Phụ Gia Di Sản

Chương 2



Xem hết phong di thư, Ôn Tiểu Huy hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần. Hắn hít sâu một hơi, ngã thật mạnh vào giường, nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lạc Nhã Nhã, nhớ lại một hồi quá khứ chôn sâu trong lòng.

Lạc Nhã Nhã là con gái nuôi của nhà hắn, không phải con nuôi được nhận từ nhỏ, lúc Nhã Nhã được ba hắn nhận nuôi, đã tầm mười hai, mười ba tuổi. Ba Nhã Nhã và ba hắn là đồng đội sống chết có nhau, vì yểm hộ cho ba hắn mà vĩnh viễn an giấc nơi núi tuyết biên giới. Mẹ của Nhã Nhã không muốn mang theo đứa con lớn như vậy để tái hôn, vì thế ba hắn không thoái thác mà đưa Nhã Nhã về nhà nuôi.

Lúc đó, ba và mẹ hắn kết hôn, mẹ hắn cùng lắm chỉ hơn Nhã Nhã mười tuổi, đương nhiên không muốn làm mẹ kế của đứa con lớn như vậy, nhưng không thể đuổi con gái ân nhân cứu mạng ra khỏi nhà. Lúc ấy, mẹ hắn làm thu chi ở xưởng may, sau này ba hắn cũng vào xưởng may làm bảo vệ, gia cảnh vô cùng phổ thông, thêm một miệng ăn, đến trường học, đối với nhà bọn họ là gánh nặng không nhỏ. Huống chi bộ dáng Nhã Nhã cực kỳ xinh đẹp, không phải vẽ đẹp tầm thường, mà đẹp đến mức người ta chỉ liếc mắt một cái cũng kinh diễm đến khó quên, để một người như vậy trong nhà, mẹ hắn trong lòng luôn có cảm giác ngăn cách, tính cách mẹ vốn mạnh mẽ thẳng thắn, lòng dạ cũng không lớn, dù có nhẫn nhịn, vẫn đến lúc sẽ bộc phát.

Trong lúc mẹ hắn mang thai hắn, tính tình thay đổi thất thường, hay vì chuyện của Nhã Nhã mà cãi nhau với ba, phần lớn thời gian đều là ba hắn giữ im lặng, bị ép quá mới tức giận nói không thể có lỗi với đồng đội, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi Nhã Nhã trưởng thành.

Nhã Nhã rất hiểu chuyện, hoặc theo cách nói của mẹ, thì là người rất có tâm kế, sau khi hắn ra đời, luôn chủ động gánh vác chuyện trông nom, vì thế thời gian lúc nhỏ, hắn phần lớn là quanh quẩn bên chị. Bao năm hồi nhỏ trong lòng chị, chị so với cha mẹ còn thân hơn, hắn còn nhớ lúc nhỏ có bài tập làm văn —— người thân yêu nhất trên đời này, hắn viết chính là chị gái.

Về sau, Nhã Nhã tốt nghiệp trung học, ra ngoài kiếm việc làm, Tôn Ảnh lúc ấy chính là bà chủ của thẩm mỹ viện chị làm, là một người phụ nữ giàu có, bọn họ đều cảm thấy được, là Tôn Ảnh làm hư Nhã Nhã. Trong trí nhớ của hắn, có một thời gian Nhã Nhã biến mất, bởi vì hắn lúc ấy tuổi quá nhỏ, cụ thể nhớ không rõ, theo lời mẹ nói, thời điểm đó chính là lúc Nhã Nhã đi them một người đàn ông quyền thế đã có vợ, hơn nữa còn sinh con, lúc ấy chị cùng lắm mười chín tuổi, so với hắn hiện tại không sai biệt lắm.

Chuyện Nhã Nhã làm khiến ba hắn tức giận đến hộc máu, không phải từ hình dung, mà thật sự là hộc máu, ba ở trên chiến trường từng bị thương, cơ thể vất vả lâu dần sinh bệnh, theo tuổi càng cao bệnh ngày chuyển xấu, cũng bắt đầu từ khi Nhã Nhã ra ngoài không trở về, quan hệ cũng dần bất hòa với người trong nhà.

Hắn vẫn không để ba mẹ biết, chính là chưa bao giờ nói ra, khi đó hắn vẫn liên lạc với Nhã Nhã, còn nhỏ không hiểu hết chuyện người lớn, chỉ biết chị chính là chị, từ nhỏ tới lớn đều tốt với hắn, chị đi làm có tiền, thường thường sau khi hắn tan học mà dẫn đi mua thứ này thứ kia, dẫn hắn đi chơi trò chơi, với hắn mà nói, trừ việc chị không về nhà ra, cơ hồ không có gì thay đổi.

