Phù Dung Trì

Quyển 12 - Chương 4: U Trì mộng



Tư Tư thấy mình đứng trước một đầm sen rộng, trời tối đen như mực, từng đàn đom đóm rập rờn lúc thì vụt bay lên, lúc lại sà xuống nước. Hoa sen nở xen lẫn màu lá xanh, từ nhụy sen thoát ra ánh sáng li ti nhưng không phải đom đóm, chúng giống những hạt lân tinh lờn vờn trong gió. Tư Tư ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa ảo vừa thật, con bé không nhớ nổi mình từng thấy ao sen này ở đâu...

Một khúc đàn vang lên, thì ra giữa hồ có chiếc thuyền độc mộc, thiếu nữ mặc váy hồng đang ngồi ở đó. Vì nàng quay lưng nên Tư Tư không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một mái tóc đen dài, đuôi tóc như lụa chạm vào mặt nước, khua ra những vòng sóng nhỏ. Bài hát rất buồn, giai điệu du dương mà não nề, ca từ mơ hồ không nghe rõ, tiếng đàn khi xa khi gần tựa như sương đêm thấm vào kẽ lá. Tư Tư ngơ ngác đứng đó, cảm thấy điệu nhạc này rất quen tai, nàng đã nghe thấy ở đâu ấy nhỉ?

Thời gian lắng đọng trong khoảnh khắc ấy, mãi đến khi tiếng đàn ngưng bặt và thiếu nữ từ từ đứng dậy. Nàng ta nhấc váy, bước ra khỏi thuyền, đạp lên mặt nước như đi trên mây, mỗi gót chân gõ ra một đài hồng liên, hoa xòe đủ cánh rồi chóng tàn...

- Cô là... Thần tiên sao?

Tư Tư ngu ngơ hỏi, cô bé chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, là nét đẹp thoát tục ảo diệu không thể nhìn thấy nơi người trần. “Tiên nữ” đứng trong nước, ngay trước mặt Tư Tư, nàng cúi đầu nhìn cô bé mỉm cười:

- Tôi không phải thần tiên, tôi chỉ là người canh giữ đầm sen này và tôi cũng chính là em.

- Hả?

Cô tiên nói gì vậy nhỉ? Tư Tư ngửa đầu nhìn, cảm giác tiên nữ rất cao, trên người cô ấy thoát ra hương vị quen thuộc, có mùi cỏ nội đầu hè. Tiên nữ thấy cô bé không hiểu bèn mỉm cười, bàn tay nàng trong suốt giơ ra:

- Đến đây, tôi đưa em đi!

- Đi... Đi đâu ạ?

Tư Tư là đứa bé ngoan, anh họ từng dặn không được nắm tay người lạ, đi theo người lạ, cho dù là cô tiên xinh đẹp cũng không được. Tiên nữ không vì sự e dè của bé mà mất vui, nàng nghiêng đầu cười, sóng tóc bồng bềnh cứ như bơi trong nước, ngay cả áo váy cũng ướt đẫm.

- Đừng sợ, chúng ta chỉ quay về nhìn chuyện cũ một chút thôi, là những chuyện mà em đã quên...

- Chuyện đã quên?

Tư Tư thầm thì tự hỏi, mình đã quên chuyện gì nhỉ? À phải rồi, trước khi hồi kinh bé mượn đồ chơi của Nhất Nhất nhưng quên trả, ăn vụn bánh chả nhưng quên phi tang vỏ bánh, giờ này chắc người hầu trong phủ đã phát hiện rất nhiều bao kẹo, lá chuối khô và hộp mứt rỗng ở dưới gầm giường rồi! Chết thật! Tư Tư còn đang lo lắng đống “vật chứng” ở nhà thì tiên nữ đã thình lình kéo tay nàng. Tư Tư thấy mình ngã sấp, rơi xuống nước, mặt hồ sôi lên òng ọc... Bé lầm to rồi, hóa ra chị gái xinh đẹp không phải tiên nữ mà là “yêu nước”, con ma sống dưới nước trong truyền thuyết, chuyên canh lúc người ta ngủ mê mà dìm họ chết chìm!!! Trước khi bị nước tràn vào mũi Tư Tư chỉ kịp suy nghĩ, nếu mình không may chết đuối vậy thì rất nhiều kẹo vừng chôn ở gốc cây sẽ bị Nha Nha bới lên ăn hết!

