Vài ngày sau, Lý thượng thư tiến cung gặp Hòa Phi.
Vừa vào Thanh Tư Cung, Lý thượng thư đã thấy Hòa Phi đang ngồi chờ, Lý thượng thư liền tiến lên hành lễ.
– Tham kiến Hòa Phi nương nương…
Hòa Phi liền bước vội tới đỡ tay Lý thượng thư, không để ông quỳ xuống.
– Phụ thân, đừng chiết sát nữ nhi.
Lý Phù Dung mời Lý thượng thư thượng tọa, sau khi cung nữ dâng nước thì Lý Phù Dung đều cho lui cả ra.
Nữ nhi nhập cung cũng có hơn ba, bốn năm, thế mà đây là lần đầu tiên Lý thượng thư chính thức bước tới Thanh Tư Cung. Ngẫm nghĩ lại, Lý thượng thư cũng không biết phải nói như thế nào.
Nữ nhi này của ông từ nhỏ đã trầm tĩnh, ít nói cũng chẳng mấy thân cận với mọi người xung quanh, suốt ngày của nàng đều làm bạn với sách vở. Ban đầu, thấy nữ nhi ham thích đọc sách như vậy, Lý thượng thư rất vui lòng, tạo điều kiện cho nàng được thoải mái, thế nhưng, theo thời gian dần trôi qua, đến lúc nhận ra sự xa cách giữa nàng với mọi người trong gia đình thì đã muộn, không thể thay đổi được nữa.
Sau này, khi Lạc Quân Đế lên ngôi, vì tránh hiềm nghi từ Lạc Quân Đế, Lý thượng thư không thể không để nữ nhi nhập cung. Vào lúc đó, Lý Phù Dung chính là sự lựa chọn hàng đầu, lại không ngờ, Lý Phù Dung cũng tự mình xin nhập cung.
Lý gia ba đời làm quan, ban đầu tổ phụ chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, lại là một thanh quan nên lấy nhân lễ nghĩa làm gốc mà dạy bảo nhi tử. Đời phụ thân của Lý thượng thư được bổ nhiệm tới chức quan tứ phẩm, sang đời Lý thượng thư mới phất lên được làm tới chức thượng thư. Dù vậy, vẫn không thể thay đổi sự thật căn cơ Lý gia không dầy, nhờ sự giáo dục thấm sâu từ nhỏ nên đến giờ Lý thượng thư có thể xem như là một thanh quan, cũng biết tự lượng sức mình nên không gia nhập bè phái nào, luôn bảo trì vị trí trung gian.
Chỉ là tình hình hiện tại cũng có chút nan khan…
Lý Phù Dung cũng không tâm trạng nói lời thừa, đến giờ vẫn luôn trầm mặc. Nhưng thời gian lại không có nhiều, cuối cùng vẫn là Lý Phù Dung mở lời:
– Phụ thân, tình hình Lý gia gần đây không tốt?
Lý Vĩnh Đạt bị tù tội, Lý thượng thư bị liên can, trên triều chính thời gian gần đây liên tục bất ổn, như thế nào có thể tốt cho được.
Sau khi kết án, những quan chức trong triều kẻ bị bắt bị trảm không thiếu, vị trí bị bỏ trống rất nhiều, suy đi ngẫm lại thì đây lại là một cơ hội tốt để tiến thân. Danh dự và địa vị của Lý thượng thư bây giờ đã bị tổn hại ít nhiều, nếu cứ tiếp tục dậm chân tại chỗ như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ bị người khác hắt cẳng.
Lý thượng thư chưa kịp trả lời thì đã nghe Lý Phù Dung lại nói:
– Đây là thời điểm then chốt, tuyệt đối không thể đưa ra quyết định vội vàng được!
Lý thượng thư sững sờ, cũng không biết nữ nhi mình đang ám chỉ điều gì, đã biết cái gì.
Lý Phù Dung nhắc nhở:
– Phụ thân, người có nhớ gia huấn của Lý gia?
