Nực cười cái gọi là trời sinh phượng mệnh, Triệu Lăng cười khẩy, chỉ cảm thấy buổi hôn lễ rực rỡ này lọt vào tầm mắt, bị nhuốm đầy máu của huynh trưởng.
Mọi người đều nói, Tam công tử phủ Ấp Vương là một thiếu niên nhã nhặn phóng khoáng.
Hiện giờ, linh hồn của hắn đã vặn vẹo đến mức thay đổi hình dạng.
Cho nên, khi cô nương mười bốn tuổi, dùng đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn hắn, không giấu được niềm vui trên mặt, khờ dại kể ra nỗi khát khao và vui mừng được gả cho hắn, Triệu Lăng chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
Nàng vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng là một đứa trẻ của Hồ gia, làm sao có thể là hạng người bình phàm?
Khoảng khắc này nàng đang nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, dẫu là thật sự, tương lai đôi mắt này nhất định sẽ bị bịt kín bởi những điều dơ bẩn và xấu xí.
Hai nhà Hồ Từ đều là những con chó đội ơn Lương Vương.
Một ngày nào đó, Hồ Mẫn Dung trưởng thành, cũng sẽ vênh váo tự đắc đứng trước mặt hắn diễu võ dương oai.
Tiền triều không phải chưa từng có ví dụ như vậy.
Hoàng hậu Huệ Giả loạn chính, tính tình đố kỵ, phát điên tới mức dám chém giết cả Hoàng đế.
Triệu Lăng cười lạnh, hắn đã là con chó nhà tang, là một con rối, chỉ còn một cái mạng cùn, không liều chết phản kháng thì chờ đến khi nào.
Ngặt nỗi, dấn thân vào con đường ấy gian nan và khổ sở hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Khi lần đầu tiên thấy Tống Hữu Thục, hắn có chút kinh ngạc.
Nàng ta cười rạng rỡ, mặt mày có vài phần tương tự Kiều Tĩnh Nhàn, hình ảnh quen thuộc khiến hốc mắt hắn nóng lên.
Một mình chiến đấu hăng hái lâu lắm rồi, hắn quá cô đơn, quá tưởng niệm mọi thứ trong quá khứ.
Phủ Ấp Vương, huynh trưởng, hoa cỏ cây cối, thậm chí chim én làm tổ trên mái hiên, hắn đều vô cùng tưởng niệm.
Ở chung lâu rồi, hắn phát hiện Tống Hữu Thục thật ra chẳng hề giống Kiều Tĩnh Nhàn.
Tống Hữu Thục thích yên tĩnh, là thục nữ yểu điệu dịu dàng.
Trái tim cô đơn trở nên ấm áp vì sự gần gũi và ngưỡng mộ của nàng ta.
Khi con người bị cô lập và bất lực, họ sẽ luôn rất lạnh, sẽ vô thức muốn gần một thứ gì đó ấm áp.
Hôm Tô nội quan nhắc nhở hắn việc tặng quà cho lễ cập kê của Tiểu Hoàng hậu, hắn lạnh lùng lườm ông ta một cái.
Lão hoạn quan ở trong cung cả đời, nhìn mọi sự thông thấu.
Tô nội quan khuyên: “Thật ra Hoàng hậu không như bệ hạ nghĩ, nương nương tuy là nữ nhi của Hồ gia nhưng từ nhỏ đã có tấm lòng nhân hậu.”
“Khi Nhị công tử bị đám người Khánh Vương bắt được ở Lạc Dương, đúng vào lúc Khánh Vương và Lương Vương nổi lên tranh chấp. Bọn họ nhốt Nhị công tử mặc kệ sống chết, cả tòa hoàng cung không người nào dám quan tâm. Thế mà Tiểu Hoàng hậu mười tuổi, năm ấy thường theo mẫu thân vào cung học tập lễ nghi cung đình, phát hiện Nhị công tử bị cầm tù, mỗi ngày mang theo thức ăn lén đưa cho Nhị công tử.”
