Phụ Gia Di Sản

Chương 86



Sau khi đưa Phùng Nguyệt Hoa về, Ôn Tiểu Huy nhận được tin nhắn thúc giục cậu về nhà của Lạc Nghệ, cậu chợt nhớ đã qua một tuần lễ rồi. Bây giờ tinh thần cậu không tốt, nếu cậu trở về, Lạc Nghệ chắc chắn sẽ nhìn ra gì đó. Nhưng nếu không quay lại, Lạc Nghệ sẽ tỏ ra nghi ngờ, 90% là sẽ chạy thẳng đến đây. Cậu ngập ngừng nhắn lại cho Lạc Nghệ, nói cậu muốn đến chỗ La Duệ để ăn gì đó, sẽ về muộn.

Cậu cần thời gian để bình tĩnh, hơn nữa đã hai năm rồi cậu chưa ăn món tráng miệng La Duệ làm.

Khi cậu đến, cửa hàng đã chuẩn bị đóng cửa. Nhìn thấy cậu, La Duệ có chút ngạc nhiên: "Hôm nay cậu đi mua sắm với dì mà?"

"Đi mua sắm mệt quá, tớ đưa mẹ về rồi." Ôn Tiểu Huy nhìn quanh tiệm. Tiệm không khác gì hai năm trước. Trong không khí luôn tràn ngập mùi cà phê êm dịu và hương thơm của món tráng miệng. Nơi này khiến trái tim cậu trở nên mềm mại hơn, giống như cảm giác mà La Duệ mang lại.

"Đã lâu rồi cậu chưa ăn đồ tớ làm nhỉ, muốn ăn gì không? Thử vị mới nhé?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu, mỉm cười: "Tớ muốn ăn bánh pho mát dâu yêu thích của tớ."

La Duệ khẽ mỉm cười: "Ngồi xuống đợi tớ chút."

Ôn Tiểu Huy chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Đây cũng là vị trí yêu thích của cậu. Đôi lúc sau khi tan học, Lạc Nghệ sẽ tới đây với cậu để uống trà chiều, nói chuyện phiếm, sau đó Lạc Nghệ sẽ chở cậu về nhà bằng xe đạp. Thời gian đó rất ngọt ngào và tốt đẹp. Nhưng thứ càng đẹp, lúc rơi vỡ càng khiến người khác đau lòng.

Một lúc sau, La Duệ bưng cái khay tới, phía trên bày những chiếc bánh nhỏ xinh tinh xảo cùng một ly trà hoa quả.

Ôn Tiểu Huy xoa xoa tay: "Lại đây, lại đây, tớ thèm chết rồi."

La Duệ rót trà cho cậu, dùng nĩa cắt bánh thành những miếng nhỏ, đẩy tới trước mặt cậu: "Ăn đi, đủ vị rồi đó."

Ôn Tiểu Huy véo mặt cậu: "Mẹ nhỏ của chúng ta thật là đảm đang và dịu dàng."

La Duệ mỉm cười yếu ớt.

Ôn Tiểu Huy vùi đầu ăn. Hương vị thơm ngon mềm nhuyễn của bánh ngọt tan chảy trong miệng cậu, đầy khoang miệng đều là hương vị ngọt ngào. La Duệ làm đồ ngọt rất tốt, mùi vị tuyệt hảo, khó trách ngày nào cũng có người rồng rắn đứng ngoài cửa xếp hàng đợi, dẫu sao trong tiệm có một vị đầu bếp hiếm có khó tìm mà.

La Duệ chống tay lên cằm, lặng lẽ nhìn cậu.

Ôn Tiểu Huy ăn hết một nửa chiếc bánh, ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Có chuyện gì thế, sao ánh mắt cậu nhìn tớ lại thâm tình dữ vậy, yêu tớ à?"

La Duệ thở dài: "Hai số không* không có tương lai."

(*0 là nằm dưới, 1 là nằm trên.)

