Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 3



Ngoài cửa buồng, Đường Học Chính đủng đỉnh bóc vỏ một quả cam, hỏi kiểu thuận miệng thì hỏi: “Cái cô tên Phù Hiểu ấy là bạn ở quê cũ của Dương Mật à?”

“Ừ, hai người họ là bạn thân, chơi với nhau từ bé, lần này cô ấy lên Bắc Kinh có chút việc nên Dương Mật gọi cô ấy đến đây ở.”

“À.”

Lúc này, Dương Mật cũng từ trong buồng đi ra, cười bảo với Đường Học Chính: “Đường thiếu, bây giờ mà tớ hãy còn băn khoăn: ngọn gió nào thổi cậu đến đây đó.”

“Tớ vừa xong ít việc ở gần đây, chợt nhớ ra là nhà hai cậu cũng ở khu này, dù sao cũng đang không có việc gì nên tớ qua chơi. Tớ đang rất muốn được nếm thử món ăn gia đình phương Nam, cậu sẽ thể hiện bản lĩnh cao siêu chứ[1]?”

“Ha ha,” Dương Mật che miệng cười: “Tớ chỉ biết nấu mấy món dân dã thôi.”

Đường Học Chính ngửa ra sau, tựa lưng vào sô pha mềm mại, điệu bộ thoải mái như ở trong nhà mình, “Tớ cũng ăn ngấy cơm hàng rồi, chị dâu, coi như cậu thương xót dạ dày đáng thương của tớ đi.”

Dương Mật thật có chút cảm giác được sủng ái mà kinh sợ, Đường Học Chính vẫn luôn giữ một tầng khoảng cách thản nhiên với mọi người, người khác muốn gần gũi, thân thiện cỡ nào cũng không có cửa. Một vị công tử như vậy mà nói năng khách sáo đến thế với cô, cô thật không biết phải trả lời như thế nào.

“Vậy em đi mua ít thức ăn, về nấu vài món gia đình mời Đường thiếu nếm thử đi.” Tiêu Nhiên giục.

Dương Mật liếc qua cánh cửa buồng mà Phù Hiểu ngủ, có hơi do dự nhưng vẫn nhận lời.

Phù Hiểu không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm thấy quá khát mới bò dậy uống nước. Cô mơ mơ màng màng mở cửa, rẽ trái theo thói quen, lại lập tức va vào một tấm cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, cô hoảng hốt, sực nhớ ra mình đang ở nơi nào. Ôm trán, cô nói lầm bầm: “Kẹo Mật[2], tao muốn uống nước.”

Một ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chặp vào cô, cô đang mặc đồ ngủ, còn phô ra những động tác rất ngố.

Dương Mật vừa mua thức ăn về, cô cùng Tiêu Nhiên đang bận bịu trong bếp, cô nghe thấy tiếng bạn thì vội cất giọng gọi: “Nước ở trong bếp, mày tỉnh ngủ chưa? Vừa hay, mau vào đây nấu cơm với tao.”

“Ừ.” Phù Hiểu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, dựa vào âm thanh tìm vị trí của hai người, Dương Mật đẩy Tiêu Nhiên, “Để Hiểu giúp em là được rồi, anh ra ngoài tiếp Đường thiếu đi.”

“Nhưng Phù Hiểu cũng là khách.”

“Coi nó như khách làm gì.” Dường Mật cười khẽ, đẩy ông xã ra khỏi bếp, quay lại nói với Phù Hiểu: “Ê, mày mở to mắt ra cho tao.”

“Cho tao thêm mấy phút nữa.”

“Vậy mày rửa chỗ rau này trước.”

“Ê này, hình như tao đến nhà mày làm khách mà?”

“Có khách nào lại mặc áo ngủ đi tới đi lui trong nhà chủ không.”

“Tao đi thay vậy.”

“Mày đừng có trốn, mau mau uống nước, rồi rửa rau đi!”

Cuộc đối thoại trong bếp loáng thoáng truyền đến phòng khách, Đường Học Chính nhíu mày, cười khẽ, “Bạn của chị dâu cũng tự nhiên thật.”

Tiêu Nhiên cười ha hả: “Tình cảm của các cô ấy như chị em ruột, trước kia họ vẫn hay sang ở nhà nhau, quen rồi. Lần này về kết hôn, vì nhà Dương Mật không đủ chỗ, cô ấy còn mang tớ đến nhà cô kia ở. Hai người mặc quần ngủ nô đùa với nhau, coi tớ như không tồn tại.”

