Phù Dung Vương Phi

Chương 18: Kẻ khóc, người cười



Sau lúc bãi triều, ở ngoài cửa cung, Quang vinh vương vội vàng gọi Sở Cảnh mộc lại, lúc chưa thành thân, hai người bọn họ cùng ngưỡng mộ Vân uyển phù quận chúa, từng có va chạm, hôm nay tình địch gặp mặt, sẽ không có chuyện gì tốt, hiện giờ tình hình như nước với lửa. Sở cảnh mộc khi xoay người thấy hắn đi vào, bàn tay to nắm chặt thành quyền, rồi nhớ lại sự việc được chứng kiến tối hôm qua, trong lòng đã sớm như biển đang dậy sóng, lửa giận ngập trời….

“Phù nhi…nàng ra sao…?” Quang vinh vương lo lắng hỏi, vẻ khẩn trương trong lòng lộ ra rõ ràng.

Vừa mới bãi triều, các quan lại thấy bọn họ đứng ở một bên, mọi người đều câm như hến, vội vàng rời đi, hai người là quốc trượng cùng Tấn vương lại lạnh lùng cừơi sau đó cũng rời đi, hai người bọn họ đứng ở đó phát ra áp lực, càng làm cho cung nữ thái giám không dám tới gần, cả quảng trường của điện ngọc chỉ còn lại hai người.

“Quang vinh vương thân ái đang nói đùa phải không, vương phi đang ở Quang vinh vương phủ, vương gia tại sao lại hỏi bổn vương?” Sở cảnh mộc lạnh lùng cười, âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ Phù nhi nàng….không dám nghĩ thêm nữa, hắn mím môi nhìn vế phía Quang vinh vương, ánh mắt lạnh như băng khiến cho người ta cảm thấy lạnh run.

Quang vinh vương âm thầm cười khổ, Tô lục phù ơi Tô lục phù, ngươi tất cả thiết kế kế hoạch cho bổn vương, chỉ vì Sở vương, ngươi còn muốn bổn vương vì ngươi gánh hết tội, đây là ngươi làm khó bổn vương hay là làm khó Sở vương?” Hắn mang khuôn mặt âu sầu, vẻ ảo nảo hiện lên, xem Sở cảnh mộc liến mắt một cái, buồn bả nói “ Bổn vương nói chính là, đúng ra nên là Quang vinh vương phi Tô lục phù, nàng…có khoẻ không..?

Sở cảnh mộc trong lòng buông lỏng, ngược lại trầm xuống, Phù nhi, nàng cũng tên là Phù nhi….Trong lòng không rõ tư vị, tối hôm qua chỉ thoáng nhìn qua, làm như thấy một nữ tử tuyệt đai tao nhã, so với Uyển phù không kém chút nào, ý cười ấm áp động lòng ngừơi, hắn không kịp nghĩ liền vội vàng đi, khi hồi phủ liền ở Đông đình múa kiếm một đêm, cũnh không gặp lại, hiện giờ nghe Quang vinh vương nhắc tới trong lòng hiện lên cảm giác ái náy, một đêm tối hôm qua không động tĩnh, không khỏi bận tâm đến nàng dù sao nàng cũng là người vô tội, trong lòng lại ẩn ẩn đau, không biết vì ai mà đau….

Quang vinh vương trong mắt thấy hắn xẹt qua vẻ xấu hổ, đáy lòng cười lạnh, trong lời nói mang theo vẻ hèn mọn khẩn cầu, “Sở vương gia, việc hôm qua không phải là ý của ta, ngươi có thể làm cho ta gặp Phù nhi một lần…?”

“Quang vinh vương gia!” Sở cảnh mộc giận dữ nói, âm thanh vút cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn trên mặt Quang vinh vương đang hiện lên bi thương, cả giận nói, “Sự việc kết cục đã định, Quang vinh vương ngày sau nên lo lắng chính là Quang vinh vương phi, về phần vương phi của bổn vương, không phải là người ngươi nên quan tâm.”

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, không có nhìn thấy Quang vinh vương vẻ mặt bi thương biến mất không còn dấu vết đang lạnh lùng cười, Tô lục phù quả thật thông minh tuyệt đỉnh, hiểu được dùng hắn (Quang vinh vương) để tạo ra cho nàng vẻ vô tội, nàng cười như gió xuân, lại là nữ tử lạnh như hàn băng, đến tột cùng nàng muốn cái gì..Quả thật là mê người…..

Sở cảnh mộc, ngươi thông minh một đời, ngươi không thể nào tưởng tượng đựợc ngừơi muốn xuống tay với ngươi là người ngươi cảm thấy ái náy. …

Đáng tiếc ngươi phải rời kinh, nếu không ta thật sự chờ mong màn kịch diễn ra ở Sở vương phủ.

