lộc cộc trên tay vịn đầu hổ, “Còn tìm được gì nữa không? Bận bịu mấy ngày nay rồi, Tiêu Đạc có là thần tiên thì cũng không thể không có một khe hở.”

Dung Bảo cong eo nói: “Hồi bẩm chủ tử, Tiêu Đạc này quả thực quá kín kẽ, đến một khe hở cũng không. Nhưng thực ra có được một thu hoạch ngoài ý muốn, là về Đoan thái phi.”

Hắn quay đầu lại nhìn, “Nói hết ra cho ta.”

Dung Bảo dạ vâng, cung kính đáp lời: “Đoan thái phi là người trong hậu cung của Tiên Đế, vì sao lại nhận thụy hào, vì sao lại xuống Giang Nam, Tiền xu tào cũng đã nói cho ngài rồi. Nhưng hôm nay thám tử tới báo cáo, hai ngày trước Hoàng Thượng tới du viện dạo chơi, khi ở trong đình giữa hồ đã vẽ ra một bức họa, chính là họa mỹ nhân đuổi khăn, còn hỏi người xung quanh thấy có giống Đoan thái phi không…Bảo sao Thái phi vào lăng Tiên Đế mười ngày đã được Tiêu Đạc đón vào trong phủ, nô tài thấy giữa Thái phi và đương kim Hoàng Thượng chắc chắn là có gì đó.” Hắn nói xong thì bật cười ha ha, “Vị chủ nhân kia của Tử Cấm Thành đa tình có tiếng từ khi còn long tiềm, một màn chị dâu em chồng này cũng không lạ. Chủ tử xem xem liệu chúng ta có thể ra tay với Tiêu Đạc từ lỗ hổng này, nhờ Thái phi giúp đỡ một tay?”

Hắn mới nói xong đã bị Đại gia tiếp lời, đứa bé kia đứng còn không cao bằng cha nó đang ngồi, nó lạnh nhạt quét mắt nhìn Dung Bảo một cái, nói: “Đây là muốn dựa dẫm vào giao tình với người khác sao? Luận tình luận nghĩa, vị Thái phi kia rốt cuộc là thân thiết với ai hơn? Là Tiêu Đạc ở cạnh sớm chiều hay là Phụ vương chưa từng gặp mặt?”

Những lời này đã đánh trúng điểm mấu chốt, nhân tình tới lui, có tốn nhiều bao nhiêu tâm tư, có đổ bao nhiêu bạc cũng không thể bì được với Tiêu Đạc. Vũ Văn Lương Thời thấy con trai mở miệng cũng cố ý cất nhắc, liền nói: “Vậy theo ý con, tiếp theo đây Phụ vương nên làm thế nào?”

Đại gia giương đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng cha nó, nói rành rọt từng chữ: “Phụ vương không biết trong 36 kế, có một kế tên là mượn đao giết người sao? Thái phi Nam hạ, an nguy đều do Tiêu Đạc phụ trách. Thái phi bình an, Hoàng Đế thưởng Tiêu Đạc, Thái phi chết rồi, Hoàng Đế giết Tiêu Đạc, có đúng là thế hay không? Phụ vương hà tất phải tốn tâm tư đi lấy lòng một người chưa chắc đã mượn sức được, chi bằng để Hoàng Đế đấu với Tiêu Đạc, chỉ có 3 kết quả có thể xảy ra. Một là Tiêu Đạc bị chém đầu, Phụ vương bớt được một đối thủ, rất có lợi cho chúng ta; hai là Tiêu Đạc vì giữ mạng mà chịu dập đầu với Phụ vương, mặc dù là không cam lòng, nhưng Phụ vương vẫn như hổ mọc thêm cánh; còn thứ ba…Nếu hắn khăng khăng muốn cùng kéo Phụ vương xuống bùn, chỉ sợ là có chút phiền phức. Dù sao cũng không phải trở ngại lớn gì, trên tay Phụ vương có nhược điểm của hắn, đến lúc đó chúng ta cắn ngược lại hắn một cái, hắn một cổ hai tội, vẫn không thể trốn được cái chết.” Nó nói xong thì cẩn thận quan sát sắc mặt phụ thân, thận trọng nói, “Con trai còn nhỏ, đầu óc cũng chưa lớn hết được, nhưng đó chính là những gì con nghĩ, không biết Phụ vương thấy thế nào?”