“Suốt thời gian Nhị công tử bị nhốt trong cung, chỉ có đoạn thời gian kia là trải qua những ngày tốt hơn một chút, được Tiểu Hoàng hậu thường xuyên tới nói chuyện cùng. Thật ra Tiểu Hoàng hậu là đứa trẻ lương thiện, chúng nô đều thấy rõ. Nương nương là người đáng thương, bệ hạ không thể làm chủ bản thân, nương nương cũng không thể làm chủ bản thân. Để thay Nhị công tử cảm tạ, sao bệ hạ không tặng nương nương một phần quà cho lễ cập kê?”
Triệu Lăng thừa nhận, trong một khoảng khắc chớp mắt kia, chính mình nảy sinh lòng cảm kích và thương hại nàng.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.
Nàng họ Hồ, cuộc đời này bọn họ vĩnh viễn sẽ không đứng chung một chỗ.
Nhưng hắn không ngờ rằng một ngày nào đó, người mà hắn cho là vô dụng lại bị hắn lợi dụng.
Hồ Mẫn Dung thật sự ngốc, mỗi một lần đều bị hắn quay vòng vòng.
Nàng mời gánh hát vào cung, sai người đi thành Lạc Dương mua điểm tâm ngon nhất, lại khẳng định tơ lụa ở tiệm vải tốt hơn trong cung nên ba ngày hai bữa tung tăng ra ngoài mua sắm.
Điều này chắc chắn mang lại sự tiện lợi cho Triệu Lăng.
Hắn vốn cho rằng, nàng là đứa ngốc vô tâm.
Cho đến ngày ấy, nội quan bên người nàng muốn kiểm tra gánh hát, bị nàng tùy ý gạt đi.
Khoảng khắc kia, nàng giống một tiểu hồ ly, lén liếc hắn một cái.
Triệu Lăng lòng mang cảnh giác, tim đập thình thịch.
Nhưng hắn lo lắng dư thừa, tiểu hồ ly giả ngu giả ngơ, không có ý định tiết lộ tin tức cho bất kỳ ai.
Hoàng hậu ngoại trừ ăn uống chơi bời thì chẳng làm gì cả, cũng không muốn làm gì cả.
Triệu Lăng nhớ tới lời nói của Tô nội quan, đột nhiên cảm thấy bản thân hình như có chút tàn nhẫn.
Hắn chưa bao giờ muốn mắc nợ bất cứ ai, kể cả con gái nhà họ Hồ.
Cho nên hắn đến Tiêu Phòng Điện.
Vốn chỉ định tùy tiện ngồi một chút, nhưng đôi mắt nàng quá sáng, sáng đến mức rực rỡ.
Thật nực cười, nàng thậm chí còn hỏi xin hắn một lọn tóc.
Lúc Tống Hữu Thục phát hiện mình có thai, nàng ta còn định giấu giếm, khi hoàn toàn giấu không được nữa mới thú nhận mọi chuyện.
Triệu Lăng thấy chán nản, loại cảm giác một mình chiến đấu hăng hái, cô đơn và bất lực, lại quay về rồi.
Không có chân tình, trên đời này chưa từng có chân tình.
Tống Hữu Thục không chịu nghe lời, làm hắn thất vọng rất nhiều, hắn từ bỏ nàng ta.
Trong lòng ngoại trừ thê lương, còn có sự thất bại thảm hại.
Trước giờ hắn luôn cô đơn, trước nay đều vậy.
Trong nỗi hoang vắng tột cùng, hắn chợt phát hiện một nơi để đến.
Hồ Mẫn Dung ở Tiêu Phòng, mỗi ngày chỉ biết cười hì hì, dường như vĩnh viễn vô ưu vô lự.
Triệu Lăng giống con cá sắp khát chết, bắt đầu tìm nguồn sống, tới gần nàng.
Sau đó, biến cố vẫn xảy ra.
Tống gia tiêu rồi.
Tống Hữu Thục đã chết.
Giọng điệu của Hồ Mẫn Dung khi chất vấn hắn làm trái tim hắn đập loạn nhịp, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Thế nhưng nàng lại vì Tống Hữu Thục, trở về làm ầm ĩ với Hồ gia, hoàn toàn trở mặt.
