Nơi biên cảnh, cát vàng bay đầy trời cuồn cuộn, cảnh tượng thật bi tráng và trầm trọng, đất trời đều cùng một màu.
Mười ngày trước có một phong thư mật báo quân tình lẳng lặng nằm ở
trên bàn gỗ trong liều trại, một lúc sau có một con ngựa đen lao ra khỏi quân doanh, hướng về phía kinh thành mà đi.
Người đưa thư ra roi giục ngựa chạy như bay, khi tới gần kinh thành
thì bị người tập kích, mất đi tánh mạng. Tin tức quân tình cũng bị cướp mất.
Thành công, đôi khi dừng ở trước cửa rất dễ dàng, nhưng có nhiều lúc lại như cách núi ngăn sông, thật xa vời
Bỗng nhiên có một tiếng hét to vang lên trong Tấn Vương phủ, mặt của Tấn Vương vặn vẹo, nhăn nhó đến cực điểm, đầy vẻ tàn bạo, mắt hắn nhìn
đăm đăm tình trạng của khối thi thể trên mặt đất có vẻ phong trần mệt
mỏi, tóc còn dính một chút cát vàng, do phải chạy liên tục mấy ngày liền, cho dù đã chết nhưng vẻ thầm quầng trên đôi mắt vẫn rõ ràng.
Khuôn mặt tuấn dật của Mục Phong không chút biểu tình, trong lòng Hàn Anh thì bồn chồn lo lắng, hắn đã đi theo Tấn Vương nhiều năm, nhưng
vẫn không có biện pháp vượt qua mỗi khi nhìn thấy hắn tức giận, trong
long cảm thấy rất căng thẳng, đó là một loại thói quen khi bị áp bức.
Tấn Vương trở về ngồi lại sau án thư, sắc mặt giận dữ, Mục Phong phất tay, ý bảo hai gã thị vệ đem thi thể mang ra ngoài đồng thời thản nhiên phân phó, “Hãy an táng người chết cho thật tốt!”
Sau đó Tấn Vương liền viết nhanh một phong thư, trên thư đóng một
con dấu, hắn giao cho một gã thị vệ trong vương phủ, sai mang vào cung.
“Mục Phong, chuyện trấn thủ cửa thành ta giao cho ngươi!”
“Dạ!” Mục Phong cúi đầu lĩnh mệnh.
“Hàn Anh, ngươi dẫn theo mười ngàn quân ở ngoài thành chờ đợi, Bổn
vương sẽ có an bài khác!” Hơi nhướng mày, Tấn vương trầm tư, ngón tay
thon dài gõ nhẹ trên bàn gỗ theo quy luật, tiếng động làm phá vỡ bầu
không khí trầm mặc trong thư phòng.
“Vương gia, vì cái gì không trực tiếp mang binh vào thành, nếu ở lại
ngoài thành, rủi có gì xảy ra......” Hàn Anh với vẻ mặt khó hiểu,
ấp úng, tuy có chút do dự nhưng vẫn nói ra.
“Đừng hỏi nhiều, ngươi cứ việc ở ngoài thành!” Tấn Vương không hờn
giận cắt ngang lời của hắn, còn lạnh lùng liếc một cái, nhìn thấy ngực của Hàn Anh phập phòng, thở cũng không dám thở mạnh.
Kinh thành chỉ có một phần mười quân lính canh giữ, hơn phân nửa số
đó nằm trong tay Sở Cảnh Mộc, hắn phải chừa lại một con đường sống, nếu
trong cung gặp chuyện không may, cũng có thể thuận lợi ra khỏi thành hội hợp với đám quân đó.
“Bổn Vương thấy mệt mỏi, các ngươi đi ra ngoài trước! Nhớ rõ, đêm nay làm việc!”
“Tuân mệnh!”
Hai người cúi đầu nhận lệnh, kẻ trước người sau bước ra khỏi thư
phòng, cho đến khi ra tới bên ngoài vương phủ, Hàn Anh mới nhẹ nhàng thở ra “ Kì lạ thật, chuyện này vốn chỉ có vài người biết, vì cái gì kẻ
truyền tin lại bị giết chết? Hiện giờ tình huống nơi biên cảnh không rõ
ràng, chỉ có thể tùy tiện làm việc, nếu quân của Sở Gia chặn lại quân
đội của chúng ta ở trên đường, chẳng phải là sẽ bị thất bại trong gang
tấc?”
Mục Phong cười, nhìn ánh mặt trời, dường như có chút chói mắt, hắn cố gắng chống lại, cười nói: ” Người tính thủy chung không bằng trời tính, qua đêm nay, tất cả đều sẽ xong.” Khi màn đêm buông xuống, Lục phù
càng thêm bất an, lòng cũng hơi trầm xuống...... ban đêm rất yên
tĩnh, giống như ngay cả gió cũng ngừng thổi, làm người ta hít thở không
được, không khí như cô động lại, tạo thành cảm giác bất an cùng bàng
hoàng......
Ánh trăng ẩn mình sau đám mây, không còn vẻ dịu dàng, ban đêm mây
đen dày đặc giống như sớm đã dự đoán được trong hoàng cung sẽ xảy ra sự
kiện máu chảy thành sông, trăng cũng không đành lòng nên mới núp vào áng mây?
Trời đêm là một mảnh hắc ám, có những tia hoang mang quỷ dị lóe lên
trong không khí lạnh như băng, như hé ra khuôn mặt ma quỷ của huyết ma, ở nơi xa xa rít gào….
“Minh Châu, ngươi có ngửi được mùi của một vị đạo trưởng nào đó không?” Lục Phù đang dựa vào cửa sổ cười hỏi.
Minh Châu lắc đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng, thành thật trả lời: “Không có!”
“Phải không? Ta ngửi thấy có mùi máu tươi” một câu nói nhẹ nhàng tràn ra đôi môi đỏ mọng, mang theo một vẻ tươi cười trống rỗng, cô tịch mà
bi thương.
Trong lòng của Minh Châu, Minh Nguyệt chợt lạnh, bọn họ ngừng động tác trong tay, khó hiểu nhìn nàng.
“Minh Châu, có bột phấn phát sáng không, buổi tối khi đi ngủ, ta có
chổ cần sử dụng!” Lục phù nhìn bóng đêm tối đen trầm mặc, trên mặt có
chút đăm chiêu.
“Phấn phát sáng?” Minh Châu nhíu mày, muốn mở miệng hỏi, nhưng sau
khi suy nghĩ một lát, không hỏi gì chỉ cúi đầu, “Có, ta sẽ lập tức đi
lấy.”
Trong Hoàng cung, muốn cái gì lại không có, một lúc sau, cái túi nhỏ
đựng phấn phát sáng đã ở trên tay Lục phù, khi nhìn thấy nó nét tươi
cười trên môi của nàng dừng lại rất lâu.
Lục phù trở vào nội thất, khi không còn thấy Minh nguyệt Minh
châu,liền đem bột phấn phát sáng nhét vào túi hương bên hông mình…Đó là
nàng muốn đề phòng nếu có chuyện gì xảy ra, mặc kệ trong hoàn cảnh ác
liệt nào, nàng cũng đều đã an bày chu đáo.
Sau đó không lâu, có những tiếng bước chân từ xa truyền đến, ánh mắt
Minh Châu lóe lên, gục đầu xuống. Lục phù đang cười bỗng nhiên nhướng
đôi mày thanh tú, ánh mắt của nàng nhẹ nhàng hướng vể phía cửa của Di
trữ cung, bước ra nghênh đón.
“Tham kiến Vương gia!” Minh Châu, Minh Nguyệt tiến lên hành lễ, Tấn Vương phất tay, ý bảo các nàng đứng dậy.
“Gần đây Di Trữ cung của ta thật là náo nhiệt a, làm cho Tấn Vương
ngươi ngày đêm đều đại giá quang lâm.” Trong lòng của Lục phù có điểm
phức tạp và phiền não, nhất thời lại không phân rõ vì sao, chỉ cười
nhạt nhìn hắn.
Đêm nay qua đi.
Đến cuối cùng sẽ quyết định ai là người lèo lái thiên hạ này?
Lòng nàng âm thầm đau buồn, vì ai mà ưu sầu?
“Ngươi không chào đón ta?” Hắn cười nhạt, ngồi đối diện với nàng.
Hắn cũng không hiểu được vì cái gì đêm nay lại quay về cung, lúc này
đây hắn nên ở trong thành, người trợ thủ đắc lực tên Hàn Quý tận tình
khuyên bảo hắn đêm nay nên ở trong thành chuẩn bị bởi vì họ không thể
hoàn toàn tin tưởng Mục Phong.
Nhưng hắn mặc kệ…..Hắn bất chấp tất cả nhập cung, dường như có cái
gì đè nặng trong lồng ngực, cảm thấy không vui, làm cho tâm tình của hắn không yên ổn. Rõ ràng khi đi vào đây, Di Trữ cung có thể mang lại cảm
giác an bình trong lòng hắn.
“Vương gia ngươi nói quá lời, nơi này chính là chổ của ngươi, ta nói
không chào đón ngươi được sao?” Không có ánh trăng, chỉ có ánh sáng của
hạt Minh châu chiếu vào, Lục Phù phảng phất có thể nhìn thấy một vẻ mệt
mỏi trên mặt hắn làm nàng không khỏi ngẩn người ra.
Lúc nào hắn cũng đều là Tấn Vương cao cao tại thượng, nét mỏi mệt
cùng tịch mịch chỉ dấu kín trong tâm hồn một mình hắn nhấm nháp, khi nào lại biểu hiện ra ngoài? Ánh trăng dường như có điểm mê hoặc lòng người, nàng cẩn thận cân nhắc tâm tư của hắn.