Khi Tư Tư giật mình tỉnh dậy, nàng thấy mình đứng giữa căn phòng xa lạ. Trời đang tối đen, trăng lưỡi liềm như chiếc lá tre vắt vẻo trên mây. Đèn dầu trên bàn đã tắt, tuy rất tối nhưng vẫn mờ mờ thấy được có một chiếc giường và tủ gỗ cao. Trên giường hình như có người nằm, rèm the rủ xuống, dưới đất còn có tấm bình phong chữ Phật đang thêu dở... Dễ dàng nhận ra chủ nhân căn phòng này rất thích hoa sen. Màn giường có họa tiết hoa sen, đôi hài nhung thêu hoa sen tịnh đế, ngay cả khung gương bằng gỗ cũng chạm trổ hồng liên và oanh yến. Tư Tư chợt nghĩ, chắc cô gái này tên là “Phù Dung”. Haha, không phải chứ?

Cửa sổ trong phòng đột nhiện mở ra, một bóng trắng như cơn gió nhảy vào. Nửa đêm nửa hôm, có người mặc đồ trắng bay qua bay lại, đáp án chỉ có thể là... Tư Tư sợ hết hồn, muốn hét lên nhưng phát hiện bản thân mình là không khí, không thể cử động cũng không thể nói, cô bé còn giống ma hơn! Con ma nọ nhón chân khẽ bước, sau khi lẻn vào phòng liền khép cửa lại, chầm chậm tiến về phía giường. Lúc này Tư Tư thấy rõ, hắn là một nam nhân cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, hai mắt đen sâu đặc biệt giống anh họ. Người đàn ông có phần thô lỗ mở rèm giường ra, ánh mắt ngỗ ngược xâm phạm không gian khuê mật của khuê nữ. Hắn càn rỡ nhìn vào khoảng da thịt lộ ra, cánh tay trắng muốt, những chiếc móng hồng hồng nhỏ nhắn, vai áo hơi lệch để lộ bờ vai gầy gầy, trước ngực là đường cong mềm mại lên xuống theo hơi thở say nồng... Hắn nhìn chăm chú một lát, yết hầu lên xuống mấy lần. Tư Tư rất tức giận, người này quá mất lịch sự, hái hoa tặc!

Bạch y nam nhân khẽ khàng ngồi xuống giường, tay đưa ra mò mẫm làn da trơn mượt của cô gái. Động tác của hắn rất càn rỡ nhưng không khiến người ta ghét được. Hắn dùng mu bàn tay cọ nhẹ lên gò má hồng hào, những đốt tay thon dài luồn vào mái tóc, kéo suối tóc chảy xuyên qua kẽ tay, rơi xuống gối trắng thành một màu đen tuyền óng ánh. Càng sờ lại càng thấy nghiện, hắn chồm cả thân hình to như con gấu, phủ lên bóng dáng bé nhỏ của nàng. Một tên hái hoa tặc đạo mạo và cuồng nhiệt, chắc trái tim nạn nhân cũng rung động ít nhiều?

Phù Dung cảm thấy mình bị bóng đè, hơi thở khó khăn, một con chó ngao Tây Tạng đang thè cái lưỡi dài liếm liếm. Trên mặt rất ngứa, cả cổ và ngực đều ngứa... Nàng buồn bực đẩy đẩy con thú ra, ưm một tiếng muốn trở mình. Chó ngao lì lợm, không những không lùi lại còn bắt đầu bó lấy cơ thể nàng trong khối cơ bắp cứng rắn của nó. Có lẽ con chó vừa chạy đường dài, phì phò phun bên tai nàng. Phù Dung nhíu mày, cố ý nắm đám lông xù xì giật mạnh.

- A...