Ôn Tiểu Huy cười khúc khích: "Đừng học nói chuyện như tớ."

"Tớ vẫn luôn học theo cậu. Trong suốt những năm tháng còn đi học, tớ luôn hy vọng mình có thể giống cậu."

"Bây giờ thế nào? Cảm thấy tớ đang đi xuống phải không." Ôn Tiểu Huy cười cười, lắc đầu một cái: "Thật ra năm đó cũng chỉ toàn là những lời khuyên ngu ngốc."

"Bây giờ tớ thương cậu lắm."

Trong lòng Ôn Tiểu Huy cảm thấy ấm áp, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng La Duệ: "Bấy bì tớ không muốn cậu phải lo lắng, đáng tiếc là tớ không làm được điều đó." Ôn Tiểu Huy quyết định bí mật thuê một vài người đi theo La Duệ và mẹ, bảo vệ hai người. Mẹ và La Duệ, cậu đã mất đi người đàn ông mình yêu nhất, cậu không thể chịu đựng nếu cả hai người này cũng rời xa cậu.

La Duệ nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa: "Tớ chỉ cần cậu sống tốt."

Ôn Tiểu Huy nở nụ cười: "Cậu nhanh chóng bán mình đi, tiết kiệm nơron não cho tớ."

"Tớ sẽ cố gắng." La Duệ ngẩng đầu lên một cái, sửng sốt, biểu cảm ấm áp ban đầu lập tức biến mất.

Ôn Tiểu Huy quay đầu lại, Lạc Nghệ đang đứng bên ngoài, cách một bức tường kính nhìn cậu. Hắn mặc áo phông và quần soóc, đi một đôi giày thể thao màu trắng, tay đỡ chiếc xe đạp bên cạnh, mỉm cười và vẫy tay với họ, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Trái tim Ôn Tiểu Huy đập mạnh. Trong đầu xoay chuyển, thời gian nháy mắt trở về ba năm trước, cậu và Lạc Nghệ nhìn nhau qua cửa sổ, như thể chưa có gì xảy ra. Cậu vẫn là Ôn Tiểu Huy, Lạc Nghệ vẫn là Lạc Nghệ, quá khứ hiện lên chồng lên đáy mắt khiến cậu cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.

La Duệ cũng sững sờ. Nhìn lại một cảnh tượng tương tự năm xưa, sao có thể không khiến người ta đau lòng?

Lạc Nghệ đẩy cửa bước vào, nhe răng cười một tiếng: "Anh Tiểu Huy, về nhà đi."

Anh Tiểu Huy, về nhà đi.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim bỗng đau nhức. Cậu hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ bình thản, bình tĩnh nói, "Sao cậu lại tới đây?"

"Em muốn đón anh." Lạc Nghệ không chút do dự nói.

"Tôi lái xe tới đây."

"Để nó ở chỗ này đi." Lạc Nghệ chỉ vào chiếc xe đạp của mình: "Buổi tối trời rất mát mẻ. Em sẽ chở anh về. Cũng lâu rồi anh chưa ngồi nhỉ?"

Ôn Tiểu Huy mặt không đổi sắc nói: "Tôi có xe thể thao mà còn phải đi xe đạp? Hơn nữa, để một ông chủ lớn như cậu chở đi thì cũng không hay."

Lạc Nghệ kéo cậu lên, thản nhiên cười: "Đi xe đạp để bảo vệ môi trường." Hắn vẫy vẫy tay với La Duệ: "Chúng tôi về đây, hẹn gặp lại."

Hai người đi ra ngoài, Lạc Nghệ vỗ nhẹ vào ghế sau: "Vị trí này chỉ dành cho anh.

Ôn Tiểu Huy quan sát Lạc Nghệ, không nhịn được mà cười khẩy: "Lạc Nghệ, cậu mặc đồ kiểu này, còn đi xe đạp như vậy, cậu đang muốn chơi trò hoài niệm sao."