Ở ngòai cửa cung, một tướng lãnh trẻ tuổi thấy hắn đi ra, tiền lên đón, kiên nghị trầm ổn, cung kính hô “Vương gia”

“Sự tình điều tra như thế nào?” Sở cảnh mộc trầm giọng hỏi.

“Cũng không có phát hiện ngòai dự đóan, ngày hôm qua người cướp kiệu hoa là giặc cỏ ở kinh thành, ở kinh thành nhiều lần cũng xảy ra nhiều vụ cướp kiệu hoa, sáng nay mạt tướng lãnh binh đi, sơn trại đã tan hết, mà hai vị tân nương sở dĩ lên nhầm kiệu hoa là vì hai bộ giá y giống nhau, nhưng mà khăn voan không giống nhau, rất nhiều người thấy qua trong lúc hỗn loạn khăn voan bị vén lên, có thể là thị nữ trong lúc đó cuống quít làm sai rồi, mà Quang vinh vương, căn cứ theo lời của thị nữ từ vương phủ của hắn, hắn cũng là uống say như chết, có lẽ là nhận lầm tân nương, Lâm long cung kính đáp, bất an nhìn mặt Sở cảnh mộc.

“Ngày hôm qua bám theo bổn vương là người áo đen, khí thế sắc bén, thân thủ bất phàm, giặc cỏ sao lại có thể có người như vậy?” Sở cảnh mộc nheo đôi mắt lại, vẻ phẩn nộ trên mặt trở thành có chút đăm chiêu.

“Nuí này chính là nơi tàng long ngọa hổ của giặc cỏ, có người được thân thủ như thế, cũng không phải là chuyện lạ. Mạc gia trại nhiều lần cướp kiệu hoa thành công, nói không chừng là có nhiều người cao thủ.

Sở cảnh mộc không nói lời nào, mặt bình tĩnh hỏi “ Tiếu nhạc đâu?”

“Ở trong phủ” Lâm long nhìn sắc mặt của hắn cẩn thận trả lời.

Sở cảnh mộc dáng người cao ngất đứng đó, âm trầm không nói, nhớ tới việc tối hôm qua, lại nhớ tới những lời nói của Quang vinh vưong vừa rồi, nặng nề hỏi “ Vương phi vẫn bình an trong phủ?”

Lâm long hình như bị kinh sợ, không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề nầy, bất an mím môi nói “ Thuộc hạ cũng không có đi vào Tây sương, nghe tỳ nữ nói, vương phi dường như một đêm không ngủ.”

Sở cảnh mộc trầm mặt, không nói lời nào, con ngựa trắng đang đứng một bên, toàn thân một màu trắng noãn bóng loáng mềm mại, chạm vào thỏai mái đến cực điểm, Sở cảnh mộc nhảy lên lưng nó, Lâm long đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng nói “ Vương gia, sáng nay có hai người nữ một người nam tới vương phủ, nói là mang của hồi môn từ Quang vinh vương phủ lại đây, họ phải tiếp tục hầu hạ vương phi, Tiếu nhạc đang ở vương phủ đón tiếp, vương gia có hay không …?”

“Làm theo ý họ muốn đi, hồi phủ..” không đợi hắn nói xong, Sở cảnh mộc hai chân kẹp bụng ngựa mà đi.

Vương phủ Tây sương, cảnh vật trong trẽo yên tĩnh nhưng lạnh lùng, hai đóa hoa hòe lay động trong gió, tỏa ra hương thơm nồng đậm như xuân, một con đường mòn gấp khúc bóng loáng, bậc thang làm bặng ngọc thạch, ngọc vây quanh dao trì (ao nước), ẩn ẩn phát ra ánh sáng trơn bóng, Lục phù cười khẽ, thật sự là xa hoa đến cực điểm. Phù dung trong dao trì hôm qua suốt đêm đã bị nhổ hết, chỉ còn lại những chiềc lá xanh biếc trôi nổi trong đó, làm cho người ta cảm thấy thê lương.

Lục phù cười khẽ, ngồi ở phía trên dao trì, tay vẩy vẩy nước xuân, làm nổi lên những vòng gợn sóng, mùa xuân làm cho nước ấm áp, mùa hạ làm cho nước lạnh lẽo, mà lúc này đang là mùa xuân, tại sao nước lại lạnh như vậy?” Nước trong dao trì phản chiếu một thân ảnh tuyệt sắc khuynh thành, đang cười như gió xuân khoan khóai động lòng người. Hai người thị nữ đang hầu một bên nhìn nàng đến ngây người, Vân uyển phù cũng thường xuyên ra vào Sở vương phủ các nàng cũng đã gặp qua, cũng được coi là quốc sắc thiên hương, mà vương phi trước mặt, trừ bỏ kinh thiên mỹ mạo, còn hơn một phần diễm lệ phong tình, vẻ xinh đẹp ôn nhu như nước, …cùng là nữ như nhau, các nàng cũng không khỏi không tán thưởng, cảm giác giống như tiên nữ lạc bước xuống nhân gian.