Quái lạ, sao chó không sủa mà lại nói tiếng người? Phù Dung bàng hoàng mở choàng mắt, trong phòng quá tối, chút ánh đuốc ở hành lang phía xa chỉ đủ để thấy màu áo trắng nổi bật. Đây vẫn là khuê phòng của nàng, giường chiếu của nàng nhưng... Người đàn ông này không phải của nàng! Phản ứng đầu tiên là há miệng hét to, kịch liệt giãy giụa. So với Phù Dung hắn ta còn nhanh hơn, một tay bịt miệng, một tay trói hai tay nàng, dùng cả chân và thân thể ghim nàng trên giường. Thập nhị công chúa tuy không phải cành vàng lá ngọc trong tay hoàng đế nhưng cũng là người được nuôi dạy tốt, có lễ nghĩa cơ bản. Nàng chưa từng bị nhục nhã như vậy, tấm thân trong trắng chưa từng chạm da chạm thịt với đàn ông như vậy. Sức yếu, thế yếu, Phù Dung nhanh chóng thôi quẫy đạp, nằm đó khóc nức nở. Đầu óc nàng rất loạn, không nghĩ được điều gì, đây là cung điện của mẫu phi, là mật phòng của công chúa đương triều, cái gã ghê tởm này là ai mà có thể vượt qua bao nhiêu tầng thị vệ, đến tận giường chiếm đoạt nàng?

- Được rồi, đừng khóc... Chỉ cần nàng không la lên, không giãy giụa thì ta sẽ buông ra!

Giọng nói này!

Sở Phù Dung trợn mắt nhìn vào bóng tối, nàng không bao giờ quên được âm thanh của người đó, cho dù hắn chỉ nói với nàng một câu duy nhất: “Là tự nàng rơi vào tay ta... Cả đời này... Không thoát được!”

Đúng là không thoát được, vừa mới nãy thôi, bây giờ người đàn ông này đã xuất hiện trên giường nàng. Trái tim thiếu nữ mong manh dễ vỡ, họ có rất nhiều cảm xúc và hoài niệm đối với nụ hôn đầu, mối tình đầu và nam nhân đầu tiên. Tối hôm nay là lễ Hoa Đăng truyền thống, vài giờ trước Phù Dung mơ màng bị cưỡng hôn trên phố. Nàng đem tâm hồn lơ lửng vào giấc mộng, cơn mơ dang dở thì gặp lại người đàn ông này... Một buổi tối ngắn ngủi phá hỏng hết thế giới quan mà nàng gây dựng suốt mười bảy năm qua.

- Anh... Anh rốt cuộc là ai?

Phù Dung thều thào hỏi, nàng đột nhiên không còn ý chí chiến đấu, có lẽ sâu trong tiềm thức đã mách bảo đây là số mệnh.

- Ta? Ta là Hạ Hầu Vĩnh Khang...

Môi hắn cong cong, thốt lên bốn chữ tên mình rồi nhẹ nhàng hạ xuống môi nàng. Phù Dung ngay đơ tại chỗ. Hắn là Thiên Vĩnh đế, dù nàng không cố ý nhưng cái tên này vẫn chui vào tai, khắc sâu vào suy nghĩ là một người nguy hiểm và đáng sợ. Đây là vị hôn phu của Ngũ tỷ! Hắn... Hắn không thể làm vậy với nàng!

- Không... Bệ hạ buông tiểu nữ ra... Tại sao ngài lại như thế?

Cô gái dưới thân lại bắt đầu phản kháng. Hạ Hầu Vĩnh Khang siết chặt nàng vào lòng, hắn có kinh nghiệm tình trường phong phú, sành sỏi và xảo quyệt hơn một cô gái mới vào đời, hắn không tin sẽ có người từ chối mình.

- Tại sao? Bởi vì trẫm vừa gặp đã thích nàng, cảm thấy không thể sống mà không có nàng!

Hạ Hầu Vĩnh Khang nói tỉnh bơ, những lời chỉ thấy không hí kịch. Hắn muốn dùng cách trực tiếp nhất để tấn công con mồi, sẽ có cô gái nào không bị mùi tai vì đường mật? Ngày đó thổ lộ quá đỗi dễ dàng, giống như gió thoảng mây bay. Cho nên nhiều năm sau đó hắn nói trăm lần nghìn lần, rằng hắn yêu nàng, hắn không thể sống thiếu nàng... Kết quả một chữ Phù Dung cũng chẳng tin.

