Phù Đồ Tháp

Chương 54: Ngưng lệ nhãn



Tiêu Đạc trở về, vẫn là dáng vẻ hiển hách phô trương như cũ. Chỉ là sợ quấy nhiễu những nhà xung quanh, những phiên tử ngẩng đầu ưỡn ngực kia bắt đầu thả nhẹ bước chân khi bước vào hẻm Ô Y, nâng liễn đi vào yến đường nằm nơi sâu nhất trong ngõ nhỏ.

Trăng tròn vành vạnh, dịu dàng soi tỏ mặt đất. Cuối cùng đầu óc hắn cũng được yên tĩnh sau những sanh tiêu cổ nhạc kia, đứng ở dưới hiên hít một hơi thật sâu, cũng chưa kịp rửa mặt, né tránh tai mắt xung quanh, bóng người nhoáng lên, trong nháy mắt đã chui tọt vào khuê phòng của nàng.

Trước kia là để cửa chính, nhưng bây giờ là để cửa sổ, bởi vì có Đồng Vân trực đêm ở gian ngoài, dẫu sao cũng cần có chút kiêng kị, cho nên hắn vẫn lặng lẽ lẻn vào, lén lút giấu người, lại càng đẹp đẽ thích thú đến không thể tả. Giống như những lời thô tục ngoài phố phường đã nói, càng ngủ càng yêu, tuy rằng chưa làm gì hết, nhưng có thể ôm eo nàng trong đêm tối, đối với hắn mà nói đã thật mãn nguyện.

Trong ngực áo hắn có túi bánh hấp, vẫn còn ấm, là món nàng thích ăn nhất. Bây giờ hắn cũng chỉ như nam nhân bình thường, ra đường vẫn luôn vướng bận việc nhà. Cho dù là làm việc hay xã giao, một khi tâm tình tĩnh lặng, bóng hình ấy lại hiện lên trước mắt. Đáng nhẽ ra hôm nay hắn không thể về sớm như vậy, đám quan viên châu phủ cứ khăng khăng mời hắn phải đi nghe tính kịch, hắn cũng chẳng hiểu biết gì về loại hình này, trên đài ngâm nga ê ê a a, hắn ngồi lâu rồi, bỗng thấy trong lòng hoảng hốt một trận không rõ lý do, cho nên nhanh chóng cáo từ, trở về bên nàng mới có thể cảm thấy an yên.

Quen cửa quen nẻo vòng ra sau bình phong cung nữ, đó là nơi đặt giường thêu của nàng. Hắn tươi cười bước vào, lôi cái túi bánh nho nhỏ ra lắc lư, muốn vòi vĩnh nàng khen thưởng đôi chút, ấy thế mà đập vào mắt lại là khung giường trống không. Hắn cả kinh, bước nhanh tới nhìn, một bóng hình mơ hồ nằm trên giường bị màn lụa cuốn lại, trông như nấm mộ nho nhỏ.

Nụ cười hắn cứng đờ, bánh hấp rơi xuống đất. Vội vội vàng vàng xốc màn lên, sắc mặt người dưới màn đã trắng bệnh, cảm giác tuyệt vọng này, cảnh tượng tử khí trầm trầm này, mọi thứ ập đến quá bất ngờ, quả thực làm hắn hồn phi phách tán.

“Âm Lâu…” Hắn sợ hãi lần mò nhịp đập trên cổ nàng, không hiện rõ lắm, nhưng vẫn còn yếu ớt nảy lên. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim hắn, hắn hoảng hốt không biết phải làm sao mới phải, khó khăn cất tiếng gọi người tới, sau đó bế nửa người nàng lên.

Vị Thái phi này là nhân vật lớn trong chuyến Nam hạ, ai ai cũng gắng sức trông chừng cẩn thận vạn phần, không ngờ lại có một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời ngơ ngác không nói nên lời.

Đồng Vân nhào tới khóc đến tê tâm liệt phế, lại không dám lay động nàng, “Không phải đang khỏe mạnh sao, sao có thể thành ra như vậy? Chủ tử…Chủ tử đừng làm em sợ…”

Đám người rối loạn như nước sôi đẩy nắp nồi, Xa Thất Lang nhanh chóng xoay người phân phó bên ngoài, “Đã lúc nào rồi còn thất thần? Chạy nhanh đi gọi Phương Tế Đồng đến đây! Mấy người khác đi ra gian ngoài chuẩn bị giường, tiện cho đại phu chẩn trị. Còn lại thì giải tán hết đi, vây trạch viện này lại, không được để lộ tiếng gió dù chỉ một chút. Ai không quản được cái mồm, lão tử sẽ đục lỗ trên mặt hắn, đi làm đi!”