Tấn vương nghe ra giọng nói của nàng có điểm châm chọc, nhưng cũng
không tức giận, quay đầu lại phân phó, “Bổn Vương muốn uống một chén
cùng với Sở Vương Phi.”
Lục phù ngưng mi, mặt trời vừa lặn xuống, màn đêm bao phủ, ban đêm
mang theo vẻ bình tĩnh mà quỷ dị, tại sao hắn muốn uống rượu? Là do hắn có ý định từ trước? Nàng vẫn không hiểu được, trừ bỏ nhìn thấy được vẻ
mệt mỏi của hắn, cái gì nàng cũng nhìn không ra.
“Vương gia, muốn uống rượu không nên tìm ta, ta không phải là đối
tượng tốt, sẽ làm ngươi mất hứng! Lục Phù thản nhiên cười, nhìn mặt hắn
âm trầm
“Ngươi lúc nào cũng thực mất hứng!” Tấn Vương lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chung quanh Di Trữ cung một vòng, vẻ tàn khốc dần dần
biến mất, hắn trở nên dịu xuống”Bây giờ nơi này mới có hương vị của
trước kia! Không hề giống vẻ lạnh lùng của mười mấy năm qua..”
“Nơi này không phải lãnh cung sao?”
“Lãnh cung?” Tấn Vương nhướng mày, nở nụ cười châm chọc, “Nơi này
không phải lãnh cung, ngược lại, nó là một chổ mơ ước của tất cả nữ nhân trong cung, ngay cả Mẫu Phi cao cao tại thượng của ta cũng không
ngoại lệ.”
Một tia nghi hoặc xẹt qua trong mắt Lục Phù, nhưng nàng lựa chọn
không hỏi, đây là chuyện nàng không nên hỏi, cũng không liên quan đến
chuyện của nàng, nàng chỉ mơ hồ biết được, Di Trữ cung, là vết thương
của hắn, cũng là hạnh phúc của hắn.
“Mẫu Phi cao cao tại thượng của ta, vĩnh viễn cũng sẽ không thắng
được Trữ Phi!” Tấn Vương lạnh lùng cười, một màn chuyện xưa xoay quanh trong đầu hắn làm trái tim hắn ẩn ẩn đau
Tấn Vương cười lạnh, vì muốn thỏa mãn giấc mộng làm Thái Hậu của bà (1), vì sự vinh hoa phú quý của bà, cho dù có giết hết tất cả mọi người trong cung này cũng coi như không có việc gì, cho rằng chuyện gì cũng
chưa từng xảy ra.
Giấc mộng vinh hoa phú quý, quyền lợi, từ nhỏ đã huỷ đi rất nhiều
giấc mộng đẹp của hắn, đã dần dần tôi luyện hắn thành một người có lòng
dạ sắt đá, vận mệnh thật buồn cười đến cỡ nào, thế nhưng khi gặp được
nàng, hắn cảm thấy rất ấm áp, bởi vì nàng tươi cười ấm áp sao?
Nhưng mà vẻ tươi cười kia rõ ràng là giả…
“Vương gia, sắc trời đã tối, Di Trữ cung dường như không phải chổ
ngươi nên lãng phí thời gian.” Lục phù thấy sắc mặt hắn buồn vui khó
lường, ánh đuốc lay động phát ra ánh sáng mơ hồ, trong lúc nửa tối nửa
sáng, nàng cảm thấy có chút bất an. Nam nhân này vui buồn khó lường,
nên làm cho hắn rời khỏi thì tốt hơn.
“Bổn Vương muốn tìm một người tri âm để tâm sự, ngươi lại dùng lí do như vậy để đuổi ta sao?” Hắn cười khổ, mang theo điểm tịch mịch và cô
độc.
Lòng của Lục phù chợt thắt lại, nàng quay đầu đi chỗ khác, cố ý phớt
lờ ánh mắt thuần khiết như hài tử của hắn, không nói thêm một lời, đêm
nay hắn có điểm rất quái dị, tâm tình không ổn định, lúc cười lúc giận,
mang theo nhiều suy nghĩ phức tạp, thâm trầm làm người sợ hãi.
Cô độc, là tất cả cảm giác trong hoàng cung này, ở chung đã nửa năm, Lục Phù cảm xúc rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cô độc của hắn,
nàng đều cảm thấy lòng mình nặng nề, giống như nhìn thấy bóng dáng tịch
mịch của Sở Cảnh Mộc….....
Hai người họ cùng nàng, đều là những người có lòng dạ lạnh lẽo trong
thiên hạ, cũng là người có trái tim sắt đá trong thiên hạ. Gánh nặng
trên lưng họ so với người thường hơn rất nhiều…. Nó làm cho vai của họ
cũng quằng xuống nhiều hơn so với người thường…
Sở cảnh mộc thường nói, không có nước sao có nhà?
Mà Tấn Vương, ngay cả nước và nhà đều không có, có lẽ cho tới bây giờ hắn cũng không có nhà.
Những ngày gần đây, nàng thường lấy hắn và Sở Cảnh Mộc ra so sánh,
đến tột cùng là vì cái gì? Có lẽ là bởi vì cả hai cùng là người cô độc?
“Hôm nay là ngày gì ngươi biết không?” Tấn Vương đột nhiên cất tiếng hỏi, ánh mắt đầy vẻ chua sót.
“Ta không biết!”
“Đây là ngày đã xảy ra cung biến.”
Sâu kín nói ra một câu, làm cho Lục Phù ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra vẻ bi ai cùng tuyệt vọng, và có chút bất đắc dĩ, rất
nhiều cảm xúc xen lẫn vào nhau, trong lúc nhất thời nàng có chút cảm
động, loại tình tự phức tạp này nàng đã từng trãi qua..... Lý trí
cùng dục vọng dây dưa đấu tranh với nhau.
Ngày có biến!
Lúc này Minh Nguyệt, Minh Châu đã tiến vào, đặt bầu rượu xuống sau đó yên lặng rời đi.....
Hắn tự châm cho mình một chén rượu rồi bưng lên uống một hơi cạn sạch......
“Ngươi có biết vì cái gì ta thích Di Trữ cung?”
Lục phù không đáp, thấy hắn lại ngửa cổ nốc cạn một chén rượu khác, nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Vì cái gì hắn lại trở thành như thế...... Bi thương cùng bất đắc dĩ.
“Lúc ta còn nhỏ, Trữ Phi nương nương rất được sủng ái, làm cho Mẫu
Phi của ta thấy ghen tị, bà mặt ngoài cùng Trữ Phi tỏ vẻ thân thiện,
nhưng bên trong lại muốn hãm hại Trữ phi. Trữ phi nương nương là một nữ
nhân dịu dàng lương thiên, trước đây ta cùng Quân Uý thường chơi đùa với nhau rất hợp, ta thường xuyên ra vào Di Trữ cung, Trữ Phi đối xử với ta tốt lắm, giống như mẹ ruột vậy, cho nên mỗi ngày ta đều hướng đến Di
trữ cung mà đi, ta cũng coi bà là mẹ ruột, cho nên gọi bà là Mẫu Phi.
Khi còn nhỏ, ta cũng không thể phân biệt rõ ràng giữa Di Trữ cung và
cung điện của Mẫu Phi
Mẫu Phi ta nói, Trữ Phi nương nương đoạt trượng phu rồi lại đoạt đứa
con của bà......” Tấn vương ngửa cổ lại uống một chén rượu nữa, hắn bỗng nhiên cười lạnh, ánh mắt ửng đỏ, “Ngươi có biết Mẫu Phi ta làm như thế nào sao? Hãm hại Trữ Phi, khi ở lãnh cung,trước mặt ta cùng Quân
Uý đã sỉ nhục bà, đánh đập, bắt quỳ đinh, …Ta càng khóc, Mẫu Phi càng
tra tấn bà thêm trầm trọng, thêm nhục nhã, tra tấn bà…Sau đó ta học được mình không thể khóc…Mắt chỉ có thể lạnh lùng nhìn bà chịu tội, bị hại,
Mẫu Phi đưa cho ta một thanh chủy thủ, buộc ta phải hủy đi gương mặt của Trữ Phi…Ha hả...... Ngươi biết không? Ta thật sự làm vậy...... Nhìn thấy máu trên mặt bà chảy xuống, bà cảm thấy được giải thoát, thế
nhưng ta không biết đau…Bởi vì thuốc phiện. Cuối cùng, Mẫu Phi bảo ta
đã trưởng thành, cũng không còn thấy hứng thú hành hạ bà nữa, nên treo
cổ bà trước mặt ta..Cũng đem Quân Uý nhốt lại.”
Tấn Vương giống như con thú sau khi bị thương rên rĩ, có điểm thê
lương và bi thảm, Lục Phù cười không nổi, chỉ nhíu mày có một tia đau
lòng khác thường dâng lên...... Nàng chứng kiến người thân bị giết rất đau khổ, còn hắn thì sao?
Nhìn một người mình coi như mẫu thân vào đêm một tháng bảy âm lịch
bị tra tấn,, chính mình còn tự tay hủy đi vẻ ngoài là điều quý giá nhất của nữ nhân. Cuối cùng nhìn mẹ ruột xử tử bà, đó là dạng tra tấn gì......
“Ta hận Mẫu Phi của ta, khi đó ta mới sáu tuổi, ta thích cái gì, mặc kệ là người hay vật, đều bị bà hủy đi tất cả, có hai cung nữ làm bạn
với ta hai năm và một thái giám hầu hạ ta từ nhỏ, bọn họ đều là người
thân nhất của ta ở trong cung, nhưng cuối cùng cũng bị Mẫu Phi ban cho
cái chết. Ta bệnh nặng một hồi đã hoán thai đổi cốt trở thành Tấn
Vương của hôm nay….Bà ta tàn bạo, ta muốn so với bà càng tàn bạo hơn, bà nhẫn tâm, ta muốn so với bà càng ác tâm hơn, như vậy ta mới có thể bảo
vệ người mà ta muốn bảovệ, người mà ta muốn thủ hộ…Đó là giáo huấn đẫm
máu mà ta suốt đời không quên” Tấn Vương hung hăng cười lạnh, rượu một
ly rồi một ly đưa lên môi uống cạn.
