Phụ Gia Di Sản

Chương 57



"Cậu chân chính ư..." Hơi thở của Ôn Tiểu Huy không ổn định: "Ai biết được đâu mới thật sự là cậu, mỗi lần tôi cho rằng tôi hiểu rõ cậu, cậu lại có thể dùng hành động cho tôi một cái bạt tai, coi như, coi như bây giờ cậu là thật, tôi cũng sẽ không thích "cậu" như thế này. Tôi thích một Lạc Nghệ, ôn nhu dịu dàng, thông minh học giỏi, tỏa sáng rực rỡ như ánh mắt trời, mặc dù có làm chút chuyện khác người thì cũng chỉ mong được nhận sai để mà sửa lại, quan trọng chính là hắn coi trọng tôi, thích tôi, lệ thuộc vào tôi. Lạc Nghệ đó ở trong lòng tôi đã chết." Ôn Tiểu Huy nói xong, cảm giác trong lòng nhỏ từng giọt máu, run rẩy nói: "Cậu? Tôi không biết cậu là ai."

"Em coi trọng anh, thích anh, lệ thuộc vào anh, không sai, em đã từng nói em không biết cái gì là thích, nhưng anh là người duy nhất khiến em muốn được đồng hành bên cạnh, không phải tất cả cảm xúc đều cần có một từ cụ thể. Em chắc chắn em có nhiều cảm xúc với anh hơn bất kỳ ai trên đời này."

"Cái coi trọng của cậu chính chính là lợi dụng và lừa dối người đó?!" Con mắt Ôn Tiểu Huy nheo lại đến mức sắp nứt ra.

Lạc Nghệ có vẻ hơi buồn: "Một ngày nào đó em nhất định sẽ trả lại tất cả số tiền kia cho anh."

"Tôi con mẹ nó không cần tiền! Tiền chưa bao giờ là nguyên nhân cả!" Ôn Tiểu Huy cảm thấy trong cơ thể mình có từng cỗ lửa giận, nhưng cậu lại không có chỗ phát tiết. Cậu xoay người đá cái gậy đánh golf xuống đất, cậu hét lớn: "Tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa, đưa giấy bất động sản cho tôi!" Cậu không thể đợi ở chỗ này nữa, càng nghe Lạc Nghệ nói càng bị đầu độc nhiều hơn. Lạc Nghệ vốn có tài ăn nói, ba năm nay cậu đã được lĩnh hội khá sâu, những lần chỉ trích Lạc Nghệ đến cuối cùng lại biến thành mình có lỗi. Cái sự chuyển biến quỷ dị này cậu chưa từng hoài nghi, bây giờ cũng vậy, rốt cuộc cậu lại bắt đầu có chút thiện cảm với Lạc Nghệ. Cậu nhất định phải đi, cách Lạc Nghệ xa xa chút, nếu không thì cậu không thể tin nổi sức phán đoán của mình, cậu tình nguyện né tránh để bảo vệ bản thân.

Lạc Nghệ nhìn Ôn Tiểu Huy thật sâu hồi lâu, sau đó chống thân thể hư nhược, lảo đảo lắc lư đi xuống giường, lấy một túi văn kiện từ trong ngăn kéo ra.

Ôn Tiểu Huy ba bước thành hai bước đi tới, đoạt lấy túi văn kiện, thân thể Lạc Nghệ giống như lập tức mất đi trọng tâm, té thẳng xuống người Ôn Tiểu Huy.

"Chết tiết..." Ôn Tiểu Huy không né tránh kịp, bị cơ thể cao lớn của Lạc Nghệ trực tiếp ngã lên.

Tấm thảm dày đã làm giảm bớt tác động khi chạm đất, nhưng vẫn khiến Ôn Tiểu Huy ngã đến váng đầu mắt hoa, Lạc Nghệ nặng gần một trăm bảy mươi cân (85kg) càng khiến cậu bị nặng tới không thở nổi.

Khi cậu chạm vào làn da nóng rực của Lạc Nghệ, trong lòng Ôn Tiểu Huy lập tức kinh ngạc đến hoảng sợ, lần trước ở Mỹ Lạc Nghệ cũng bị sốt thành như thế, giống như những gì hắn đã nói, bình thường sẽ không cảm mạo, một khi cảm mạo liền sốt cao...

Sau khi cậu ngây người xong, cậu vội vàng đẩy Lạc Nghệ ra. Lạc Nghệ giống như một con rối lớn trong tay cậu vậy, nằm ngửa trên thảm, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp chậm chạp, áo quần đều bị mồ hôi thấm đến ướt đẫm, ánh mắt híp lại, nhìn qua một chút khí lực cũng không có. Ôn Tiểu Huy không hề nghi ngờ rằng nếu như cậu cứ đi như vậy thì Lạc Nghệ sẽ một mực nằm ở chỗ này...

Lạc Nghệ đưa tay ra, nắm lấy tay Ôn Tiểu Huy, tay hắn một chút khí lực cũng không có, cứ lỏng lẻo nắm, sau đó dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn Ôn Tiểu Huy, rất sợ cậu sẽ hất ra.

Cơ thể Ôn Tiểu Huy run lên một cái, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Cậu giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn không hất cái tay kia ra, ngược lại còn kéo cánh tay Lạc Nghệ, dùng hết khí lực toàn thân kéo cái con người to lớn kia lên, sức nặng của Lạc Nghệ đều đè lên người cậu, eo cũng không thể đứng thẳng nổi nữa, miễn cưỡng mới đứng vững, từng bước từng bước kéo hắn lên trên giường.