“Làm quan thanh liêm, không nhập bè kết phái.”
Đó chính là những gì mà ba đời Lý gia đã được nghe dạy, nhưng theo thời thế thay đổi, liệu có thể giữ mãi lập trường đó?
Lý thượng thư cau mày nhìn Lý Phù Dung, biểu cảm thay đổi liên tục.
Lý Phù Dung thu hết từng cử chỉ của Lý thượng thư vào mắt, nói:
– Dường như phụ thân đã có dụng ý khác?
– Ta…
Lý thượng thư muốn giải thích, Lý Phù Dung lần nữa lại chặn ngang:
– Nữ nhi biết vị thế hiện tại của phụ thân khó khăn, nhưng phụ thân có thử nghĩ nếu như không có vụ án lớn phía sau bị phát hiện, với tội tham gia buôn lậu muối cấm của Vĩnh Đạt, Lý gia đáng lẽ phải nhận hậu quả gì?
Lý thượng thư lần nữa lại trầm tư, quả thật nếu xét đúng ra, dù Lý Vĩnh Đạt có bị lường gạt hay không thì tội trạng vẫn sờ sờ ra đó, Lý gia có bị xét nhà, tịch biên, bản thân ông dù bị giáng chức hay cắt chức cũng không thể nói được gì. Đúng là hiện tại ông cũng bị phạt nhưng tính ra thật sự quá nhẹ nhàng rồi. Chỉ là lúc đó ông nghĩ hoàng thượng niệm tình Lý gia tận trung, lại thêm vụ án lớn kia khiến triều đình mất nhiều nhân lực nên ông mới được khoan hồng. Hôm nay, nghe Lý Phù Dung nói thể thì không khỏi nghĩ có vẻ như kết quả này là không tránh khỏi có can hệ với Lý Phù Dung.
Lý thượng thư lấp liếm:
– Con đã quá lo xa rồi… phụ thân…
Lý Phù Dung dò hỏi:
– Phụ thân, dạo gần đây có hay giao du với người nào? Ví như phe cánh của Hồ thái sư…
Lý thượng thư sững sờ, mở to mắt nhìn Lý Phù Dung.
Quả thật, dạo gần đây, một số quan lại dưới trướng của Hồ thái sư hay tìm cớ để qua lại với hắn, tuy thế lực của Hồ thái sư bị tổn hại ít nhiều, nhưng căn cơ vẫn bền vững nên cũng có thể xem là một dựa vững chắc, Lý thượng thư cũng bị lung lay nhưng vì tính bảo toàn nên tới nay vẫn chưa chính thức gật đầu.
Nhìn biểu hiện của Lý thượng thư, Lý Phù Dung như đã hiểu ra dự tính của ông. Lý thượng thư ấp úng nói:
– Dung Nhi… thật ra…
Lại nhớ ra thân làm phụ thân mà bị lép vế trước nữ nhi của mình, một câu không nói được làm Lý thượng thư lấy làm thất bại, liền sốc lại tinh thần dõng dạc nói:
– Dù con thông minh nhưng cũng có vài chuyện khó hiểu toàn diện. Thế cuộc bây giờ đã không còn giống với xưa kia nữa, có những chuyện không thể cứ cố chấp không thay đổi được. Tuy hiện tại, thế lực của Hồ thái sư không còn như xưa, nhưng Hồ gia là nguyên lão tam triều, học trò vô số, lại còn là ngoại thích… Tính ra mà nói nếu bắt tay với Hồ gia, chỉ có lợi chứ không có hại, huống hồ…
Sắc mặt Lý Phù Dung càng trầm, im lặng để Lý thượng thư nói hết lời.
– Tuy phụ thân hiểu với tội án mà Vĩnh Đạt gây ra, Lý gia xem như đã khá nhẹ nhàng, nhưng cũng không dễ chút nào… Phụ thân cũng là bất đắc dĩ…
Lý Phù Dung im lặng hồi lâu, Lý thượng thư nghĩ nàng đang suy nghĩ những lời mình vừa nói. Những lời kia không chỉ để cho Lý Phù Dung nghe mà còn là lời phân trần với chính bản thân mình, để bản thân có lý do để hạ quyết tâm.