“Người bà hận nhất chính là Trữ Phi nương nương! Khi đó Trữ Phi là
chủ nhân của Di Trữ cung, là phi tử được sủng ái nhất. Tất cả kỳ trân
dị bảo đều được Phụ Vương sai người mang đến Di Trữ cung. Ngươi biết
không? Chỗ ngồi này trong Di Trữ cung là do tự tay Phụ Vương ta thiết kế, nơi này mỗi cái cây cọng cỏ, mỗi tấm ngói đều do ông ấy tinh tế
tuyển chọn ra. Ông đường đường là thiên tử của một quốc gia, thế nhưng
vì để lấy lòng bà, tự mình ở trong sân trồng hàng loạt những cội mai.
Cho nên Mẫu Phi bởi vì hận chủ nhân, cũng hận luôn Di Trữ cung. Bà
nghĩ ra tất cả biện pháp để hủy bỏ cung điện này, mà ta thì nghĩ ra mọi
phương pháp để bảo vệ nó. Nơi này ta đã hưởng sự dịu dàng, tất cả vui
cười của ta đều được chứng kiến nơi đây, ta không muốn thấy nó bị hủy đi như vậy.
Đáp ứng rồi cái gọi là tàn nhẫn, Mẫu Phi nói, muốn làm một bậc
vương giả phải vô tình...... Cho nên lần trước ngươi đi theo ta
cũng bị tai bay hoạ gió.”
Lục phù rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói,
nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhìn hắn vì có men say, trong lòng nhất
thời cảm thấy phiền muộn...... Chợt nhớ tới Hàn Quý Phi khi đề cập
đến Di Trữ cung có tia hận ý, nàng thấy có chút lạnh.
“Việc học của một Hoàng tử rất nặng nề, yêu cầu của Mẫu Phi đối với
ta lại nghiêm khắc, trong khi Quân Úy có thể vô tư, không sầu không lo
hưởng tình thương của người mẹ, ta một người phải đối mặt với kinh thư
và quyền mưu. Trữ Phi nói với ta, về sau khi nào thấy mệt mỏi, cứ đến
Di Trữ cung, có thể coi nơi này là nhà của mình.
Mẫu Phi nói, đối với cuộc sống của vương giả, nhất định phải có nước, không cần phải có nhà.....”
“Không có ai...... Cho tới hôm nay, không có ai muốn nghe ta
nói, trong mắt của bọn họ Tấn Vương là một người tàn bạo bất nhân, bạo quân, ha hả….Ta từ nhỏ cao cao tại thượng, nhưng chỉ có Quân Úy có thể gọi là huynh đệ của ta…nhưng sau khi Trữ Phi qua đời, ta cũng không dám đến lãnh cung thăm hắn, sợ ngay cả hắn cũng hận ta,….Không có ai…Cho
tới bây giờ ta đều chỉ có một mình…Trong hoàng cung, ai ai cũng đều
biết nói.... Di Trữ cung là bảo bối của Tấn Vương không được đụng
vào…
Hôm nay rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vì cái gì hắn trở nên quái dị
như thế? Nàng chưa từng gặp qua Tấn Vương nói nhiều như vậy. Giống như
nàng là hồng nhan tri kỷ của hắn, là khúc cây để hắn bám vào trong lúc
ba chìm bảy nổi, bi hắn gắt gao bám lấy, Lục Phù không ngừng trầm tư,
nhìn thấy khóe mắt hắn như muốn khóc làm nàng chấn động…
Nước mắt...... Tấn vương cũng sẽ có nước mắt?
Lòng nàng giống như bị đâm một dao.
Đó là đau lòng, nàng thế nhưng đau lòng vì hắn. Lúc này hắn, chính là một hài tử đang tưởng niệm mẫu thân của mình.
Hai linh hồn giống nhau, càng dễ dàng đồng cảm với nhau.
Bởi vì bọn họ đều là những linh hồn cô độc.
“Ngươi có biết Phụ Vương ta vì sao bị hôn mê? Là bị hạ độc..... Ha ha...... Hôm nay ông ta sẽ băng hà, ta chính là người đứng
đầu trong thiên hạ.... Ta sẽ nhìn xem còn ai dám cướp đi những vật trong tay ta?
Cả thân mình Lục Phù chấn động, đầu oanh oanh một tiếng, sự đau lòng vừa mới phát sinh không cánh mà bay.
Hoàng Thượng băng hà, vậy kế hoạch của Sở Cảnh Mộc là gì?
Sở Cảnh Mộc......
Hai bầu rượu đều bị hắn uống cạn, Tấn Vương rõ ràng đã có chút say,
cười ha hả, hơi hơi ghé vào trên bàn, miệng thì thào nói, “Trữ Phi...... Con rất nhớ người......”
Cả người Lục Phù chấn động, một cơn đau thấu xương lan tràn ra toàn
thân, nam nhân đang ghé vào trên bàn kia, giống như một hài tử phải xa
rời mẫu thân, trong giọng nói đều là tưởng niệm cùng yêu thương nồng
đậm…
Tấn Vương thật sự là người vô tình sao?
Hắn không phải là người vô tình, chính là tất cả cảm tình đều bị mẹ ruột của hắn cướp mất..... Lòng của hắn mới biến thành con dao bén nhọn, đâm người cũng tự đâm chính mình.
Một hàng lệ chảy xuống hai má, lý trí còn chưa phản ứng lại chuyện gì xảy ra, tay nàng đã muốn vươn tới lau đi nước mắt trên mặt hắn..
Nửa đường đột nhiên bị hắn bắt lấy, gắt gao nắm chặt, có chút cuồng
loạn hỏi “ Ngươi nghĩ muốn an ủi ta, là vì đau lòng hay vì thương hại?”
Lục Phù không trả lời, cũng không thể trả lời, bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu vì cái gì nàng vươn tay ra.
“Tấn vương, ngươi làm ta đau.” Lục Phù thản nhiên lên tiếng nhắc nhở hắn đã quá thô bạo.
“Trả lời ta, ngươi sẽ không rời bỏ ta, vẫn ở cùng ta, đúng không?”
Lại là một câu hỏi vội vàng, mặt hắn hồn nhiên như đứa trẻ, trước mặt
nàng, toàn tâm toàn ý chờ mong câu trả lời của nàng, giống như đó là đáp án hắn chờ đợi cả đời.
Lục phù rất hối hận, tại sao vừa rồi mình lại vươn tay ra?
“Tấn Vương ngươi buông tay, đây là một chuyện không có khả năng.” Giọng nói của nàng rất kiên định.
“Không có khả năng?” Hắn ha hả cười vài tiếng, “Cái gì gọi là không
có khả năng, chờ khi Phụ Vương của ta băng hà, ta sẽ là người kế vị,
ngươi cho rằng, Sở Cảnh Mộc vì ngươi mà đắc tội với hoàng thất sao?”
Có điểm tức giận trừng mắt nhìn hắn, Lục Phù nghĩ muốn tránh xa sự
kiềm chế của hắn nhưng không đủ sức, trên gương mặt khuynh thành không
còn vẻ mê mang, nàng lạnh lùng nói: “Tấn vương, quân chiếm đoạt thê tử
của thần tử, ngươi không sợ miệng đời chê cười sao?”
“Tức giận sao, ngay cả khi tức giận ngươi cũng mê người như vậy.” Hắn nở nụ cười, một tay xoa hai má nàng cẩn thận như sợ làm nàng đau, ánh
mắt đầy vẻ si mê, “Vì ngươi, Bổn Vương nguyện ý bị người trong thiên
hạ thóa mạ.”
Thấy nàng trốn tránh, một tay của Tấn Vương túm trụ cổ nàng, tận
tình vỗ về chơi đùa da thịt mềm mại. Lục phù có điểm tức giận, phẫn
hận nhìn hắn, “Làm Vương phi của Bổn vương có gì không tốt?”
“Ta không phải là phượng hoàng, như thế nào có thể bay vào Hoàng Gia?”
“Bổn Vương sẽ biến ngươi thành phượng hoàng, dưỡng ngươi giống như vậy.
“Vương gia không hiểu tị hiềm sao?” Lục phù trừng mắt nhìn hắn, cố tình dấu diếm nội lực trong lòng bàn tay....
“Tị hiềm? Ngươi cho rằng Bổn Vương sẽ sợ người khác nói gì? Người
trong thiên hạ nói bậy về Bổn Vương còn ít sao? Cần gì phải để ý thêm
một tội trạng nữa” Hắn tỏ vẻ không quan tâm nhún nhún vai.
Giọng nói của Tấn vương cũng có vẻ bi thương nói không nên lời, Lục
Phù giãy dụa, đăm đăm nhìn mặt hắn đang nở nụ cười, dường như thấy hắn
đang rơi lệ.
Như có một sức mạnh khổng lồ ập tới, nàng ngã vào vòng tay ôm ấp của
Tấn Vưong, Lục Phù kinh sợ hô to, ngay sau đó là một trận mưa hôn đầy
tính chiếm đoạt như bão táp rơi xuống môi nàng, Lục Phù trừng mắt, đánh
ra một chưởng hướng về ngực hắn, nhưng bị hắn gắt gao bắt lấy tay nàng,
Tấn vương nhả đôi môi kiều diễm của nàng ra, cười khẽ nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang phẫn nộ nói “Rốt cục đã ra tay, ta còn nghĩ ngươi sẽ nhẫn
nhịn thêm một hồi?”,
“Ngươi tại sao biết ta có võ công?”