Giọng nói non nớt lại thốt ra những lời khiến người ta khiếp sợ, trật tự rõ ràng, căn cơ chắc chắn, cuối cùng Vũ Văn Lương Thời cũng lộ ra một nụ cười tán dương, đưa tay xoa cái đầu để chỏm, nói: “Con trai ngoan, rất sáng dạ. Chúng ta quả nhiên là phụ tử đồng tâm.” Rồi quay đầu hỏi Dung Bảo, “Đã nghe rõ lời Đại gia nói chưa?”

Dung Bảo bị tâm cơ của đứa trẻ con này dọa cho không hồi thần nổi, còn đang ngây người thì nghe Vương gia gọi tên, ríu rít thưa thớt, “Vâng, nô tài đã nghe. Phụ tá của cả vương phủ này cũng không bì được với tâm tư của tiểu chủ tử, mỹ danh của Tào Xung thời Tam Quốc mà so với tiểu chủ từ của chúng ta còn kém xa! Nhưng mà nô tài vô dụng, cả hẻm Ô Y đều là người của Đông Xưởng, muốn động đến Thái phi chỉ sợ là không dễ. Hay là để Thứ phúc tấn ra mặt, mời Thái phi đi ra ngoài chơi, tiện cho chúng ta động thủ?”

Vũ Văn Lương Thời mỉm cười nhìn con trai, “Lan Chu, ý con thế nào?”

Đại gia cúi đầu vuốt khẽ cái túi thơm cá chép trên eo, nói: “Thứ phúc tấn tốt xấu gì cũng là người của vương phủ, dính dáng vào sẽ không hay…Không biết Thái phi có thích ăn cao cá hay không, lần trước a nãi (bà nội) thấy huynh đệ chúng con cao lên, sai người hầm cho chúng con hai nồi. Cao cá kia vốn dĩ chính là bụng cá, dính nước cũng không sao, hạ một chút độc vào bên trong, có rửa cũng không thể sạch được. Số bạc kia của Phụ vương thay vì tốn cho những kẻ dầu muối không ăn, chi bằng dùng để mua chuộc thuộc hạ của Tiêu Đạc. Phiên tử của Đông Xưởng đông như vậy, chắc chắn sẽ có ít nhất một kẻ mê tiền.”

Vũ Văn Lương Thời nghe xong thì càng thêm vui vẻ, dặn dò Dung Bảo: “Cứ theo lời Lan Chu nói mà làm, nếu Tiêu Đạc biết chủ ý này là do đứa trẻ con 7 tuổi bày ra, để xem hắn có còn cười được hay không?”

Nói làm liền làm, đến Giang Nam ăn hải sản là chuyện rất bình thường, một mẻ cao cá đù vàng tươi ngon thuận lợi tuồn vào nhà bếp trạch viện hẻm Ô Y.

Phía sau trạch viện này có tòa tú lâu, khi mặt trời sắp lặn xuống núi, ánh nắng chiều chan hòa khắp nơi, từng góc sâu nhất trong trạch viện này cũng tỏa sáng, hợp lại với nhau thành một giấc mộng rực rỡ huy hoàng, đây chính là Ô Y vãn chiếu (cảnh chiều Ô Y) tiếng tăm lẫy lừng.Mặt trời trôi dần về Tây, đèn lồng được thắp lên, Âm Lâu rất thích ngồi trên đó nghe khúc hát bắt cá trên sông Tần Hoài, khi hứng thú nổi lên còn sờ mó đàn cổ Tào Xuân Áng đem về, trông về cảnh đêm phía xa trên sông, đàn một khúc《Lạc Hà Cùng Cô Vụ》xiên xẹo.