Lạc Nghệ thâm tình nhìn cậu: "Đúng vậy."

"Tôi cũng rất hoài niệm, nhưng quá khứ chỉ là quá khứ, hơn nữa nó còn là giả dối. Cậu không thấy nhàm chán à?"

Lạc Nghệ nắm chặt tay tay lái. Hắn cười nhẹ hai tiếng, nở một nụ cười khó hiểu: "Anh Tiểu Huy, em có chỉ số IQ là 167 nhưng em lại không biết phải làm sao mới khiến anh vui vẻ. Trước kia em thực sự không thể nhìn ra anh lại cứng đầu như vậy đấy."

Ôn Tiểu Huy cũng cười: "Đây không phải là nhờ cậu ban tặng sao? Năm đó tôi rất dễ hài lòng, chỉ cần ăn một bữa cơm ngon cũng vui vẻ mấy ngày. Mỗi lời cậu nói tôi đều tin tưởng vô điều kiện. Lạc Nghệ, cậu giúp tôi trưởng thành, tôi cũng giúp cậu lớn lên, rất tốt."

"Những gì anh cho em không chỉ là sự trưởng thành." Lạc Nghệ bước lên xe và nói, "Thôi nào, lên xe đi."

Ôn Tiểu Huy ngồi vào ghế sau. Thôi, coi như đi hóng mát đi, trong ngực cậu có một đám mây đục ngầu, nếu nó có thể bị gió đêm thổi bay đi thì tốt biết bao.

Cơn gió thổi vào mặt rất sảng khoái, Ôn Tiểu Huy nhắm mắt lại. Lúc này, cậu không muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì. Cậu chỉ hy vọng rằng chiếc xe này sẽ đưa cậu đến một giấc mộng, sâu trong giấc mộng là những tháng ngày hạnh phúc nhất.

Giọng nói của Lạc Nghệ truyền tới bên tai cậu: "Anh đã cho em hy vọng sống."

Ôn Tiểu Huy mở mắt ra, vành mắt hơi ướt.

Sau khi về đến nhà, Ôn Tiểu Huy nghĩ rằng hai người sẽ làm tình, nhưng Lạc Nghệ không làm gì cả, ngược lại còn chuẩn bị một bàn trà nhỏ, để bữa ăn tối và trò chơi mới ra trên đó. Chiếc ghế sofa này rõ ràng là mới mua, trông rất mềm mại thoải mái. Lạc Nghệ háo hức nhìn cậu: "Chúng ta chơi game đi anh."

Trái tim Ôn Tiểu Huy run rẩy, mặc dù cậu đã nói việc Lạc Nghệ làm tất cả những thứ này đều là "nhàm chán", nhưng chính cậu cũng biết, tất cả những thứ này đều khiến cậu nghĩ tới trước đây.

Cậu tức giận vì hành động này của Lạc Nghệ, nhưng cậu không thể làm gì.

Lạc Nghệ đẩy cậu xuống ghế sofa: "Tới đây nào, em sẽ dạy anh chơi một trong những trò chơi zombie hấp dẫn nhất gần đây. Đồ họa rất đẹp."

Hai người ngồi trên ghế sofa, vai kề vai, Ôn Tiểu Huy liếc nhìn hắn, nụ cười đẹp trai trên khuôn mặt của Lạc Nghệ thực sự rất chói mắt.

Nghĩ về người cậu gặp phải hồi chiều, Ôn Tiểu Huy không có hứng chơi game nữa, cậu không biết phải làm gì, cũng không biết mình nên làm gì.

Nếu nói với Lạc Nghệ thì sao, mà không nói thì như thế nào?

Nói với Lạc Nghệ, có lẽ Lạc Nghệ sẽ giải quyết chuyện này, nhưng mẹ cậu và La Duệ sẽ gặp nguy hiểm. Cậu không muốn mạo hiểm, nhưng nếu cậu không nói... chuyện mà Thường Hồng muốn cậu làm, thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Lạc Nghệ, vì vậy đây là một câu hỏi bắt cậu phải chọn lựa một trong hai.