Cho đến khi tới được mép giường thì hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Tiếng thở dốc của Lạc Nghệ mang theo nồng nặc giọng mũi, áp sát bên tai Ôn Tiểu Huy, trong lòng Ôn Tiểu Huy vô cùng căng thẳng, cậu vừa định ngồi dậy thì Lạc Nghệ đã duỗi cánh tay dài ra đè ngang ngực cậu, cái trán nóng bỏng nhẹ nhàng cà lên cổ Ôn Tiểu Huy, vừa cà vừa dùng chất giọng khàn khàn nhỏ giọng gọi tên cậu.

Cử chỉ ám muội này làm cho Ôn Tiểu Huy bị dọa sợ, cậu bỗng nhiên ngồi dậy, đẩy Lạc Nghệ ra. Chỗ được Lạc Nghệ cạ vào thật giống như bị lây cái nhiệt độ cao của hắn, từ phần da đó liên tiếp nóng lên, lan truyền tới các chỗ khác, cậu có cảm giác ngay cả da đầu của mình cũng nóng lên.

Cậu cầm lấy văn kiện rơi ở dưới đất, xoay người muốn đi, Lạc Nghệ nhẹ giọng nói câu "Cám ơn" sau lưng cậu.

Ôn Tiểu Huy cơ hồ là chạy trốn ra ngoài, cậu bước ra khỏi biệt thự, tim đập không cách nào trở lại như bình thường được, cho đến khi ngồi lên xe taxi rồi, lúc này cậu mới hoàn hồn lại, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tào Hải một cái tin nhắn ngắn: Lạc Nghệ sốt cao.

Cầm túi đựng văn kiện trong tay, Ôn Tiểu Huy phát hiện lòng bàn tay của mình ướt sũng.

Mấy ngày sau, Ôn Tiểu Huy và Tào Hải đi sang tên lại căn nhà, Ôn Tiểu Huy không hỏi Lạc Nghệ thế nào, dù sao cũng không chết, Tào Hải cũng không nói gì, hai người giống như không quen cái người tên là Lạc Nghệ này vậy, ăn ý chỉ làm chính sự.

Ôn Tiểu Huy chú ý tới trạng thái tinh thần của Tào Hải thật sự không tốt cho lắm. Thật ra thì dù có nói là Lạc Nghệ uy hiếp hắn ta đi nữa, Ôn Tiểu Huy vẫn không có nhiều thiện cảm đối với người này. Bởi vì trừ uy hiếp ra còn có dụ dỗ, Tào Hải tuổi còn trẻ, biệt thự hơn triệu và cả văn phòng luật sư to lớn kia từ đâu ra? Không thể nào không liên quan một chút gì tới Lạc Nghệ được, mấy năm qua Tào Hải tận tâm tận lực làm việc cho Lạc Nghệ, chắc hẳn cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích.

Sau khi chuyển nhượng xong thì hai người khách khí gật đầu một cái rồi nói tạm biệt, đi ra ngoài chưa được mấy bước, Ôn Tiểu Huy đột nhiên gọi Tào Hải lại.

Tào Hải xoay người.

"Luật sư Tào, hợp đồng bất động sản của chị tôi là được anh soạn thảo ra, vậy hẳn là di thư chân chính của chị, anh cũng từng xem qua phải không?"

Tào Hải trầm mặc một lát, gật đầu.

"Trong di thư viết cái gì."

"Di thư ở chỗ Lạc Nghệ."

"Tôi không cần biết toàn bộ, Tôi chỉ muốn biết những gì liên quan tới tôi thì chị ấy viết cái gì thôi, anh còn nhớ không."

"Lạc tổng có một lá thư riêng cho cậu. Nội dung bức thư giống 70% bức thư tuyệt mệnh mà cậu đã thấy, chỉ là nó đã bị thay đổi một số chỗ. Số tiền thừa kế và phần nuôi dưỡng... Trong thư tuyệt mệnh của Lạc tổng quả thật có nói cậu hỗ trợ Lạc Nghệ một chút, nhưng Lạc tổng có nhắc nhở cậu không nên thân cận với Lạc Nghệ quá mức, cũng không có cần cậu trở thành người giám hộ cho hắn."

Ôn Tiểu Huy nhớ đến lá thư tuyệt mệnh ngắn ngủi kia. Cậu đã đọc bức thư này rất nhiều lần, tới nỗi cậu có thể thuộc làu luôn. Hóa ra Lạc Nghệ chỉ sửa lại phần di sản và quyền giám hộ, ngoài ra tất cả đều là do chị gái cậu để lại cho cậu, nhất là giải thích về cái chết của ba cậu.

Ôn Tiểu Huy trong lòng ngũ vị tạp trần, khó chịu không kể xiết, Nhã Nhã phí hết tâm tư muốn bảo vệ Lạc Nghệ, để hắn tránh xa cuộc đấu đá với chính cha ruột của mình, nhưng mà Lạc Nghệ lại không chịu bỏ qua, lừa dối lợi dụng cậu ba năm, hoàn toàn cầm trong tay di sản của mình. Cậu vì không muốn phụ lòng ước nguyện của Nhã Nhã mà cố gắng "chiếu cố" Lạc Nghệ thật tốt, không ngờ nguyện vọng chân chính của chị ấy lại hoàn toàn ngược lại, mặc dù đây không phải là lỗi của cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất đau khổ. Cậu không giúp được Nhã Nhã, cũng... không giúp được Lạc Nghệ, cậu sẽ trơ mắt nhìn này hai mẹ con này cùng bị hủy diệt trong tay một người sao?

