Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 59



Cơm nước xong xuôi, Đường Học Chính định đi lên thì bị Tiêu Thiển Thiển gọi lại, “A Chính, tôi tìm anh có chút chuyện.”

Đường Học Chính ngẫm nghĩ: “Vào thư phòng nói.”

Thế là ông cụ Đường tấm tức, cụ gọi nó thì nó không đi, giờ người đẹp ngoắc cái là nó đi liền, đồ ranh con nặng sắc nhẹ già.

Đường Học Chính để cô nàng vào thư phòng trước còn anh thì gọi người giúp việc bưng hai chén hồng trả lên. Mở cửa ra, anh dẫn cô vào bàn uống nước bằng gỗ gụ. “Chuyện gì?”

“Anh làm sao thế?” Tiêu Thiển Thiển vắt chéo chân một cách tao nhã, hai tay đặt vào nhau và để lên đùi.

Đường Học Chính ngồi vào vị trí đối diện cô nàng, anh nghe ra câu hỏi của cô nhưng không định trả lời nó, “Không có gì.”

“Nhưng tôi chưa thấy anh giận dữ ra mặt thế này bao giờ, ai chọc giận anh?”

“Tiêu đại tiểu thư, ý của tôi là: không có liên quan gì đến cô.” Cô ta cho anh là phạm nhân mà cô ta thẩm vấn chắc?

Vẻ mặt thư thái của Tiêu Thiển Thiển lập tức bay sạch, cô ngồi thẳng dậy: “Anh… Đúng là có lòng tốt giúp người mà bị người khinh mà!”

“Hả, tôi rất tiếc.” Đường Học Chính trả lời đến là không có thành ý, “Tóm lại là cô có chuyện gì? Tôi mệt rồi.”

“Anh… ngày trước cũng cái tính này, bao nhiêu năm rồi mà chẳng tốt lên chút nào.” Tiêu Thiển Thiển nghiến răng, giọng bực tức: anh ấy vẫn thế, vui thì thế nào cũng được, hơi mất vui một tý là trưng cái mặt đó ra, chả ai bốc đồng bằng anh ấy.

“Cám ơn lời khen của cô.”

“Tôi là con hèn nên mới đi quan tâm anh!” Tiêu Thiển Thiển đứng phắt dậy, biến khỏi thư phòng nhanh như gió. Người ta không biết quý trọng thì tội gì mà cô phải ở đấy cho người ta ngứa mắt.

Đường Học Chính còn chả buồn nhúc nhích, gác đôi chân dài lên bàn, “tách” – bật lửa châm một điếu thuốc.

Người giúp việc đi lên, lúng ta lúng túng đứng ở cửa hỏi: “Thiếu gia, trà này…”

“Mang vào đây đi.”

Chỉ một lát sau, Đường phu nhân đi vào: “A Chính, hôm nay anh làm sao thế? Sao Thiển Thiển lại giận dữ bỏ đi hả?”

“Sao con biết được, ả đàn bà lão toét.”

“Aizzz, sao anh lại nói người ta thế, nhất định là anh chọc tức con bé, chứ không sao đang yên đang lành con bé lại bỏ đi.”

“Ừ, mẹ nói cũng phải, chiều nay, chắc Phù Hiểu nhà ta cũng có chuyện khó nói ra lời.” Đường Học Chính nhả một vòng khói trắng, “Nào, mẹ, mời mẹ uống trà.”

Đường phu nhân không ngờ là mới nói mấy câu anh đã lái sang chuyện Phù Hiểu, bà hơi biến sắc mặt, “So sánh thế sao được? Chiều nay là mẹ tận mắt thấy, mẹ còn chưa mắng chị ta vì sự vô lễ của chị ta được câu nào đâu, là chị ta chẳng nói chẳng rằng chạy mất dạng đấy chứ.”

“Đó là mẹ nói trước mặt người ta: mẹ không đồng ý, vợ con yếu đuối lắm, mẹ nói thế cô ấy lại chẳng chạy à.”

Nếu chị ta yếu đuối vậy đã tốt. Đường phu nhân nhủ thầm trong bụng. Mười năm trước, chị ta chẳng qua chỉ là một con ranh con đến từ một thị trấn nhỏ thôi mà đã không hề sợ họ rồi, còn dám ném trả tiền lên người bà. “Anh thuyết phục kiểu gì cũng không có tác dụng đâu. Tóm lại là mẹ ngứa mắt chị ta, anh đừng mơ tưởng viển vông nữa. Anh xem anh đi, muốn gì có nấy, sao anh lại đi thích con ranh con đó chứ. Anh nhìn Thiển Thiển xem, hơn chị ta mọi mặt luôn, thế mà anh còn chọc giận người ta, để người ta bỏ đi.”

“Được rồi,” Đường Học Chính ngắt lời càm ràm của bà, nhắc bà ngồi xuống, “Hàn nữ sĩ xinh đẹp và tao nhã của chúng ta không hợp niệm “kinh của các bà mẹ” đâu.”

