Không biết ai đã la lên thông báo, tin đó lập tức liền được truyền tai nhau.
– Hoàng thượng trở về…
– Hoàng thượng về rồi…
– Được cứu rồi…
– Hoàng thượng vạn tuế…
– Hoàng thượng vạn tuế…
HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ…
Âm thanh chấn động khắp kinh thành, vang lên càng lúc càng lớn, thậm chí cả ở trong hoàng cung cao vời vợi kia cũng đã nghe thấy.
– Hoàng thượng về rồi!
– Hoàng thượng đã trở về rồi!!!
Thoáng chốc, cả hoàng cung liền tưng bừng lên, ai nấy mừng rơi nước mắt.
– Bệ hạ đã về rồi?
Hoa Phi kích động đứng lên hỏi.
– Đúng vậy, nương nương! Hoàng thượng về rồi! Đã về thật rồi…
Hoa Phi phấn khích chạy ùa đi, như thể chắc chắn sẽ gặp được Lạc Quân Đế.
Khi Chiêm Phi nghe tin, thì lại sững sờ trong chốc lát.
– Hoàng thượng về rồi?
Hoàng thượng về rồi thì con nàng không thể lên ngai được rồi?
Nỗi thất vọng xâm chiếm tâm trí Chiêm Phi, nhưng rồi sau đó, Chiêm Phi liền vực lại tinh thần.
Nàng vốn cũng thích Lạc Quân Đế kia mà, dù có hơi thất vọng vì con nàng hiện tại không được làm Hoàng đế nhưng với sủng ái của hắn dành cho nàng, con nàng lại là trưởng tử, sau này ngai vị kia còn chạy đi đâu được.
– Ta muốn đi gặp bệ hạ…
A Na liền ngăn Chiêm Phi lại.
– Công chúa, Hoàng thượng vẫn còn ở ngoài thành, chưa vào cung đâu. Hơn nữa, công chúa vừa sinh xong, không thể ra ngoài được…
– Ta không cần biết, ta muốn gặp Bệ hạ…
Mặc cho nơi nơi vui sướng ăn mừng Lạc Quân Đế trở lại, không khí trong Phượng Hoàng Cung vẫn lạnh ngắt như thường.
Hoàng hậu từ lúc nghe tin Hồ gia bị diệt môn tới giờ vẫn ngồi bất động, Thúy Nhi rón rén tới gần gọi:
– Nuong nương…
Hoàng hậu chầm chậm nhìn Thúy Nhi, hỏi:
– Bệ hạ thật đã trở lại?
Thúy Nhi khó khăn gật đầu.
– Là tin xác thực…
Hoàng hậu lại im lặng, không biết suy nghĩ điều gì.
Thúy Nhi rớt nước mắt nói:
– Nương nương, người làm nô tì sợ…
Hồ gia đã xong rồi!
Những người ở lại đã xong rồi!
Vào lúc này, dù có thành công dẫn binh tới kinh thành nhưng Lạc Quân Đế vẫn còn sống! Hồ gia thế nào cũng bị luận tội phản nghịch mà thôi.
Kết quả vẫn không có đường thoát.
– Thúy Nhi…
Hoàng hậu âm trầm mở miệng.
– Nương nương cho gọi.
Ánh mắt của Hoàng hậu bỗng trở nên quyết liệt, tàn nhẫn nói:
– Triệu tập tất cả những người của ta trong hoàng cung lại!
Thúy Nhi sững sờ, không hiểu hoàng hậu rốt cuộc muốn làm cái gì.
– Mau đi!
Hoàng hậu gắt. Thúy Nhi sợ hãi liền tuân lệnh.
Chẳng mất bao lâu, có gần trăm người đã tập trung toàn bộ ở ngoài Phượng Hoàng Cung.
Hoàng hậu đứng trên bậc cao nhìn xuống những người này, lạnh lùng lên tiếng nói:
– Tất cả các ngươi, theo ta!
…
Thanh Tư Cung
– Tiểu thư, tiểu thư, Hoàng thượng đã trở về rồi!
Nhã Nhã gấp gáp chạy từ ngoài vào thông báo.
Lý Phù Dung nghe thấy sẽ sững người. Quả nhiên! Lạc Quân Đế không chết!
Tất cả mọi người đã bị Lạc Quân Đế tính toán!
Vào lúc đầu, Lý Phù Dung cũng bâng khuâng không biết nên tin hay không, nhưng dù sao, Lạc Quân Đế cũng là người trần mắt thịt, dù có tài ba cỡ nào đôi lúc cũng sẽ xảy ra sơ hở. Lý Phù Dung cũng nghĩ đây là âm mưu của Lạc Quân Đế, nhưng nàng không có can đảm để phớt lờ, ngồi im mà chịu chết nên mới đưa ra quyết định nguy hiểm: xuất đầu lộ diện.
Nhưng vào cái ngày Ngô thống lĩnh xuất hiện, Lý Phù Dung mơ hồ nhận định mình bị lừa rồi! Trở thành con cờ chạy loạn trên ván cờ của Lạc Quân Đế! Ngày đó, Lý Phù Dung chắc chắn chín phần: Lạc Quân Đế là vô sự!
Nếu không, tại sao Ngô thống lĩnh lại xuất hiện? Lại tiết lộ những tin tuyệt mật mà trước kia chẳng hề tra ra? Tại sao mọi thứ lại trở nên thông suốt?
Bị lừa cả rồi!
Tô Tuyết bị lừa, Lý Phù Dung nàng bị lừa, cả Hồ gia cũng bị lừa!
Đúng lúc đó, Nhã Nhã nhận được tin mới, sợ tái mặt nói với Lý Phù Dung:
– Tiểu thư, Hoàng hậu đang dẫn người kéo tới hướng này!!!
Hoàng hậu dẫn người tới Thanh Tư Cung?
– Tiểu thư, Hoàng hậu dẫn theo cả trăm người tới gần rồi, tiểu thư mau trốn đi…
Tại sao Hoàng hậu lại muốn đối phó với nàng?
Bởi vì nàng tiết lộ cơ mật ra bên ngoài?
Lý Phù Dung bừng tỉnh.
– Không phải…
– Hoàng hậu không phải muốn đến đây… Nàng là muốn…
Lý Phù Dung chết lặng.
– Tiểu thư… tiểu thư, người còn làm gì mà không đi mau đi…
– Tập hợp…
– Tiểu thư…
– Tập hợp tất cả mọi người của Thanh Tư Cung lại, mau đi theo ta!
Lý Phù Dung vụt ngồi dậy đi ra ngoài bỏ lại Nhã Nhã không kịp hiểu chuyện gì phía sau.
Đúng như Lý Phù Dung đoán, mục tiêu của Hoàng hậu không phải là Thanh Tư Cung mà tiến thẳng đến Chiêu Dương Cung của Huệ tần.
Cánh cổng Chiêu Dương Cung đóng kín, người gác cổng bên ngoài thấy Hoàng hậu như thần la sát tới tới gần thì sợ hãi quỳ mọp xuống, hai chân run rẫy không ngừng.
– Hoàng… hoàng hậu nương nương…
– MỞ CỬA!
Hoàng hậu ra lệnh, tên gác cửa vẫn không dám đứng lên.
– Hoàng… hoàng hậu…
Hoàng hậu không nhiều lời nữa, liền quay đầu nhìn đòan người sau lưng mình ra lệnh:
– Các ngươi phá cửa cho ta!
– Dạ, nương nương!
Đoàn người liền xông tới, hất tên giữ cửa ra bắt đầu phá cửa.