Bị hắn mắng, mọi người lập tức tỉnh ngộ. Tào Xuân Áng gấp gáp bối rối, thấy cha nuôi ôm người không muốn buông tay, như thế không hay chút nào, đành tiến lên nói, “Cha à, ôm như vậy cũng vô dụng, chúng ta tránh ra chỗ khác đi! Bản lĩnh Phương thần y rất cao, để hắn khám xem, có lẽ lão tổ tông còn có thể cứu chữa.”

Tiêu Đạc có thể ngồi lên được vị trí hôm nay, tự hắn có một loại uy nghi gặp biến bất kinh. Nếu là nhắm vào chính mình, hắn thậm chí còn lười phải chớp mắt, thế nhưng lần này người chịu tổn thương chính là nàng, hắn cảm thấy như bị đấm một quyền thẳng vào gan, đau đớn không đứng dậy nổi. Mắt cũng hoa, chân cũng run, hắn không chi phối được chính mình nữa, chỉ có thể gắt gao ôm nàng.

Bộ dạng này, những người ở đây đều đã hiểu đến bảy tám phần. Chân tình khó dấu, thời điểm này bảo hắn làm sao còn sức mà đi lập mưu tính kế? May mà đều là người có thể tin tưởng, những Đương đầu này đều đã cùng hắn vào sinh ra tử nhiều năm, cho dù để lộ manh mối cũng không sợ bị truyền ra ngoài. Xa Thất Lang thấy hắn giãy giụa không đứng lên nổi, cứ giương mắt nhìn cũng không đành, liền tiến lên nói: “Xin Đốc chủ định thần, gặp phải chuyện thế này, phía sau còn nhiều việc phải xử lý, tất cả đều chờ ngài sai khiến. Ngài giao nương nương cho thuộc hạ, thuộc hạ bế nàng lên giường.”

Hắn lắc đầu, quả thật bây giờ không phải lúc để đau thương, hắn dằn lòng bế nàng lên, ôm nàng ra giường nhỏ gian ngoài.

Phương Tế Đồng là đại phu đi cùng trong chuyến Nam hạ, phụng chức trong Đông Xưởng, rất giỏi chữa trị những bệnh cảm mạo ho khan. Trước khi tin tức Thái phi gặp nạn được truyền đến, hắn có uống một chút rượu, nằm đó ngáy khò khò, đồ đệ gọi mãi vẫn không tỉnh, cuối cùng đành quỳ bên mép giường tát bốp bốp lên mặt hắn hai phát. Hắn vội vàng mặc áo tìm giày, khi chạy qua ngạch cửa còn vấp ngã, từ dịch quán đến hẻm Ô Y chỉ có nửa dặm mà chạy đến nỗi đầu tóc rối tung.

Khi vào đến cửa người bệnh đã được đặt nằm ngay ngắn trên giường, hắn chăm chú nhìn, cả người nương nương run lẩy bẩy, không còn vẻ hoạt bát vui tươi lúc trước. Hắn bước nhanh tới quỳ xuống bắt mạch, vạch mí mắt, bẻ miệng ra thấy đầu lưỡi đã tím bầm, lại nhìn đầu ngón tay đều đã biến thành màu đen, lập tức nói là do có người hạ độc.

Quả nhiên tiên đoán không sai, nếu không đang yên đang lành, sao có thể lập tức giày xéo thành ra như vậy? Trong thiên hạ này, kẻ dám động tay động chân ngay dưới mắt Đông Xưởng, ngoài Nam Uyển Vương ra thì không còn kẻ thứ hai. Tiêu Đạc nắm chặt tay, khớp xương kêu giòn vang, nỗ lực kiềm chế nói: “Bớt nói nhảm, mau mau cứu người!”

Phương Tế Đồng vội vàng dạ vâng, phân phó xung quanh nâng người xuống đất, “Phục thổ tiếp địa (nằm giáp đất), thuốc chữa trời cho, có lẽ còn có thể cứu được.” Lại xắn tay áo gọi người đem chậu tới, hỏi Đồng Vân, “Xem ra là độc từ đồ ăn. Hôm nay nương nương đã ăn những gì?”

Hai mắt Đồng Vân đã đỏ quạch, nói: “Nhà bếp mua được cao cá đù vàng, nghe nói là cá sống tới mấy chục năm, hầm lên thành canh cùng với kỷ tử cho nương nương bồi bổ, ai ngờ ăn vào lại thành ra như vậy.”