“Người tập võ, bước đi nhẹ hơn người bình thường rất nhiều. Phù nhi.”
Lục phù sửng sốt, hơn nữa vì bị hắn khinh bạc, cảm thấy vừa thẹn vừa
giận, rồi chợt nghĩ đến người thân đã khuất, những mũi nhọn lạnh lẽo
nhanh chóng hiện lên trong mắt “Ngươi không xứng kêu tên này.”
Những lời này hiển nhiên làm hắn tức giận, khuôn mặt Tấn Vương vừa
mới giống như đứa nhỏ trong nháy mắt bỗng nhiên âm trầm xuống, đầy vẻ
ngoan tuyệt và thô bạo, trong ánh mắt phát ra vẻ tức giận làm người ta sợ hãi, “Ta không xứng sao, Bổn vương sẽ khiến cho ngươi biết ta có
xứng hay không xứng.”
Tấn Vương bay nhanh qua điểm hai huyệt đạo trước ngực của Lục Phù,
tạm thời phong bế lại nội lực của nàng, một tay gắt gao túm trụ thắt
lưng nhỏ nhắn,ôm nàng vào trong ngực, những nụ hôn cũng tuỳ theo hạ
xuống.
“Ngươi là..... Cầm thú!......” Mơ hồ la lên một câu nghe
không rõ, Lục phù oán hận giãy dụa, lại tránh không khỏi sự kiềm chế
của hắn, thân mình nhỏ xinh nằm ở trong lòng ngực đầy nam tính, càng
thêm kích thích dục niệm trong long củaTấn Vương.
Hắn phẫn nộ hôn khắp nơi trên người nàng, nửa năm lấy lòng, nửa năm dùng thực tâm đối đãi, dục niệm đã sớm như tên đã lên dây, lại bị nàng kích thích, càng không thể vãn hồi. Trong mắt hắn bị che kín bởi một
mảnh đỏ sậm đầy dục niệm, là cuồng loạn giãy dụa cùng dây dưa...... Mang theo cảm giác say mê, gắn bó, tha hồ hít vào hương thơm toả ra
từ người nàng, cắn hút, giao triền, hấp thụ hương vị ngọt ngào trong
miệng nàng.
Thấy Lục Phù đã dịu xuống, hắn tưởng đã chinh phục được nàng, nhưng
bỗng nhiên đầu lưỡi có cảm giác đau đớn làm hắn không thể không buông
ra….....
“Ngươi dám cắn ta?” Tấn Vương phẫn nộ buông môi nàng, một tay vẫn
gắt gao chế trụ bên hông, hắn nhẹ nhàng lau tia máu nơi khóe môi, nàng
thực dữ! Trong khoang miệng của hắn mùi vị ngọt ngào như cuồn cuồn
không ngừng, có thể thấy hắn đã dùng rất nhiều sức lực. Điều đó càng
thêm kích thích dục niệm và lửa giận đang tăng vọt trong lòng hắn, hai
mắt giống như đang phun ra lửa đỏ. Gương mặt tuấn lãng cũng hơi có
điểm dữ tợn.
“Tấn Vương gia, xin ngươi tự trọng!” Lục phù nhẹ nhàng thở ra, miệng
cũng có mùi máu, xấu hổ và ão não trừng mắt nhìn hắn, nàng có nằm mơ
cũng không thể tưởng tượng hắn sẽ dùng sức mạnh với nàng.
“Tự trọng ư? Đó là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách Bổn Vương, hôm nay ta nhất định phải có được ngươi.” Nụ hôn giống như tuyên thệ lại hạ
xuống, không thẻm để ý tiếng kêu kinh hãi của Lục Phù, một phen ôm lấy
nàng hướng vào phía trong nội thất mà đi, kiên quyết mà phẫn nộ, đối
với nàng, sự kiên nhẫn của hắn đã hết …
Ở ngoài cửa cung, Minh châu, Minh nguyệt nghe được tiếng kêu gào của
Lục Phù, liếc mắt nhìn nhau rồi cuí đầu xuống nhìn mũi chân của mình,
có thể nghe được tiếng tim đập vang lên trong đêm
Một người là Tấn Vương, một người là Sở Vương Phi......
Đạo đức, luân thường, trong tình yêu tuyệt vọng tất cả đều đã bị
chôn vùi, khi khát vọng cùng dục vọng muốn được giải thoát......
Tấn Vương hung hăng đem Lục Phù ném trên chiếc giường mềm mại, một
cảm giác hoảng sợ ập tới, nàng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn áp
chế thêm một lần nữa, gương mặt gần trong gang tấc đỏ ửng, mang theo vẻ
say mê và đầy dục niệm.
“Phù Nhi, chiều theo ý Bổn Vương, ngươi sẽ bị ít đau khổ.”
Tấn Vương âm độc nói xong, một tay cởi đai lưng và aó khoác của
nàng, da thịt trắng nõn thơm tho, hấp dẫn hiện ra đoạt lấy hổn phách
của hắn, nhiều dấu môi hôn lại không ngừng rơi xuống. Kiềm lòng không
được, một tay hắn xoa nắn thắt lưng mềm mại đáng yêu của nàng, từng đợt
vỗ về chơi đùa, xúc cảm thật tốt từ da thịt nàng mang đến một cỗ hấp dẫn mê muội, những nụ hôn của hắn càng thêm dồn dập, mang theo khí thế bức
người.
Thân mình Lục Phù bị đè nặng, quần áo đã bị cởi hết phân nửa, lộ ra
da thịt mượt mà, Tấn Vương nằm đè lên người nàng, hôn lên chổ da cổ mịn
màng, bàn tay đang vuốt ve thắt lưng cũng hướng lên trên, cách cái yếm
vỗ về chơi đùa nơi no tròn mềm mại của nàng.
“Không cần......” Lục Phù thống khổ lắc đầu, tóc dài xỏa tung
trên gối, hai cánh môi hồng nhuận ươn ướt, mấp máy lên tiếng, giống như cầu xin buông tha, càng toát ra vẻ mị hoặc câu dẫn người khác.
Nội lực bị phong tỏa, lại bị hắn kiềm chế không thể trốn thoát, dục
vọng dưới hạ thể của hắn làm nàng sợ hãi, Lục Phù càng giãy dụa nhiều hơn…
Lưu Phù Nhã a Lưu Phù Nhã, tại sao ngươi lại để cho mình lâm vào
cảnh nhục nhã nhu thế này…Tay và chân đều bị hắn đè lên không thể cử
động, mặc tình hắn ở trên người nàng muốn làm gì thì làm..
Những giọt lệ ứa ra trong khóe mắt, nàng thầm gọi ”Cảnh mộc......”
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, nàng chỉ nhớ rõ tên này, người trượng phu ôn nhu lãnh liệt của nàng, hình ảnh của hắn không ngừng xoay quanh
trong đầu nàng, Lục Phù không khỏi thốt ra lời cầu cứu, không biết hắn
đang ở nơi nào?
“Không cho ngươi gọi tên hắn, có nghe thấy không, không được......” động tác dịu dàng của Tấn Vương trở nên thô bạo, tay đang vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của nàng càng dùng thêm sức, dục hỏa cùng lửa giận lần lượi thay đổi như đan vào nhau, hắn phẫn nộ nói “Ngươi luôn miệng bảo
ngươi không thuộc loại bất luận kẻ nào, thì ra ngươi gạt ta, lúc này ngươi lại nhớ kỹ hắn.”
Cái yếm bị hắn tàn bạo giựt phăng đi, hai tay càng thêm không kiêng
nể gì vuốt ve nơi mềm mại trước ngực nàng, những chiếc hôn cũng theo đó mà rơi xuống như mưa, để lại dấu vết ẩm ướt. Lục Phù giãy ra không
được, một cảm giác bị khuất phục chợt hiện lên trong đầu, lệ ý trong mắt càng thêm sâu. Nước mắt tí tách rơi rơi xuống gối, nàng nghẹn ngào
không được, từ nhỏ nàng rất ít khi bị yếu thế, nhưng lúc này nàng đành
phải thừa nhận sự bất lực của mình.
Cảnh mộc, cứu ta! Cảnh mộc...... Trong lòng gọi tên hắn vô số
lần, mà động tác trên người ngày càng thêm rõ ràng làm nàng sợ hãi, cách một lớp quần áo dục vọng của hắn đã áp sát vào, lòng nàng chợt lạnh,
nàng thông minh cả đời, nhưng lúc này cũng không thể nghĩ ra biện pháp
thoát thân..
“Van cầu ngươi...... Buông tha ta đi......” Lần đầu tiên,
nàng lên tiếng van cầu người khác, lại phải cầu xin kẻ thù lớn nhất của
mình.
Động tác chơi đùa vỗ về của Tấn Vương ở trước ngực nàng bỗng nhiên
dừng lại, hắn hơi hơi ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn là một mảnh lửa đỏ
như trước, có điểm không thể tin nhìn hai mắt nàng đang đẫm lệ mông lung, nước mắt trong suốt vẫn còn đọng trên hai hàng mi làm lòng hắn rung
động, những chiếc hôn nhẹ như lông hồng đáp xuống trên mi mắt của Lục
Phù, Tấn Vương nuốt lấy những giọt nước mắt đó, khàn khàn hỏi “ Phù
Nhi, ngươi cầu ta?”
“Đúng...... Ta cầu ngươi......” Lục Phù nhắm mắt lại, chịu
đựng sự nhục nhã cùng lửa giận trong lòng, như hoà lẫn với âm thanh của
những giọt lệ, trong mơ hồ nghe không rõ.
“Ngươi cùng Sở Cảnh Mộc thành hôn hơn nửa năm cũng nên biết tình
hình này là như thế nào, bây giờ còn ngừng lại được sao? Lòng trìu mến
xẹt qua hai giây rồi biến mất, động tác của bàn tay lại tiếp tục, một
tay đẩy ra quần áo vướng bận trên người nàng, hắn không khỏi ngẩn
người….Toàn bộ động tác ngừng lại..
