Phù Dung Trì

Quyển 9 - Chương 6: Bình an



Phần IX: Minh Châu quận chúa

Đô Thư Doanh làm việc nhanh nhạy và ráo riết. Ngày tiếp theo đã tra ra người bị A Cẩu cướp là tam di nương của Phổ gia – một tộc lớn có truyền thống buôn ngựa ở thành Lỗ Châu. Vị di nương này kể lại bà mua sợi dây từ tiệm bạc Kê Sơn. Thư Doanh tới Kê Sơn hỏi thăm, ngọc Tu Loan được chủ tiệm mua từ hiệu cầm đồ Đại Lợi trong thành. Lúc đó miếng ngọc được buộc bằng một sợi thừng mềm, để nó có giá hơn, ông chủ đã thay thành dây bạc. Manh mối cứ tiến triển, Thư Doanh lại tra tới tiệm cầm đồ. Đại Lợi là một tiệm cầm đồ nhỏ, nằm trong con hẻm vắng. Thời gian hơi lâu nên người ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết có một người đàn ông đem mảnh ngọc đổi lấy ngân lượng, bán đứt chứ không chuộc lại.

Qua mô tả của người trông tiệm, gã đàn ông này cao to, trên mặt có sẹo lồi. Ở Lỗ Châu, người có sẹo trên mặt nhiều vô số kể, phải đi đâu mà tìm? Đô Thư Doanh đến phủ Tri châu đại nhân, kêu ông ta đem hộ khẩu cả thành ra tra. Từ khi Ca Dương lên ngôi, hắn rất quan tâm đến quản lý hành chính. Nhập cư, định cư, di cư phải rõ ràng, tránh trường hợp có người nợ nần hay phạm pháp rồi bỏ trốn sang địa phương khác. Chuyện này mất bốn năm mới làm được, hiện giờ hai mươi ba tỉnh thành ở Khương La đều có hộ tịch, quan phủ thường kiểm tra đột xuất xem nhà nào chứa chấp người trái phép, thương nhân lưu thông qua các nơi cũng phải trình hộ tịch. Điều này giúp đỡ rất nhiều cho quá trình xử án và kiện tụng. Nói đến thành công trên, Đô Thư Doanh có công không nhỏ.

Hắn xem xét hết những người khả nghi trú trong thành, kể cả khách phương xa trong vòng một tháng này. Có tới hàng trăm trường hợp, mù mờ như kim dưới đáy bể! Lần này họ ra ngoài mang rất ít người. Với số lượng hiện giờ cho dù trích ra một hai người để do thám cũng phải mất nửa tháng. Hơn nữa điều kiện hiện giờ quá gò bó, làm lớn không được, âm thầm cũng không xong. Ca Dương bảo rằng nếu hai ngày nữa mà chưa tìm ra Tương Tư thì không cần biết chuyện gì xảy ra, hắn sẽ công bố quận chúa đương triều mất tích, ai che giấu bị xử tử, ai cung cấp tin được trọng thưởng. Làm như vậy thì sẽ có kết quả nhanh thôi nhưng cũng để lộ hành tung, Tề vương đêm ngày như hổ rình mồi, biết đâu hắn hóa liều thì sao?

Đô Thư Doanh tập trung tối đa, làm việc như cái máy. Trong đống hộ tịch chất cao như núi, cuối cùng hắn phát hiện một vấn đề:

- Số 1093 đâu? Tại sao 1092 lại qua 1094?

Thụ giáo của phủ Tri châu gãi đầu:

- Nô tài cũng không biết, Tri châu đại nhân mở thư khố, tất cả đều ở đâu rồi!

Đô Thư Doanh cười lạnh:

- Vậy à? Trong nửa khắc nếu không tìm ra 1093 thì đại nhân nhà ngươi chuẩn bị cởi mũ về quê đi!

Đường dây buôn bán trẻ em ở Lỗ Châu không phải ngày một ngày hai. Phạm pháp có tính hệ thống và quy mô như vậy nếu không nhờ quan trên bao che thì sao tồn tại đến bây giờ? Luật pháp như tấm lưới chài cá, xài nhiều mà không chấp vá thường xuyên thì sẽ lọt cá to. Tri châu đại nhân bị lôi ra tra xét. Đối với ông, những viên quan thanh tra thế này năm nào cũng gặp nhưng chỉ cần mời vài chầu rượu, dẫn đi thanh lâu, đút lót chút đỉnh thì êm xuôi hết. Đô Thư Doanh còn quá trẻ, đoán chừng nhận chức chưa lâu. Ông tưởng phía trên tùy tiện chỉ xuống, không biết hắn lại là Đại học sĩ đi theo hoàng thượng.