Phương Tế Đồng cắn môi nói: “Đúng rồi, mỡ cá đù vàng trộn với ngải Tuyết Thượng Nhất Chi, không chết cũng đi nửa cái mạng.” Nói rồi lại cạy miệng giục nôn, đồ ăn đều nấu thành nước, vào bụng hấp thụ cũng rất nhanh, nôn ra chẳng được bao nhiêu, cuối cùng còn mang theo tơ máu, Đồng Vân hoảng sợ hỏi vì sao lại thế này, hắn rút thỏi mực ra mài, nói, “Nếu ta đoán không sai, độc được cho vào chính là độc ô đầu bên trong ngải Tuyết Thượng Nhất Chi. Thuốc này dược tính rất mạnh, dùng đúng cách thì có thể chữa bệnh, dùng sai cách thì mất mạng như chơi.” Nói xong thì gian nan liếc nhìn Tiêu Đạc một cái, “Đốc chủ, thời gian nương nương trúng độc có chút lâu, độc lan ra toàn thân, nhìn mức độ tứ chi cứng đờ là thấy độc đã ngấm sâu. Trước mắt tiểu nhân sẽ kê thân trúc, rau mùi, phòng phong, đun cùng với nước, chỉ mong còn có hiệu quả. Chỉ là rốt cuộc có thể cứu về hay không…Tiểu nhân cũng không dám đảm bảo.”

(*) độc Ô đầu (khi đã được chế biến còn có tên Phụ tử): Ô đầu có độc tính rất mạnh được xếp vào bảng A, sau vài phút trúng độc sẽ xuất hiện cảm giác tê buồn khắp người, lo âu, chóng mặt, thắt chặt cuống họng, rối loạn nhịp tim,…. dần dần tử vong do ngạt, trí óc tỉnh táo bình thường cho đến khi chết.

Tiêu Đạc dữ tợn lườm hắn, “Đừng nói những lời vô nghĩa với ta, không chữa được thử xem, ta nhất định sẽ cho ngươi chôn cùng!”

Hiếm khi nào thấy hắn không thèm nói đạo lý như vậy, Phương Tế Đồng run run, cúi đầu khom lưng mà đáp, “Đốc chủ tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy…” Hắn vội lôi túi kim châm ra, gọi Đồng Vân tới giúp nàng cởi áo, lấy châm châm cứu phong huyệt đạo.

Nơi này đang chữa trị, không tiện để nhiều người nhìn. Tiêu Đạc xoay người đi ra ngoài, đám thuộc hạ cũng đi theo tới gian bên cạnh. Hắn ngồi trên ghế, thở dài nửa ngày mới nói: “Cao cá đù vàng kia làm thế nào mà vào hẻm Ô Y, ai đưa tới, ở trong bếp đã qua tay ai, một năm một mười tra rõ hết cho ta. Dùng phòng củi làm hình phòng, phàm là ai khả nghi đều đưa vào hết, chưa hỏi ra thì chưa được dừng tay! Còn có phủ Nam Uyển Vương…” Hắn nhớ tới bộ dạng tinh tướng lẻo mép của nàng, bây giờ nằm trên đất lạnh không rõ sống chết, dường như trái tim hắn đang rỉ máu rồi. Không thay nàng báo mối thù này, ngày sau còn mặt mũi nào mà nhìn nàng đây? Hắn đã bất chấp biết bao nhiêu thứ, tên phiên vương chó má kia lại tới chọc giận, hắn có dùng hết đạo hạnh cả đời cũng phải lấy nợ máu trả bằng máu! Vì vậy hắn quay sang nói với Xa Thất Lang: “Chọn ra mấy người giỏi giang, canh thời cơ cho chuẩn, ta muốn cái đầu trên cổ Vũ Văn Lương Thời! Còn về chứng cứ phạm tội mưu nghịch của hắn, không tìm ra được thì tự tạo ra. Triều đình kiêng kị nhất là phiên vương tự nuôi binh, phạm vào tội này, Vũ Văn thị mãn kiếp cũng không có ngày trở mình!”

Xa Thất Lang thưa vâng, dưới chân lại không nhúc nhích, chần chừ hỏi: “Chuyện nương nương bị hạ độc, Đốc chủ có định dâng tấu hay không?”

Dung Kỳ tiếp lời: “Đương nhiên phải dâng, việc này không thể giấu được, chẳng may nương nương xảy ra chuyện gì, bên trên trách tội biết mà không báo, Đốc chủ sẽ không tránh khỏi liên lụy.”