Ôn Tiểu Huy cảm thấy lạnh cả người, cơn lạnh ấy trực tiếp thấm vào trái tim cậu.

Sau khi sang tên nhà xong, Ôn Tiểu Huy rốt cuộc mới dám đưa giấy chứng nhận bất động sản cho mẹ, mẹ cậu lúc nhận dè dặt nhìn cậu: "Con có gặp Lạc Nghệ không?"

Ôn Tiểu Huy hàm hồ nói: "Luật sư của cậu ấy đi làm thay."

Phùng Nguyệt Hoa rõ ràng nhẹ nhõm hơn: "Vậy thì tốt rồi, vốn là chuyện này mẹ không tính nói ra... bây giờ sang tên nhà lại rồi thì tốt, sau này không có quan hệ gì với hắn nữa."

Ôn Tiểu Huy trầm mặc gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Mẹ, lúc đầu Nhã Nhã đi cầu ba, ba rốt cuộc đã làm cái gì?"

"Con hỏi cái này để làm gì?"

"Con muốn biết." Ôn Tiểu Huy quay đầu lại nhìn Phùng Nguyệt Hoa, con mắt sáng ngời tràn đầy sự kiên trì.

Dưới ánh mắt bức ép đó, Phùng Nguyệt Hoa, hiếm khi không mắng chửi người, chẳng qua chỉ trầm trọng nói: "Ông động tay động chân lên chuông báo cháy của chiếc xe kia, ngụy trang thành một tự cháy, nhưng mà căn cứ theo những gì ổng giải thích, người kia nhất định vẫn có thể điều tra ra được là bởi vì ai, chẳng qua là người đó không thể nào nghĩ đến việc chuyện này là do một đứa bé tám tuổi làm."

"Nhã Nhã không sợ người kia hoài nghi là chị ấy làm sao?"

"Người kia nhất định sẽ hoài nghi là cô ấy làm, cô ấy chính là muốn cho người kia nghĩ như vậy, lúc ấy chỉ có cô ấy và Lạc Nghệ mới có điều kiện để làm điều đó, cô ấy tình nguyện để người kia hoài nghi là mình làm còn hơn là con trai mình."

"Bây giờ thì chưa chắc." Ôn Tiểu Huy nhỏ giọng nói. Nếu bây giờ Hội trưởng Thường hồi tưởng lại câu chuyện chẳng lẽ sẽ không đưa Lạc Nghệ vào danh sách hoài nghi sao?

"Cái gì?"

"Không có gì." Ôn Tiểu Huy lại hỏi, "Lúc ấy ba con có để lại thứ gì không? Hoặc là Nhã Nhã để lại thứ gì cho ba?"

Phùng Nguyệt Hoa lắc đầu một cái: "Mẹ không biết, có thứ gì à?" bà đột nhiên khẩn trương lên, "Con biết cái gì à?"

Ôn Tiểu Huy lập tức trấn an bà: "Con không biết, chẳng qua là Lạc Nghệ hỏi con, con cũng không biết hắn đang nói gì."

"Bất kể là hắn nói gì con cũng không nên tin, Nhã Nhã nói Lạc Nghệ cực kỳ thông minh, đứa bé kia chính là một tên ác ma, con cách hắn càng xa càng tốt."

"Con hiểu rõ." Ôn Tiểu Huy cười nhạt một tiếng, liên quan tới vấn đề này, không ai có thể rõ ràng hơn cậu.

Sau khi tan việc, Ôn Tiểu Huy đi tìm La Duệ, hai người gần đây ai cũng bận rộn, nửa tháng không gặp.

La Duệ vừa thấy cậu liền kinh ngạc vui mừng nói: "Bấy bì, kiểu tóc mới này của cậu thật là đẹp mắt, tớ có thể làm giống cậu không?"

"Không, làm giống nhau làm sao nổi lên phong cách của tớ được."

La Duệ bĩu môi, hừ một tiếng. cậu ta nhéo mặt của Ôn Tiểu Huy: "Cũng đúng, loại kiểu tóc này cũng chỉ thích hợp với người mặt gầy. Nếu cậu gầy đi một chút thì nhất định giống hệt một cái gậy đang đội tóc giả, cực kỳ có phong cách riêng."

Ôn Tiểu Huy đẩy tay cậu ra, sờ mặt mình một cái, buồn bực nói: "Gần đây tớ có ăn thêm rồi, tại sao vẫn không mập lên thế."

"Có lẽ là do tâm trạng đi." La Duệ lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn của mình, "Nhưng mà so với lúc ban đầu đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Ôn Tiểu Huy cười cười: "Bây giờ tớ ổn rồi, cho tớ một chiếc bánh pho mát sáu inch, tớ sẽ ăn hết cho cậu xem."

La Duệ liếc cậu một cái: "Không thể ăn quá nhiều."

Hai người uống trà chiều và nói chuyện với nhau y như rất nhiều buổi chiều trước đây họ đã dành cho nhau, ngoại trừ việc không có Lạc Nghệ trong chủ đề của họ, và Lạc Nghệ cũng sẽ không xuất hiện ở sau cửa của cửa hàng khi tan học, lái xe đạp đưa cậu về nhà.

Trò chuyện một chút, La Duệ hỏi tới chuyện cậu muốn chuyển đến nơi khác.

Ôn Tiểu Huy nói: "Lúc ấy tớ cảm thấy đề nghị này rất đáng cân nhắc, bởi vì tiền lương cao, nhưng bây giờ tớ... Ờ, cầm một số tiền phí chia tay rất lớn, nên tớ cũng không thiếu tiền, càng không cần phải ra đi. Ở lại chỗ này phát triển sự nghiệp vậy, dẫu sao thì tài nguyên của thủ đô Bắc Kinh mới là rộng nhất, hơn nữa nhà cũng ở đây."