Đường phu nhân bật cười vì câu nói đùa của con, ngồi xuống cạnh anh chàng, nhấp một ngụm hồng trà trong chén anh chàng đưa, nói: “Ai bảo anh chẳng để mẹ được yên tâm, mẹ muốn làm một người mẹ ít lời cũng không được.”

“Con muốn làm mẹ yên tâm lắm nhưng là mẹ không chịu đấy chứ. Lần trước, cả cái cô tiểu thư đỏng đảnh Chúc Đình Đình mà mẹ cũng vứt cho con được. Giờ, con tự tìm được một cô gái tốt để lấy làm vợ thì mẹ lại không vui.”

Đường phu nhân biến sắc mặt, đặt chén xuống, nói: “Chỉ giỏi xoay mẹ anh vòng vòng thôi, thế giới này muôn hình muôn vẻ, mẹ đã gặp nhiều người lắm rồi, mẹ còn không biết có phải cô gái tốt không ư? Mẹ thấy chị ta chỉ là một con bé quê mùa, thiển cận, tương lai anh là người lãnh đạo, anh sẽ đứng trên mọi người, vợ anh sao có thể là một đứa con gái nhỏ nhen cỡ vậy chứ?”

Đường Học Chính ngả người, khoác một tay lên thành ghế, nhìn bà một cách bí hiểm.

Con của bà đã không còn là cậu bé có làm gì cũng không qua nổi mắt bà từ lâu rồi, bà bị anh nhìn đâm hơi chột dạ, liền cả giận, xịu mặt xuống, “Anh nhìn mẹ anh kiểu đó làm gì?”

“Con chỉ đang suy nghĩ thôi,” Đường Học Chính gãi cằm, “Con luôn thấy mẹ bài xích Phù Hiểu quá mức, về lý mà nói: hai người còn chưa từng chính thức gặp mặt, không nên có những phản ứng dữ dội đến vậy. Có phải… hai người quen nhau từ trước không?”

Trái tim Đường phu nhân như rớt đánh “bịch” một cái. Bình thường, thằng bé này luôn tỏ ra nó là một anh chàng phóng khoáng, không để bụng mấy chuyện vụn vặt, nhưng nếu đã động não, thì nó còn gian hơn cáo nữa kìa. “Anh nói luyên thuyên gì vậy, nếu mẹ biết chị ta sớm hơn thì mẹ đã không để hai anh chị dính vào nhau.”

“Thật không đó?”

“Mấy chuyện kiểu này mẹ giấu anh làm gì? Mẹ anh là người thế nào chứ, đâu rảnh mà quen chị ta.”

“Vậy con cũng nói thẳng luôn, mẹ mà không chấp nhận Phù Hiểu thì cứ chờ xem con trai mẹ độc thân suốt đời đi.” Khó khăn lắm anh mới tìm được người con gái ấy, “À, cũng đừng trông mong gì chuyện có cháu bế nha.”

“Cái thằng này…” Đường phu nhân giận quá buột miệng mắng, nhưng bà chợt nghĩ lại, con bà là kiểu người gì bà còn không biết ư? Nó từng có vô số cô bạn gái tài mạo song toàn mà còn chẳng cô nào trói được trái tim nó, con ranh Phù Hiểu đó ư… Có lẽ nó chỉ thấy lạ miệng thôi, qua một thời gian nữa, có khi nó còn chẳng nhớ nổi ý. Nghĩ vậy, bà cũng coi như mình đã thông suốt, hắng giọng: “Tùy anh, dù gì mẹ cũng không thích chị ta, có thế thôi.” Không nên ép nó, cứ để kệ nó một thời gian, tự nó sẽ thấy chán thôi.

Vì mẹ tỏ thái độ quá kiên quyết, nên Đường Học Chính tuy cũng cho là hai người phụ nữ này không quen nhau nhưng vẫn còn một nghi vấn. Vì nghi vấn đó, chiều hôm sau, anh tìm đến người đứng đầu Bộ Tư pháp.

Ông Mạc Viễn Đông vừa họp xong, cười đón anh: “Học Chính, ngại quá, để con phải đợi lâu, có chuyện gì mà con tìm chú Mạc gấp vậy?”

Đường Học Chính đứng lên, “Chú Mạc, con không dám giấu, con có chuyện muốn nhờ chú giúp.”

“Ha ha, con nói ra xem nào.” Ông Mạc Viễn Đông giục anh ngồi xuống, bảo người thư ký vào cùng ông đi pha trà.

“Con muốn xem ghi chép về vụ tai nạn của con năm đó.” Đây là một trong những đầu mối anh tìm được, sáng nay, khi thức giấc, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không xác định được mẹ anh và Phù Hiểu có từng gặp nhau chưa và nếu có là ở đâu, đây là manh mối mà anh cho là diệu vợi nhất và cũng là manh mối mà anh không muốn tin nhất.

Ông Mạc Viễn Đông ngạc nhiên, “Chuyện đã qua lâu vậy rồi, sao đột nhiên con lại muốn xem chúng chứ?”

