Phù Đồ Tháp

Chương 81: Bích thụ minh bàng



Mành cửa vén lên, hắn bước vào, trước tiên là hành lễ vái một cái thật sâu với Hoàng Thái Hậu, “Thần thân là Chưởng ấn, lại chưa dốc hết lòng đôn đốc, để chuyện này ồn ào đến tận tai Lão Phật Gia, thần chết muôn lần cũng không hết tội, cầu Lão Phật Gia trách phạt.”

Tuy hắn là thái giám Chưởng ấn, nhưng lại kiêm cả chức quyền Thủ phụ, một mình bận bịu cả việc trong cung lẫn ngoài cung, cũng quá làm khó hắn. Từ thời kỳ Nguyên Trinh Hoàng Đế, Hoàng Thái Hậu đã nhìn trúng hắn, một người trẻ tuổi, rất có năng lực, làm việc khéo đưa đẩy, ngoài miệng lại khiêm nhường, đương nhiên mọi thứ đều khiến cho người ta thích. Ấn tượng của Hoàng Thái Hậu đối với hắn cực kỳ tốt, đương nhiên sẽ không vì vài chuyện lông gà vỏ tỏi này mà trách phạt hắn. Chỉ nói, “Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải sốt ruột ôm tội vào mình. Trước tiên nhất định phải hỏi cho rõ ngọn nguồn, ta đây sẽ để ma ma nghiệm thân nàng ta trước, nghiệm xong rồi khắc có quyết định.”

Tiêu Đạc liếc nhìn người đang quỳ trên mặt đất, lại vái với Thái Hậu thêm một lần, “Chuyện nghiệm thân tạm thời cứ hoãn một chút, thần truyền Y chính của Lương Y Sở đến bắt mạch cho Đồng Vân. Dù sao chuyện cung nhân có thai cũng rất nghiêm trọng, mời Y chính tới xem cho rõ ràng, mọi người đều yên tâm. Chờ đến khi sự tình lắng xuống, thần còn có lời tấu thỉnh, cầu Lão Phật Gia ân điển.”

Thái Hậu trầm mặc, nghĩ ngợi kỹ càng, cảm thấy vừa khám mạch vừa nghiệm thân vẫn là tốt nhất. Không cần biết có thai thật hay không, giống như Vinh An Hoàng Hậu đã nói, nghiệm một lần thì cũng đâu có làm sao. Nếu cung nữ đã phá thân, đó là tội không thể tha thứ. Bà ta thở ra một hơi, “Đã vậy thì cứ để Y chính khám trước đi! Ta biết người của Lương Y Sở đều tin tưởng được, là hậu nhân chân chính của Dược Vương, lời nói ra rất có trọng lượng. Chờ bắt mạch xong rồi nghiệm, chuyện quan trọng nhất cung đình chính là trong sạch, nếu không phải xử nữ, dù có thai hay không cũng đều xử lý như nhau, truyền cho Đông Xưởng của ngươi đem si trượng đến, lôi ra ngoài đánh chết, cũng là lời cảnh tỉnh cho tất cả cung nhân.”

Lời này của Hoàng Thái Hậu làm Âm Lâu run lên, nói vậy nghĩa là thị phi hôm nay nhất định phải có định đoạt, dù Tiêu Đạc ở đây cũng không thể vãn hồi. Nàng co rúm lại nhìn Đồng Vân, thực ra Đồng Vân vẫn là dáng vẻ không có gì phải sợ, cắn chặt môi, có lẽ là chết cũng không sờn rồi.

Tiêu Đạc vâng, quay lại sai người đưa Y chính vào, hờ hững đánh giá Vinh An Hoàng Hậu và Trần Khánh Dư, cười nói: “Thần đã tra rõ ghi chép ra vào cung hai ngày nay, phát hiện Giai Phượng Cung truyền thái y đến là thường xuyên, ban ngày thì không nói, ban đêm đã hạ chìa khóa còn đi lại…Sao thế, nương nương có chỗ không khỏe sao?”