Hắn bắt đầu nguyện ý tin tưởng, nàng cũng là người đáng thương.
Một Hoàng hậu con rối bị hai đại gia tộc vứt bỏ, được hắn bế về từ phủ Lương Vương.
Bọn họ nên ở bên nhau, Hoàng đế và Hoàng hậu đều tứ cố vô thân, bị người ruồng bỏ, giống như con rối.
Khi hắn biết đã từ lâu Tiểu Dung nhi cũng bị trong nhà coi như quân cờ, mất đi sự trong trắng, Triệu Lăng nức nở như thú bị trúng bẫy.
Nỗi đau của hắn quá rõ ràng.
Nàng đã bị làm nhục ngay dưới mí mắt hắn.
Hắn vốn có thể bảo hộ nàng.
Hắn thề, về sau sẽ không bao giờ để nàng chịu tổn thương.
Hắn còn muốn báo thù, trù tính năm năm, rốt cuộc giết được Lương Vương.
Mọi thứ đang trở nên tốt hơn.
Tiểu Dung nhi sinh cho hắn một nữ nhi.
Tương lai bọn họ sẽ có nhi tử.
Hắn muốn tăng tốc, đặt nền móng vững chắc cho giang sơn của con trai mình.
Mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy, cho đến khi Từ Tuân đưa tới Kiều Tĩnh Nhàn.
Hắn không phải thằng ngốc, chỉ hơi điều tra một chút là biết ngay Kiều Tĩnh Nhàn đã là người của Từ Tuân.
Ngoài sự thất vọng, còn có phẫn nộ.
Thời niên thiếu, quả thật hắn đã từng thích Kiều Tĩnh Nhàn, có ấn tượng tốt với nàng ta.
Nhưng người Kiều Tĩnh Nhàn thích chính là Nhị ca.
Hai người họ tình đầu ý hợp, phần tâm tư của hắn dần dần buông xuống.
Sau khi Nhị ca chết, hắn còn chưa đến mười sáu tuổi, ở độ tuổi mờ mịt vô thố.
Kiều Tĩnh Nhàn nói muốn đi theo hắn, hắn chối từ không được, bèn đồng ý.
Dù sao cũng là góa phụ của Nhị ca, hắn vốn nghĩ rằng coi nàng ta như tỷ tỷ, giữ lại bên người vậy thôi.
Ai ngờ được hai nhà Hồ Từ lại tàn nhẫn như vậy.
Những cuộc tái ngộ trên thế gian, thường thường đồng nghĩa với cảnh còn người mất.
Triệu Lăng không còn là Hoàng đế thiếu niên lúc trước, hắn đã trưởng thành mạnh mẽ hơn, như mầm cây xuyên qua lòng đất, vươn lên và cắm rễ.
Đến thời điểm này, những nhân tố nguy hiểm tiềm ẩn đã trở thành những chi tiết vụn vặt trong đời sống của hắn.
Là những thứ có thể vứt bỏ.
Bao gồm cả Kiều Tĩnh Nhàn?
Bao gồm!
Đi đến một bước này quá khó khăn, không thể lãng phí toàn bộ nỗ lực trước đó.
Kiều Tĩnh Nhàn thoạt nhìn vô hại, nhưng hắn là Hoàng đế, sao có thể không hiểu, gương mặt càng mỹ lệ thì càng ẩn chứa nhiều rắn độc dưới lớp mặt nạ.
Hắn thậm chí suy nghĩ, Nhị ca đã chết, A Nhàn cũng thay đổi, chi bằng phái nàng ta đi theo Nhị ca.
Nhưng hắn lại không nỡ, A Nhàn đã nói, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương hắn.
Hắn liên tục thử nàng ta, nói chuyện với nàng ta, cố gắng phát hiện sự thù hận và tức giận trong giọng nói của nàng ta.
Miễn là có bất cứ manh mối gì toát ra, hắn đều phải chém giết không chút lưu tình.
Nhưng Kiều Tĩnh Nhàn không có.