Lục phù cười khẽ, buổi sáng mới vừa tỉnh dậy, có một lão mẹ đến thỉnh an, nói vương gia đã vào triều, hy vọng nàng có thể thông cảm, sau đó ra lệnh cho hai người tỳ nữ này hầu hạ.

Hỏi việc trong vương phủ, mới biết lão vương gia mấy năm trước đã đi du ngọan, tiêu diêu tự tại rất ít khi hồi phủ, trong vương phủ chỉ có vương gia một người, hai ngừơi tướng quân của vương phủ, tên gọi là Lâm long và Tiếu nhạc ở tại Bắc uyển, Đông đình là quân cơ trọng địa, người không phận sự không được tự tiện đi vào, mà Nam viên là chổ ở của khách nhân.

Lục phù cười, day day giữa hai mi, vì lạ chổ, không biết chổ này lại lạnh như vậy, nàng một đêm không ngủ an ổn có chút mệt mỏi.

Một ngườ thị nữ lanh lợi cung kính nói “ Vương phi muốn hay không vô phòng nghỉ ngơi một lát?’

Lục phù quay lại, nở nụ cười, đúng là thị nữ của vương phủ, lại thông minh như thế, không đáp hỏi lại “ Ngươi tên họ là gì?”

“Hồi bẩm vương phi, nô tỳ tên gọi Kim nhân, “ Nàng cười nói không ngờ vị này xinh đẹp như tiên trên trời, Vương phi nhưng lại hỏi nàng làm cho lòng nàng vui mừng.

“Còn ngươi?” Lục phù hỏi một thân ảnh hồng nhạt cách đó không xa.

“Nô tỳ tên gọi Tình nhân” nàng đi vào, cung kính đáp, đối mắt với gương mặt đang cười trong suốt của Lục phù, cũng tràn ra một chút tươi cười.

“Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi, theo giúp ta từ sớm tới giờ chắc cũng mệt mỏi rồi”

“Nô tỳ không dám, nô tỳ thấy vương phi mệt mỏi nên mới làm cho vương phi đi nghỉ ngơi, không phải ý là nô tỳ muốn làm biếng” Kim nhân hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Lục phù, vội vàng quỳ xuống đất để giải thích.

Lục phù cười đi xuống bậc thang, ôn hòa nâng nàng dậy, cười nói “ Ta thật tình là muốn cho các ngươi đi xuống nghỉ ngơi, cũng không có ý trách cứ, hai người thị nữ của ta đều đã đến đây, các ngươi lui xuống trước đi”

Thấy nàng cười như gió xuân, Kim nhân nghi hoặc đứng dậy, dịu dàng nói tạ ơn, mới cùng Tình nhân đi xuống, mới ra tới bên ngòai của Tây sương, liền thấy hai nữ tử xinh đẹp cùng một nam tử kiên nghị tiến vào, lo lắng cuí đầu mà đi ra cửa nhỏ, nhìn trái phải nói “ Vương phi đẹp quá! tấm lòng lại hiền lương, một chút ta đây cũng không có”

Tình nhân nhìn bên trong Tây sương uyển cũng gật đầu đồng ý.

“Tiểu thư” Bôn nguyệt từ xa xa đã kêu lên một tiếng, chạy vội tới, suy nghĩ lại nhíu mi, “ Không phải, nên gọi là Vương phi.”

“Nhiều chuyện” Lục phù cười nói, “Ngươi vui vẻ như vậy, ngày hôm qua nhìn được không ít trò hay phải không?”

Chuyện đó là đương nhiên, có thể còn kích thích hơn kịch ở trên sân khấu, đâu chỉ là ngày hôm qua, buổi sáng cũng có trò hay để xem” Bôn nguyệt luôn miệng có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp tai họa, nhìn qua Băng nguyệt cũng khẽ mỉm cười.

“Vô danh, sự tình làm được như thế nào,? Ngồi xuống trên ghế đá bên cạnh, Lục phù tay nhẹ phẩy mấy cọng tóc rối, thâm ý hỏi.

“Vương phi xin yên tâm, mọi việc đều thỏa đáng, vương gia chính là có điều tra cũng không ra được gì”

Lục phù gật gật đầu nhìn hắn “ Về sau ngươi trước mắt hắn cố gắng hết sức đừng để lộ ra thân thủ, người vương gia này không phải là kẻ tầm thường, ngày hôm qua cùng ngươi so chiêu, chắc là hắn ít khi gắp được đối thủ như ngươi, ấn tượng để lại có lẽ rất sâu sắc.