Đường Học Chính thổi thổi trà trong chén, nói thẳng, “Hoặc là cố ý dụ dỗ.” Tình huống loại đó thì anh gặp nhiều rồi.

“Kỳ thật lúc đầu tớ cũng cho là thế,” Tiêu Nhiên sờ sờ mũi: “Về sau khi thật sự quen với Phù Hiểu mới biết, suy nghĩ của cô ấy về quan hệ nam nữ rất đơn thuần, cô ấy cho rằng tớ là người đàn ông của Dương Mật thì trong mắt chỉ có thể có Dương Mật.”

“À?” Đường Học Chính trợn mi: “Trong cái xã hội hiện đại này, vẫn còn loại phụ nữ đó à?”

“Đường thiếu, Đình Đình đang làm gì thế? Cậu gọi cô ấy đến đây chơi đi.” Giọng nói tràn đầy sức sống của Dương Mật từ trong bếp truyền ra.

Thấy cô đề cập đến bạn gái hiện tại của mình, Đường Học Chính hơi nhíu mày, “Đừng để ý đến cô ta, gần đây cô ta phiền chết đi được, để tớ yên tĩnh, yên tĩnh.”

“Sao thế, cô ấy lại cãi nhau với cậu à?” Tiêu Nhiên trêu chọc.

“Đại tiểu thư đỏng đảnh quá, không chiều nổi.”

“Đừng đùa chứ Đường thiếu, Đình Đình sao dám nổi giận với cậu.”

“Ừ, cho nên lúc ăn cơm, cô ta cho rằng tớ không coi trọng cô ta, nổi nóng với nhân viên phục vụ.”

Tiêu Nhiên cười gượng hai tiếng, xem ra không có kịch để xem rồi.

Mấy người vây quanh bàn ăn, ăn bữa cơm gia đình, vợ chồng Tiêu Nhiên cố gắng tìm đề tài nói chuyện, không khí cũng khá hòa hợp.

“Chị dâu, mấy món này ngon quá.” Đường Học Chính hài lòng khen ngợi, cụng ly với Tiêu Nhiên.

“Đường thiếu quá khen rồi, thật ra Hiểu nấu ăn ngon hơn tớ nhiều, canh gà là cô ấy ninh, món thịt khâu nhục này cũng là cô ấy nấu.”

Đường Học Chính rất nể mặt, gật gù, “Canh rất ngon, Phù tiểu thư đảm đang ghê.”

“Cám ơn đã khích lệ.” Phù Hiểu đáp lại bằng nụ cười lịch sự.

Dương Mật suýt cười sặc sụa, “Đường thiếu, cậu gọi cô ấy là Phù Hiểu là được rồi, bạn bè với nhau cả, gọi thế kia nghe xa lạ quá.” Cái con nhóc lừa đảo kia nữa, người ta gọi nó Phù tiểu thư mà nó cũng chịu?

Đường Học Chính cong môi cười, “Chị dâu nói cũng có lý, Phù Hiểu, hoan nghênh em đến Bắc Kinh chơi, cho phép anh làm tròn trách nhiệm của một chủ nhà hiếu khách nhé?” Anh nâng ly với cô.

Phù Hiểu nâng ly nước hoa quả lên, “Cám ơn anh, Đường… thiếu.” Cô cụng ly với anh.

“À, Đường thiếu là mấy người bạn rỗi hơi quá của anh gọi đùa, em gọi anh Đường Học Chính là được.”

Phù Hiểu chỉ cười mà không đáp.

Dương Mật cùng Tiêu Nhiên thoáng liếc nhau.

Đúng lúc đó, điện thoại của Đường Học Chính vang lên, anh không buồn nhìn số gọi đến, mở máy tiếp điện thoại: “Alo, mày à, ở đâu á… Tao đang ở nhà Tiêu Tử ăn cơm… Ai giống chúng mày ngày ngày lêu lổng… Quán bar?” Anh giương mắt, như thể phân vân trong chốc lát, “Biết rồi, lát nữa tụi tao qua.”

Cúp điện thoại, Đường Học Chính thở dài một hơi: “Là thằng Mạc Vu Phi đó, nó nói nó gọi một đám người đến chỗ cũ, kêu chúng ta qua.”

Mạc Vu Phi, cháu đích tôn của nhà họ Mạc trong thành, bước ra đời từ khu tập thể dành riêng các quan chức chính phủ, gia thế đáng kiêu ngạo của anh ta có thể viết kín vài trang giấy. Người quan hệ rộng như anh ta là bạn thân của Đường Học Chính cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Tiêu Nhiên cũng qua Đường Học Chính mới quen được anh ta.