Lần đầu tiên nghe nam nhân nói lời xấu hổ thế này, Sở Phù Dung đỏ bừng cả mặt. Nàng biết thế này là sai trái nhưng mà “tình yêu” đối với thiếu nữ mười bảy tuổi là một liều thuốc phiện ru ngủ mọi lý trí. Nó khiến người ta táo bạo và dũng cảm hơn bản thân họ, cho nên yêu cũng như bệnh, trúng phải loại kịch độc sẽ mất mạng như chơi!

Sở Phù Dung mù mịt lấy tay chặn ngang ngực. Có lẽ lúc chiều nàng đã ăn phải dược vật gì đó cho nên bây giờ đầu óc mụ mị, không thể nghĩ thông điều gì. Không khóc nổi, cũng không la nổi, Phù Dung vụng về đến đáng thương, nhúc nhích cơ thể né tránh từng chiếc hôn của hắn, bá đạo và kích tình. Không được, không được, nàng phải dừng lại, đây là sai trái!

Khi Phù Dung không biết làm cách nào nàng lại cho phép một người xa lạ chạm vào cơ thể mình thì bản thân Hạ Hầu Vĩnh Khang cũng không biết hắn muốn thứ gì từ cô gái này. Muốn lừa gạt, muốn lợi dụng, muốn chiếm đoạt, hay đơn giản là muốn được yêu cô? Nghĩ tới mẹ ruột của Phù Dung, nghĩ tới thân phận thật sự của nàng, Vĩnh Khang rất tức giận. Hắn muốn tìm ra ả đàn bà khốn nạn đó, hắn muốn sự đau khổ trút lên người nàng, hắn muốn vấy bẩn đứa em gái cùng cha khác mẹ này... Cảm giác anh em làm chuyện kia... Có phải mê hồn hơn bình thường?

Nhiều năm trước lão thái y chủ quản Thái y viện từng nói cho hắn biết, hắn có dấu hiệu bệnh lý về thần kinh, không nên kích động mạnh sẽ dễ mất kiểm soát. Tuy Hạ Hầu Vĩnh Khang đã sai người lôi lão ấy đi đánh năm mươi hèo nhưng bản thân hắn biết đầu óc mình có vấn đề, hắn có xu hướng điên cuồng khi thấy máu và thai nhi, có lẽ là một loại ám ảnh...

Hạ Hầu Vĩnh Khang đột nhiên xô nàng ra, từ trên giường bật dậy. Đánh mất lý trí là điều hắn tối kị, đêm hôm nay đã xảy ra hai lần, cô gái này đúng là sao chổi! Phù Dung trải qua một trận cuồng hôn rồi thình lình bị ném đi, nàng vẫn mê man không kịp tỉnh. Bên giường là bóng lưng của hắn, người đến giờ phút này có thể xem là thân mật nhất với nàng. Cảm giác rất lạ, rất xao động! Phù Dung ngốc nghếch giơ tay ra, nắm một góc áo của hắn, biểu cảm như con nai nhỏ không thấy đường về...

Tròng mắt đen kịt của hắn liếc sang, không cách nào rời khỏi người con gái này, hắn tìm nàng rất nhiều năm, đến khi gặp được thì hoàn toàn quên mất ý niệm ban đầu. Vĩnh Khang lôi mạnh nàng lên, gói kín trong lòng, tim hai người kề gần nhau, chung một nhịp điệu gấp gáp.

- Đi cùng ta được không?

Không phải lời hứa hẹn mà là một thỉnh cầu.

- Nhưng... Ngũ tỷ... Phụ hoàng...

- Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ có cách... Tuy nhiên, việc này ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, tốt nhất là nàng chủ động cầu xin Sở đế. Khi ông ấy do dự ta sẽ đồng ý trước.

Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp của mình, vừa mới gặp cách đây vài giờ nhưng đã thuộc về mình!

- Ta... Ta không dám...

Phù Dung hoang mang nhìn hắn. Nàng không dám mở lời với phụ hoàng, không dám đối mặt với mẹ, không dám phản bội Lăng Quân. Nàng không dám đi xa, không dám rời quê hương xứ sở. Phía trước là tương lai mù mịt, tầng tầng lớp lớp chông gai.

- Cái gì mà không dám? Trẫm yêu nàng, trẫm sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc như mơ. Nếu nàng chịu gả đi, trẫm sẽ từ bỏ ý định xâm lược Trung Lương... Lẽ nào nàng không hiểu, Hạ Hầu Vĩnh Khang ta là ai chứ? Nàng có bản lĩnh từ chối thử xem!