Hắn đây là có ý gì? Là đang cảnh cáo nàng ta sao, hay là định hắt bát nước bẩn lên người nàng ta? Trên mặt Vinh An Hoàng Hậu hiện lên đủ loại màu sắc, vừa sợ hãi vừa cố gắng trấn định, quay mặt đi chỗ khác không thèm đáp lời hắn. Dù sao cũng chỉ cần diệt trừ người của Uyết Loan Cung, sau này có thế nào, nàng ta cũng không buồn để tâm nữa.

Trước mắt tâm tư mọi người đều dồn về Đồng Vân, chăm chăm chờ Y chính đến chẩn bệnh. Vị Y chính kia lấy cái gối nhỏ lót lên cổ tay, nghiêng đầu nhắm mắt, bổ dạng khổ đại cừu thâm, chờ nửa ngày mới nói: “Mời cô nương vén vạt áo lên.” Lại lấy tay ấn trên bụng nàng, vừa ấn vừa hỏi có đau không.

Đương nhiên Đồng Vân muốn làm cho càng loạn càng tốt, đụng đến đâu cũng kêu đau. Vị Y chính kia đứng dậy, liếc mắt nhìn Tiêu Đạc một cái, chắp tay quay về phía trước, “Khởi bẩm Thái Hậu, thần vừa mới nhìn mạch tượng của cung nữ này, tuyệt không hề phát hiện ra thai mạch. Lại kiểm tra tình trạng da dẻ, trong ngực nôn nao, ấn vào thấy đau, là ứ huyết nội đình, do đầy bụng khó tiêu mà ra.”

“Đầy bụng?” Thái Hậu cảm thấy không thể tin được, quay đầu hỏi Trần Khánh Dư, “Ngươi nói nàng ta có thai, thế nào mà bây giờ lại thành đầy bụng?”

Từ lúc Tiêu Đạc vào cửa Trần Khánh Dư đã sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa, bây giờ bị hỏi đến tên, hoảng sợ không biết phải làm thế nào. Đã đến nước này, cho dù là khám sai cũng không quan trọng, nhưng mà động đến các nàng rồi, chỉ sợ rơi vào tay Tiêu Đạc là không còn đường sống. Hắn ta lắp bắp nói: “Hồi bẩm Lão Phật Gia…Thần bắt mạch…Thực sự là có thai mạch.”

“Có hay không không quan trọng, chờ xem kết quả nghiệm thân đi!” Vinh An Hoàng Hậu không kiên nhẫn nổi nữa, cao giọng nói: “Dù sao người của Lão Phật Gia vẫn là đáng tin nhất…”

Nàng ta còn chưa kịp nói dứt lời đã thấy Tiêu Đạc quỳ sụp xuống, cúi đầu sát đất trước bảo tọa Hoàng Thái Hậu, “Thần từng nói muốn cầu ân điển Lão Phật Gia, chính là về chuyện này. Thần phụng ý chỉ Hoàng Thượng hầu hạ Đoan phi nương nương Nam hạ, từ lúc này đã sinh tình với Đồng Vân, nhưng ngại với thể diện Hoàng gia, vẫn luôn giấu diếm cho đến tận hôm nay. Bây giờ xảy ra chuyện này, thần đành thú nhận trước mặt Lão Phật Gia. 13 tuổi thần đã vào cung, mấy năm nay vẫn luôn cẩn trọng vì chủ tử mà cống hiến, lần trước Hoàng Thượng từng muốn thưởng cung nữ cho thần, thần vẫn luôn đùn đẩy, cũng là vì Đồng Vân không nỡ rời xa Đoan phi nương nương mà đi cùng thần. Nói ra đúng là không còn mặt mũi, thần là kẻ lục căn không đủ, đáng nhẽ nên chuyên tâm, nhưng ngày ngày làm việc không ngừng, trong người thường xuyên không khỏe. Tiểu tử bên dưới hầu hạ vẫn không thể cẩn thận bằng nữ nhân, hôm nay căng da đầu tới đây, khẩn cầu Lão Phật Gia thành toàn.”