"Quá tuyệt, tớ cũng không muốn cậu đi vùng khác làm việc, không có người nói chuyện với tớ."

"Nhưng mà, cho tới bây giờ tớ vẫn chưa tính được tương lai sau này sẽ ra sao. Thiệu Quần muốn bán cổ phần, trong Tụ Tinh sẽ không còn ai sẽ bảo vệ tớ cả, tớ cũng không thể làm cả đời trong Tụ Tinh, sớm muộn cũng phải tự lập thôi."

"Chúng ta không phải đã sớm bàn xong rồi sao. Cậu sẽ mở một studio cạnh tớ, chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày."

"Mỗi ngày thấy nhau không phiền hả."

"Không phiền."

"Tớ phiền."

"Sao cậu lại đáng ghét như vậy chứ?" La Duệ đánh cậu một quyền, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, "Đúng rồi, Thiệu Quần muốn rút vốn từ Tụ Tinh ra, sao cậu không bảo hắn cho cậu tiền mở một studi, dù sao cậu và hắn đều rất quen cái nghề này phải không."

"Yo, có chút đầu óc đáy, hôm nay làm sao chỉ số thông minh lại lóe sáng như vậy."

"Đừng cười, tớ cảm thấy chuyện này có hy vọng đấy, Thiệu Quần hình như rất coi trọng cậu."

"Không phải là hắn coi trọng tớ, chẳng qua là ở Tụ Tinh, tớ là con cờ hắn dùng tương đối thuận tay thôi. Sau này khi hắn rút vốn sẽ phải đi một thành thị duyên hải phương Nam phát triển sự nghiệp. Hắn cũng có hỏi tớ có muốn đi làm cùng hắn hay không, nhưng hắn định làm về bất động sản. Tớ có thể làm gì đây, trừ phi hắn thực sự đầu tư tiền vào tớ để hắn có một studio cho riêng mình, nếu không thì tớ không đi chung đường với hắn đâu."

"Vậy cậu đừng đi nữa, xa như vậy." La Duệ ôm cánh tay cậu, lệch cái đầu nhỏ qua người cậu.

"Tớ muốn tự lập ngay bây giờ, tiền bây giờ coi như đã đủ, chủ yếu chính là tăng kỹ năng cho bản thân, hơn nữa còn tiết kiệm được chút mối quan hệ xã hội trước đây, yên tâm, sớm muộn gì thì tớ sẽ làm một ông chủ nhỏ giống cậu vậy. Khi nào kiếm đủ tiền, hai chúng ta sẽ ngay lập tức đi một vòng thế giới, thưởng thức tất cả mỹ nam trên đời này."

La Duệ hì hì cười lên.

Sau lần gặp mặt đó, Lạc Nghệ lại im hơi lặng tiếng một đoạn thời gian, Ôn Tiểu Huy kéo số điện thoại của Lạc Nghệ vào danh sách đen. Bởi vì chỉ cần thỉnh thoảng Lạc Nghệ xuất hiện trở lại thì cậu sẽ không thể hoàn toàn quên được người đó đi. Cậu phải khiến cuộc sống của mình hoàn toàn không có bóng dáng Lạc Nghệ.

Mùa xuân sắp đến, nhiệt độ ấm dần lên, còn một cái tin tức khác có thể khiến cho Ôn Tiểu Huy cao hứng vô cùng, đó là hôn sự giữa mẹ cậu và Ian được đăng lên báo.

Hai người sống chung với nhau rất hạnh phúc, con cái hai bên đều rất ủng hộ, kết hôn cũng là thuận lý thành chương thôi, Ôn Tiểu Huy vừa nghĩ tới ngôi nhà tốt đẹp mẹ mình đang ở, lo lắng nhiều năm qua rốt cuộc cũng có thể buông xuống.

Hôn lễ của bọn họ sẽ được tổ chức ở Trung Quốc một lần, ở Mỹ một lần. Ôn Tiểu Huy vừa nghĩ đến việc có thể đến Mỹ chơi thì rất cao hứng. Khi cậu bỏ học đi làm thêm, bởi vì không có tiền nên chỗ nào cũng không dám đi, bây giờ cậu không thiếu tiền, dù sao đi nữa cũng phải đền bù sự tiếc nuối những ngày đó.

Chẳng qua là vừa nghĩ đến nước Mỹ, cậu cũng không tự chủ được mà nhớ lại những chuyện phát sinh trong lễ giáng sinh năm ấy. Bây giờ nhìn lại, hóa ra Lạc Nghệ đã bắt đầu nghe lén điện thoại của cậu từ rất lâu rồi, nếu không cũng không có khả năng chạy tới Mỹ nhanh như vậy, nếu không phải vì chuyện này, cậu và Lê Sóc sẽ hoàn toàn không đi đến ngày hôm nay. Cho dù là tính cách hay là vận mệnh cũng đều chứng minh cậu và Lê Sóc thật sự chỉ có duyên không có phận.

Thật trùng hợp, cậu vừa nghĩ đến Lê Sóc, xế chiếu hôm đó Lê Sóc

liền hẹn cậu đi ăn cơm cùng La Duệ, anh nói mình vừa mới phát hiện một nhà hàng bít tết ăn rất ngon.

Hai người vui vẻ đi đến, Ôn Tiểu Huy rất thích sống chung như bạn bè với Lê Sóc, phải nói là, rất ít người không thích sống chung với người như Lê Sóc.