Phù Dung mở to mắt... Cái người này... Tự tin thái quá, bá đạo, ngông cuồng!

- Hai ngày nữa là lễ đề thân của Ngũ công chúa, ta sẽ chờ nàng ở đó, xem như câu trả lời cuối cùng! Nếu nàng không xuất hiện... Không đúng, nàng nhất định sẽ xuất hiện!

Thật ra hắn muốn nói: “Nếu nàng không xuất hiện thì sẽ chịu hậu quả thê thảm!”, nhưng mà Hạ Hầu Vĩnh Khang không nỡ uy hiếp Phù Dung, cứ tỏ ra si tình lưu luyến thì tốt hơn! Cứ như vậy lập thành một ước định, vỏn vẹn một đêm từ khi gặp gỡ đến thề hẹn với nhau. Chuyện hoang đường đến không thể hoang đường hơn!

Đương lúc mắt đưa mày lại, ôm ấp khăng khít, đột nhiên cửa sổ vang lên tiếng gõ, tiếp theo là giọng nói khẽ khàng của Lăng Quân!

- Dung nhi? Muội chưa ngủ sao? Huynh là A Quân đây!

Quái thật! Thị vệ đại nội ở kinh thành Trung Lương chết hết rồi hay sao mà để hai gã đàn ông cùng ghé thăm phòng công chúa trong một đêm thế này? Hạ Hầu Vĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi:

- Thằng nào đó? Hai người có quan hệ gì? Hẹn hò nửa đêm sao?

Hắn đã quên mất ai mới là hái hoa tặc khiến trời đất căm phẫn, tưởng rằng đặc quyền trèo cửa sổ chỉ thuộc về mình! Phù Dung cũng kinh sợ quá thể, lúc nhỏ Lăng Quân thường đứng sau hàng rào gọi nàng ra ngoài chơi. Cho đến tận bây giờ hắn chưa từng vượt qua dãy hàng rào cao chưa bằng đầu gối và cũng không đến lúc muộn như vậy! Phù Dung rối loạn đẩy Vĩnh Khang đứng lên.

- Chàng... Nhanh rời khỏi đây, trốn xuống gầm giường đi!

- Cái gì? Nàng bảo bổn Đế chui gầm giường!?

- Không thì làm sao? A Quân sẽ biết mất...

Cảm giác cứ như yêu đương vụng trộm, bị bắt gian tại trận... Cánh cửa lại vang lên tiếng gõ, lần này âm thanh to hơn, giọng nói cũng cao hơn:

- Dung nhi? Muội nói chuyện với ai vậy? Ai ở trong đó vậy?

Hắn giật mạnh nhưng cửa đã khóa trong, vẫn chưa mở ra được. Lúc này Phù Dung đang đẩy Hạ Hầu Vĩnh Khang vào tủ quần áo, trong sự bất mãn vô cùng của hắn mà đóng sập lại. Cả đời Thiên Vĩnh đế quang minh lỗi lạc, lần đầu phải chui vào tủ áo!

- Huynh... Sao huynh lại ở đây? Giờ là lúc nào rồi?

Phù Dung mở cửa sổ, lấy giọng bình tĩnh tự nhiên mà nói. Lăng Quân có phần nóng nảy, hắn chưa được cho phép đã nhảy vào phòng, nhìn dáo dác xung quanh.

- Rõ ràng nghe tiếng muội nói chuyện, vừa nãy là ai ở đây thế?

- Hả? Đâu có ai... Muội nói mớ mà...

- Không phải! Ta nghe được giọng đàn ông, hắn ta đâu rồi!?

Lăng Quân xốc rèm giường, kiểm tra gầm giường, lại nhìn lên xà nhà... Xáo trộn cả căn phòng. Phù Dung liếc cánh cửa tủ, lòng run rẩy, nàng tức giận quát khẽ:

- Huynh muốn chết à? Sao lại càn rỡ như vậy, mẫu phi muội sẽ đánh gãy giò huynh! Cút ra ngoài ngay!

Lăng Quân dừng động tác tìm kiếm, lúc này mới phát hiện tình huống quá xấu hổ, hắn vậy mà làm chuyện lén lút mờ ám. Lăng Quân cúi đầu tiến lên một bước, cẩn thận nắm ngón tay út của Phù Dung.