Tấn Vương không thể tin nhìn trên cánh tay trắng nõn của Lục Phù có
một điểm đỏ sẫm...... Cảm giác vừa giống như kinh sợ vừa giống như
vui mừng, “Ngươi còn là một thân hoàn bích (1)?”
Cho đến khi nàng bị cướp mang vào cung, hai người họ đã thành hôn hơn nữa năm, mà thủ cung sa vẫn còn trên cánh tay nàng….Quả thật không thể
tin được, có một người thê tử quốc sắc thiên hương như vầy mà thủ cung
sa vẫn còn, điều đó cho thấy định lực của Sở Cảnh Mộc đúng là nam nhân
bình thường không thể sánh bằng…Chẳng lẽ tâm tư của Sở Vương cùng hắn
giống nhau, bọn họ đều nghĩ muốn có được lòng của nàng trước?”
Thấy Tấn Vương sửng sốt, Lục phù nhanh chóng đẩy hắn ra xa, lùi về
phía trong nhanh chóng kéo chăn bông che lại nửa thân trên trần trụi của mình, lệ ý trong mắt vẫn còn vương như quấn quanh quấy nhiễu tâm tư
phức tạp của nàng, giống như khóc cũng giống như thở dài nhẹ nhõm.
Trong lúc nhất thời Lục Phù không thể nói nên lời, lệ vẫn không ngừng
rơi trên gương mặt tuyệt sắc đầy vẻ bi thương. Nhìn nàng khóc làm lòng Tấn Vương đau nhói…Hắn âm thầm hối hận, hắn vừa mới làm gì?”
“Tốt lắm tốt lắm...... Ngươi đừng khóc...... Ta sẽ không
bắt ngươi làm điều ngươi không muốn..... Nếu ta biết ngươi còn...... Ta sẽ không lỗ mãng như thế.” Hắn nói, lại giống như đứa nhỏ
nở nụ cười, đáy lòng dâng lên từng đợt vui sướng, trong đầu như nhảy
múa..... Nàng vẫn còn hoàn bích, khám phá ra điều này làm tâm tình
hắn vui sướng vô cùng......
Lục phù cúi đầu, ý oán hận vừa phát sinh được ẩn dấu sau những giọt nước mắt rưng rưng......
Trong lòng Tấn vương vui sướng như điên, dục niệm vừa mới quay cuồng trong nháy mắt bị xẹp xuống như bọt nước, hô hấp cũng dần dần bình
phục, trong mắt lại là vẻ tươi cười thuần khiết như trẻ thơ, tay hắn
vươn tới lau đi nước mắt trên mặt nàng, Lục Phù né người trốn tránh làm
cho tay hắn rơi giữa không trung, Tấn Vương chỉ biết thở dài…
Không khí trong phòng bỗng nhiên rơi vào yên lặng, chỉ còn lại một
mảnh tĩnh mịch, lâu lâu có tiếng trúc linh của bức màn vang lên trong
đêm, thanh thanh quấy nhiễu làm lòng người rối loạn.
“Vương gia......” Một đợt âm thanh lanh lảnh truyền đến, có
người đứng ở bên ngoài lo lắng hô to, bởi vì Minh Châu, Minh Nguyệt
ngăn trở không cho hắn tiến vào, cho nên đành phải ở bên ngoài gọi
lớn..
Tấn Vương nhíu mày, đột nhiên đứng dậy bước ra nội thất, sắc mặt âm
trầm hét lớn, “Nô tài không có mắt, làm cái gì ở trong này hô to gọi
nhỏ?”
“Vương gia......” Tên thái giám nuốt nuốt nước miếng, toàn thân phát run thong báo, “Hoàng Thượng đã......”
Đôi mắt Tấn vương tối sầm lại như che khuất cả sắc mặt, lúc này chỉ
có bàn tay đang nắm chặt có thể nói lên tầm tình của hắn, gân xanh trên
mặt cũng hiện ra chứng tỏ trong lòng hắn đang tức giận.
“Hoàng Thượng làm sao?” Hắn hỏi rất nhẹ nhàng chậm rãi, sắc mặt ngoan lệ có điểm mệt mỏi giống như đã biết rõ chuyện gì xảy ra......
“Hoàng Thượng tỉnh lại......”
“Cái gì?” Tấn Vương trợn tròn hai mắt, tay nắm chặt vạt aó của tên
thái giám, hai mắt phun ra tia lửa giận làm người sợ hãi, kết quả này
nằm ngoài dự liệu của hắn làm cho hắn có một dự cảm bất an…”Ngươi vừa
nói gì?”
Tên thái giám bị Tấn Vương nắm chặt, hai chân cơ hồ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, không dám nhìn ánh mắt đang phẫn nộ của hắn, toàn thân
run rẩy. “Hoàng Thượng đã tỉnh......”
“Sao lại thế này?” Không phải ông ta đã chết? Như thế nào tỉnh lại?
Bỗng nhiên có những tiếng chuông vang vọng khắp hoàng cung từ điện to đến viện nhỏ, Tấn Vương thả tên thái giám xuống, hoảng sợ lắng nghe,
trong thời nhất thời lòng chợt lạnh….Đó là những tiếng chuông báo động
trong hoàng cung khi có chuyện khẩn cấp, từ lúc chuông được lắp đặt đến
nay đã vang lên hai lần, lần này cho thấy trong cung nhất định sẽ có
biến động lớn.
Sao lại thế này? Rõ ràng kế hoạch rất hoàn hảo vì sao lại thất bại,
ông ta đã bị trúng độc và đang hấp hối, chỉ cần hành động thêm một chút
hồn ông ta sẽ về Tây Thiên cực lạc, như thế nào hôm nay đã tỉnh lại?
“Minh châu, Minh Nguyệt, coi chừng Lục Phù, đừng cho nàng ra khỏi Di Trữ Cung.”
“Dạ!” Minh Châu, Minh Nguyệt tuân lệnh, Tấn Vương vội vàng hướng ra
cửa cung mà đi...... Trong chốc lát đã biến mất khỏi Di Trữ cung mà hắn yêu thích nhất, trên đường đi mang theo một tia tức giận cùng hoảng sợ.
Trong nội thất, sắc mặt của Lục Phù không chút thay đổi bình tĩnh sửa sang lại quần áo, trên mặt là một vẻ trống rỗng, trong ánh mắt cũng
đầy vẻ hoang mang.
Rốt cục Sở Cảnh Mộc đã đến đây!
Rốt cục......
Đã đến đây!
Trong Hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, có vẻ náo nhiệt khác thường,
từng đợt tiếng vang làm cho người ta kinh hãi và phiền não bất an, cho
dù hiểu rõ mình đã mất đi thế lực nhưng Tấn Vương vẫn không cam tâm.
Vừa qua khỏi góc khuất của một toà cung điện, hắn nhìn thấy vài tên thị
vê tiến lên nghênh đón, vừa thấy hắn bọn họ lập tức quỳ xuống hô to “Vương Gia, tuyệt đối không thể qua đó”
“Cút ngay!” Tấn Vương giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, tức giận đá văng tên
thị vệ đang ngăn cản phía trước, ….Hắn không cam lòng, dù biết rõ điện
Càn Khôn đã bị người chiếm giữ, hắn vẫn không cam lòng buông tay, rõ
ràng chỉ thiếu một bước nữa là có thể chạm đến thành công, chỉ kém một
bước, việc sắp thành tựu lại bị thất bại.
“Vương gia, tất cả là do Nương Nương, bà đã đem giải dược đưa cho Sở Vương, còn nói rằng bà với ngài cùng nhau mưu phản. Nương Nương đã bị
Sở Vương giam lại, toàn bộ hoàng cung bị Quang Vinh Vương mang binh bao
vây, Vương Gia, chúng ta nên thừa dịp tình hình hiện tại đang hỗn loạn
trốn đi, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốn” Một gã thị vệ tận
tình khuyên nhủ.
“Ngươi nói cái gì? Mẫu phi?” Thân mình của Tấn vương lảo đảo..... Thối lui vài bước? Ngôi vị hoàng đế sắp tới tay lại bị mẫu thân hắn
làm vuột mất..
Người phá hủy tất cả của hắn, thế nhưng lại là bà, một người thân nhất của hắn..
Bà làm vậy là bởi vì ngày đó bị hắn uy hiếp đe dọa sao? Bà lại bán đứng đứa con ruột của mình?
“A......” Một tiếng rống giận bi thương vang lên, khuôn mặt của
Tấn Vương vặn vẹo đến cực điểm, tuy rằng hắn cùng Hàn Quý Phi bằng mặt
không bằng lòng, cũng có nhiều mối hận, dù sao bà cũng là mẹ ruột của
hắn, cảm giác của hắn bây giờ chính là......
Mọi người đều xa lánh!
“Lưu tự này ăn cây táo, rào cây sung, thật là tên súc sinh phản
phúc, vô liêm sỉ, ngươi buông tay ra! Bổn Vương không cam long mất đi
tất cả. Sở Cảnh Mộc, hắn thật độc, lại dùng kế để đối phó Bổn Vương, ta
nhất định phải giết hắn.” Tấn Vương không cam lòng cùng phẫn nộ, gân
xanh trên trán nổi lên, máu trong cơ thể như đang sôi sụt, tâm trạng
cũng rất hỗn loạn….