Tất cả đều sợ ngây người, Âm Lâu giống như bị ăn một gậy vào đầu, không ngờ được hắn lại nghĩ ra biện pháp này để siêu sinh. Đây chính là đã bị bức đến tuyệt lộ, bất đắc dĩ mà dùng đến, nhưng trong lòng nàng đắng ngắt, chỉ nghe thôi cũng đã đau đớn muốn chết.

Vinh An Hoàng Hậu ngã ngồi xuống ghế, cảm thấy đại thế đã mất thật rồi. Tiêu Đạc này vẫn luôn giỏi đánh cho người ta một cú bất ngờ, chuyện Vinh Vương kế vị cũng thế, bây giờ chuyện Đồng Vân mang thai cũng vậy. Hắn lưỡng tình tương duyệt với một tỳ nữ? Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ! Chung quy vẫn là vì bảo toàn Bộ Âm Lâu, nàng ta thật không hiểu, một nữ nhân tư sắc thường thường trí tuệ thường thường, có điểm nào đáng để hắn hao tâm tổn huyết yêu thương?

Khiếp sợ qua đi, Thái Hậu lại bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm trong miệng: “Thì ra còn có chuyện như vậy, chẳng trách được! Thái giám và cung nữ trong kết đối thực, tổ tiên cũng chưa từng ngăn cấm rõ ràng, ta ngẫm lại, ngay cả Quản sự các cục đều lập gia đình, một Chưởng ấn ngươi muốn cưới vợ cũng không phải không thể.” Tiểu cô nương tư tình không dám nói với người ngoài, cũng không cần nghiệm thân nữa, nghiệm ra chỉ càng vả mặt. Hoàng Thái Hậu có chút ngượng, sờ sờ cái trán nói, “Chuyện này ta làm chủ, đem nha đầu này thưởng cho ngươi. Lát nữa sẽ có ý chỉ ban hôn cho các ngươi, chuyện gì cần lo liệu thì cứ lo liệu đi!” Rồi quay lại dặn dò Âm Lâu, “Tốt xấu gì cũng từng hầu hạ ngươi một hồi, chuẩn bị gương lược rồi cho xuất cung, vậy là được.”

Âm Lâu vâng, dập đầu, “Lão Phật Gia đại từ đại bi, nô tỳ cảm kích vô hạn.”

Một hồi tuồng náo nhiệt cứ như vậy mà kết thúc, đám hậu phi đều có vẻ rã rời hứng thú, thay nhau đứng dậy tồn an cáo lui. Hoàng Thái Hậu vẫy tay với người đang quỳ trên mặt đất, “Đứng lên đi, nếu không nháo lên còn không biết có nội tình như vậy. Đều đã nói hết ra rồi, chuẩn bị sớm một chút đi thôi. giữ ngươi lại mãi cũng không phải.” Nói xong thì có vẻ đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương đi về hướng thiên điện.

Tiêu Đạc đứng dậy, quay lại nhìn Vinh An Hoàng Hậu, ánh mắt dường như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta. Ở trong Từ Ninh Cung không tiện phát tác, bên ngoài đã sớm có Cẩm Y Vệ đứng chờ, hắn phất tay lên, hai người tiến đến bẻ quặt hai tay Trần Khánh Dư ra sau lưng, chờ hắn chỉ thị. Hắn cười dữ tợn, “Vị này chán sống, cứ đưa vào ngục đi. Treo tạm đó đã, lát nữa nhà ta sẽ tự mình đến thẩm vấn.”

Trần Khánh Dư sợ hãi nằm liệt, bị lôi đi trong cơn choáng váng. Vinh An Hoàng Hậu run run, định nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy, bị hắn cao giọng gọi lại: “Triệu lão nương nương xin dừng bước, sớm đã biết sẽ là kết cục này, hà tất phải tự chui đầu vào! Thần vốn nghĩ chuyện Tiểu Song đã đủ cho nương nương thấy quyết tâm của thần, không ngờ lại chẳng đả động được nương nương một chút nào. Việc hôm nay thực ra là một cơ hội tốt, vốn dĩ kiêng kị thân phận của nương nương, không có tội danh thì không thể tùy tiện xử lý, không tiện giải thích với Hoàng Thái Hậu, bây giờ nan đề này đã được giải quyết dễ dàng rồi.” Hắn quay lại ra lệnh cho Ngụy Thành, “Trừ khử sạch người của Giai Phượng Cung cho ta, không được giữ lại dù chỉ một tên. Từ hôm nay cắt đứt mọi cung ứng của Giai Phượng Cung, chờ ta thẩm vấn xong Trần Khánh Dư rồi định đoạt sau. Lão nương nương âm thầm tư thông với thái y, đừng nói đến thụy hào, ngay cả ngọc điệp cũng phải xóa tên! Ta khuyên nương nương, tồn tại chỉ tổ thêm mất mặt, thà rằng thắt một đoạn lĩnh đi cho sạch sẽ(*), nhà ta đỡ phải tốn nhiều tay chân!”

