Ninh công công ôm cây phất trần, lo lắng đi qua đi lại. Bình minh đang lên, Đế Đô với những tòa kiến trúc hùng vĩ tượng trưng cho một vương triều hưng thịnh. Ở hoa viên, những hàng cây im lặng khoác tấm áo sương mù, dọc lối đi có những pho tượng kỳ lân trang nghiêm canh gác... Mọi vật còn lười biếng chuyển mình. Ở sâu nhất và nghiêm ngặt nhất trong hoàng thành chính là Dụ Kiến cung của bệ hạ. Lúc này Ninh công công đang đứng trước cánh cửa thép vàng, cố áp tai vào cũng chẳng nghe ngóng được gì. Hắn rất lo lắng cho hoàng thượng, gã đạo sĩ gì đó là kẻ không đáng tin, bệ hạ không nên đuổi hết ám vệ bên người. Lỡ như Thủy Tức Chân Nhân là gian tế không phải sẽ có cơ hội ám sát hoàng đế sao?
Thời gian đã trôi qua một đêm dài, đêm này tựa như ba thu đối với Tiểu Ninh Tử và các thuộc hạ, Ca Dương lại cảm giác hắn vừa mơ giấc mộng hai kiếp. Trong căn phòng tuyệt đối yên tĩnh, sáp hương cháy thành vòng xoắn ốc, tỏa ra mùi gỗ đàn thoang thoảng. Thủy Tức Chân Nhân khẽ trút ngược đồng hồ, cát vàng óng rì rì chảy thành tia mỏng, bắt đầu tích tụ một núi nho nhỏ khác bên trong hộp thủy tinh. Đây là lần cuối cùng, xem ra khách hàng của ông sắp tỉnh lại rồi.
Nằm trên giường rồng là Chu Lạc Ca Dương. Rất nhiều năm rồi, Khương La không có một vị vua trẻ tuổi như vậy. Trên gương mặt sáng sủa là một vẻ tĩnh lặng không bình an. Chóp mũi cao cao có tầng mồ hôi mỏng, mi mắt khẽ động, đôi mày kiếm thi thoảng duỗi rồi co, chất chứa bao nhiêu tâm trạng nói chẳng thành lời...
Lão đạo sĩ đừng chờ bên giường, trong lòng cảm khái một phen. Ngày hôm qua, khi nghe Ca Dương kiên định đồng ý, ông đã ngạc nhiên rất lâu. Muốn nhìn thấy kiếp trước phải trả giá bằng tuổi thọ kiếp này, ai biết được mình sẽ sống bao nhiêu năm nữa, nếu không khéo chỉ còn lại một ngày, vậy có đáng giá không? Chu Lạc Ca Dương là một hoàng đế, có bao nhiêu hoàng đế không biết trân trọng bản thân như hắn? Xưa nay không ít người vì muốn tìm thuốc trường sinh mà hao tâm tổn trí, hóa thành hôn quân. Càng ở ngôi cao thì người ta càng luyến tiếc cuộc sống, càng tham vọng và mong ước bất tận.
Thủy Tức Chân Nhân cúi đầu quan sát sắc mặt của Ca Dương, có nỗi thống khổ và thê lương trong ấy. Ông ước gì mình có thể nhìn xuyên cảnh mộng, để thỏa lòng hiếu kỳ về câu chuyện tiền kiếp khiến hắn luôn cố chấp. Cả đêm qua Thủy Tức Chân Nhân bấm tay tính đi tính lại, vẫn không nhìn rõ tướng số của hắn, phía sau là một rừng sương mù ngăn trở dò tìm. Ông từng hài hước nghĩ, không lẽ vị này là một kiếp khác của thần tiên? Nhớ tới đồ đệ duy nhất của mình, Thủy Tức Chân Nhân không khỏi thở dài, chẳng qua chỉ kém ba bốn tuổi nhưng lại khác biệt mấy nghìn dặm, ông thực sự không còn nhiều niềm tin về một ngày Đại Thế rạng danh thiên hạ!
Người trên giường đột nhiên thốt ra tiếng rên khẽ, cát đã chảy được một nửa, giấc mơ này cũng đến hồi kết rồi. Không cần nghĩ cũng biết đó là cái kết không trọn vẹn. Ngón tay hắn vô thức siết chặt, chân mày nhíu thành một hàng, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Thủy Tức Chân Nhân lặng thinh nhìn một dòng lệ chậm rãi ngưng động nơi khóe mắt, sau đó từ từ lăn xuống, nóng bỏng và sáng rực. Gần như không kịp suy nghĩ, ông rút khăn tay thấm lấy giọt nước, sau đó cuộn tròn lại cất vào trong người. Ca Dương không vì sự đụng chạm này mà tỉnh lại, hắn vẫn lẩn quẩn chưa thể thoát khỏi nổi đau của chính mình.