Hai vợ chồng Tiêu Nhiên đương nhiên biết: người bọn họ gọi tới nhất định là một đám công tử, tiểu thư, quen biết những người đó sẽ giúp ích lớn cho tiền đồ của mình, hai người dĩ nhiên là muốn đi.

“Vậy Hiểu nè, tụi mình cùng đi chơi đi.”

Phù Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Tao không đi được, hai hôm nay, tao bị cảm, bác sỹ dặn tao tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.”

“Thế thì thôi vậy.” Dương Mật cũng không nài ép nữa, cô biết Phù Hiểu không thích ồn ào, náo nhiệt, hơn nữa tất cả những người đó cô ấy đều không quen, cô cũng không rảnh để chăm sóc cô ấy.

Đường Học Chính liếc Phù Hiểu một cái, không nói lời nào.

Đêm ở Bắc Kinh xa hoa và trụy lạc, trong quán bar lại càng náo nhiệt vô cùng, một đám người chè chén thỏa thuê, ca múa điên cuồng, phát tiết áp lực của cuộc sống chốn đô thị lớn.

Đường Học Chính ngồi trong một ghế lô tối mờ, uống cạn một ly rượu nặng được pha chế.

Một đám người vây quanh anh, thấy anh một hơi uống cạn ly rượu thì ca tụng ghê lắm.

Người ngồi đối diện với anh: Mạc Vu Phi lập tức rót đầy ly cho anh, “Ha ha, vận may của tao cuối cùng cũng đến đây, hôm nay tao không thể không cho mày say chổng vó.”

Đường Học Chính gác cặp chân dài lên bàn, cười nhạt, đáp lời anh ta, “Bằng mày? Sớm thêm năm mươi năm đi?”

“Đường thiếu, anh đã uống liên tục ba ly rồi đó.” Một cô gái ăn mặc khêu gợi ngồi cạnh anh, thừa lúc vui rượu, bò lên cánh tay anh.

“Mười ly cũng không say đổ thiếu gia ta.” Lúc này, chiếc sơ mi đen của Đường Học Chính đã cởi hai cúc, dưới ngọn đèn khiến người ta hoa mắt anh như thế càng gợi cảm hơn.

“Mẹ nó chứ, mày kiêu hả?” Mạc Vu Phi nói: “Có giỏi đến à.”

“Tao sợ mày chắc?”

“Đường thiếu, anh nên thực tế một chút.” Một cô nàng kiều diễm khác chớp chớp cặp mi giả, cười khanh khách.

Đường Học Chính cong môi cười tà, nheo mắt lại, chỉ nhìn bằng nửa con mắt.

“Đường thiếu, hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, có chuyện vui gì vậy?” Cô gái quấn lấy tay anh nũng nịu hỏi.

Lồng ngực anh rung lên một nụ cười nặng nề, con ngươi đen như ngọc lóe lên một tia sáng khác lạ.

“Tránh ra!” Một giọng nói ngang ngược vang lên, ngay lập tức, vị trí bên cạnh anh đã bị một cô nàng nóng bỏng mặc váy đen và trang điểm đậm chiếm lấy.

Thấy người đến, Đường Học Chính liếc xéo Mạc Vu Phi một cái. Người sau nhún vai ra vẻ vô tội, anh ta cũng không muốn trêu vào bà cô này.

“A Chính, anh còn giận em à?” Những ngón tay với bộ móng sơn đen của Chúc Đình Đình xoa lên ngực anh, “Em sai rồi mà, còn không được sao?”

Đường Học Chính đẩy tay cô ra, lạnh nhạt nói: “Cô khách sáo rồi, ai dám giận đại tiểu thư cô chứ.”

“A Chính ~” Chúc Đình Đình làm nũng, ghé vào tai anh thầm thì, “Đêm nay cho anh thế nào, còn không được sao?”

Lạnh lùng đẩy cô ra, tạo ra khoảng cách giữa hai người, “Tôi không có cái hứng đó.” Sau đó, Đường Học Chính đứng dậy, ngoắc tay gọi Tiêu Nhiên, “Tiêu Tử, tớ để quên laptop ở nhà cậu rồi, cậu gọi điện báo cho khách nhà cậu một tiếng, bây giờ tớ qua đó lấy.”

