Phù Dung

Chương 14



Chiêu Dương Cung

Đây là một trong số ba cung điện đẹp nhất hoàng cung, không những cảnh vật được liệt vào bậc nhất mà những vật trưng bày, trang trí trong nội cung cũng toàn những thứ quý báu không phải ai cũng có được. May mắn Chiêu Dương Cung không mấy người qua lại, lời ngăn đe mọi người không được tới Chiêu Dương Cung lúc trước tới giờ mọi người vẫn chưa quên. Dù hiện tại Chiêu Dương Cung đã có chủ nhân nhưng nữ nhân trong cung vẫn không có gan là người đầu tiên tới thử.

- Tuyết.

Vừa bước vào phòng, Tô Tuyết đã nghe thấy tiếng gọi, Tô Tuyết ngẩng mặt lên nam nhân mặc hoàng bào trước mặt mình một cái rồi ngoan ngoãn hành lễ với hắn.

- Bệ hạ.

Lạc Quân đế liền tiến tới đỡ tay Tô Tuyết, trách:

- Ở đây chỉ có ta và nàng, nàng còn hành lễ làm gì.

Lạc Quân đế năm nay mới hai mươi hai tuổi, lên ngôi đến nay đã được năm năm. Hắn là người nghiêm khắc, kỷ luật với người khác và cả bản thân mình, theo nhận xét khách quan hắn chính là minh quân tài giỏi nhất trong trăm năm trở lại đây. Cũng nhờ thế, chỉ trong năm năm hắn đã dẹp yên được nội loạn, mang lại thái bình hiện tại.

Chỉ là không ai ngờ được, một kẻ được coi là độc tôn như hắn vẫn còn nhiều điều kiêng kỵ, không chỉ vậy, ngay cả nữ nhân hắn yêu thương nhất, hắn cũng không thể quang minh thừa nhận.

Nhớ tới kết quả dang dỡ của kiếp trước, hắn càng đau xót. May mắn ông trời lại cho hắn cơ hội được làm lại, không chỉ hắn và cả nàng đều được trùng sinh, trở lại thời điểm bắt đầu. Đã thế, kiếp này, hắn sẽ nắm chặt lấy nàng, không để nàng rời xa nữa.

Bàn tay to ấm có vài vết chai sạn của Lạc Quân đế khẽ chạm vào gương mặt non mềm của Tô Tuyết, từng chút từng chút một lướt qua, mang theo trăn trở, bất kham...

Tô Tuyết ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhìn nam nhân của nàng.

Lúc này, Lạc Quân đế mới thấy đôi mắt đang sưng đỏ của Tô Tuyết, hắn liền chau mặt, gặng hỏi:

- Nàng khóc?

Trong giọng nói của hắn vừa lo lắng, còn có cả tức giận làm Tô Tuyết giật bắn người, chống chế:

- Không... không phải...

Vừa nói ra liền biết là nói dối, giọng Tô Tuyết càng nhỏ. Chợt nhớ tới hắn có thể nghi ngờ tới Lý Phù Dung, đó là người duy nhất Tô Tuyết có thể chuyện trò, thân cận, Tô Tuyết không muốn Lý Phù Dung gặp bất trắc, liền nói:

- Quân, ta không sao...

Lạc Quân đế không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi:

- Có người dám ức hiếp nàng? Là Hòa Phi?

Dù hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, nhưng hắn tuyệt đối nắm rõ hành tung của Tô Tuyết, liền biết nàng chỉ có thể gặp gỡ Hòa Phi, Lý Phù Dung.

Tô Tuyết liền phản bác:

- Không phải! Dung tỷ không có làm gì ta cả! Là do A Tuyết... do A Tuyết... cảm thấy bất an thôi...

Tô Tuyết muốn tìm cớ thoái thác, nhưng nàng có khiếu nói dối, cũng chẳng biết nói dối, liền để Lạc Quân đế nắm tẩy. Lúc này, Tô Tuyết không nói hết sự thật nhưng cũng chẳng nói dối, có thể là do nàng cảm thấy không an toàn, lúc nào cũng phải sống trong cảnh hồi hộp, lo sợ. Nàng như vậy, nguyên do cũng là tại hắn!

Hắn hứa hẹn mang lại cuộc sống vô lo, vô nghĩ cho nàng, nhưng hắn lại không thể! Hắn mang nàng về cung, nhưng lại không thể quang minh chính đại tuyên bố với thiên hạ: nàng là nữ nhân của hắn, là người hắn nguyện yêu thương một đời.

Lúc nào hắn muốn tới gặp nàng cũng phải âm thầm lặng lẽ, dù biết nàng chịu uất ức, cũng không thể lên tiếng bảo vệ nàng... tất cả những việc này đều do hắn không đủ thế lực! Dù được làm lại một kiếp người, sửa chữa sai lầm của kiếp trước, thay đổi được tương lai có lợi cho hắn nhưng vẫn muộn! Hắn trùng sinh vào thời điểm quá muộn, lâm vào tình thế khó xử mọi bề, không thể tùy ý hắn được. Nhưng chỉ cần cho hắn thêm năm năm, không, chỉ cần ba năm thôi, hắn nhất định có thể nắm giữ toàn bộ thế cuộc trong tay!

Dù Tô Tuyết đã không còn khóc nữa, nước mắt cũng đã khô, nhưng Lạc Quân đế vẫn cứ lay lay trên mặt nàng như muốn an ủi, muốn lau sạch vết tích những giọt lệ ấy.

Tô Tuyết thấy rõ tình cảm sâu sắc trong đáy mắt của hắn, nàng biết hắn cũng khó xử, cũng rất đau, chính vì vậy, nàng càng không muốn liên lụy hắn, khó khăn hắn thêm nữa.

Hắn hai kiếp đều chọn yêu nàng, bảo hộ nàng, vì nàng mà lo nghĩ cả thảy, nàng còn muốn gì hơn nữa?

Dẫu cho tình yêu này trả giá bằng tự do của nàng, bi thương của nàng?

Nàng yêu hắn, hai kiếp, đều yêu hắn nhưng nàng vẫn sợ! Sợ hãi tương lai phía trước! Nàng sợ nàng sẽ không thể vượt qua được!

Càng nhìn hắn, linh hồn Tô Tuyết càng giãy giụa trong đau đớn dằng xé, Lạc Quân đế khẽ hôn lên trán Tô Tuyết, đến khi Tô Tuyết giật mình tỉnh lại thì liền nhìn thấy đôi mắt đang tràn ngập dục vọng của Lạc Quân đế. Tô Tuyết kinh hãi trong chốc lát rồi vùng mình thoát khỏi vòng tay của Lạc Quân đế.

- Không...

Tô Tuyết vòng tay ôm người run rẫy, không dám đối mặt với Lạc Quân đế.

Lạc Quân đế cũng không hiểu, vì sao một kiếp này, từ lúc Tô Tuyết tỉnh lại đến giờ, nàng luôn né tránh hắn? Tại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.