Hắn lại lắc đầu, hắn và Âm Lâu tính kế giả bệnh, đó là một biện pháp vạn toàn, Hoàng Đế không vui cũng không thể oán trách ai. Nhưng dẫu bệnh cũng không thể bệnh đến chết, một khi đã chết, không cần biết có phải bị kẻ khác hạ độc hay không, hắn có chạy cũng không thoát được can hệ. Cho tới bây giờ, điều hắn sợ nhất không phải là bị trách phạt, cũng không phải con đường làm quan chịu trắc trở, hắn chỉ sợ chính mình sẽ thua, sẽ rớt đài, sẽ không còn ai thay nàng giải oan…

Hắn khẽ xoa đầu gối, nhắm mắt nói: “Không thể dâng tấu, chuyện này cần phải dấu cho kín. Nếu tin tức truyền đến kinh thành, cả Hình Bộ và Đô Sát Viện đều sẽ nhúng tay, đến lúc đó lại không tiện hành động. Nếu đã muốn đối phó với Vũ Văn Lương Thời, ở đây cần phải gió êm sóng lặng, nếu không sẽ bị người khác hoài nghi. Nương nương…Phương Tế Đồng nhất định có thể chữa khỏi cho nàng, nàng sẽ không có việc gì đâu.”

Lời này của hắn là trấn an bọn họ, cũng là an ủi chính mình. Hắn chỉ hận không thể xông vào phủ Nam Uyển Vương ngay trong đêm, diệt cả nhà họ Vũ Văn không chừa một mảnh giáp. Nhưng con người sống trên đời không thể chỉ dựa vào khí phách, nếu không nắm chắc mười phần, mọi thứ đều chỉ có thể tiến hành trong âm thầm. Hắn nhíu mày nhìn trăng ngoài cửa sổ, thở dài thật dài nói: “Sắp tới ngày kiểm duyệt thủy quân, người của Tây Xưởng đang trên đường tới, chúng ta phải nhanh chóng làm cho thỏa đáng, nếu không hai bên đều là địch, tình cảnh sẽ ngày càng gian nan.”

Nhóm Thiên hộ đồng loạt thưa vâng, vừa đúng lúc Tào Xuân Áng đi vào, mọi người đều lui xuống gánh vác nhiệm vụ.

Tiêu Đạc đứng lên hỏi: “Thế nào? Có khởi sắc chút nào không?”

Tào Xuân Áng nói: “Trông hơi thở đã đều hơn, đỡ hơn đôi chút so với ban nãy. Phương Tế Đồng lấy kim đâm vào mười ngón tay nương nương, máu chảy ra đen như nước mực, đem tưới vào bồn cây hắc mai, cây liền chết cả nửa bên, ra tay cũng đủ ác độc! Phương Tế Đồng nói hắn sẽ cố gắng hết sức cứu sống nương nương, chỉ là lo lắng không giải được hết độc, sẽ để lại vài di chứng. Độc ô đầu làm cả người tê dại, huyết mạch bít tắc, có thể khiến người bị liệt; còn cả nói chuyện, nếu mấy ngày nữa không tỉnh, đầu lưỡi sẽ cứng lại, sau này rất dễ bị nói lắp; lại còn đôi mắt, mí mắt nương nương đều đã sung huyết, tròng mắt bất động, có khả năng sẽ bị mù…”

Hắn càng nghe càng hận, chỉ muốn lập tức bắt Vũ Văn Lương Thời tới xẻ làm tám mảnh mới hả dạ. Những di chứng đó đều không quan trọng, chỉ cần cứu sống được nàng, cho dù có liệt có mù hắn cũng chịu.

Ban đầu vừa sợ hãi vừa tức giận, hiện tại đã dặn dò xong, lại cảm thấy cả cơ thể lần tinh thần đều mệt mỏi. Hắn phất áo bước vào phòng, Phương Tế Đồng đang đứng một bên, Đồng Vân quỳ gối trên chiếu bón nước bạc hà cho nàng, ngẩng đầu thấy hắn vào liền buông chén hổ thẹn quỳ xuống dập đầu, nức nở nói: “Là nô tỳ hầu hạ không chu toàn, đáng nhẽ nô tỳ phải nếm thức ăn của nương nương trước, nếu trúng độc cũng nên là nô tỳ…Nương nương thành ra như vậy, nô tỳ còn thấy khó chịu hơn cả chính mình trúng độc. Xin Đốc chủ trách phạt, tất cả đều là lỗi tại nô tỳ.”