Tiếp qua vài năm, hắn là thật sự trưởng thành, dần dần hiểu được rất nhiều, đồng thời chịu ảnh hưởng từ ba mẹ, cũng bắt đầu có cái nhìn riêng về Nhã Nhã. Mà nguyên nhân thật sự khiến hắn đoạn tuyệt với Nhã Nhã, là vì chuyện ba hắn qua đời.

Đó là bốn năm trước, hắn ba bệnh tình nguy kịch nằm liệt giường, muốn gặp Nhã Nhã một lần, hắn không biết Nhã Nhã đang ở nơi nào, hắn gọi rất nhiều cuộc điện thoại, khóc xin Nhã Nhã trở về, nhưng chị đến cuối vẫn không trở về. Mẹ hắn lần nữa nén giận mà cho rằng bệnh tình ba nặng thêm vì Nhã Nhã, hắn trước kia cũng không dám gật bừa, nhưng chuyện lần này, hắn rốt cuộc không thể coi Nhã Nhã là chị nữa, hắn hận người đó ích kỷ, bạc tình, nhẫn tâm, không biết lo lắng cho gia đình.

Đời người dài như vậy, hắn nghĩ đến bọn họ cuối cùng sẽ có một ngày gặp lại, nhưng hắn tuyệt không thể tưởng được, khi nghe được tin Nhã Nhã, chính là lúc trời đất cách xa. Trước mắt người đã mất, oạn giận trong quá khứ toàn bộ không còn rõ, ngược lại càng rõ ràng hơn, là chị từng đối mình thật tốt.

Dưới phong di thư, có số điện thoại của luật sư, Ôn Tiểu Huy nhìn rất lâu, cơ hồ muốn nát cả giấy rồi. Hắn nên gọi cuộc điện thoại này không? Hắn thật sự phải giúp Nhã Nhã nuôi nấng đứa nhỏ kia sao? 15 tuổi...... Cũng không nhỏ hơn mình là bao a, đứa trẻ lớn như vậy, hắn phải nuôi nấng như thế nào? Hắn nuôi thân còn chẳng xong.

Chuyện này hắn nên nói cho mẹ không? Mẹ vẫn không thích Nhã Nhã, nhưng theo hiểu biết của hắn. mẹ tuy rằng ngoài miệng hà khắc, lòng dạ cũng không xấu xa, biết được tin Nhã Nhã đã mất, mẹ khẳng định sẽ nổi nóng, hơn nữa tuyệt đối sẽ không chịu nhận nuôi đứa trẻ kia. Hay là, mẹ sẽ suy xét nếu biết có căn nhà cùng ba trăm vạn kia?

Ôn Tiểu Huy nghĩ đến đầu muốn nổ rồi, cũng không ra kết quả gì, hắn nghĩ nghĩ, trước khi mình hối hận liền lấy điện thoại ra gọi. Vô luận như thế nào, Nhã Nhã uỷ thác cho hắn, hắn không thể chỉ gặp cũng không gặp đứa nhỏ kia một lần.

Điện thoại rất nhanh bắt máy: “Alo, chào ngài, Tào Hải nghe.”

“À, Tào luật sư, chào ngài. “

“Chào ngài, xin hỏi ai vậy?”

“Tôi là...... Ôn Tiểu Huy.”

“Ôn tiên sinh? Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của cậu.”

“Ồ.” Ôn Tiểu Huy bình thường lời nói sắc xảo, có thể một hơi mắng chửi người năm phút đồng hồ không lặp câu, lúc này lại căng thẳng không biết nên nói gì.

Tào Hải thanh âm chậm lại: “Ôn tiên sinh, nếu cậu không có gì vội nói, chiều mai chúng ta gặp mặt một lúc thế nào? Có nhiều việc chúng ta cần gặp mặt nói, đương nhiên, Lạc Nghệ cũng tới.”

“Có thể.”

“Quyết định thế nhé, tôi sẽ nhắn thời gian địa chỉ cụ thể cho cậu sau.”

“Lễ tang của chị ấy thì sao?” Ôn Tiểu Huy không suy nghĩ vội nói.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút: “Cái này, chúng ta gặp mặt nói nhé.”

“...... Được rồi.”

Đứng lên tắm rửa, chườm đá ở mắt hồi lâu, nhìn mắt sưng đỏ, tinh thần sa sút trong gương, hắn thật sự không muốn rời nhà, nhưng hắn còn phải đi làm.