Ái La phu nhân rất có tiếng trong thành, Tri châu cũng biết bà ta nửa chính nửa tà, trước mặt mở hiệu dệt làm ăn phát đạt, phía sau thao túng nhiều người cho vay nặng lãi, trốn thuế này nọ. Bởi được chia lợi ích, ông ta cũng nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ bởi vì lơi là mà để cho bà ấy làm thêm chuyện buôn bán trẻ con. Tri châu không hề biết Lỗ Châu đã thành điểm buôn người lớn đến cỡ nào!

Đô Thư Doanh tóm được Lão Hổ hộ tịch 1093 ở Ái La, tra tiếp tới Mị Tình Cư, Phong Vân Cư,... Những lầu xanh lớn nhỏ trong thành. Hắn thấy toát mồ hôi, may là tiểu quận chúa mới sáu tuổi rưỡi... Nếu không...

Có được mục tiêu cụ thể, tung tích một người rất dễ tìm ra. Ám vệ phát hiện Phong Vân Cư có nhiều bé gái, một trong số đó khá giống Minh Châu quận chúa theo mô tả của Tứ công tử. Ca Dương không nghĩ nhiều liền đem bọn họ chạy tới Phong Vân Cư. Ban đêm, chỗ này náo nhiệt vô cùng. Trình diễn kỹ nghệ vừa kết thúc, khách quan có thể ra giá mua một đêm của các ca cơ. Lầu xanh ngày nay làm việc rất sáng tạo và có tính nghệ thuật, cũng biết quảng bá hình ảnh ra thị trường...

Ca Dương, Tịch Tề, Hà Huy cùng Thư Doanh vừa bước vào, lập tức một trận mùi hương ào ào xông qua. Tứ đại mỹ nam nha, từ khi nào Lỗ Châu có bốn nam tử bất phàm như vậy? Kỹ nữ bán thân nhưng cũng là đàn bà, chút mơ mộng đều phải có. Bốn công tử mỗi người một vẻ, nhìn là biết lai lịch lớn, tài sản nhiều, có học thức, chính là “nhà giàu, đẹp trai, học giỏi” trong truyền thuyết đó!

Đào mama đánh hơi thấy cá to, cười xởi lởi đem Thanh Thanh đi qua. Vốn Thanh Thanh là người đứng sau Liễu Liễu, trẻ hơn nhưng sắc đẹp kém tí xíu. Bà xô đẩy, chen vào trong. Vừa lúc này có ai đó thét to, át đi âm thanh của đám đông:

- Ngã lầu!!! Có người ngã lầu!

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, đám vải hồng đang rơi xuống kia rõ ràng là một hài tử. Tất cả ngửa đầu nhìn, tim thót lại. Vừa lúc đó có ba bóng người lao tới. Người áo trắng tóm được đứa trẻ, hai người kia chụp hụt mà còn va trúng nhau, lăn rầm rầm trên sân khấu. Một màn giải cứu... Thiệt là... Ê răng! Tịch Tề bị cái đầu của Hà Huy nện vào sống mũi đau điếng. Ngô Hà Huy chẳng khá hơn, hắn bị Tịch Tề đè lên, diễm phúc trở thành đệm thịt. Hai nam nhân lăn thành một đoàn, rớt xuống sân khấu.

- Chết tiệt! Ngươi lao ra làm gì??? – Hà Huy phát cáu xô Tịch Tề ra

- Ngươi mới chết tiệt, ta sắp bắt được Tương Tư thì ngươi phá đám!

- Ủa? Vậy quận chúa đâu rồi?

Hai anh chàng ngẩn ra, hết hồn quay đầu nhìn lại. Phù, may còn có hoàng thượng... Đô Thư Doanh sáng suốt nhất, hắn thà đứng im chứ không nhảy vào đầm lầy kia... Ở khoảng trống nhỏ bên dưới, cô bé được Ca Dương ôm lấy, mắt nhắm tịt hoảng sợ mở ra. Hu hu... Ai vậy... Nàng không có quen!