Nhà hàng thịt bò bít tết kia tự xưng là có thịt bò Kobe của Nhật Bản được nhập khẩu bằng đường hàng không. Họ không biết đó có phải là thịt bò Nhật thật hay không, nhưng giá cả kia cũng đủ khiến mọi người tin rằng nó được nhập từ Nhật Bản. Hương vị không gây thất vọng, nó thực sự rất ngon.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Lê Sóc đột nhiên nhắc đến cổ phiếu của Thường Hồng: "Đúng rồi tiểu Huy, mẹ cậu đã bán cổ phiếu Thường Hồng ra chưa?"

"Em không biết, gần đây không có hỏi." Ôn Tiểu Huy làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói tiếp: "Có chuyện gì vậy?"

Lê Sóc cười một tiếng: "Nhớ lần trước anh nói gì với em không, anh nghĩ là anh nói trúng rồi."

Ôn Tiểu Huy dừng lại, trái tim căng thẳng: "Có ý gì vậy."

"Sau khi hàn huyên với em, anh đã quan sát cổ phiếu của Thường Hồng. Cổ phiếu đã tăng trong gần một tháng, cao gấp 12 lần so với giá cổ phiếu tại thời điểm niêm yết. Tình huống này rất hiếm khi xảy ra. Hơn nữa còn không có xu hướng không nguội đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không biết có ai sẽ để nó vào tầm ngắm không, anh cảm thấy có gì đó không ổn. "

Ôn Tiểu Huy nói một cách lo lắng: "Ý anh là, nó thực sự có thể đang bị tấn công sao?"

"Điều đó là có thể, bởi vì hoạt động của Thường Hồng chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ vấn đề nào, là một xí nghiệp chất lượng cao, nếu họ chỉ muốn nâng cao giá trị thương hiệu mà mua cổ phiếu nhiều như thế, đây là xào nấu quá mức, điều này không chỉ khiến người hợp tác lo sợ bỏ đi, mà còn có khả năng dính vào kiện tụng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng là Thường Hồng này đang bị vây quét."

"Vây quét..."

"Ừ, lần trước anh đã nói qua đó, không có một xí nghiệp nào có thể sống dậy sau khi chơi bẩn như thế đâu, nếu một công ty mắc phải sai lầm khi tăng giá cổ phiếu, nó sẽ sớm bị nhận ra, bọn anh cũng sẽ biết đến từ lâu. Chuyện này nhất định phải làm như thể không có gì mới được, đến lúc ấy, cho dù các cơ quan quản lý biết chuyện thì cũng nhất thời không thể làm gì. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, ít nhất là phần lớn các cổ đông phổ thông đều không nghĩ tới vấn đề này."

La Duệ chớp mắt to: "Hai người đang nói cái gì vậy, bấy bì, từ khi nào mà cậu hiểu về cổ phiếu vậy, nghe thật thật cao cấp."

Ôn Tiểu Huy không có lòng dạ nào trêu đùa, sắc mặt cậu không đúng lắm: "anh Lê, đây là suy đoán của anh hay là anh có chứng cứ gì?"

"Anh và mấy người bạn nhàn rỗi không chuyện gì nên phân tích cùng nhau, nghe mấy lời bóng gió thôi, nhưng mà đều là thứ chưa qua chứng thực, cái này em cũng không cần phải nói cùng người khác. Giống kiểu em nhận thấy ngày tận thế sắp đến nhưng nếu em đi nói khắp nơi thì sẽ chẳng ai tin, hơn nữa còn có khả năng bị giam giữ vì tội gây rối trật tự công cộng, em chỉ cần nhắc nhở người thân và bạn bè của mình thôi là đủ rồi."

Sắc mặt Ôn Tiểu Huy tái nhợt, cậu gật đầu một cái.

Lê Sóc quan tâm nói: "Tiểu Huy, em sao vậy, chẳng lẽ mẹ em mua rất nhiều sao?"

"Ồ, không, không nhiều, cũng chỉ mấy chục ngàn thôi, nhưng nếu bị kẹt lại thì bà ấy vẫn sẽ thật khó chịu."

"Vậy thì nhanh bán đi, bây giờ vẫn còn kịp, ngàn vạn lần không thể tham lam."

"OK, anh Lê, cám ơn anh nhắc nhở."

Lê Sóc cười nói: "Không có gì đâu, thị trường chứng khoán chính là gió tanh huyết vũ như vậy đấy, mỗi năm hết tết thế nào cũng xảy ra chút chuyện, đầu tiên sẽ là sức sống khác thường, sau đó sẽ dần dần biến đổi, tập đoàn Thường Hồng rất có thể trở thành tuồng kịch thường niên như thế."

"Anh có hiểu rõ chủ tịch tập đoàn Thường Hồng không?" Ôn Tiểu Huy tìm tin tức trên mạng về Hội trưởng Thường, các thông tin biểu hiện đây chính là một xí nghiệp thông thường, còn rất yêu thích làm việc công ích và nghệ thuật.

"Nghe nói người đó là nhân vật hắc bạch lưỡng đạo đều rất được hoan nghênh, bối cảnh chân chính rất thần bí." Lê Sóc cười nói, "Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày em lại chú ý tới ngành tài chính, anh còn tưởng em chỉ quan tâm đến cái đẹp thôi."

Ôn Tiểu Huy cười khan hai tiếng: "Đi ra ngoài xã giao thì dù sao cũng phải nói được hai ba lời mà."