(*) Ý khuyên Triệu lão nương nương tự treo cổ chết đi. Lĩnh là tên một loại vải.

Vinh An Hoàng Hậu trừng to mắt nhìn hắn, “Tiêu Đạc, thủ đoạn của ngươi thật đủ tàn nhẫn!”

“Như nhau cả thôi.” Hắn cười lạnh một tiếng, quát đám tay chân. “Còn chờ gì nữa? Đưa nàng ta về Giai Phượng Cung, chia nhau canh gác ngoài cổng, từ hôm nay trở đi không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào, đi đi!”

Ngụy Thành vội vâng lệnh, chạy nhanh đi sai bảo. Hai thái giám tiến lên lôi người đi hệt như lôi phạm nhân, dùng dằng kéo về phía đường hẻm. Vinh An Hoàng Hậu gào quát chói tai, bị bọn họ nhét vải vào miệng, sau đó chỉ còn nghe tiếng ư ử không rõ.

Sự tình đều đã qua, chân Âm Lâu vẫn còn run lẩy bẩy. Nàng không nói nên lời, giống như từ nãy đến giờ đều chỉ là một giấc mơ, để bảo vệ được tính mạng Đồng Vân thì buộc phải gả cho Tiêu Đạc. Nàng nhắm mắt lại, quả thực hệt như một trò khôi hài, con đường sau này biết phải bước đi thế nào, nàng chẳng còn chút manh mối nào hết.

“Quay về thôi!” Nàng kéo Đồng Vân, “Trở về chuẩn bị, đưa em rời cung càng sớm càng tốt.”

Tiêu Đạc có lời muốn nói với nàng, lại ngại trước mặt quá nhiều người không tiện, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn nàng rời đi.

Hắn quay đi, phóng tầm mắt ra xa, bầu trời lốm đốm chấm xanh, dẫu đẹp mà lại thật cô đơn.

Chỉ trách phát hiện ra quá muộn, hồng hoa chỉ có thể phá thai chứ không thể tránh thai. Uyết Loan Cung không có ma ma, chỉ có hai cô nương non nớt chưa hiểu sự đời. Vừa rồi Y chính đã đưa mắt ra hiệu cho hắn, vậy có nghĩa là Đồng Vân thực sự có thai, mạch tượng còn lấp liếm được, nhưng nghiệm thân thì có chạy thế nào cũng không thoát. Hoàng Đế chỉ ngủ lại một đêm, hai nữ nhân lại đều thất thân, làm sao mà bỏ qua cho nổi? Nếu hắn không đứng ra, chắc chắn Đồng Vân chỉ còn đường chết. Con người đứng trước sinh tử, tình nghĩa gì đó đều chỉ là nói suông, nếu điều tra hết toàn bộ gốc rễ ra sẽ là họa lớn. Đông Xưởng có lợi hại mấy cũng chỉ là cơ quan trinh thám, ngấm ngầm giở trò trong tối còn được, nhưng ngoài sáng vẫn có điều cố kỵ. Ngũ Quân Đô đốc phủ của Đại Nghiệp đóng quân ở ngay trong Hoàng thành, trước khi hắn có thể hoàn toàn khống chế Cẩm Y Vệ, mọi điều vọng động đều dẫn đến cái chết.