Hắn vẫn không yên tâm, bởi vì trong lòng đã nhận định nàng ta là người của Từ Tuân, sẽ mưu đồ gây rối.
Hắn liên tục quyết định có nên giết nàng ta hay không.
Bối rối, thương hại, áy náy, xen lẫn nỗi đau khôn tả, khi tay hắn vươn ra đặt trên cần cổ Kiều Tĩnh Nhàn, thật vất vả để hạ quyết định ngoan tuyệt, nhưng lại bị Hồ Mẫn Dung đánh thức.
Hắn cảm tạ nàng, sau đó cảm thấy nàng có vẻ thông minh nhưng thực chất lại rất ngốc nghếch.
Hắn đã sớm nói rồi, người Kiều Tĩnh Nhàn thích chính là Nhị ca, tuy hiện giờ nàng ta cũng lộ ra ý muốn ủy thân cho hắn.
Trong Cần Chính Điện, chén canh trong tay nàng ta không cẩn thận đổ trên y phục hắn. Lúc hắn thay quần áo, Kiều Tĩnh Nhàn đột nhiên thổ lộ tâm sự.
Triệu Lăng cự tuyệt, nữ tử mà Nhị ca thích, hắn vĩnh viễn sẽ không đụng vào.
Hắn đã bỏ lỡ cơ hội giết Kiều Tĩnh Nhàn, sau đó nàng ta chết trong tay Tiểu Dung nhi.
Chết ở trong tay nàng cũng không thành vấn đề, từ khi ngồi trên vị trí này, tim hắn đã bắt đầu chai cứng.
Hắn nghiễm nhiên trở thành đế vương đủ tư cách, đang nỗ lực bảo vệ hoàng quyền và giang sơn của mình.
Bất kỳ ai có thể uy hiếp đến hay muốn phá hủy những gì hắn cực khổ, nhẫn nhục chịu đựng để đổi lấy, mặc kệ đã từng là cố nhân như Kiều Tĩnh Nhàn, cũng phải giết.
Nàng ta đã chết cũng chẳng sao, nhưng trong buổi cung yến, bọn chúng ép buộc hắn giao ra Hoàng hậu.
Giao Tiểu Dung nhi vào tay lão Hô Diên Kỳ thối tha kia?
Biết rõ là cái cớ, hắn vẫn rất phẫn nộ.
Phẫn nộ đến mức không ai bì nổi.
Hai nhà Hồ Từ, nhà mẹ đẻ chí thân của Dung nhi, lại vứt bỏ nàng một lần nữa.
Mùi vị bị vứt bỏ kiểu đó, hết lần này đến lần khác, hắn đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Sau khi cung yến kết thúc, Triệu Lăng yếu ớt ngồi bệt dưới đất, cạn hết toàn bộ sức lực.
Mặt trời đã xuống núi, đêm nay, ngay cả ánh trăng và các vì sao cũng chưa từng xuất hiện.
Nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc đều là công dã tràng.
Hắn đã đưa nàng đi ngắm bầu trời đầy sao, đâu thể nào nỡ để nàng giống như hắn, bất lực và bơ vơ dưới màn đêm.
Bất cứ ai cũng có thể vứt bỏ nàng.
Bất cứ ai cũng có thể không cần nàng.
Hắn không thể.
Phu thê đồng lòng, tìm tới Hồng Mông, câu này không sai.
Hắn và nàng, đã sớm thành cùng một cá thể, vứt bỏ nàng chính là vứt bỏ chính mình.
Hai người họ còn có đứa bé, chuyện đã đến nước này, hắn phải mưu tính tìm một lối thoát cho Hà Thanh.
Hắn phải gạt nàng, làm nàng hận hắn, vậy thì sau này nàng mới có khả năng dẫn bé con rời đi mà không do dự.
Triệu Lăng bật cười.
Dung nhi, chúng ta không thể tiến xa hơn, ta là vị Hoàng đế bất tài, là một quân vương mất nước.
Nhưng ít ra, ta có thể làm một trượng phu đỉnh thiên lập địa, làm một phụ thân đỉnh thiên lập địa.