“Vương gia, Hàn Minh ở ngoài cung đã chuẩn bị tốt, nếu lúc này ra
cung, chúng ta còn có một con đường sống, nếu để chậm thêm chút nữa, bọn họ sẽ nắm giữ toàn bộ hoàng thành khi đó chúng ta muốn chạy cũng sẽ khó như lên trời” Lại có một tiếng nói vội vàng vang lên “ Hàn tướng
quân, quân đội không thấy vào kinh, chỉ sợ bọn họ đã bị Sở gia quân chặn lại ở giữa đường, Vương gia, xin hãy quyết định”
Tấn Vương làm sao không biết hậu quả của việc quá mức tự tin, nhưng
khi chính mắt nhìn thấy thứ mà mình thủ hộ từ nhỏ rơi vào tay người
khác, nhìn ánh lửa mơ hồ ở xa xa, hắn hung hăng quay đầu vể hướng Di Trữ cung, hai mắt đỏ ngầu càng thêm phức tạp.
Thì ra, nàng sớm biết sẽ có biến,...... Đã sớm biết......
Rõ ràng biết tâm tư của Sở Cảnh Mộc không đơn giản, hắn nghĩ mình đã
nắm trong tay toàn bộ cục diện, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị Sở Cảnh Mộc xoay trở tình thế, cách đó không xa có một tiếng động rung chuyển
trời đất vang lên, đó là khí thế của Ngự lâm quân..
Con đường trước mắt nếu đi tiếp tục chính là con đường chết, chỉ một
cái xoay người hắn đã mất tất cả những thứ hắn từ nhỏ phải vất vả thiết kế và tính toán, quyền lợi, dục vọng và dã tâm. Tất cả những thứ đó đã bị chôn vùi, đối với hắn mà nói tình thế hôm nay so với cái chết đâu có gì khác biệt. Hắn vì ngai vàng kia mà hy sinh, nhưng trong chớp mắt đã bị người phá vỡ hết, loại hận này, là hắn toàn tâm toàn ý hận…Từng đợt
dâng lên trong đáy lòng như kết băng của hắn, điên cuồng mà thiêu đốt…
Vì cái gì, vì cái gì lại bị bại về tay Sở Cảnh Mộc, là người trong lòng hắn để ý nhất…
Ý nghĩ sẽ cùng nàng âm dương cách biệt làm hắn hoảng sợ, phải trốn đi? Hắn phải mang nàng theo ….
“Hàn Quý, ngươi đi đến Di Trữ cung, đem Sở Vương phi đưa đến mật đạo
cho ta” Tấn Vương trầm giọng phân phó, ánh mắt cuồng loạn xuất hiện một
tia chờ đợi mong manh, nhìn đăm đăm người tâm phúc của mình “ Mang nàng
lại đây, Bổn Vương muốn đem nàng cùng đi, không được chạm vào một sợi
tóc của nàng”
“Vương gia?” Hàn Quý không thể tin ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn,
trong lòng kinh ngạc, hắn biết Tấn Vương bắt đi Sở Vương phi nhưng hôm
nay mới hoàn toàn hiểu rõ, thì ra Tấn Vương thật sự yêu thương nàng,
nhưng chính là… “Nếu lúc này mang theo Sở Vương Phi, chúng ta khó có
thể tránh khỏi sự truy bắt của Sở Vương, sẽ càng khó ứng phó hơn”
“Bổn vương mặc kệ, nhất định phải mang nàng theo.” Không đoạt được
vương vị hắn có thể làm lại từ đầu, vẻ thô bạo tràn đầy trong mắt, như
lan ra cả không khí bên ngoài, thêm vào đó là vẻ nhu tình phức tạp, hắn
chỉ có nàng, không thể mất đi nàng, nhất quyết không buông tay, đó là sự ấm áp của hắn không thể nào bị mất đi, mặc kệ nàng có nguyện ý hay
không…Cho dù giam nàng lại, hắn cũng muốn có được nàng…
Ánh mắt Hàn Quý chợt lóe lên, cúi đầu xuống, trong lòng xẹt qua một
tia âm độc, “Vương gia, người cùng đi với bọn họ vào mật đạo trước, Hàn
Minh sẽ tiếp ứng bên ngoài, ta sẽ mang Sở Vương Phi ra”
Vẻ mặt của Tấn Vương âm trầm, nhìn về hướng Càn Khôn điện, như ý thức được một việc gì, hắn quyết định tạm thời buông tay......
Tấn Vương quay đầu đi về hướng ngược lại.....
Cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất ở chỗ rẽ, Hàn Quý mới
ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện ra vẻ lo lắng, ngoan tuyệt và lãnh liệt......Tất cả đều bởi vì nữ nhân kia, Tấn Vương mới bị thất bại, hắn từ
nhỏ là hộ vệ của Hàn Phủ, có nhiện vụ bảo vệ sự an toàn của Tấn
Vương, tận mắt chứng kiến Tấn Vương từ một đứa nhỏ thiện lương biến
thành một bạo quân tàn bạo bất nhân như hôm nay, đã sớm để lại trong
lòng hắn một vết thương khóc không thành tiếng, hắn đã thề cả đời phải
bảo hộ người chủ tử này. Mắt thấy Tấn Vương sắp đạt thành mộng ước,
nhưng trong chớp mắt tất cả đã biến thành tro bụi, đó cũng đều bởi vì kẻ gây hoạ đang ở Di Trữ cung kia.
Hiện giờ Tấn Vương còn muốn mang nàng theo, như thế nào có thể mang
nàng đi, nàng ta chỉ là một gánh nặng mà thôi. Sở Cảnh Mộc sẽ truy
kích bọn họ càng thêm ráo riết..
Cho nên….Vẻ ngoan lệ xẹt qua trong mắt hắn…
Nàng không thể không chết, chỉ có chết, mới có thể làm cho Tấn Vương hết hy vọng......
Chú thích
(1) Hoàn bích: còn trong trắng
Ánh nến mờ
nhạt lay động trong Càn Khôn điện tạo thành một khung cảnh thật mờ ảo,
tràn ngập mùi vị của thuốc đông y, vị Hoàng đế già nua hôn mê hơn nửa
năm rốt cuộc đã tỉnh lại, mặc dù còn rất yếu ớt, nhưng trong đáy mắt lại toát ra lửa giận sôi sục, ông đang trừng mắt nhìn Sở Cảnh Mộc “Những
lời nói của ái khanh đều là sự thật?”
“Thần có thể khẳng định đúng như vậy” Sở Cảnh Mộc không kiêu ngạo không nịnh bợ nói, thanh âm ôn trạch dường như có thể trấn an lòng người, nhẹ nhàng vang
lên trong không gian yên tĩnh “ Hoàng thượng thật sự đã bị trúng độc
mãn tính, rất mayTứ Hoàng Tử khi đang ở lãnh cung nhìn thấy Lý công công hạ độc mới báo cho vi thần biết, Tứ Hoàng Tử lại thông hiểu y thuật cho nên Hoàng Thượng mới có thể tránh khỏi kiếp nạn này”.
Sở Cảnh Mộc
cúi đầu, trong mắt đầy vẻ lo lắng, từng đợt hoảng hốt ập đến, hắn rất
muốn chạy đi tìm người trong lòng hắn ngày đêm tưởng niệm..
“Thật là vô
liêm sỉ! Không lẽ tất cả thái y đều bị bọn họ mua chuộc? Tại sao ngay cả trẫm bị trúng độc hay bị bệnh cũng không phân biệt được, hại trẫm phải
nằm trên giường hơn nửa năm” Mặt rồng đầy vẻ tức giận, bàn tay gày gò
nhăn nheo nắm chặt lại, cả người vì tức giận mà trở nên run rẩy, hai bàn tay giữ chặt lấy long sàn.
“Dạ!” Sở
Cảnh Mộc nhẹ nhàng phun ra một thanh âm lạnh như băng, trong nháy mắt nó đã quyết định vận mệnh của tất cả mọi người trong Thái y viện….Đó là
một chữ….Chết!
Tên thái
giám đứng ở bên cạnh, cả người run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn
bất an cúi đầu xuống, mắt liếc sắc mặt tao nhã của Sở Cảnh Mộc, từng đợt sợ hãi tiến thẳng vào lòng…Người này là một Vương gia tuấn tú…Nhưng rất thâm độc…!
Hắn mặc dù
nhìn có vẻ ôn nhuận nhưng lại toát ra khí thế bức người, áp bức làm lòng người cảm thấy trầm trọng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Tiếp
xúc với hắn càng lâu, lòng càng thêm trầm trọng.
“Vô liêm
sỉ!” Một tiếng gầm thoát ra từ môi Hoàng thượng khi biết mình bị thê nhi phản bội, phẫn hận và giận dữ toàn bộ dâng lên trong lòng ông, thân
hình mới khỏe lại bởi vì giận dữ làm cho ông hít thở rất khó khăn, ho
khan vài tiếng, ánh mắt nhìn Sở Cảnh Mộc ý bảo tên thái giám bị doạ
đang quỳ trên mặt đất kia là tâm phúc của ông “ Sở ái khanh, truyền ý
chỉ của trẫm, mang tất cả người trong Thái y viện, Hàn Quý Phi cùng
những người mưu hại trẫm, toàn bộ giam lại, tùy ý xử trảm..”
“Thần tuân chỉ!” Mắt của Sở Cảnh Mộc chớp cũng không chớp một cái......
Sau khi tâm tình dịu xuống Hoàng đế chợt ngẩng đầu lên hỏi, “Ngươi nói Tứ Hoàng Tử cứu trẫm?”
“Dạ!” Sở
Cảnh Mộc thầm nghĩ dù sao Hoàng đế cũng không có dịp gặp lại Hàn Quý
Phi nữa, cho nên tất cả công lao dồn hết cho Tứ Hoàng Tử cũng không ai
phát hiện.