Chúc Đình Đình bị cự tuyệt một cách vô tình, phát hiện bạn bẻ xung quanh đều như đang cười nhạo cô, mặt lúc xanh lúc trắng. Cô đứng dậy, lại không khống chế được mình, nổi trận lôi đình: “Đường Học Chính, anh có ý gì!”

Người đàn ông còn chả buồn nhìn cô, anh chàng ném chìa khóa xe của mình cho Tiêu Nhiên, “Tớ uống rượu, không lái xe đâu, cậu lái về nhà cậu cho tớ, mai tớ qua lấy.”

“Tớ đưa cậu về, Đường thiếu.”

“Không cần đâu, cậu ở đây chơi cho vui, tớ bắt xe là được rồi.” Anh vỗ vai Tiêu Nhiên, không thèm nhìn Chúc Đình Đình cái nào, lập tức bỏ khỏi lô.

Mạc Vu Phi lắc đầu, xem ra đại thiếu gia này lại đá văng người ta rồi. Anh còn tưởng lần này là mẹ nó tìm cho nó thì sẽ lâu một chút cơ.

“Kính – Koong –” Một chuỗi tiếng chuông cửa gọi về sự chú ý của Phù Hiểu, cô buộc tóc, đứng dậy khỏi chiếc sô pha mềm mại. Xuyên qua mắt thần, cô thấy người đàn ông – cái người mà có đi đến đâu cũng sẽ khiến nơi đó tràn ngập cảm giác tồn tại về anh ta đang đứng ngoài cửa, hơi cúi đầu. Không hiểu sao, cô tạm ngừng động tác mở cửa, nhìn chăm chú vào anh một lát, rồi mới chậm rãi mở cửa ra: “Chào anh.” Cô né người cho anh vào nhà.

“Anh nghĩ em đã đứng ở cửa hơn mười giây.” Anh vừa đi vào nhà vừa dịu dàng chuyện với cô.

“Thính lực của anh thật tốt.” Phù Hiểu cũng không hề bối rối vì bị bắt quả tang.

“Ha, anh không có ý mạo phạm em, anh chỉ tò mò thôi.”

“Tôi chỉ muốn xác nhận lại cho chính xác, tôi không giỏi nhớ mặt người cho lắm.”

“Ồ?” Đường Học Chính đột ngột xoay người, cúi đầu nhìn vào cô, trầm giọng nói: “Người ta vẫn nói khuôn mặt của anh khiến người khác rất dễ nhớ.”

Mùi rượu làm Phù Hiểu lùi về sau một bước, cô cười khẽ: “Hẳn là vậy đó.”

Đường Học Chính nhìn cô một cách khó hiểu trong chốc lát, rồi anh cong môi cười, đứng thẳng người: “Áo ngủ của em thật đáng yêu.” Anh ngắm vào hình Snoopy[3] trước ngực cô: “Nhưng hơi mỏng.”

Phù Hiểu đi vào phòng khách một cách tự nhiên, tránh đi cái nhìn của anh, “Laptop của anh ở trên bàn kìa.” Cô chỉ vào chiếc bàn thủy tinh trong phòng khách.

Đường Học Chính gật gật đầu, anh đi tới, liếc ti vi một cái, “Đang xem Naruto[4]?”

Phù Hiểu: “Ừ” một tiếng, ngồi xuống vị trí lúc nãy.

Cứ nghĩ anh lấy laptop sẽ đi luôn, không ngờ anh lại đặt mông ngồi vào vị trí cách cô không xa: “Thì ra chiếu vào giờ này.”

“Tôi cũng mới phát hiện ra đấy.” Bởi vì Dương Mật cứ dặn đi dặn lại cô phải tiếp đãi anh cho tốt nên cô không thể không phụ họa theo anh.

“Mới chiếu đến đoạn Sasuke đánh nhau với Gaara? Truyện tranh ra đến Người Điều Khiển Rối rồi, em xem chưa?”

“Rồi, cậu ấy rất tuấn tú.”

Đường Học Chính nghe thế thì hào hứng hẳn, nghiêng đầu nhìn cô, “Khi xem anime, có phải con gái tụi em sẽ chú ý đến trai đẹp trước tiên không?”

“Tôi thì cược là khi xem Bleach[5] anh tia bộ ngực của Inoue Orihime[6] đầu tiên.” Phù Hiểu nhìn lại anh.

“…” Trên mặt Đường Học Chính trồi lên biểu cảm: thật nực cười.

Phù Hiểu thầm rên một tiếng, cuối cùng vẫn là cô không biết phải nói gì.