Sau khi tốt nghiệp trung học, hắn đã không học cao hơn, căn bản không muốn cắm mặt sách vở nữa, bởi vì từ nhỏ hắn đã hứng thú với hoá trang, tạo hình, tìm tòi học hỏi, hắn liền chọn con đường này, hắn mở blog, đã có sáu vạn người theo dõi, cũng vì vậy, hắn có cơ hội kiếm thêm chút thu nhập, hơn nữa được nhân tài kiệt xuất trong giới tạo hình sư nhìn trúng, hiện tại hắn đang thực tập ở Tụ Tinh.

Tuy rằng một tháng thực tập tiền lương chỉ 1500(*) nhưng đây chính là nơi nhiều người muốn bỏ tiền cũng không vào được, chỉ cần ở Tụ Tinh thực tập trên một năm rưỡi, về sau đến nơi khác làm sẽ có vị trí tốt, thường xuyên tiếp xúc, học tập mọi người, về sau lẩn vào giới giải trí cũng dễ dàng.

(*)1500: tầm 5tr2 vnd

Vội vàng tới phòng làm việc, mới vừa vào cửa, một giọng nói hô to: “Này, mày muộn mười lăm phút đấy.”

Ôn Tiểu Huy thấp giọng nói: “Kẹt xe.”

“Người ta đi ô tô thì mới kẹt xe, mày ngồi tàu điện, kẹt con giun hả?” Một tên con trai nhuộm tóc vàng bạch kim đi tới, vóc dáng không cao, mặc đồ da bó sát, cơ thể gầy mảnh như cành liễu, gầy đến mức gò má hơi hóp lại, nhưng thật ra ngũ quan cũng dễ nhìn, đáng tiếc lớp trang điểm dày cũng không che được khí sắc ốm yếu èo uột.

Người này được đồng sự Ôn Tiểu Huy âm thần phong là tiện nhân Luca, giống hắn cũng là thực tập sinh, được cái là thâm niên trong nghề hơn hắn nửa năm, từ ngày đầu tiên hắn làm việc đã luôn chĩa mũi nhọn vào hắn. Đổi lại ngày thường Ôn Tiểu Huy sẽ không để yên nghe hắn sỉ vả, nhưng giờ thật sự không còn tâm tư mắng trả, xách túi liền hướng thẳng vào trong.

“Này?” Luca đi tới, khều khều cằm hắn, “Làm sao vậy, mắt đỏ như thỏ, bị đá? Hay là kích động vì mất đời trai?”

“Uống rượu.” Ôn Tiểu Huy gạt tay hắn,”Mẹ nó đừng làm phiền tao.”

“Hứ.” Luca trợn mắt lườm hắn, “Tuyết Lê đến đây, đang chờ mày.”

Ôn Tiểu Huy hít sâu mấy ngụm khí lớn, ép tinh thần tốt hơn, tươi cười đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị Tuyết lê.”

Một cô gái đang ngồi trên sô pha nghịch di động ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn cô chỉ có hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, từ kiểu tóc đến trang điểm, hay quần áo trang sức, không một điểm nào không tỉ mỉ xa hoa, cả người giống như đều lấp lánh.

Tuyết Lê bĩu môi: “Adi, làm gì mà đến lâu vậy.”

“Tối hôm qua sinh nhật bạn, uống hơn nhiều.” Ôn Tiểu Huy cười hì hì ngồi xuống, dùng âm thanh khoa trương cả quán nghe được mà kêu lên, “Oa, hàng số lượng giới hạn mới ra mắt của Cartier.”Hắn nắm chỗ trống cổ tay của Tuyết Lê, ngón tay nhẹ vuốt lên kim cương nổi trội ở vòng tay nàng, Mắt liếc thấy mấy vị khách làm tóc trong quán đều ngó về bên này, hắn biết nhiệm vụ hôm nay đã thành công.

Tuyết Lê cảm nhận được có ánh mắt hoặc ghen tị hoặc hâm mộ đánh lại đây, vui vẻ cười không ngừng: “Siêu đẹp đi, hôm đó chị đi dạo cửa hàng, liếc một cái đã nhắm trúng, cả nước chỉ có một chiếc nha.”

“Cả nước chỉ có một chiếc à! Siêu đẹp, hơn nữa mang ở trên tay Tuyết Lê đại mỹ nhân, so với bày trong tủ kính đẹp hơn vạn lần.”

Tuyết Lê nhéo nhéo hai má hắn: “Tiểu hỗn đản nói ngọt chết mất.” Cô mở túi ra, từ bên trong lấy ra hộp quà, “Này, đi Nhật Bản mang quà về cho cậu, đừng nói chị không thương cậu nha.”