Đôi mày của
Hoàng đế nhíu chặt lại, giống như đang cố gắng nhưng vẫn không nhớ được
là ai, Sở Cảnh Mộc đang cúi đầu nhìn thoáng thấy vẻ hoang mang trên mặt
ông, khóe môi cong lên có chút châm chọc “ Đó là hài tử của Trữ Phi
nương nương đã mất, bởi vì chuyện của Trữ Phi mà bị liên lụy nhốt vào
lãnh cung…” Sở Cảnh Mộc ngẩng đầu vẻ mặt kiên định, giọng nói mạnh mẽ
thốt ra một cái tên
“Là Tứ Hoàng Tử, Phượng Quân Úy.” Về sau trong lịch sử có ghi lại đó là một vì Hoàng Đế anh minh.
“Trữ Phi...... Quân Úy...... Di Trữ cung......” Hoàng đế cúi đầu thì
thào tự hỏi, có vẻ hối hận cùng tự trách, “Bây giờ hắn đang ở đâu? Mau
truyền tới đây”
“Dạ” Sở Cảnh Mộc khom người, trong mắt có những mũi nhọn lạnh lẽo xẹt qua “Bẩm Hoàng Thượng, Hàn Qúy Phi mưu đồ gây rối nhưng trong chuyện này Tấn Vương là
kẻ chủ mưu, thần thỉnh cầu Hoàng Thượng ban ra một đạo thánh chỉ, lệnh
cho Thống soái của Ngự lâm quân đóng chặt cửa thành để lùng bắt hắn”
Quang Vinh Vương, chắc ngươi không đoán được ta sẽ đi bước này?
“Trẫm chuẩn, mau thông truyền cho Tứ Hoàng Tử tiến vào, trẫm muốn gặp hắn.” Trên
mặt Hoàng đế đầy vẻ mệt mỏi, có thể là do nhớ lại người mình yêu thương
ngày cũ, hoặc là nhớ tới nhi tử mười mấy năm mình chưa từng gặp mặt,
trong giọng nói của ông lộ vẻ phức tạp, cũng có lo lắng.
“Vâng” Sở Cảnh Mộc hành lễ xong liền lui ra ngoài.
Bên ngoài
cung điện cảnh vật rất trang nghiêm, cung nữ và thái giám im lặng đứng
hầu hai bên, ở giữa có một nam tử, đứng khuất dưới ánh trăng thấy không
rõ biểu tình trên nét mặt, tuy nhiên có thể nhìn ra hắn tướng mạo hiên
ngang, phong độ có thừa, sở hữu một đôi mắt trong nhân gian khó tìm, ánh mắt thuần khiết đó là nét nổi bật nhất trên mặt hắn…Nếu nhìn kỹ hơn sẽ
phát hiện vẻ mặt của hắn cùng Sở Cảnh Mộc có nhiều nét tương tự.
Hắn chính là Tứ Hoàng Tử...... Phượng Quân Úy.
“Quân Úy.” Sở Cảnh Mộc gọi hắn rồi nhanh chóng tiến lên nghênh đón, “Hoàng Thượng truyền ngươi vào trong.”
Phượng Quân
Úy mặc dù đang mỉm cười, nhưng ý hận lại thoáng qua trong mắt rồi nhanh chóng biến mất không còn dấu vết, khóe môi hắn nở nụ cười châm chọc
lạnh như băng hỏi “ Ông ta còn có thể sống bao lâu nữa?”
“Chắc không
còn lâu nữa.” Sở Cảnh Mộc bình tĩnh tuyên bố, vận số của lão Hoàng đế đã hết, cho dù độc được giải, nhưng bị thê tử mình yêu nhất và đứa con phản bội làm cho ông chịu nhiều đã kích sớm không còn chút sức lực….Cho dù còn sống cũng chỉ là một thể xác lạnh băng…
“Tốt lắm, ta muốn nhìn xem ông ta chấm dứt mạng sống thất bại này sớm hơn.” Vừa dứt lời, hắn lạnh lùng cười bước đi.
“Quân Úy,
tạm thời đừng để hận thù che mắt, ngươi đang rất cần di chiếu truyền
ngôi từ tay ông ta” Sở Cảnh Mộc lên tiếng nhắc nhở…
Bước chân
của Phượng Quân Úy dừng lại vài giây, cũng không quay đầu nhìn lại, đôi mày tuấn tú nhướng lên, kiên định rảo bước đi về phía cửa cung, thẳng
bước hướng về toà cung điện mười mấy năm qua hắn ngày nhớ đêm mong muốn hủy diệt nó..
Sở Cảnh Mộc
ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm, sự bất an trong lòng càng tăng, Vô Danh
cùng Băng Nguyệt lẽ ra nên đến đây rồi… Hiện giờ hắn đang đứng ở điện
Càn Khôn thông ra cửa cung, Sở Cảnh Mộc cười lạnh khi nhìn thấy Quang
Vinh Vương đang vội vã chạy tới, trong ánh mắt của vị Vương gia này tràn đầy địch ý giống như muốn đem hắn băm vằm thành tương.
“Sở Cảnh
Mộc, ngươi cố ý bỏ lại ta?” ánh mắt của Quang Vinh Vương rất giận dữ
nhìn Sở Cảnh Mộc, hai mắt giống như đang phun ra lửa
“Ta nghĩ
Quang Vinh Vương cùng mẫu tử của Tấn Vương giằng co nhiều năm hiện tại
ngươi thấy kết cục của bọn họ như vậy cảm thấy vui vẻ, không phải sao?
Ta đã giúp ngươi đạt thành tâm nguyện” Sở Cảnh Mộc cười ôn nhu, nhìn
không ra đó là vẻ tươi cười ác ý, hắn cười như gió xuân tháng ba, nếu so sánh với vẻ lãnh liệt thường ngày trong triều, bây giờ hắn giống như
là một người khác, Quang Vinh Vương nhìn thấy vẻ mặt đó thật sự kinh
hãi, bất an đẩy hắn ra chạy vội về hướng đại điện……
“Quang Vinh
Vương......” Sở Cảnh Mộc cười thành tiếng, quay người lại,
Quang Vinh Vương cũng dừng bước, xoay người, giận dữ trừng mắt nhìn hắn......
“Các ngươi
dám dùng Phù nhi uy hiếp ta, thì phải tự mình gánh lấy hậu quả …” Sở
Cảnh Mộc cười vui sướng, ý bảo Quang Vinh Vương ngẩng đầu lên nhìn bầu
trời, có chút ác ý nói “ Ngươi nhìn xem màu trời..Tất cả đã quá muộn
rồi!”
Sở Cảnh Mộc
nhìn hình dáng của Quang Vinh Vương biến mất nơi cửa cung, mới dừng lại, vẻ lãnh liệt ngưng tụ trong mắt, nhìn Ngự lâm quân đang tới gần, sắc
mặt lạnh lẽo làm cho không khí ở chung quanh giống như ngưng kết lại,
lạnh làm cho người ta phát run.
“Phượng Quân Chính, cuộc chiến tranh giữa hai chúng ta đã chấm dứt, ta sẽ tự tay
đánh bại ngươi. Lời thề kiên định của hắn như vẫn còn quanh quẩn trong
không khí thật lâu không tan. Trong Di Trữ cung, Lục Phù ngồi dựa vào
ghế, mưa gió bão bùng vừa mới qua đi, đất trời như chào đón một ngày
mới, nhưng lòng nàng lại rất lo lắng….Nàng đang ngồi trên ghế đệm, nghe
bên trong Hoàng cung truyền ra những tiếng xôn xao không giống ngày
thường, cảm thấy phiền não nâng chén trà lên, mùi hương thơm ngát không
hề lọt vào mũi, nàng có chút đăm chiêu nhìn những lá trà đang trôi nỗi
trong chén ngọc trong suốt
Minh Châu,
Minh Nguyệt đứng một bên, lẳng lặng nhìn nàng, có điểm lo lắng, nhưng
lại không dám nói gì, họ đã hầu hạ nàng nửa năm, ít nhiều cũng biết
được tính tình của nàng.
Bỗng nhiên
cửa cung bị mở ra, Minh Châu, Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt
của Hàn Quý có điểm thâm độc, ….Hai nàng bước tới hành lễ với hắn “Hàn
gia”
Thấy hắn
bước vào trong điện, Lục Phù cảm thấy khó hiểu, cũng nhìn ra trên mặt
hắn có vẻ không tốt liền hỏi “ Ngươi là người nào?”
“Ta phải lấy mạng của ngươi, nếu không vì ngươi, Tấn Vương sẽ không rơi vào tình
cảnh hôm nay. Chính là bởi vì ngươi, Tấn Vương mới không thèm nghe lời
của chúng ta khuyên bảo đi vào cung, chinh là bởi vì ngươi, quan hệ của
nương nương cùng Vương gia mới trở nên căng thẳng, quyết liệt như thế, cho bên Quý Phi mới bán đứng Vương gia, tiện nhân, ngươi đáng chết! Một tay hắn rút bội kiếm ở thắt lưng, trong ánh mắt đầy vẻ thù hận. Hắn
oán hận nói “ Chỉ cần ngươi chết, Vương gia mới hết hy vọng đồng ý rời
khỏi đây, ngày sau có thể uy trấn thiên hạ…
Lời còn chưa nói hết, một đường kiếm đã vụt tới trước mặt Lục Phù, lòng nàng hoảng
hốt, liền hạ ghế xuống, lúc này mới chợt nhớ ra Tấn Vương đã phong toả
nội lực của nàng chưa giải,cho nên vào lúc này nàng một chút nội lực
cũng không có, trong nhất thời cảm thấy rất phiền não. Đường kiếm
đang chém tới bất ngờ bị một chén trà ném ra làm chệch hướng đi, sợt
qua bả vai của Lục Phù.
Hàn Quý Phi
bán đứng Tấn Vương? Lục Phù sửng sốt vài giây, lòng nàng như vừa bị một
bàn tay ai nắm chặt, giống như bị chìm xuống nước, đó là một nỗi đau
khắc cốt ghi tâm, mặc kệ hắn có bao nhiêu hận mẫu thân của mình, nhưng
bị thân nhân phản bội là một nỗi đau tận xương tủy.