Thủy Tức Chân Nhân thở phào một hơi, ông sẽ không áy náy vì hành động vừa rồi tuy rằng bản thân đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Trong môn phái ở Côn Luân có nhiều quy tắc, một trong số đó là “tôn trọng và bảo mật”, nghĩa là không tò mò chuyện cá nhân cũng như tiết lộ chúng với người khác, thông tin khách hàng phải được giữ kín. Riêng đối với hoàng đế Khương La này, Thủy Tức Chân Nhân buộc phải làm chút chuyện trái lương tâm, âu cũng là bất đắc dĩ. Ca Dương nhìn thấy tiền kiếp, tuổi thọ của hắn mất đi bao nhiêu không rõ nhưng đạo hạnh của ông thì hụt hẳn một nửa, thiệt hại nặng nề, cứ xem như lấy chút phí tổn vậy!
Mắt thấy những hạt cát cuối cùng rồi cũng rơi xuống, Thủy Tức Chân Nhân nâng tay rút hết kim châm trên người Ca Dương, từng động tác tỉ mỉ và cẩn trọng. Từng chiếc kim rút ra, Ca Dương cũng chậm rãi rời khỏi cảnh mộng, mắt im lặng nâng lên, tựa như vô hồn nhìn thẳng đỉnh màn. Phản ứng này rất bình thường, Thủy Tức Chân Nhân hơi khom người, gọi một tiếng:
- Hoàng thượng đã tỉnh, ngài nên ngồi dậy ngậm đường phèn và đi lại một chút, nếu không sẽ bị đau đầu...
Ca Dương không đáp, cả người cứng ngắt và lạnh lẽo, hắn cố gắng thở sâu một cái, rồi lại cố hết sức nâng cánh tay gác lên ngang mắt, đầu có đau hay không chẳng rõ nhưng lòng đã rách bươm cả rồi!
- Ông... Trước hết... Để trẫm yên tĩnh đã... Nói với những người ở ngoài, không có lệnh không được vào!
Thủy Tức Chân Nhân nhìn nhìn bộ dạng thê thảm của Ca Dương, thở dài lui ra. Bây giờ là hừng sáng, một đêm này nhất định khó khăn đối với Thái Minh đế, kẻ ngồi bên canh giữ như ông còn thấy vất vả nữa là...
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Ca Dương sau một đêm này, chỉ thấy hoàng thượng có nhiều thay đổi, giống như già đi chục tuổi, cũng giống như trải hết tai ương bất hạnh trên đời. Chính hắn cũng khó xác định mình rốt cuộc là ai, là Hạ Hầu Vĩnh Khang ngày trước hay Chu Lạc Ca Dương bây giờ? Là kẻ từng điên dại vì tình hay là người sau một lần sinh tử vẫn không buông không bỏ?
Gần đây Ca Dương ít đến U Trì, hắn nảy sinh tâm lý trốn tránh cái hồ sen có quá nhiều ân oán tình thù kiếp trước. Ở đầm sen ấy, nàng từng đàn hát khúc ca tuyệt vọng, từng đem nước mắt tưới ướt cánh hoa, từng buông tha mạng sống bên dưới lớp bùn và nước đục. Cũng ở đó, hắn vô tâm đứng xa mà nhìn, biết nàng đau cũng không thể dỗ dành, biết nàng hiểu lầm cũng không thể giải thích. Họ từng nắm tay nhau đi dạo quanh bờ, thời khắc vui vẻ nhất cũng nói nói cười cười. Tất cả, dĩ vãng và thăng trầm năm ấy... Tựa một giấc Nam Kha.
Mỗi khi nhắm mắt, Ca Dương lại nghe thấy âm thanh huyên háo và khung cảnh buổi sáng bình minh đó. Hắn thức dậy sớm, than thở trở người muốn ôm nàng vào lòng, khóe miệng không nhịn được bật cười, nhớ tới sự kích tình đêm qua. Nàng xinh đẹp như một loài thủy mộc, hoang dã và nhiệt thành, nhiều năm rồi hắn mới rõ ràng cảm nhận được tình yêu của nàng, cho dù trải qua bao sóng gió vẫn tinh khôi như cũ. Phù Dung của hắn, hoa sen nhỏ của hắn, góc mềm mại trong trái tim vốn lạnh...
Giường bên cạnh trống rỗng, hắn giật mình mở mắt, nếu không phải đệm giường nhàu nhĩ và đám lông ngỗng bay dềnh dàng thì hắn đã nghĩ đêm qua chỉ là hoang tưởng. Vĩnh Khang cúi đầu nhìn cơ thể không một manh áo, lại nhìn song gỗ treo rèm gãy đổ làm đôi, lắc đầu buồn cười. Qủa nhiên chỉ có A Dung mới khiến hắn mất hết phong phạm của bậc đế vương như vậy.