Rất lâu sau khi Lý thượng thư nói xong, Lý Phù Dung vẫn trầm mặc, ngỡ Lý Phù Dung đã hiểu thông, Lý thượng thư khẽ thở phào. Nào ngờ, Lý thượng thư chưa kịp mừng xong, Lý Phù Dung đã nói:
– Đó là quyết định của phụ thân?
Lý thượng thư cau mày, lần đầu tiên để lộ vẻ không kiên nhẫn ra mặt.
– Dung Nhi, con…
Lý Phù Dung vẫn nói:
– Nếu thật sự đó là những gì phụ thân muốn, nữ nhi cũng không cản trở, chỉ là… sau này thứ lỗi cho nữ nhi không giúp ích gì được cho Lý gia nữa…
Lý thượng thư giận tái mặt. Ông biết nữ nhi này thông minh, cũng có chính kiến của mình, nhưng vì thế mà rất nhiều, rất nhiều lúc ông không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của nàng. Nàng lại chẳng nhiều lời, không bao giờ chịu giải thích rõ ràng, thái độ như hờ hững lại ép uổng đó khiến đối phương thật tức không biết để đâu.
Lý Phù Dung cũng chỉ cảm thán trong lòng, nàng đã mấy lần khuyên răn, nhưng nếu Lý thượng thư không nghe theo thì nàng cũng không có cách nào. Nàng không thể nói ra nguyên do vì nàng biết trước tương lai sau này, mà dù có cho phép thì với bản tính của Lý Phù Dung, nàng cũng không định nói ra.
Lý thượng thư đùng đùng nổi giận, quát:
– Giỏi! Thật rất giỏi! Ngươi tưởng trở thành Hòa Phi thì ngươi đã tốt rồi sao? Không còn xem ai ra gì…
Nhã Nhã đứng canh gác bên ngoài phòng cũng nghe thấy tiếng quát của Lý thượng thư, cả âm thanh đổ vỡ cũng có. Nhã Nhã vừa sợ hãi vừa lo lắng cho Lý Phù Dung nhưng không dám xông vào trong.
Lý thượng thư phát cáu xong đùng đùng muốn bỏ đi, Lý Phù Dung nhìn theo bóng lưng của ông xa dần mới miễn cưỡng mở miệng nói:
– Phụ thân, đừng quên chủ thượng của mình là ai!
Lý thượng thư sững sờ, quay đầu nhìn Lý Phù Dung. Lý Phù Dung vẫn ngồi ngay thẳng trên ghế, đôi mắt hơi cụp xuống không biểu lộ một chút cảm xúc, trước sau vẫn lạnh nhạt như vậy.
– Cho dù là Hồ thái sư, Lam Vương hay Thanh Vương hoặc bất kỳ một ai, một thế lực nào có hùng mạnh tới đâu đi chăng nữa thì vẫn không thay đổi được hiện thực: Nam Quốc này là thiên hạ của Lạc Quân Đế.
Phải! Không phải Thanh Vương, Lam Vương đã từng rất ngoan cường, một tay che trời hay sao, cuối cùng, bọn họ vẫn thảm bại dưới tay Lạc Quân Đế, không có cơ hội ngoi đầu dậy?
Dù cho hiện tại Hồ thái sư có sáng rọi tới đâu thì không phải quyền định đoạt vẫn nằm trong tay Lạc Quân Đế sao?
Kiếp trước, bọn họ là bại tướng dưới tay Lạc Quân Đế, kiếp này liệu có thể xoay người?
Lý Phù Dung chầm chậm ngước mặt nhìn Lý thượng thư, quả quyết nói:
– Chỉ cần Lý gia thu tay, nữ nhi đảm bảo… Lý gia trên dưới bình an!