- Muội muội!

Tịch Tề kích động chạy tới, em gái bảo bối của hắn, vất vả lắm mới tìm trở về! Tương Tư nghe tiếng tứ ca, lập tức quay lại rồi... Òa khóc lên.

- Ca ca... Đừng bỏ rơi Tư nhi...

Tiếp theo là một màn huynh muội tình thâm... Đào mama thấy không ổn, bà chẳng biết vì sao Phất Phất từ trên trời rơi xuống, lại gặp được người nhà... Chuyện hỏng rồi! Rắc rối to rồi! Đầu óc mụ tính toán nhanh, sau đó diễn vai phúc hậu chạy tới.

- Ây da, đây là ca ca của bé gái này sao? Cô bé đi lạc, ta giữ lại chăm sóc mấy ngày, vừa tính báo quan thì người thân tìm tới rồi. May quá, may quá!

Truyệ

n Của Tui chấm Net Ca Dương chăm chú nhìn Tư Tư, sau khi xác định con bé không bị thương mới lạnh lẽo nhìn qua mụ Đào. Mụ ta bù lu bù loa giải thích, gì mà thấy Tư Tư đói ngất ở bên đường, rồi đem bé về Phong Vân Cư, rồi chuyện làm ăn bận rộn chưa kịp báo quan phủ, rồi Tư Tư còn nhỏ không nhớ được nhà mình ở đâu, tên là gì... Ca Dương chẳng để vào tai, hắn nói với Thư Doanh:

- Xử lý bà già này!

Sau đó nhìn một vòng lố nhố người tò mò trong Phong Vân Cư.

- Tất cả mọi người không việc gì thì rời khỏi đây, các cô nương nhanh chóng dọn đồ đạc, hai khắc sau ta đốt sạch chỗ này!

Ồ, vị thiếu gia kia thật vui tính! Mọi người còn tưởng đây là tiết mục mới Phong Vân Cư chuẩn bị, hào hứng chờ xem... Cho đến khi xuất hiện bốn người ăn vận đen thui, che nửa mặt. Họ bắt đầu bê thùng dầu, đem đuốc ra...

- ÁAAAAAA...!!!

Hiện trường hỗn loạn, biết rằng nam nhân kia không nói đùa, mọi người nháo nhào tháo chạy. Các cô gái thét chói tai, nắm váy chạy lên phòng. Nô tài trong Phong Vân Cư xông lên ngăn cản đều bị bốn cao thủ một tay đánh ngã. Mụ Đào đứng thộn ra, sau khi hồi tỉnh mới run run chỉ vào Ca Dương la oai oái:

- Các người... Các người là người phương nào? Dám đốt quán của bà! Dám phóng hỏa Phong Vân!!! Bà kêu quan phủ tóm hết chúng mày vào ngục!!!

Thư Doanh đá mụ một phát lăn kềnh, sau đó bắt trói nhét giẻ bẩn vào miệng. Lầu xanh bị đập phá, tẩm dầu hỏa. Ngô Hà Huy chắc lưỡi cảm thán, quả nhiên là phong cách của bệ hạ! Tịch Tề lén nhìn anh họ, thầm nhủ sau này tuyệt đối không nên đắc tội. Tương Tư đã được anh trai ôm, cô bé bị hù dọa, trợn mắt nhìn Đào mama

- Đừng... Đừng đánh bà bà...

Bé vẫn nhớ mama cho bé rất nhiều nho, còn mua váy áo đẹp... Ca Dương nghe thấy âm thanh non nớt, ánh mắt mềm mại chuyển qua Tương Tư. Hắn điểm ngón tay lên chóp mũi nàng:

- Tư Tư ngốc, bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền...

Tư Tư trốn vào ngực anh trai, giương hai mắt nhìn “ông chú” đáng sợ kia. Trời ơi, người này từ đâu chui ra vậy, rất giống bộ dạng kẻ xấu!!!

Rất lâu về sau, khi mà Chu Lạc Tương Tư không còn là Quận Chúa, hoàng đế từng hỏi cảm nhận của nàng về “cái nhìn đầu tiên”. Tương Tư bảo: “Giống hệt ngày xưa khi thiếp nhìn thấy Hạ Hầu Vĩnh Khang... Rất là bá đạo, đáng ghét!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.