"Quả thật, tiểu Huy, em thật sự đã trưởng thành không ít, lần đầu gặp em, em vẫn còn là một bé trai thôi." Lê Sóc cười cười nhìn La Duệ một cái, "Dĩ nhiên, đến bây giờ thì em vẫn là một bé trai."

La Duệ không phục: "Em đã là ông chủ từ lâu rồi đó."

"Chính vì ông chủ là em biết trung thực và đơn giản nên cửa hàng bánh ngọt của em mới có thể làm tốt đến vậy, cố gắng giữ vững phong độ."

La Duệ ngượng ngùng cười một tiếng.

Sau đó mặc kệ bọn họ nói cái gì thì Ôn Tiểu Huy cũng không thể nghe lọt, bởi vì cậu và Lê Sóc đều cảm giác như có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra.

Nếu như tập đoàn Thường Hồng thật sự đang bị công kích, đây tuyệt đối là do Lạc Nghệ làm. Cách Lạc Nghệ làm, cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi, Lạc Nghệ có thể lừa gạt từ chỗ cậu ba trăm triệu đô la, tất nhiên cũng có biện pháp lấy được tiền của những người khác. Có lẽ Lạc Nghệ hứa sẽ có một khoản lợi nhuận rất cao để thu hút một số công ty hợp tác rồi cùng liên hiệp vây quét Thường Hồng, dẫu sao thì Lạc Nghệ căn bản cũng không quan tâm đến tiền. Nhưng mà, nếu Lạc Nghệ cứ tiếp tục làm như vậy thì kết quả sẽ là gì? Ôn Tiểu Huy chỉ cần nghĩ tới cặp mắt sắc bén như sói của Hội trưởng Thường liền không rét mà run.

Cơm nước xong, Lê Sóc vừa đi, Ôn Tiểu Huy liền móc ra điện thoại di động, biết Thiệu Quần từng ấy năm, đây là lần đầu tiên Ôn Tiểu Huy chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Thiệu Quần nhận được cuộc gọi của cậu, hình như cũng không bất ngờ cho lắm: "Làm sao?."

"Ngài Thiệu, tôi có thể mời anh đi ăn một bữa cơm không?"

"Gần đây tôi không rảnh."

"Không rảnh cũng phải ăn cơm chứ."

"Nói đi, cậu muốn làm gì, hỏi tôi về Tập đoàn Thường Hồng?"

Ôn Tiểu Huy trầm mặc.

"Tôi không rõ cậu đã biết được bao nhiêu, nhưng cậu hẳn có thể thấy được tình hình không hề đơn giản. Vấn đề này không liên quan gì đến tôi. Đừng hỏi lại tôi nữa."

"Ngài Thiệu!" Ôn Tiểu Huy vội la lên, "Anh có thể nói cho tôi biết, chỉ một câu thôi được không."

"Một câu gì?"

"Cháu trai của tôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Thiệu Quần nói như đinh chém sắt: "Nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Ôn Tiểu Huy như bị sét đánh, ngay cả Thiệu Quần cúp điện thoại lúc nào cũng không biết.

Lạc Nghệ... sẽ như thế nào? Hội trưởng Thường sao có thể ngồi chờ chết, ông ta nhất định sẽ hành động, mà hành động tốt nhất, có vẻ là bắt Lạc Nghệ lại.

Lạc Nghệ "nhất định sẽ" xảy ra chuyện, "nhất định sẽ"...

Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim đập mạnh, lời nói của Lê Sóc và Thiệu Quần cứ không ngừng vọng về bên tai, khiến cậu toát mồ hôi vì lo âu.

Cậu biết rõ mình không nên đi quản Lạc Nghệ nữa, Lạc Nghệ sống hay chết, thành hay bại đã sớm không có quan hệ gì đến cậu, nhưng vì sao cậu lại cảm thấy sợ hãi, như thể có một mối đe dọa đang phát sinh trên người mình. Vừa nghĩ tới việc Lạc Nghệ không biết sẽ có kết cục như thế nào sau cuộc chiến này, cậu liền sợ đến mức trái tim cứ liên tục nhảy lên đầy kinh hoàng..

"Bấy bì, Bấy bì, tiểu Huy!" La Duệ lay Ôn Tiểu Huy một chút.

Ôn Tiểu Huy hoảng sợ nhìn cậu ta: "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu làm sao thế!" La Duệ bị hắn hù dọa, "Kết quả của Lạc Nghệ thế nào cơ? Chuyện gì đã xảy ra? Kể từ lúc anh Lê nói xong cái chuyện cổ phiếu kia cậu liền không thoải mái nữa, cổ phiếu kia và Lạc Nghệ có liên quan đến nhau sao?"

Ôn Tiểu Huy nắm chặt nắm tay, cậu hoàn toàn quên mất La Duệ còn ở bên cạnh, ngay trước mặt La Duệ mà còn gọi cho Thiệu Quần, rốt cuộc cậu bị sao vậy! chỉ cần một chuyện có dính dáng đến Lạc Nghệ thì cậu lại không thể bình tĩnh được! Sự thật này khiến cậu cảm thấy chán ghét và tức giận chính mình vô cùng.

Cậu lắc lắc đầu, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, cậu nói: "Chuyện này quá phức tạp, tớ cũng không thể kể rõ được, cậu đừng can thiệp vào."

"Tất nhiên tớ không quan tâm đến Lạc Nghệ, nhưng tớ không thể không quan tâm đến cậu, cậu nhìn qua rất không đúng. Tiểu Huy, có phải Lạc Nghệ sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn gì không? Nếu cậu quan tâm đến hắn thì không cần phải tự trách đâu, nuôi con chó còn có tình cảm, huống chi là một người."