Đây có lẽ là điều cuối cùng ta có thể làm cho hai mẹ con nàng.
Quân Hán công chiếm Lạc Dương, tất cả đều kết thúc.
Hắn ngồi trong Thái Cực Điện, phóng mắt nhìn mái hiên và bầu trời xa xa, mặt trời hoàng hôn đỏ như máu, không khí tràn ngập mùi máu tươi và lửa cháy.
Hắn không thể ngờ được, Hồ Mẫn Dung vốn đã rời đi lại xuất hiện ở cửa điện.
Trong nháy mắt, Triệu Lăng cảm giác máu vọt lên cổ họng, trái tim giống như bị bóp nát.
Thật vất vả nuốt xuống vị ngọt tanh trong cổ họng, hắn đỏ mắt giận dữ rống lên: “Hồ Mẫn Dung, sao ngươi còn ở đây?”
“Bệ hạ ở chỗ này, thần thiếp đương nhiên nên ở chỗ này.”
“Mọi người đều chạy hết, vì sao ngươi không đi?”
“Ngài là Hoàng đế, thiếp là Hoàng Hậu, nên đi cùng nhau.”
Phu thê đồng lòng, tìm tới Hồng Mông, lời nói lúc mười bốn tuổi, Hồ Mẫn Dung nói được làm được.
Dung nhi bình tĩnh nhìn hắn, nhìn đến mức trong lòng hắn quặn đau, ngũ tạng lục phủ sắp bị xé rách.
Đồ ngốc, đồ ngốc...
Hắn cười thật lâu, cười đến khi nước mắt ứa ra.
Sau đó, hắn bảo nàng đi trang điểm.
Cô nàng ngốc quật cường, đuổi cũng không đi, hắn cần mưu tính một lần nữa vì nàng.
Tiểu Dung nhi ngu ngốc, Đại Ngụy đâu cần nàng hy sinh cho tổ quốc.
Thật không đáng giá.
Nàng nên sống lâu trăm tuổi, an hưởng phúc thọ.
Nàng nên có con cháu đầy nhà, sống hạnh phúc tốt đẹp.
Hắn cắt một lọn tóc của mình, gộp với ngọc tỷ đặt trong chiếc hộp, giấu sau tấm biển.
Phu thê đồng lòng, tìm tới Hồng Mông, lời nói lúc mười bốn tuổi, Hồ Mẫn Dung nói được làm được.
Vậy thì lọn tóc này, đó là Triệu Lăng mười bảy tuổi, trao cho Hồ Mẫn Dung mười bốn tuổi, là câu trả lời tốt nhất.
Phu thê thiếu niên, chẳng thể chờ đến khi đầu bạc.
Hắn nói những lời cực kỳ tàn nhẫn, nhìn nàng sắp phát điên, suy sụp và tuyệt vọng, trong lòng càng khủng hoảng sâu hơn so với nàng.
Cho đến khi nàng nhặt lấy đoản kiếm kia, đâm vào lồ ng ngực hắn.
Thật tốt, không còn khủng hoảng, tim cũng không đau.
Thật tốt, nàng còn vòng tay ôm hắn.
Dung nhi, nhất định phải, sống cho thật tốt.
“Bệ hạ, thần thiếp tiễn ngài một đoạn đường, kiếp sau đừng sinh ra trong gia đình đế vương.”
“Được.”
Kiếp sau, ta nguyện làm một cơn gió mát, phất qua bên tai nàng, nói với nàng khi Triệu Lăng còn niên thiếu, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tim đã loạn nhịp.
Kiếp sau, ta sẽ làm tia nắng ấm áp, chiếu vào thân thể nàng, nói với nàng Cảnh Văn Đế Triệu Lăng, từng tin tưởng tràn đầy, hứa cho nàng non sông gấm vóc.
Kiếp sau, ta còn có thể làm những vì sao đầy trời, chiếu vào đôi mắt nàng, mỗi một ngôi sao đều nói với nàng — — A Tấn, từng là phu quân của Tiểu Dung nhi...