“Minh Châu,
Minh Nguyệt, các ngươi đang làm gì?” Hàn Quý thu kiếm lại, giận dữ trừng mắt nhìn hai nàng, dĩ nhiên là hai người họ đồng thời ra tay, cho nên
hắn mới thất bại không thể lấy mạng của Lục Phù, vì vậy vẻ giận dữ trong mắt hắn là không thể nghi ngờ..
“Hàn gia,
chúng ta vâng lệnh của Vương gia phải bảo vệ Sở Vương phi, tuyệt đối
không thể để nàng gặp chuyện không may, cũng giống như ngươi vậy” Minh
Châu lạnh lùng nói
“Quả thực là phản rồi, các ngươi là hai nha đầu không hiểu rõ tình thế, Vương gia
nhất quyết muốn mang nàng theo, nhưng với tình hình này, nếu nàng không
chết làm sao chúng ta có thể an toàn rời khỏi? Hàn Quý giống như đang
rít gào.
Trong lòng
Lục Phù rất phức tạp, một trận chua xót dâng lên, sắc mặt của Minh
Nguyệt trầm xuống, vẻ lạnh lùng càng thêm rõ ràng. “Tóm lại chúng ta là phụng lệnh làm việc, nhưng Hàn gia lại làm trái ý của Vương gia, Vương
gia ra lệnh ngươi đến mang người đi không phải bảo ngươi tới giết người”
Lục Phù nhìn bọn họ, trên mặt có chút bất an cùng lo lắng, nàng lẳng lặng nhìn những thanh kiếm đang chạm vào nhau, đôi mi thanh tú nhíu lại, thân thủ của
Minh Nguyệt, Minh Châu tuy rằng cao, nhưng cũng không phải là đối thủ
của Hàn Quý.
“Vương Phi,
người chạy đi, Sở Vương gia có thể đang ở điện Càn Khôn, khi ra khỏi Di
Trữ cung cứ đi về hướng tay phải, đi về hướng đó là sẽ gặp được …
“Minh Châu bối rối hô to, trong lúc nói
chuyện có chút phân tâm bị Hàn Quý chém một kiếm trên cánh tay, nàng
đau đớn thét lên,máu tươi chảy ròng ròng…
“Tiện nhân, ngươi ăn cây táo, rào cây sung.” Một tiếng hét lớn rất hung ác, Hàn Quý ra tay càng nhanh, không lưu tình chút nào
Lục Phù có
chút kinh ngạc nhìn các nàng, họ lại kêu nàng đi tìm Sở Cảnh Mộc? Việc
này cho thấy Minh Nguyệt, Minh Châu muốn bảo toàn tính mạng của
nàng…Trong nhất thời yết hầu có chút khô nóng.
“Vương Phi
chạy mau a!” Thấy nàng còn đứng yên ở đó, Minh Nguyệt hô to, dùng hết
toàn lực ngăn cản Hàn Quý, không cho hắn đến gần Lục Phù
Lục Phù khẽ
cắn môi, nhìn kiếm thế bức người của Hàn Quý, cố gắng đèn nén sự lo
lắng trong lòng nói, “Cảm ơn các ngươi! Hãy bảo trọng.”
Nàng quay
đầu vội vàng chạy ra bên ngoài, Hàn Quý rất muốn muốn chạy theo, nhưng
bị Minh Châu, Minh Nguyệt liều chết ngăn cản, bước chân Lục Phù đột
nhiên chậm lại..
Không để ý
đến một tiếng thét đau đớn từ bên trong truyền ra, Lục Phù quyết tâm ra
khỏi Di Trữ cung, vừa ra khỏi cửa liền hướng vể phía bên phải mà đi, dọc theo đường đi, gió thổi nhè nhẹ, không khí nóng bức mang theo mùi máu
tươi, nhe nhẹ thổi vào lòng nàng. Bóng đêm âm trầm có vẻ yên tĩnh, vạn
vật im lặng như tờ, bởi vì trước đó Quang Vinh Vương đã mang quân bao
vây toàn bộ hậu cung, tất cả cung nữ, thái giám đều bị lệnh cưỡng chế
giam giữ trong cung điện, cho nên trên con đường rộng lớn không có một
bóng người, càng tạo ra vẻ tĩnh mịch trầm trọng.
Thân mình
nhỏ xinh bước nhanh trong bóng đêm, lúc này nàng thầm nghĩ có thể trở
lại nơi bến đỗ ấm áp kia….Cái gì nàng cũng không muốn tự hỏi hay quan
tâm, sự lo lắng không thể khống chế được.
Có một ánh
đuốc lóe lên phía đối diên làm Lục Phù dừng lại, sau khi nhìn thấy họ
nàng nhẹ nhàng thở ra, đó là Lâm Long mang theo một đội cấm vệ quân ước chừng mười mấy người.…
Lâm Long nhìn thấy nàng, sắc mặt vui vẻ chạy nhanh tới quỳ xuống hành lễ, “Tham kiến Vương Phi, Vương Phi vạn an!”
Đội nhân mã phía sau cũng quỳ xuống, đồng loạt lên tiếng vấn an.
“Lâm tướng quân, xin mau mau đứng lên!” Nhìn thấy người quen, Lục Phù cũng nhẹ nhàng thở ra kêu bọn họ đứng dậy.
Những ánh
đuốc nơi tường thành và hàng lang gấp khúc ở xa xa lóe lên ánh sáng mờ
nhạt mông lung, trong bóng đêm âm trầm càng làm cảnh vật thêm mờ ảo
“Vương gia đâu?”
“Hồi bẩm
Vương Phi, Vương gia ở phía trước đại điện để chỉ huy Ngự lâm quân lùng
bắt Tấn Vương đang chạy trốn.” Lâm long trầm ổn trả lời: “Vương Phi,
thỉnh người cùng đi với thuộc hạ.”
Lục Phù gật đầu, như chợt nghĩ tới điều gì nói, “Lâm tướng quân, ngươi phái vài
người có thân thủ nhanh nhẹn qua bên kia một chút, có hai cung nữ đang
cùng Hàn Quý giao đấu, sai họ hỗ trợ hai nàng ấy, sau đó mang các nàng
đến gặp ta”
“Vâng” Lâm Long gật đầu, ý bảo vài tên thị vệ bên người hãy qua đó, bọn họ liền rời đi không một tiếng động.
Họ đi không
bao lâu, Lục Phù mới an tâm thả lỏng một chút cho thần kinh bớt căng
thẳng …, Nàng âm thầm nhắm mắt lại đánh giá con đường nhỏ ngày càng âm
u, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, mặc dù không quay đầu lại, nhưng bước
chân đã chậm đi rất nhiều, nhẹ nhàng hỏi “ Tướng quân, ngươi vừa rồi
mang theo đội binh mã muốn đi đâu vậy?”
“Hồi bẩm Vương Phi, thuộc hạ có mặt ở đây bởi vì Vương gia phái thuộc hạ đi đón Vương phi.” Lâm Long kính cẩn cúi đầu.
Cả người Lục Phù chấn động, kinh hãi cũng theo đến, nàng quay đầu lại liếc hắn một
cái, lúc này mới chú ý tới người tướng quân từ trước đến nay luôn trầm ổn vẫn đang cúi đầu.
Thì ra là ngươi!
Buớc chân
của Lục phù càng ngày càng chậm, tim đập càng thêm dồn dập trong bóng
đêm, phía trước không biết rốt cuộc có nguy hiểm gì đang đợi nàng? Chẳng lẽ nàng sẽ đi vào bẫy sao?
Lục Phù dừng bước, quay đầu lại, nhanh như tia chớp rút ra thanh kiếm bên hông Lâm
Long đặt trên cổ hắn, những tiếng rút binh khí ra khỏi vỏ ở chung quanh đồng loạt vang lên, ánh sáng chói mắt từ những thanh kiếm lóe lên trong đêm làm cho sắc trời âm trầm càng thêm quỷ dị, không khí lập tức trở
nên căng thẳng…
“Vương Phi,
vào lúc nào ta đã lộ ra sơ hở?” Dù sao Lâm Long cũng là một nhân vật
đã từng trải qua sóng to gió lớn, sau khi kinh ngạc qua đi liền tỉnh
táo lại, hắn khó hiểu mở miệng hỏi.
Lục Phù lạnh lùng cười, nhìn quanh bốn phía, đều là những ánh mắt đang phòng bị, tay của họ đang nắm bên hông rục rịch, như hổ rình mồi nhìn thanh kiếm
trong tay nàng, Lục Phù kéo theo Lâm Long lui từng bước, cười nói: “Ta đối với ngươi có lòng nghi ngờ, có rất nhiều sự việc ngươi không biết, Sở Cảnh Mộc nói hắn sẽ tự mình đón bổn Vương Phi, sẽ không thể không
giữ lời hứa mà phái ngươi đến”
Khuôn mặt
tuấn tú của Lâm Long đầy vẻ lo lắng cùng thống khổ…Trách không được hắn
thường xuyên nhìn thấy ánh mắt như có như không của Vương gia, hầu như
mọi sự lúc sau này đều do Tiếu Nhạc đi làm, Vương gia ít khi dùng đến
hắn, thì ra Vương gia đã âm thầm hoài nghi, hắn không khỏi cười khổ,
cười đến chua xót bi thương, trong mắt hắn có ngấn lệ.
Thế mới biết, Sở Cảnh Mộc vẫn luôn cho hắn thêm cơ hội!
Nhưng đã chậm mất rồi!
Lục Phù nhíu mày, nhìn vẻ mặt trầm trọng chua xót của hắn, có chút đăm chiêu, “Vì cái gì ngươi lựa chọn con đường này?”