Hắn quả thực hận nàng chây lười, nhưng xuất thân Âm Lâu là tiểu tài nhân, sống lay lắt trong cung từ bấy đến nay chưa từng có chuyện để nô tài nếm đồ ăn, ra ngoài cung lại càng không có. Sự đã rồi, có truy cứu cũng chỉ vô ích, chỉ trách nàng trực đêm mà chuyện lớn như vậy cũng không phát hiện ra. Khi mới trúng độc chẳng nhẽ không có chút biểu hiện nào sao? Nàng còn có thể yên ổn đi ngủ! Nếu không phải hôm nay hắn về sớm, có lẽ thi thể Âm Lâu đã lạnh rồi!

Chỉ chậm một chút…mỗi lần nhớ tới đều khiến hắn sợ hãi. Hắn đã quen có nha đầu ồn ào kia ở bên, nếu sau này không còn gặp lại, tháng ngày sau bảo hắn biết phải sống thế nào? Hắn giận chó đánh mèo mắng Đồng Vân, căm hận nói: “Ngươi là người của nàng, tạm thời ta không xử lý ngươi, chờ nàng tỉnh rồi tất sẽ có quyết định. Nếu nàng không muốn giữ ngươi, ngươi chỉ còn duy một đường chết. Cho nên còn muốn sống thì hầu hạ cho tốt.”

Cơn giận của hắn như lốc xoáy, muốn thoát ra cũng không nổi. Đồng Vân co rúm người dạ vâng, nàng là bám vào chủ tử mà sống, một khi chủ tử của nàng có bất trắc, người đầu tiên tuẫn tiết chính là nàng.

Hắn không để ý đến Đồng Vân nữa, hỏi Phương Tế Đồng: “Đã uống xong thuốc rồi à?”

Phương Tế Đồng thưa, “Bây giờ chỉ có thể chờ, nếu thể lực nương nương tốt, có lẽ còn có thể tỉnh. Tốt nhất là có một người trò chuyện bên tai nàng, đừng để đầu óc nàng dừng lại. Khi nghe thấy tiếng tròng mắt cũng sẽ di động theo, tròng mắt động được là có thể đảm bảo nàng sẽ không bị mù, dần dần rồi sẽ khỏe lên.”

Hắn gật đầu đồng ý, “Các ngươi đều lui ra đi, để ta trông ở đây là được.”

Hắn đã lên tiếng, không một ai dám nhiều lời, người trong phòng hành lễ, yên lặng rời đi.

Âm Lâu vẫn lẳng lặng nằm, trên mặt đất chỉ dải một tấm chiếu, bọn họ lấy gậy trúc ra giăng màn, nàng bình yên nằm trong một cõi của của riêng mình, bóng hình bé nhỏ lẻ loi hiu quạnh, khiến người ta nhìn mà chua xót.

Hắn vén màn chui vào, ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Cao cá nấu canh, thế mà nàng còn ăn nổi! Không tanh sao? Bọn họ hầm lên dính dính răng, rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu, để mà độc thành bộ dạng này?” Hắn oán giận, tầm mắt dần dần có chút mơ hồ. Lấy tay sờ khắp tứ chi nàng, đã mềm mại hơn đôi chút, liền trêu ghẹo nàng, “Còn không chịu tỉnh? Muốn để ta ôm một khối thịt khô qua đêm sao? Tên Phương Tế Đồng này không đáng tin cậy, trước kia nghe nói có con chó ăn phải bả chuột, uống mấy ngụm xương rồng rồi cho phục thổ là có thể sống lại. Bây giờ hắn lại lấy chiêu này ra dùng cho nàng, nàng có thấy oán hắn không? Nếu oán thì mau dậy đi mắng hắn, đừng để cho hắn cãi lại, được không?”

Hắn lải nhải lầm bầm, ngắm kỹ gương mặt nàng, dường như đã quen thuộc mà bỗng lại xa lạ. Hắn sốt ruột như lửa đốt, không biết phải làm sao mới được, ai oán cầu xin nàng, “Nàng mở mắt nhìn ta đi! Ta mới đi một lát mà nàng đã tự biến mình thành như vậy, không sợ làm ta thất vọng sao? Đã hứa về Bắc Kinh sẽ nghĩ cách cùng ta, thế mà lại phủi tay giữa đường, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta bận bao nhiêu là việc, nàng có biết hay không? Chẳng bao giờ chịu để cho ta bớt lo hết! Nàng định cứ như vậy mà ngủ sao, hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.