Tươi tỉnh ngời ngời từ trên giường bước xuống, hắn khẽ khàng đi dạo chung quanh, có lẽ A Dung lại trốn nơi nào đó, hắn muốn tóm lấy cô bé con nghịch ngợm, đặt nàng lên giường làm tiếp chuyện tối qua. Trong ngăn kéo có một thanh đoản đao rất đẹp, cán đúc bằng thép, khắc một chữ “Quân” tinh tế. Nụ cười trên mặt Vĩnh Khang nhạt dần rồi tắt hẳn, cây dao này là vật tùy thân của Lăng Quân, lẽ ra nó nên được phi tang theo cái chết của hắn. Làm sao con dao này lại ở trong tay A Dung? Nàng đã biết những gì? Ngón tay hắn run nhẹ sờ vào cán dao, có rất nhiều suy đoán tệ hại lướt qua trong đầu. Vĩnh Khang lập tức quơ lấy áo choàng, cẩu thả khoác lên người rồi đạp cửa phòng chạy ra. Lưu Hải giật mình chạy tới nghênh đón, hắn chưa kịp mở miệng đã bị hoàng thượng nắm cổ áo gằn giọng hỏi:
- Dung phi ở đâu?
Lưu Hải ngơ ngác, mới sáng sớm bệ hạ lại hỏi Dung phi, không phải nương nương ngủ ở trong phòng từ tối qua sao? Lưu Hải trợn mắt nhìn về phía cửa, Vĩnh Khang liền hiểu A Dung đã lẻn đi mà không ai biết. Hắn đẩy Lưu công công ngã giúi, quay qua gầm lên với thị vệ:
- Lục soát cả hoàng cung cho trẫm, lập tức đem Dung phi trở về!
Vĩnh Khang nổi cơn thịnh nộ thì không ai khuyên ngăn được, hoàng cung một khắc sau đã náo loạn. Hắn hùng hổ quay trở về phòng, xốc tung đồ đạc lên. Những chiếc trâm trên bàn không thiếu cây nào, ngân lượng quần áo đều đủ cả, hắn biết nàng không thể một mình trốn khỏi kinh thành nhưng chỉ cần không nhìn thấy nàng thì cơn bất an không bao giờ biến mất. A Dung từng nói, Lăng Quân là người thân của nàng, nàng xem hắn như anh trai, nếu có một ngày Lăng Quân gặp chuyện, dù có hy sinh mạng sống cũng sẽ cứu giúp hắn. Hạ Hầu Vĩnh Khang tự thấy trên đời này không ai có thể mạnh hơn mình, không ai có thể đánh bại mình nhưng đối với Lăng Quân cứ luôn cảm giác thù địch và ganh ghét. A Dung dễ dàng dành phần tình cảm sâu sắc cho gã kia, họ là thanh mai trúc mã, suýt tí nữa thì nên nghĩa phu thê. Còn hắn là kẻ thứ ba đáng ghét chen chân vào mối duyên tốt đẹp, bất chấp ý trời cướp đoạt nàng đi. Kẻ tự mãn cao ngạo như Thiên Vĩnh đế có một kình địch, hắn luôn thấy mình thua kém so với Lăng Quân, hắn sợ tình cảm của Lăng Quân khiến nàng cảm động. Bởi lẽ ngay từ đầu Hạ Hầu Vĩnh Khang đã dùng thủ đoạn không quang minh chính đại, tâm kế sâu xa làm nhiễm bẩn tình yêu vốn đơn thuần. Càng không dám nhìn thẳng sự thật là vấn đề thân phận, nếu nàng biết giữa họ mang gông xiềng huyết thống thì hắn sẽ mất A Dung vĩnh viễn. Cảm giác sợ hãi luôn bủa vây xung quanh, đôi khi khiến hắn bị áp lực đến phát rồ, lại kích động làm nên điều sai trái...
Hạ Hầu Vĩnh Khang rất hối hận, A Dung sẽ thù hắn suốt đời...
- Lưu Hải... Trẫm lại làm sai rồi, trẫm không nên giết Lăng Quân...
Lưu công công im lặng khom lưng, muốn an ủi mà không biết nói gì. Sau khi Dung phi tự ý bỏ cái thai, hoàng thượng bị đả kích sâu sắc, như con thú trọng thương gào rú, không biết phải trút giận vào đâu. Hắn đập vỡ mọi thứ trong thư phòng, mắt đỏ lừ nhìn lên thanh bảo kiếm treo ở giá. Thiên Vĩnh đế trong một đêm mưa gió xách kiếm chạy đến đại lao, Lưu Hải quỳ xuống ôm chân hắn van xin nhưng kẻ điên cuồng thì đâu quan tâm đ*o lý nữa. Lăng Quân chết trong lao đêm đó, được bí mật an táng, ngay cả tù nhân khác và viên quản ngục cũng bị xử lý nốt, Lưu Hải làm việc sạch sẽ gọn gàng, nghĩ rằng bí mật này sẽ theo hắn xuống mồ.