Đúng vậy, La Duệ nói đúng, nếu mình nuôi một con chó, còn dành cho nó tình cảm, huống chi là một người sống chung với mình tận ba năm, nếu cậu để ý tới Lạc Nghệ thì cũng không kỳ quái, coi như là thay vị trí của Nhã Nhã đi. Cậu gãi đầu một cái, trầm trọng nói: "Lạc Nghệ luôn muốn đối phó với ba của hắn, tình huống bây giờ rất phức tạp, không biết sẽ phát sinh chuyện gì."

La Duệ nắm tay cậu: "Ba Lạc Nghệ không phải rất có thế lực sao, Lạc Nghệ làm như vậy chẳng phải là đang lấy trứng chọi đá rồi."

"Tớ cũng nghĩ thế" Ôn Tiểu Huy nhíu mày thật sâu: "Hắn lừa gạt lấy di sản từ chỗ tớ cũng là vì muốn chống lại ba hắn."

La Duệ lộ ra biểu cảm sợ hãi: "Đây là cái dạng người gì thế? Sao lại có thể đáng sợ như vậy? Tiểu Huy, tớ biết cậu lo lắng cho Lạc Nghệ, nhưng cậu hãy chú ý đừng để mình dính vào chuyện này, Lạc Nghệ là con của Nhã Nhã, không sai nhưng cậu đối với hắn đã sớm hết tình hết nghĩa."

Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, trầm mặc gật đầu một cái.

Ôn Tiểu Huy lại bắt đầu tâm thần không yên. Chế độ ăn uống thật vất vả mới khôi phục lại như thường, bây giờ rốt cuộc lại bắt đầu thất thường trở lại.

Cậu rất hận, tại sao mình lại hèn mọn như vậy. Đến bây giờ còn lo lắng Lạc Nghệ có thể bị giết bởi Hội trưởng Thường, nhưng mà... nhưng mà nếu như Lạc Nghệ thật sự xảy ra chuyện, liệu cậu có thể thản nhiên đối mặt không? Nếu có một ngày hắn ra đi, cậu biết phải đối mặt với Nhã Nhã như thế nào? Trước tổn thương và mối đe dọa thực sự, thật ra rất nhiều chuyện sẽ không còn quan trọng nữa.

Cậu cảm thấy vô cùng mê man và hốt hoảng, dường như có một đám mây đen đang dần dần bay tới trên đỉnh đầu của cậu, ép cậu tới nỗi không thể hô hấp được. Mỗi ngày cậu đều trong trạng thái lo sợ, nhưng cậu lại không thể hạ mặt mũi xuống đi hỏi Lạc Nghệ xem chuyện gì đang xảy ra, cái mâu thuẫn này cứ lặp đi lặp lại, hành hạ cậu.

Cho đến một ngày, Lạc Nghệ chủ động gọi cho cậu một cú điện thoại.

Khi Ôn Tiểu Huy nhận được số điện thoại xa lạ, cậu lập tức nghĩ rằng đây có thể là Lạc Nghệ, quả nhiên, khi nghe điện thoại, phía đối diện vang lên thanh âm của Lạc Nghệ thật.

Ôn Tiểu Huy nắm chặt điện thoại di động, khắc chế một bụng nghi vấn, bình thản nói: "Cậu có chuyện gì?"

"Không có gì, em chỉ là muốn nghe giọng của anh." Lạc Nghệ thì thầm, "Lần trước em bị sốt, anh đến bên cạnh em, em luôn cảm thấy đó là một giấc mơ, nhưng giấc mơ đó thực sự quá đẹp, em thực lòng muốn trải nghiệm thêm một vài lần nữa. "

"Tôi nhận điện thoại của cậu không phải là để nghe cậu nói nhảm."

Lạc Nghệ cười khổ vài tiếng, ôn nhu nói: "Giọng của anh thật là dễ nghe, bất kể anh nói gì thì em cũng rất muốn nghe, anh Tiểu Huy, em thật sự rất nhớ anh."

Ôn Tiểu Huy bị giọng nói không muốn xa rời kia làm cho da đầu tê dại, cậu quyết định không vòng vo nữa, hỏi thắng: "Cổ phiếu của tập đoàn Thường Hồng xảy ra vấn đề, có phải là cậu làm hay không?"

Lạc Nghệ trầm mặc, sự yên lặng kia khiến cho trái tim của Ôn Tiểu Huy bị thắt chặt lại.

Qua thật lâu rồi Lạc Nghệ mới trầm giọng nói: "Sao anh biết? ai nói cho anh, anh biết cái gì."

Ôn Tiểu Huy cắn răng nói: "Đừng quan tâm làm sao tôi biết, cậu trả lời tôi xem có phải hay không!" Thật ra thì từ đáy lòng cậu đã có câu trả lời, chẳng qua cậu hy vọng Lạc Nghệ có thể chính miệng từ chối.

Lạc Nghệ thờ ơ nói: "Ừ."

"Cậu không muốn sống nữa sao!" Trong đầu Ôn Tiểu Huy lại hiện lên cặp mắt của Hội trưởng Thường, đó là một người đàn ông tuyệt đối không thể trêu chọc. Tài lực của Lạc Nghệ, mạng lưới giao thiệp, tài nguyên, kinh nghiệm khẳng định kém xa Hội trưởng Thường, hắn làm như vậy nhất định sẽ hoàn toàn chọc giận Hội trưởng Thường!