“Trong Naruto em thích nhân vật nào? Thấy cô có vẻ ảo não, anh tốt bụng chuyển đề tài khác hộ cô.

“… Gaara.”

“Thì ra em thích kiểu mặt trẻ con?”

“Cứ cho là thế đi.” Tuân thủ nguyên tắc nhiều lời nhiều sai, cô cố hết sức để ngắn gọn cuộc đối thoại.

Hai người cùng im lặng trong chốc lát, chăm chú xem phim hoạt hình. Ngẫu nhiên họ trao đổi cái nhìn với nhau, họ ở chung cũng khá hòa thuận. Một giờ sau, đài truyền hình chuyển sang tiết mục khác, Phù Hiểu hơi cụt hứng, lâu rồi cô mới rảnh mà xem hoạt hình thế này.

“Lên mạng xem tập tiếp theo đi.” Đường Học Chính cầm laptop của mình đề nghị.

“Gì?” Lúc này mới nhận thấy anh ta có lẽ không nên ở đây, Phù Hiểu cẩn thận tìm từ, “Vậy… chắc sẽ chậm lắm nhỉ? Không cần phiền toái thế đâu, đã muộn thế này rồi anh còn phải…”

“Yên tâm, nhanh như ti vi luôn.” Anh cắm card mạng không dây[7] vào rồi kết nối laptop với màn hình ti vi.

“…” Cô có nên từ chối không? Dương Mật nói phải cố hết sức chiều theo ý anh ta… Phù Hiểu rầu lòng nhíu mày.

“Em sao thế?” Đường Học Chính hỏi, anh quay lại sô pha thì thấy vẻ mặt của cô.

“Không, không có gì.” Phù Hiểu vội vàng đáp.

Đường Học Chính nửa cười nửa không ngồi xuống cạnh cô, dựa vào sô pha một cách thoải mái.

Những động tác diễn ra liên tiếp làm mùi rượu trên người anh nhẹ nhàng lan ra, Phù Hiểu dịch sang bên cạnh.

“Em… ghét mùi rượu?” Đây là lần thứ hai cô tránh né, Đường Học Chính hỏi.

Phù Hiểu cụp mi, “Chỉ vì nó dễ gợi cho tôi nhớ đến những kỷ niệm không vui.”

“Xin lỗi, lần sau sẽ không.” Dứt lời, Đường Học Chính lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm.

Phù Hiểu thấy lời anh nói hơi kỳ quái, không lẽ bọn họ còn lần khác gặp nhau? Không thể nào? Khi cô đang suy nghĩ miên man, di động trên bàn rung lên, là Dương Mật.

“Alo, tụi mày đang về rồi à?… Bao giờ thì đi á… Tao cũng không biết… Sao lại mắng tao, anh ta vẫn đang ở đây… Tao làm sao mà biết… Dạ, dạ, tiếp đãi cho tốt, mày mau về đi.” Thật đúng là ‘gánh nặng’[8] mà.

Đường Học Chính hất mái tóc sũng nước đi ra, cả người anh là hơi nước và mùi dầu gội.

Phù Hiểu ngơ ngác buông di động, anh ấy đi gội đầu?

“Bây giờ không còn nặng mùi như nãy rồi.” Anh nâng tay lên ngửi thử.

Phù Hiểu nở nụ cười, “Anh là một người đàn ông tốt.”

Đưa tay lên chải tóc, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cười tươi rói của cô, “Vinh hạnh của anh.” Anh ngừng lại một lát, “Có thể lấy giùm anh vài tờ khăn giấy được không?”

“À, được.” Phù Hiểu xoay người, rút vài tờ khăn giấy đưa cho anh.

“Cám ơn.” Anh đón lấy, ngón tay lạnh lẽo lướt qua đầu ngón tay của cô.

Hai người dường như không để ý tới sự đụng chạm nhỏ bé ấy, tiếp tục xem hoạt hình. Không đến mười phút sau, vợ chồng Tiêu Nhiên về đến nhà. Khi thấy họ đang hào hứng xem phim hoạt hình, hai vợ chồng hơi dại ra, đây là tình huống gì vậy?

“Kết thúc sớm thế à?” Thấy chủ nhân về nhà, Đường Học Chính càng giống chủ nhà, hỏi ngược lại họ.

“Sau lúc đấy, Đình Đình làm ầm lên một trận, chúng tớ cũng tan luôn.” Tiêu Nhiên hồi hồn, vội vàng trả lời.

Đường Học Chính bĩu môi.