- Hạt sen nhỏ, huynh xin lỗi... Bởi vì lúc nãy đi chơi về biểu cảm của muội rất quái lạ, môi còn bị sưng... Ta sợ muội xảy ra chuyện, chỉ muốn đứng bên ngoài nhìn một lát thôi không ngờ lại ảo giác như có tiếng nam nhân bên trong... Là ta vô lễ nóng nảy, muội đừng giận...

Tất nhiên Phù Dung không giận, bởi vì A Quân quá tốt, hắn lo lắng cho nàng mà đứng canh bên ngoài, lúc sơ suất mạo phạm thì ăn năn hối cải, không như tên thủ phạm sau khi gây án còn đích thân tìm tới giường, giở trò sàm sỡ... Nhiều năm sau này khi mà Lăng Quân và Hạ Hầu Vĩnh Khang đứng cách nhau song sắt nhà lao, Vĩnh Khang đã hỏi có biết vì sao hắn thua hay không, câu trả lời là vì Lăng Quân quá tốt, trên đời chỉ có kẻ ác mới sống dai!

Phù Dung rụt rè rút ngón tay lại, nhẹ giọng đáp:

- Thôi được rồi, huynh trở về đi, để người khác biết chuyện thì không hay!

Lăng Quân rầu rĩ gật đầu, nhảy trở ra ngoài. Lúc Phù Dung chuẩn bị khép cửa thì bị chặn lại, Lăng Quân nhìn nàng rất phức tạp, bỗng hỏi một câu:

- Dung nhi, chờ Ngũ công chúa gả đi rồi huynh sẽ nói với đại ca xin bệ hạ ban hôn. Muội làm vợ ta nhé?

Ngón tay Phù Dung đặt trên mép cửa hơi run, nàng tự dưng rất muốn khóc. Lăng Quân là một phần tuổi thơ và cuộc sống của nàng trong suốt 17 năm qua, từ rất lâu rồi nàng luôn nghĩ mình sẽ gả cho anh ấy, sẽ thành hai người thân thiết nhất trên đời. Mọi kế hoạch bị sụp đổ trong một đêm này, bao gồm tương lai của nàng, hạnh phúc của nàng và rất nhiều chấp niệm đến chết vẫn không buông, không bỏ...

- Lăng ca ca... Dung nhi hy vọng... Huynh sẽ gặp được cô gái tốt, thật lòng quý trọng huynh. Còn về muội... Vẫn nên là thanh mai trúc mã mà thôi!

Tư Tư vẫn ở đó, nhìn hết tất cả sự tình. Cô bé trông thấy ánh mắt tuyệt vọng của Lăng Quân khi khe cửa khép lại, lòng đột nhiên xót xa đau đớn. Có phải đây là cảm giác của Phù Dung khi quyết định phụ bạc một người để đi theo một người khác? Và kết cục của nàng giống như lý thuyết nhân quả trên đời?

Tư Tư muốn ngăn Phù Dung lại, muốn nói với cô ấy đừng làm chuyện ngu ngốc, rõ ràng có một anh trai tốt yêu thương cô như vậy cô lại không quý trọng. Cái người kia nhìn bộ dạng không giống người đàng hoàng, không đáng tin cậy và gửi gắm, cô ấy không nên vì chút nông nổi rồ dại của tuổi trẻ mà khiến cuộc đời lạc lối... Đáng tiếc khi Tư Tư muốn giơ tay lên thì cảnh vật đột nhiên đảo tròn rồi biến mất, cô bé thấy mình lại đứng bên hồ sen và “tiên nữ” kia cách khoảng xa nhìn lại phía nàng...

- Tư Tư, đó là quyết định của em khi ấy, em hối tiếc sao? Nếu đã hối tiếc vì sao em lại lần nữa sinh ra ở đây, lại lần nữa trở về bên hắn?

Cô gái đứng trên mặt nước đang hỏi nàng, lúc ấy Tư Tư mới nhận ra cô gái này giống hệt cô gái lúc nãy, dấu hoa sen trên trán sáng rực. Tư Tư ngơ ngác sờ lên mi tâm, thật ra... Cô bé cũng có một cái dấu như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.