Sự lựa chọn đáng ghét nhất trên đời.

"Anh Tiểu Huy, có chuyện gì vậy? Anh không quen à?" Cánh tay của Lạc Nghệ vòng qua, ôm cậu từ phía sau, cầm lấy tay cậu. "Thiết lập phím cài sẵn của trò chơi này không giống với những cái khác. Nếu anh không quen với nó thì em sẽ điều chỉnh lại cho anh. "

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: "Không cần."

Lạc Nghệ siết chặt hai cánh tay cậu, áp mũi vào má cậu, hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi thơm của Ôn Tiểu Huy: "Trước khi em biết anh, em thậm chí còn không biết điều em muốn là một cuộc sống như thế này đâu, cảm ơn anh."

Ôn Tiểu Huy có hơi choáng ngợp trước những lời tỏ tình bất tận của Lạc Nghệ. Lạc Nghệ chưa bao giờ nói những lời như vậy trước đây, ngược lại là cậu thích chọc hắn, bây giờ sao nghe vào lại có vẻ không được tự nhiên như vậy?

Lạc Nghệ hạ tay xuống, đứng dậy ôm cậu: "Nếu anh không muốn chơi thì không chơi, chắc anh buồn ngủ rồi nhỉ, em đưa anh lên lầu nhé?"

Ôn Tiểu Huy vô thức ôm cổ hắn.

Lạc Nghệ mỉm cười nói: "Ngày trước anh thường lười lên tầng, đòi em bế hoặc ôm lên, đời này chỉ cần được ôm anh, em không còn gì hài lòng* hơn."

(*Bản gốc: Nghĩa bất dung từ, đã được lại thành hài lòng.)

Ôn Tiểu Huy cúi đầu, khẽ cắn răng lên môi.

Mặc dù cậu ghét Lạc Nghệ, mặc dù cậu muốn thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng nếu cho cậu cơ hội giết Lạc Nghệ, cậu lại sợ... Cậu không thể làm được. Cậu không phải là người như Lạc Nghệ, cậu không thể quên được những gì tốt đẹp mà Nhã Nhã đã cho cậu.

Lạc Nghệ không hề nhận ra sự bất thường của Ôn Tiểu Huy, vừa ngân nga một giai điệu vừa bế Ôn Tiểu Huy lên lầu.

Sau khi hai người chia nhau tắm xong, họ lặng lẽ nằm ôm nhau trên giường. Lạc Nghệ từ từ kể lại những chuyện thú vị trong quá khứ. Trí nhớ của hắn rất tốt, có thể mô tả tất cả những chi tiết nhỏ, khiến người nghe không nhịn được liên tưởng tới trong đầu. Ngay cả khi không có tình dục mãnh liệt thì giọng nói dịu dàng của Lạc Nghệ, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn cậu trong bóng tối, đôi môi thi thoảng khẽ chạm vào môi cậu, cũng với đôi tay đặt lên hông cậu, tất cả đều khiến cậu cảm thấy run rẩy...

Ngày hôm sau, Lạc Nghệ chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi đến công ty, Ôn Tiểu Huy cũng trở về nhà.

Thấp thỏm, lo lắng mấy ngày, Ôn Tiểu Huy nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Ngay lúc cậu nhìn thấy cậu liền dự cảm được gì đó. Quả nhiên, sau khi kết nối điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói âm trầm của vệ sĩ: "Ba giờ chiều, tại quán cà phê xx ở đường 46, tới một mình." Không đợi Ôn Tiểu Huy trả lời, bên kia đã cúp máy.

Ôn Tiểu Huy hít một hơi thật sâu, đấu tranh với bản thân hơn một giờ, tự hỏi không biết mình có nên gọi cảnh sát hay không. Cuối cùng, cậu chọn không báo cảnh sát mà thay vào đó, cầm một con dao theo người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.