“Ủa, Đường thiếu, sao tóc cậu ướt thế?”

“Uống rượu vào nên gội đầu cho tỉnh táo.”

“Cậu say à? Vẫn ổn chứ?” Dương Mật hỏi với vẻ quan tâm.

“Không việc gì.”

“A, đã hơn hai giờ rồi cơ đấy, tao đi ngủ trước đây.” Phù Hiểu nhìn lên đồng hồ treo tường, vươn vai đứng dậy.

“Hôm nay không thức khuya à?”

“Ngày mai muốn ra ngoài nên đương nhiên không thể thức quá khuya.”

“Nhưng mà ngày mai ban ngày tao phải đi làm…”

“Không sao đâu, tao đi một mình cũng được.” Phù Hiểu cười một cách vô tư. “Mày mà đi với tao thì nhất định sẽ thấy chán đó nha.”

“Tớ về đây.” Đường Học Chính cũng đứng lên.

“Tớ đưa cậu về, Đường thiếu.”

“Không cần đâu, tớ bắt xe về.”

“Muộn thế này rồi, thôi để tớ đưa cậu về đi.”

“Phải đó, Đường thiếu, cậu còn hơi say nữa, cứ để Tiêu Nhiên đưa cậu đi.”

Đường Học Chính thở dài một hơi, “Được rồi, tớ có một căn hộ ở ngay gần đây, đưa tớ về đấy là được.”

“Tốt.”

Dương Mật và Phù Hiểu tiễn tới cửa, Đường Học Chính nhìn hai người một cái: “Vậy tôi về đây, chị dâu, Phù Hiểu.”

“Lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến chơi, Đường thiếu.”

Đứng cạnh Dương Mật, Phù Hiểu chỉ gật đầu với anh.

******************************************

[1]Nguyên văn: 露两手: lộ lưỡng thủ, có nghĩa gần giống nhưng mạnh hơn với 露–手: lộ nhất thủ: bộc lộ tài năng, thể hiện tài năng

[2] Tên thân mật của Dương Mật, chữ Mật trong tên Dương Mật là chữ 蜜, nghĩa là mật ong, mật hoa cũng có nghĩa là ngọt ngào. Tên thân mật của cô ấy là Mật Đường – 杨蜜 – với Đường chính là loại gia vị tên là đường trong tiếng Việt và sugar trong tiếng Anh. Mình thích tên bạn này nhất truyện

[3] Nguyên văn 回锅肉: hồi đi Lạng Sơn bạn ăn món này thấy họ gọi là thịt khâu nhục, nói chung tên các món ăn của bạn không chính xác, bạn dịch tương đối thôi, mọi người xem hình là chính, hình bạn kiếm chính xác đấy, để hôm nào rảnh bạn kiểm quyển từ điển Trung Việt về các món ăn bạn sẽ bổ sung tên chính xác.

[4] Snoopy (史努比): nhân vật chú cún trong phim hoạt hình ‘Peanuts’ của Charles M. Schulz (yêu cực nhá :D)

[5] Naruto (火影): Phim hoạt hình Nhật Bản, chuyển thể từ bộ manga nổi tiếng cùng tên của tác giả Kishimoto Masashi, nhân vật chính cũng tên Naruto luôn (links đọc truyện Naruto online) & (links xem Naruto online), tên các nhân vật mình chuyển sang tiếng Anh và tiếng Việt chuẩn rồi á, mất bao nhiêu công

Hình các nhân vật trong Naruto nhắc tới trong chương

Sasuke (佐助)

Gaara (我爱罗)

Người Điều Khiển Rối (木偶师)

[6] Nguyên văn: 死神 (Dịch Việt là Mũ trùm thần chết): Phim này mình chưa xem nhưng ở Việt Nam nó được biết tới với cái tên Bleach, cũng là một anime chuyển thể từ manga, nên khi chuyển ngữ bạn sử dụng tên mà anime nhắc đến được biết đến ở Việt Nam luôn (links xem online), cũng là một anime chuyển thể từ manga (links đọc truyện online).

[7] Inoue Orihime (links): 井上织姬 – Nhân vật trong Bleach

[8] Card mà cắm vào máy tính thì sẽ kết nối được mạng luôn, kiểu như cái D-com 3G của Việt Nam ta ấy.

[9] Nguyên văn: 烫手山竽 – củ khoai nóng phỏng tay, chỉ nhứng thứ khó đạt được hoặc muốn đạt được người ta phải vất vả, trầy vi tróc vảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.