Theo thường lệ, Tiêu Đạc nghỉ ngơi ban ngày, đến tối mới đi ban sai, bởi vì kiêng kị tai mắt nên không qua lại nhiều với nàng. Trước mặt người khác thì công tư phân minh vô cùng, một tiếng nương nương hai tiếng nương nương, không ai nghe ra điều gì khác thường, chỉ đến nửa đêm mới lặng lẽ lủi vào phòng nàng, mò lên giường nàng trong đêm tối, lẳng lặng, không nói một lời, mười ngón đan chặt vào nhau, cả hai đều cảm nhận được ôn nhu lưu chuyển.

Về Nguyệt Bạch, nàng vẫn luôn sợ hãi khi thấy Âm Lâu. Nếu không phải vì ngày đó nói chuyện với nàng, nàng ấy cũng sẽ không bị ép thành câm. Âm Lâu gảy dây đàn, tiếng đàn cổ phảng phất như đang rên rỉ, làm người ta cảm thấy bi thương. Nàng hỏi Đồng Vân: “Em thấy Nguyệt Bạch cô nương thế nào rồi?”

Đồng Vân xoa tay, vẻ mặt sầu thảm, “Phòng của nàng nằm ở phía tây, mỗi lần em đi múc nước đều đi qua trước cửa phòng nàng, thấy nàng luôn ngồi bên cửa sổ, đôi mắt tối đi, giống như một cái xác không hồn.” Vừa nói vừa thở dài. “Thu cô nương đúng là mệnh khổ, liên tiếp gặp phải đả kích như vậy, đổi là là em thì quả thực không sống nổi! Dẫu sao thì Tiêu chưởng ấn cũng quá ác, biến người ta thành như vậy, còn không bằng để nàng chết đuối cho rồi. Chưa từng nghe nói có chuyện thế này bao giờ, cứu lên rồi lại giết đi, kịch bản này đúng là hiếm lạ.”

Người phải hành tẩu giữa núi đao biển lửa, giữ được chính mình không giữ được người khác, có thể trách hắn được sao? Loạn thế tạo kẻ gian, nếu không có Vũ Văn Lương Thời nhúng tay vào, Nguyệt Bạch yên yên ổn ổn ở lại Liêu Hà, dựa vào chút hồi ức cũng có thể sống sót. Như thế mới tốt biết bao, tới rồi, gặp rồi, nhớ nhung hóa thành mây khói, kỳ thật đáng giận nhất vẫn là Vũ Văn Lương Thời.

“Cũng may Tiêu chưởng ấn không làm khó chủ tử, nếu không chúng ta cũng xong đời. Nếu không phải người của hắn, chắc chắn sẽ không có ai dám ở chung với hắn trong một căn phòng.” Đồng Vân lại nói liên miên, bê cái khay lên đẩy về phía nàng, “Chủ tử còn chưa ăn cơm tối, hai ngày nay không phải là ăn không ngon miệng sao, nhà bếp đã mua cao cá về, nghe nói rất tốt cho dạ dày, quý như kim cương vậy, nhân lúc còn nóng, chủ tử mau ăn đi!”

Nàng cười rộ lên, “Con gái ăn cao cá sẽ làm mông to lên, lỡ đến lúc to như cái cối xay rồi thì phải làm sao?”

Đồng Vân cười cợt, “Nam nhân thích nữ nhân mông to, bờ mông đẫy đà, thế mới là hấp dẫn!”

Âm Lâu ghé mắt liếc nàng một cái, “Đến chuyện này em cũng biết?”