Nhưng mà... Bằng cách nào đó và đã có ai đó đưa vật tùy thân của Lăng Quan tới đây. Không đoán cũng biết sự thật bại lộ. Lưu Hải cắn răng run run quỳ xuống, hắn không dám nghĩ Dung phi sẽ phản ứng ra sao. Từ rất lâu rồi lão Lưu đã nhận ra, chủ tử có thể không ăn không ngủ nhưng Dung phi của ngài thì một sợi tóc cũng trân quý hơn vàng.
Vẫn tưởng nàng oán hận mà trốn đi đâu đó, vẫn nghĩ phải làm sao để xin lỗi dỗ dành, ai dè thuộc hạ chạy vào báo hung tin, Hạ Hầu Vĩnh Khang tưởng như bầu trời đang sụp xuống. Buổi bình minh ấy mây xanh thật đẹp, đầm sen xen lẫn hai sắc lục hồng. Hắn mất hồn lao đầu chạy ra rìa nước, bị đám người phía sau van xin kéo lại. Chiếc xuồng neo ở giữa đầm, vốn là con thuyền độc mộc hắn sai người đóng, để nàng buồn chán thì chèo hái hoa sen. Thuyền không có chủ, đơn độc giữa hồ lớn, chỉ thấy một tấm áo rực hồng y hệt màu phù dung. Màu hồng không phải của hoa mà là của nàng...
Hạ Hầu Vĩnh Khang gào lên, không cho phép đám thị vệ tới gần con thuyền gỗ. Hắn đá mạnh đám người níu giữ phía sau, nhảy vào trong nước bơi ra ngoài ấy. Thân thể nàng lềnh bềnh trôi, bộ váy lụa xòe ra như một đóa mẫu đơn nở rộ. Hắn dễ dàng tóm được và nàng cũng ngoan ngoãn để hắn ôm lên, không kháng cự giãy giụa tí nào. Hạ Hầu Vĩnh Khang đem Sở Phù Dung lôi lên thuyền, xa xa là xuồng của ngự lâm quân không dám đến gần. Hắn ôm nàng trong lòng, cả hai đều ướt sũng. Ướt của hắn là ướt hổn hển và gấp gáp, còn ướt của nàng là ướt lạnh băng và vô hồn. Đem tóc tai tán loạn vuốt sang hai bên, chỉ thấy dung nhan quen thuộc đã trắng sáp, thứ màu trắng gần như đất sét, lạnh lùng không độ ấm. Hạ Hầu Vĩnh Khang chẳng dám kiểm tra hơi thở nàng, hắn chỉ cố cười, giọng dịu xuống nỉ non.
- A Dung, A Dung... Làm sao mà nghịch ngợm như vậy, không phải nàng chèo thuyền rất giỏi sao? Mở mắt ra nhìn trẫm này, trẫm sẽ không trách phạt nàng, chậu hoa trong phòng vẫn còn tươi lắm, không cần hái thêm đâu... A Dung... Dung nhi... Nàng đừng hù dọa ta, ta thực sự thua rồi, ta thề không bao giờ ngang ngược thô bạo với nàng nữa, nàng nói gì ta nghe nấy, nàng chỉ đông trẫm cũng không dám đi tây. Phù Dung, Phù Dung... Ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, ta sẽ phế bỏ hậu cung, ta chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng... Làm ơn, mở mắt ra đi... Chúng ta về nhà được không?
Chưa từng thấy A Dung dễ thương như vậy, nàng nằm trong lòng hắn, ngoan ngoãn nép vào, cả người mềm mại để hắn ôm. Trong một giấc mơ xa xôi Hạ Hầu Vĩnh Khang từng nhìn thấy cảnh này, họ ngồi trong chiếc thuyền gỗ nhỏ, thưởng hoa ngắm mặt trăng lên. Xung quanh là sóng nước lăn tăn, bóng hoa soi gương chải tóc, mùi sen thơm ngát tẩm ướt tóc nàng, vươn trên tóc chàng, họ đắm mình trong thế giới riêng tư, ngọt ngào và chân ái...
Bây giờ giấc mơ ấy thành hiện thực, chỉ khác một chút là Phù Dung chẳng nói cười, nàng ngủ gật rồi, trong giấc mơ liệu có nghe thấy lời hắn đang thủ thỉ?
- Phù Dung, đã bao giờ trẫm nói với em chưa? Em ở chỗ nào lòng ta nơi đó, ta còn thương em hơn sinh mệnh của mình...