"Anh Tiểu Huy, anh không cần phải biết chuyện này, rốt cuộc là ai nói cho anh, em không hy vọng anh tham dự vào những chuyện này, ngay cả chỉ là nghe đến."

"Cậu cho rằng những chuyện này không liên quan tới tôi? Cậu có lẽ không quan tâm đến Lạc Nhã Nhã, nhưng tôi còn coi chị ấy là chị mình,

cậu cứ phụ lòng chị ấy như vậy, phụ lòng tất cả những gì chị ấy làm, nếu cậu cứ nhất định phải cá chết lưới rách với Thường Hồng thì những thứ đó sẽ có ý nghĩa gì! Số tiền kia còn chưa đủ để cậu sống tốt một đời không phải lo nghĩ hay sao, nếu như cậu sợ hắn, vậy thì hãy rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, mai danh ẩn tích đi, tại sao cậu cứ phải đi làm những chuyện nguy hiểm như thế này!"

Lạc Nghệ đột nhiên cười một chút: "Anh Tiểu Huy, anh vẫn quan tâm em rất nhiều."

Ôn Tiểu Huy ngớ người, tức giận mắng to: "Tôi là muốn giúp chị tôi hoàn thành ước nguyện, chị ấy tình nguyện vì cậu mà chết, cậu cứ phụ sự hy sinh của chị ấy như vậy sao?!"

Lạc Nghệ bình tĩnh nói: "Bà ấy đã chết, nhưng người hại chết mẹ vẫn còn sống, anh không cảm thấy rất không công bằng sao, em nói cho anh biết, em tuyệt đối không thể thở chung một bầu không khí với người kia được, chung quy cũng phải có một người xuống địa ngục."

"Cậu cái đồ điên này!" Ôn Tiểu Huy cảm thấy thật vô lực, cậu dưới tình huống không biết gì mà đánh mất người chị gái, bây giờ còn phải trơ mắt nhìn đứa con duy nhất của chị ấy nhảy xuống vực sâu sao?

Đây là Lạc Nghệ, là người đã từng cùng cậu sống chung ba năm, cậu nghiêm túc thật lòng yêu Lạc Nghệ! Nếu như Lạc Nghệ thất bại, hắn sẽ gặp phải chuyện gì? Cậu không khuyên được Lạc Nghệ, cũng không cách nào ngăn cản sự tình phát triển, phần sợ hãi và tuyệt vọng kia đã chiếm đoạt tất cả cảm giác an toàn của cậu, khiến những ngày qua trong lòng cậu luôn mang gánh nặng. Có đôi lúc cậu thật sự nghĩ liệu có phải kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì không, tại sao cậu bây giờ lại phải trải qua những việc này!

Lạc Nghệ ôn nhu nói: "Anh Tiểu Huy, anh vẫn còn lo lắng cho em, em thật sự rất vui, nếu như có thể thì em hy vọng chúng ta lại một lần nữa bắt đầu lại bằng sự đơn thuần và chân thành dành cho nhau."

"Cậu con mẹ nó nói những thứ này thì có ích lợi gì, bây giờ cậu mau dừng tay đi, rời khỏi nơi này, tôi không biết trong lòng cậu còn quan tâm cái gì không, nhưng nếu như cậu vẫn còn tình cảm với Nhã Nhã thì chị ấy không muốn thấy cậu đi báo thù, mà là cậu hãy sống thật tốt."

Lạc Nghệ cười nói: "Anh bảo em rời khỏi nơi này... Anh sẽ đi cùng em sao "

Ôn Tiểu Huy ngây ngẩn.

"Nếu như anh bỏ trốn với em thì em có thể suy tính một chút." Lạc Nghệ dường như bị chính mình chọc cười, chẳng qua là tiếng cười kia lộ ra cảm xúc chua xót khiến lòng người buồn theo.

Ôn Tiểu Huy phục hồi tinh thần lại, cả giận nói: "Đừng mẹ nó nói bậy nói bạ, Lạc Nghệ, dừng tay đi!"

"Muộn rồi." Lạc Nghệ cười nhạt nói: "Vừa nghĩ tới anh sẽ bỏ trốn cùng em, em thật sự có chút do dự, nhưng em biết điều đó là không thể. Anh Tiểu Huy, thật xin lỗi, em phải tiếp tục, sau khi chuyện này kết thúc, nếu như em còn có thể bình yên đứng trước mặt anh, anh có thể cho em thêm một cơ hội không?"

"Cậu con mẹ nó..."

"Em muốn bắt đầu lại một lần nữa, dù anh có hận em thì... hãy cho em một cơ hội được bắt đầu lại, nhé?"

"Cậu đừng hòng mơ tưởng!" Ôn Tiểu Huy nghiêm nghị hô lên, "Cậu cái người điên này, đồ ngu xuẩn, ích kỷ khốn kiếp. Cậu chẳng xứng với ai cả! Đời này cậu không xứng với bất kỳ người nào hết!"

Lạc Nghệ nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, em không xứng với bất kỳ ai, cho nên em là một con quái vật."

Hắn lặng yên không tiếng động cúp điện thoại, mặc kệ Ôn Tiểu Huy kêu la như sấm.

Sau khi Ôn Tiểu Huy mắng xong, cậu vừa ngã lên giường vừa cảm thấy mệt mỏi tiều tụy.

Cái gì cũng không làm được sao? Cái gì cậu cũng không thể ngăn cản sao? Dù là cậu hận đến mức muốn bóp chết Lạc Nghệ, nhưng cậu thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Nghệ rơi vào vực sâu sao?

Ôn Tiểu Huy thống khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt mãnh liệt chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.