Cho nên chỉ có thế gắng sức cứu vẫn, quan hệ giữa ba người trở nên xấu hổ, nhưng ít nhất sẽ không có chuyện gì bị ảnh hưởng. Khống chế Đồng Vân trong tay mới có thể làm hắn yên tâm, nếu tùy ý thả đi hoặc tìm gả cho một ai đó, sẽ giống như có một cây đao treo trên đỉnh đầu, không thể biết sẽ rơi xuống khi nào.

Tào Xuân Áng hầu hạ hắn về Tư Lễ Giám, nhẹ giọng hỏi: “Cha nuôi thực sự muốn cưới Đồng Vân cô nương sao?” Hỏi xong lại tự mình lẩm bẩm bất mãn, “Con còn đang ngóng trông mẹ nuôi, không ngờ cuối cùng lại là Đồng Vân cô nương.”

Tiêu Đạc không thèm để ý đến nó, chỉ hỏi: “Đạo sĩ cho Hoàng Thượng đã được đưa đến chưa?”

Tào Xuân Áng thưa, “Thái Tiêu chân nhân đã ở ngoài cửa cung, chỉ chờ cha nuôi có lệnh là sẽ tiến cung ngay lập tức.”

Đương kim Thánh Thượng lăn lộn chơi bời mỗi ngày, gần đây hay choáng đầu thể hư, thuốc Thái Y Viện kê cũng vô dụng, không ngờ uống xong một gói tro hương liền khỏe lại, lúc này đã bắt đầu ngộ đạo, không buồn quay đầu lại nữa.

Thực ra đối với hắn mà nói, Hoàng Đế quá thánh minh không phải là chuyện tốt. Hắn thu thập không ít chuyện lạ khắp nơi, tất cả đều là về Đạo giáo, nào là luyện đan trường sinh bất lão, nào là đắc đạo phi thăng, làm cho vị Hoàng Đế kém cỏi này bị hù đến sửng sốt. Trong lòng đã hướng đến, mọi thứ đều dễ làm. Hoàng Đế muốn có tiên nhân chỉ dẫn, hắn liền đi tìm kiếm hỏi thăm; Hoàng Đế muốn lò luyện đan, hắn liền tiêu một đống tiền để mua. Dù sao Hoàng Đế muốn toại nguyện, đều cứ theo lời hắn mà làm, quốc khố trống rỗng cũng thế, dân chúng lầm than cũng vậy, hoàn toàn không thèm suy tính gì hết.

Hắn đích thân đưa Thái Tiêu chân nhân đến Càn Thanh Cung. Hoàng Đế vừa trông thấy đạo sĩ ăn mặc bình quan, khăn choàng vai vàng rực, lập tức bị một thân đạo cốt này thuyết phục, xuống khỏi bảo tọa chào đón. Thái Tiêu chân nhân biết một chút trò vặt, nhìn quanh trái phải, ngắt lời bảo rằng Càn Thanh Cung có âm linh quấy phá, thế cho nên tinh thần của Hoàng Thượng không được sáng suốt. Thế rồi ông ta lấy kiếm gỗ đào chém trái chém phải, ném một lá bùa lên cao, rơi trúng vào chậu nước gần đó, toàn bộ nước trong cái chậu bạc đều biến thành màu đỏ, cái này gọi là giết quỷ thấy máu, giúp Hoàng Thượng rửa sạch nghiệp chướng.

Hai mắt Hoàng Đế sáng ngời, “Đúng là tiên thuật quá giỏi! Nếu chân nhân đồng ý ở lại, trẫm có thể phong làm Quốc sư.”

Tiêu Đạc thu tay áo cười nói: “Đạo gia có rất nhiều thủ đoạn, trừ tà phục ma, tiêu tai cầu an, đều có thể tùy theo ý người ta. Không dối gạt Hoàng Thượng, trước kia thần cũng không tin những thứ này, ngày đó bái phỏng chân nhân, trên đường đi gặp được một gia đình đang khóc lóc vây quanh bà vợ bị rơi xuống nước, người vợ đó đã ngưng thở, tứ chi cũng cứng đờ, không ngờ chân nhân niệm vài câu chú đã có thể gọi được hồn phách người đó về, thần vừa ngạc nhiên vừa chấn động. Bây giờ Hoàng Thượng muốn phong quốc sư, thần thấy cũng là danh xứng với thực.”

