- Nếu nói ta hoàn toàn không để bụng thì tỷ không tin, ta cũng không tin. Nhưng thật ra, những việc tỷ làm, ta là hiểu rõ, cũng khó trách được nên ta sẽ không trách tỷ. Bởi vì dù sao, tỷ vốn cũng chẳng làm điều gì sai cả. Chỉ suy tính một chút tạo thuận lợi cho mình, nó cũng chẳng làm hại tới ta, nên trách cứ là chuyện không cần thiết phải nói...
- Tô Tuyết, ngươi...
Tô Tuyết lại nói:
- Bởi vì tỷ vốn không biết mà! Tỷ khuyến khích ta thân cận hắn, tin cậy hắn một phần là vì tỷ, một phần cũng là vì ta mà. Hơn nữa, chính ta là người đã chủ động tìm tới tỷ và khi biết sự thật, thấy tỷ áy náy, cắn rứt như vậy, ta còn nghĩ ngợi gì. Thế nên, tỷ đừng tránh mặt A Tuyết nữa...
Lý Phù Dung cau mày nhìn Tô Tuyết.
Lúc đầu, chính là Tô Tuyết đường đột nhảy vào, khiến cuộc sống, dự tính của Lý Phù Dung hết lần này đến lần khác bị thay đổi. Thấy bản thân Tô Tuyết khù khờ, ngu ngốc dễ gạt gẫm, Lý Phù Dung ngấm ngầm biến Tô Tuyết thành lá chắn cho mình, thành bùa hộ mệnh đảm bảo tương lai sau này của mình. Nhưng Lý Phù Dung cũng không nghĩ tới, càng thân cận với Tô Tuyết, chính nàng cũng bị tác động, trở nên mềm lòng hơn. Cho tới khi biết được sự tình kia, nhớ tới những lúc khuyến khích, bày vẽ cho Tô Tuyết khắng khít với Lạc Quân Đế, Lý Phù Dung cảm thấy mình thật xấu xa!
Điều đó khiến Lý Phù Dung không thích!
Nàng không muốn vì bất cứ ai mà thay đổi ý nghĩ, lối sống của mình. Người cùng máu mũ không được thì cả Tô Tuyết cũng không!
Tô Tuyết lẳng lặng theo dõi ánh mắt từ bối rối, phân vân đang từ từ trở nên sắc lạnh của Lý Phù Dung. Quả nhiên, khi có một điều có thể gây ảnh hưởng đến quyết định của mình, làm xáo động cuộc sống phẳng lặng mà nàng đã cố công tạo ra, Lý Phù Dung sẽ chọn cách bỏ qua nó. Dù ai có nói nàng quá đơn điệu, nhàm chán nàng cũng không để ý tới, vì đó là con đường mà nàng đã chọn.
Tô Tuyết đã nhìn ra điều này từ kiếp trước, cũng vì nó nên mới nguyện thân cận với Lý Phù Dung. Lý Phù Dung không có tình!
- Người trong cuộc thường không nhìn rõ bằng người bên ngoài nhỉ! Trong chuyện của ta, ta mù mờ không rõ ràng nhưng, ta lại có thể nhìn rõ con người của tỷ!
Lý Phù Dung cau mày, Tô Tuyết này lại lên cơn gì đây?
Tô Tuyết không gấp, đưa tách trà lên nhấm nháp, để cho hơi nóng bốc lên phà lên mặt của mình.
- Tỷ là kẻ vô tình!
Lý Phù Dung vẫn ngồi yên bất động, nàng biết rõ mình là kẻ vô tình.
- Nhưng thật ra, tỷ có “tình”!
Trái tim Lý Phù Dung khẽ đập lỗi nhịp, gay gắt nhìn Tô Tuyết. Tô Tuyết tiếp tục nói:
- Nếu tỷ không có “tình”, tỷ đã không cần thiết phải áy náy với ta, cũng giống như tuy tỷ luôn hờ hững với Lý gia, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ mặc được. Cái “tình” của tỷ ẩn giấu quá sâu, sâu đến mức tới cả tỷ cũng không nhận ra. Hay là không muốn nhìn nhận?
Tô Tuyết lắc lắc không biết được.
Lý Phù Dung càng nghiêm trọng nhìn Tô Tuyết. Trước nay, nàng luôn nghĩ mình có thể phán đoán người khác, đã luôn là vậy, nhờ đó đã giúp nàng sống an nhiên đến hiện tại. Nhưng nàng đã sai rồi, hóa ra, nàng chưa bao giờ rõ ràng nội tâm của Tô Tuyết, hết lần này đến lần khác, Tô Tuyết làm ra những chuyện không nghĩ được.
- Không biết đến khi nào và ai có thể làm tỷ động “tình” được nhỉ?
Nét trào phúng hiện trong mắt Tô Tuyết.
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là sao?
Lý Phù Dung nghi kỵ dò hỏi. Tô Tuyết im bật hồi lâu rồi nói:
- Nếu như... mọi việc diễn biến giống như kiếp trước, vậy lần này tỷ có muốn xuất cung hay không?
Xuất cung?
Đó là chuyện của mấy năm sau, nhưng xem ra ở kiếp này sự kiện đó sẽ diễn ra sớm hơn nhiều rồi.
...
“Tỷ có đưa ra chọn lựa như trước kia không?”
Câu hỏi của Tô Tuyết cứ quanh quẫn bên tai Lý Phù Dung.
Nếu có cơ hội rời khỏi hoàng cung này, nàng có muốn đi hay không?
Khi đó, nàng đã lựa chọn ở lại. Ngoài mặt tỏ ra bất cần, nhưng thực sự nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã rất lo lắng. Từ lúc hiểu chuyện, cuộc sống của nàng là quanh quẫn trong bốn bức tường, chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài qua những trang sách. Bởi vậy, dù cho nàng hiểu biết rất nhiều thì thật ra, đối với thế giới ngoài bốn tường ấy, nàng vẫn là kẻ ngoài cuộc, lạ lẫm vô cùng. Nàng sợ! Nàng sợ mình không thể sống được ngoài đó!
Nàng lại hiểu một phần tính cách của Lạc Quân Đế. Nàng biết hắn dù có chán ghét hậu cung của mình và hắn khinh thường làm tổn hại đến những quân cờ đã trở nên vô dụng là các nàng, cũng không keo kiệt muốn cắt giảm chi tiêu. Cho nên, nếu ở chọn ở lại, chỉ cần an phận đừng tha thẩn quanh hắn, nàng cơm áo sẽ không lo. Chỉ là từ đó, cuộc sống của nàng sẽ càng trở nên hẻo quánh hơn, sự nhàm chán, cô độc đó không phải ngày một ngày hai, mà là cả một đời