Ôn Tiểu Huy mở hộp quà, bên trong là ví Prada, hắn vừa mừng vừa sợ mà cảm ơn hồi lâu, khiến Tuyết Lê cười càng thêm tươi.

Tuyết Lê nhìn nhìn hắn: “Chị đây đi trước.”

Ôn Tiểu Huy một mắt tròn xoe mở lớn:”Chị Tuyết Lê, chị qua chỉ để tặng em quà sao? Làm sao bây giờ, em cảm động quá.”

“Đi qua tiện đường thôi, dù sao cũng đang rảnh. À, thứ sáu chị có hoạt động, hôm đó dành chị chút thời gian rảnh nhé.”

“Không thành vấn đề, chuyện của chị Tuyết Lê đối với em là quan trọng nhất.” Hắn tiễn Tuyết Lê ra tới cửa.

Tuyết Lê trước khi qua cửa, đột nhiên nhớ tới:”Adrian, cậu cũng không phải hay thức đêm rượu chè, hôm nay săc mặt thật kém, mặt trắng như xác chết...... A, không phải là cậu mới phát hiện phấn tốt đấy chứ, nhìn rất thật đấy.”

Ôn Tiểu Huy cười nói: “Không có, hôm nay em không trang điểm.”

Tuyết Lê hừ một tiếng: “Tuổi trẻ thật thích, da mềm đến chảy nước.”

“Da chị Tuyết Lê mới là mềm chảy nước, hơn bao người khác.”

Tuyết Lê bật cười: “Được rồi, chị đi đây, không cần tiễn.”

“Chị Tuyết Lê.” Ôn Tiểu Huy gọi cô lại.

“Ừm?”

Ôn Tiểu Huy mỉm cười chân thành nói: “Hôm nay em vô cùng vô cùng xui xẻo, nhìn thấy chị là chuyện vui duy nhất, cám ơn chị.”

Tuyết Lê nhẹ cười nháy mắt, vẫy vẫy tay rời đi.

Tiễn người đi, Ôn Tiểu Huy tựa vào trên cửa, cố hắng giọng, không biết là bởi vì say rượu, hay là khóc lâu, hắn hiện tại cảm giác đầu đau muốn nứt, giống như tùy thời có thể ngất xỉu.

Trở lại trong quán, Luca đang giúp một thái thái làm tóc, cố ý dùng âm lượng không nhỏ nói: “Đúng vậy, chính là người đầu tư tiết mục giải trí Tuyết Lê tham gia thôi, chắc chắn là được bao rồi, vòng tay kia tiền lương một năm của cô ta cũng không đủ mua.”

Ôn Tiểu Huy trong lòng một trận lửa bùng lên, hắn cười lạnh một tiếng: “Ê Luca, mày tới đây làm đúng là có tài mà không chỗ phát huy nhỉ, sao không làm đặc công đi? Cô Chương, cô nói chuyện với Luca phải cẩn thận chút, Luca chỉ có khả năng hóng hót của đặc công, không có năng lực giữ bí mật của đặc công đâu.”

Luca cất cao giọng: “Ôn Tiểu Huy mày có ý gì?!”

“Trương Hùng mày có ý gì?!” Lừa trong người Ôn Tiểu Huy đã bùng phát, “Mở mồm ra là văng lung tung, khách của tao đến phiên mày nói sao?”

“Mày đồ tiện......”

“Ầm ĩ cái gì!” Trong văn phòng truyền tới một tiếng quát, một người từ bên trong vọt ra, “Có khách ngồi ở đây, hai người các cậu còn cãi cọ? Mẹ nó, đều không muốn làm việc nữa à!”

Mắng người chính là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc âu phục, hai mí mắt tinh khiết rõ nét châu Á, bộ dạng có thể coi là đẹp.

Ôn Tiểu Huy lập tức mềm giọng nói: “Raven, thực xin lỗi, tôi sai rồi.” Raven một trong những đối tác của Tụ Tinh, cũng là một tạo hình sư nổi danh, nắm không ít tài sản trong tay, nghe nói nhân phẩm rất đáng quan ngại, sinh hoạt cá nhân cực loạn, nhưng Ôn Tiểu Huy rất bội phục anh ta, không vì cái gì khác, chỉ vì tài năng của người ta.

Luca đang dáng vẻ kiêu căng cũng lập tức xẹp xuống: “Raven, thực xin lỗi.”

Raven ngoảnh đầu lườm bọn họ một cái, lại quay ra cười nói: “Chị Chương, thật ngại quá, người mới không hiểu chuyện, chuyện hôm nay tính cho tôi được không.”

Cô Chương đoan trang mà nhẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.