Thái Tiêu chân nhân khiêm tốn cười, “Chuyện nhỏ mà thôi, cũng không phải pháp thuật cao thâm gì, không dám khoe khoang trước mặt Hoàng Thượng và Đốc chủ.”

“Tốt, tốt lắm…” Hoàng Đế rất đỗi vui mừng, bắt tay tiên nhân, hỏi: “Trẫm là vua một nước, tuy một lòng hướng đạo, nhưng trên vai vẫn còn trách nhiệm giang sơn xã tắc. Nếu không xuất gia, liệu đạo hạnh có bị suy giảm hay không?”

Thái Tiêu chân nhân vuốt râu đáp: “Đạo sĩ xuất gia ở trong đạo quan sở dĩ khắc nghiệt, bởi vì tu hành một mình rất khó tu đạo thành công. Đạo sĩ tu tại gia thì không, tục vụ thế gian cuốn thân càng giúp coi trọng truyền thừa của Đạo giáo, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, đợi tới ngày thành công, đạo tự nhiên sẽ đến.”

Hoàng Đế vui mừng khôn xiết, “Như thế rất tốt, Quốc sư xóa tan băn khoăn của trẫm, vậy là có thể toàn tâm toàn lực cung phụng Lão Quân.” Rồi xoay người nói với Tiêu Đạc, “Truyền lệnh xuống, xây cung quan ở Tây Uyển, trẫm muốn đi theo Quốc sư tĩnh tâm tu huyền.”

Tiêu Đạc lạy dài thưa vâng, nhằm lúc Hoàng Đế say mê lục đạo, nhân cơ hội bẩm tấu: “Sáng nay thần sơ nghị, còn muốn xin chỉ thị của Hoàng Thượng, từ trước đến nay Cẩm Y Vệ muốn bắt người đều phải có ấn tín của Tư Lễ Giám, hiện giờ Chỉ huy sứ Quách Thông để cho đề kỵ ngang ngược, nha môn bên dưới thẩm vấn đều không thèm xin giá thiếp(*), chuyện lộng hành vô phép vô tắc này, còn mong Hoàng Thượng suy xét.”

(*) Giá thiếp: Một hình thức công văn triều đình thời Minh, khi muốn bắt người hoặc tử hình tội phạm cần đưa giá thiếp ra làm chứng.

Hoàng Đế làm sao mà còn thời giờ hỏi đến cái này, chỉ đáp qua loa: “Trẫm biết rồi, hết thảy đều giao cho Hán thần lo liệu, không cần hỏi trẫm.” Nói xong thì dẫn Chân nhân về hướng trai cung, đi giảng kinh luận đạo.

Hắn đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Quay đầu lại phân phó Diêm Tôn Lãng, “Lệnh Đông Xưởng đi bắt người, bảo Đại đương đầu cầm tín vật của nhà ta đi, nếu dám phản kháng, giết bất luận tội.” Tháo con bài ngà trên eo xuống ném qua, chắp tay sau lưng chậm rãi đi qua Long Tông Môn.

Tào Xuân Áng ở bên cạnh cong eo hầu hạ, hắn trông mắt mảnh trời xanh nơi hồng tường phía xa, lẩm bẩm nói: “Xuân Tử, ngươi nói liệu nàng có oán ta không?”

Tào Xuân Áng hồi phục tinh thần, biết người hắn nói chính là Đoan phi, liền đáp: “Nương nương thức thời, cũng biết thế cục hôm nay không còn đường lui. Huống chi cha nuôi cũng chỉ là ngụy trang nghênh Đồng Vân cô nương qua cửa, nương nương hiểu rõ trong lòng, sẽ không oán hận cha đâu.”

Hắn tháo chuỗi ngọc sáp ong xuống mờ mịt đếm, qua thật lâu mới nói: “Bảo trong phủ chuẩn bị nhanh lên, mau chóng đón Đồng Vân ra khỏi cung. Nàng ta ở trong cung đêm dài lắm mộng, nếu còn xảy ra biến cố gì nữa, thần tiên cũng không cứu nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.