“Ta hiểu được”

Lục phù cuời, quét mắt qua bọn họ một vòng, mềm nhẹ nói “ Ngày hôm qua vất vả cho các người”

“Vương phi nói quá lời” Băng nguyệt đi đến gần nàng hỏi “ Kế tiếp nên làm như thế nào?”

“Còn chưa tới lúc ta chủ động ra tay” Lục phù trầm ngâm, đôi mắt chợt loé lên “Có chuyện thật ra có thể đi làm, tửu lâu khách điếm trong kinh thành gần đây thật là náo nhiệt, các ngươi chọn vài tên lanh lợi đợi lúc đông người phát ra lời đồn đãi. Mấy tin tức nấy lưu truyền sẽ giúp ích cho việc của chúng ta.

“Đồn đãi cái gì?”

“Đối với ta càng bất lợi càng tốt, hiểu ý chưa? Miệng người rất đáng sợ, có những thời điểm, lời nói còn có thể tốt hơn là trực tiếp ra tay” Nàng nói xong có chút đăm chiêu.

“Hiểu được,” Ba người cùng nhau trả lời.

“Ah, vương phi, không phải nói vương phủ phù dung là cảnh đẹp đệ nhất ở kinh thành sao? Như thế nào mà trì lý trống trơn,?’ Nàng buồn bực hỏi, ánh mắt nhìn thẳng tới dao trì cách đó không xa chỉ còn thấy lá xanh trong nước trong trẻo, ra vẻ thê lương.

“Đêm qua tất cả đều bị nhổ hết” Lục phù nở nụ cười, ánh mắt cũng dừng lại trên lá xanh dập dềnh, khoé miệng hơi hơi loan, có điềm tịch mịch thê lương.

Bôn nguyệt biết rõ mình nói sai, bị Băng nguyệt trừng mắt, gục đầu xuống, không dám đặt câu hỏi nữa.

Ánh trăng hiện trên mặt nước lạnh, trong đình ánh sáng nhàn nhạt như gió nhẹ.

Sở cảnh mộc đứng ở Đông đình viện, ánh trắng ở trên người hắn tạo thành một vầng sáng nhu hòa, thân ảnh ôn nhuận nho nhã như trúc đứng ở nơi đó, cao ngất tuấn đĩnh. Ánh trăng làm cho hình bóng của hắn đổ dài trên mặt đất, có vẻ tâm tối cùng tịch mịch.

Mờ mịt giống như trong mắt của hắn, gương mặt tuấn tú có vẻ chua xót, lại biến mất rất mau…

Một người tướng quân chạy tới “ Vương gia, người tìm thuộc ha?”

Sở cảnh mộc quay lại, nhắm mắt cố gắng khôi phục lại thái độ bình thường, “Ngày mai ta đi Hà nam, Lâm long theo ta, còn ngươi ở lại vương phủ”

Tiều nhạc khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi “ Vương gia, vì cái gì?”

“Trong lúc nầy rời đi, nhất định sẽ có người đến quấy rầy vương phi, giữa ngươi và Lâm long, ngươi xử sự khéo léo uyển chuyển, nên ở lại vương phủ thay vương phi giải quyết rắc rối.

Lúc nầy hắn càng kinh ngạc, sự việc là như thế nào?

Sở cảnh mộc nhíu mi, không hờn giận khụ lên một tiếng, Tiếu nhạc mới phục hồi lại tinh thần, “ Vương gia, ngừơi là muốn ta bảo hộ vương phi?”

“Ngươi có ý kiến gì?”

“Vương gia sáng suốt, thuộc hạ một chút ý kiến cũng không có” Tiếu nhạc cười nói. Nghĩ môt đàng nói một nẻo.

Sở cảnh mộc liếc mắt hắn một cái, muĩ hừ ra một tiếng, Tiếu nhạc cười mỉa, âm thầm cân nhắc, vương gia này có phải hay không chịu đả kích quá lớn?”

“Vương gia..nếu Quang vinh vương phi tới cửa thì sao?” bất an nhìn sắc mặt hắn Tiếu nhạc hỏi

Sở cảnh mộc cả người chấn động, ngực dâng lên một trận đau đớn, hiện ra trong óc là gương mặt tươi cười kia, trong đôi mắt thâm thúy của hắn hiện lên nhiều muĩ nhọn, theo hàm răng nhả ra mấy chữ, “Tự ngươi giải quyết”

Tiếu nhạc không đáp lời, cũng không thể trách hắn nhiều chuyện, loại sự tình này nghe được chỉ thị thì tốt hơn là tự ý làm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.