“Lăn lộn trong cung từng ấy năm, còn cái gì em không biết đâu. Không tin thì chủ tử hỏi Tiêu chưởng ấn đi, xem em nói có đúng hay không.” Nàng đang khoe khoang miệng lưỡi, đột nhiên lại đập bụp một cái lên cổ, đưa tay ra nhìn thì thấy có một vết máu to, “Trời ạ, nhiều muỗi chết đi được! Lát nữa phải đốt lá ngải đuổi muỗi thôi. Chỗ này tối rồi, chủ tử nên quay về nghỉ ngơi là vừa!”

Nàng ừ một tiếng, bỏ cái thìa xuống khẽ đấm ngực, “Ta thấy hơi nghèn nghẹn.”

Đồng Vân đỡ nàng xuống lầu trở về phòng, nhìn kỹ sắc mặt nàng, lấy quạt hương bồ ra quạt cho nàng, “ Trong người khó chịu sao? Tiêu chưởng ấn vẫn chưa về, để em sai người đi tìm đại phu xem sao?”

Nàng nói không sao, ghé đầu nằm nghiêng xuống gối, “Có lẽ trời quá nóng, chỉ là cảm nắng thôi, ngủ một lát là khỏe lại ngay.”

Đồng Vân do dự nhìn nàng, nhưng nàng chỉ khép mắt nằm đó, có lẽ cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, liền nói, “Vậy chủ tử ngủ đi, em ngủ ở phòng ngoài, nếu có làm sao nhất định phải gọi em đấy.”

Nàng ậm ừ, lẩm bẩm như nói mê: “Ta sắp không mở nổi mắt nữa rồi…Em đừng dông dài nữa, đi xuống đi!”

Đồng Vân vâng lời, tiếng bước chân loẹt quẹt xa dần, tiếp theo là tiếng đóng cửa kẽo kẹt. Nàng miễn cưỡng mở mắt nhìn, đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng xuyên qua tấm vải mỏng ngoài cửa sổ chiếu vào giường, nhàn nhạt tựa màn sương cuối thu.

Cả người đều thấy khó chịu, Âm Lâu không chịu nổi nữa, nằm im bất động, không hiểu vì sao lại bắt đầu cảm thấy hoảng hốt. Lục phủ ngũ tạng đột nhiên nóng như bị thiêu, cả bụng đều đau, đau đến không tả nổi. Nàng sợ hãi, cố gắng giãy giụa thân mình, nhưng tứ chi nặng tựa ngàn cân, không chịu động đậy. Đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nàng muốn gọi Đồng Vân, nhưng há miệng lại chẳng thể phát ra tiếng.

Một trận khí lạnh tập kích nàng, nàng đau đến nỗi người đầy mồ hôi, ruột gan quặn lại, giống như bệnh đau bụng khan khi còn nhỏ, lại càng hung hiểm hơn gấp trăm lần.

Có lẽ không xong rồi, nàng há miệng thở dốc, thế nhưng lại hơi thở lại ngắn đến đáng sợ, dường như cơ ngực không còn lên xuống được nữa. Nếu còn tiếp tục thế này, nàng sẽ chết trong phòng mà không ai biết. Trên cái bàn ngoài màn có một ấm trà, nàng dùng toàn lực vươn tới, chỉ còn một chút nữa thôi…Nàng cắn răng mở năm ngón tay ra, nhưng tất cả đều là phí công. Trong mắt nổi lên một mảnh sương mù, quang cảnh dần trở nên vặn vẹo, dường như bị hút vào một cái vực sâu không đáy, không ngừng lao xuống, ánh sáng càng ngày càng rời xa, lại là cảm giác cận kề cái chết.

Đáng tiếc còn chưa nói lời cáo biệt với Tiêu Đạc, có lẽ không kịp nữa rồi, cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Cánh tay nàng buông thõng, kéo rơi cả màn lụa theo, màn lụa trắng ụp xuống, vô thanh vô tức bao trùm lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.