“Con có chút chuyện cá nhân nên cần. Con đến phòng lưu trữ hồ sơ hỏi thì họ nói năm đó nguyên đơn rút đơn kiện, không cấu thành án nên hồ sơ vụ tai nạn không được đưa vào kho dữ liệu điện tử, chỉ có hồ sơ dự bị bằng giấy. Con thấy trình tự lấy hồ sơ quá phức tạp, nên đến nhờ chú giúp.”

“Hả, thế à, chuyện nhỏ thôi, con ngồi đi, chú gọi cuộc điện thoại cái.”

Đường Học Chính gật đầu, anh ngó đồng hồ, khi này, không biết cô bé của anh đang ở nơi nao? Nghĩ là làm, anh gọi một cú điện thoại, chuông réo bốn, năm tiếng thì có một giọng nữ tiếp điện thoại, “Đường thiếu?”

“Gặp được chưa?”

“Gặp được rồi, Phù tiểu thư đã theo tôi đến toa nằm rồi, vừa nãy, Phù tiểu thư cũng đã ăn chút ít.”

“Trên người cô ấy có tiền không?”

“Hình như có không nhiều lắm.”

“Ừ, tâm trạng cô ấy thế nào?”

“Ừm… Phù tiểu thư trông rất buồn, sắc mặt nhợt nhạt lắm.”

Đường Học Chính lặng đi giây lát, nói: “Chăm sóc cô ấy cho tốt, đừng để cô ấy phát hiện, cố hết sức nhét tiền cho cô ấy.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Đường Học Chính ngồi ngay ngắn chờ tin tức. Mạc Viễn Đông cũng đã gọi điện thoại xong, đứng dậy khỏi bàn làm việc, bảo với anh: “Chú bảo họ tìm rồi, tìm được sẽ mang đến đây.”

“Dạ.”

“Dạo này chú bận quá, không có thời gian đến thăm ông cụ Đường, ông cụ vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe lắm ạ, ông cụ còn hăng hái lắm.”

“Ha ha, thế thì tốt quá.”

Cửa vang lên hai tiếng gõ kiểu lấy lệ, Mạc Vu Phi vội vàng xộc vào, “Ông già, tài liệu con nhờ ba tìm giúp đã có chưa?”

“Gọi tao là Bộ trưởng.” Ông Mạc Viễn Đông lườm anh chàng một cái.

Mạc Vu Phi nào có chú ý mấy chuyện vặt vãnh ấy, anh nhìn người khách đang chễm chệ trên sô pha với vẻ ngạc nhiên, “Sao mày lại chạy đến đây?”

“Chuyện cá nhân.”

Chuyện cá nhân gì mà phải chạy đến tận đây giải quyết, Mạc Vu Phi đâm tò mò. Anh không hỏi han gì mà ngồi phịch xuống cạnh ba anh, tán chuyện đông tây kim cổ với Đường Học Chính, đợi anh chàng kia tự mở lời vàng ngọc giải thích rõ ràng.

Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng lại được gõ vang, lần này người đến quy củ hơn: “Bộ trưởng, hồ sơ ngài cần đây ạ.”

“Vào đi.”

Thư ký trình cho ông Mạc Viễn Đông một bộ hồ sơ, ông đưa luôn cho Đường Học Chính, “Này, thứ con cần đây này.”

“Con cám ơn chú Mạc.” Đường Học Chính đón lấy.

“Cái gì thế?” Mạc Vu Phi hỏi.

“Hồ sơ vụ tai nạn giao thông cũ ấy mà.” Đường Học Chính cũng không giấu diếm, mở luôn túi hồ sơ ra.

Vì là vụ án bên nguyên đơn rút đơn kiện nên cũng không phải hồ sơ chính quy gì, chỉ có vài bức ảnh và ghi chép hiện trường, anh bỏ qua tất cả đống giấy tờ đó, tìm xem luôn ghi chép về đương sự của vụ án, khẽ nhíu mày, đọc lướt qua. Là một cặp vợ chồng đi du lịch… bởi vì tài xế xe kia quặt xe gấp nên cú đâm không chính diện, ba người bị thương nhẹ… đoạn sau thì giống như mẹ anh đã nói, biên bản ghi lại là người nhà bị đơn bồi thường rất nhiều tiền, bên nguyên đơn rút đơn kiện, chữa trị vài ngày cho vết thương lành hẳn rồi đi về.

Đường Học Chính không nhận ra là mình vừa thở phảo nhẹ nhõm cỡ nào, tuy anh cho rằng chuyện đó là không thể, nhưng nếu nó mà là thật thì toi anh rồi.

“Mày cần thứ này làm gì?” Mạc Vu Phi băn khoăn, thứ nó đang cầm trên tay và đang lật xem, hình như là thứ anh làm ra hồi “du lịch” nước ngoài?

“Không có gì.” Đường Học Chính nhìn đồng hồ, anh nghĩ có lẽ mình nên đi thị trấn S sớm một chút, thế là anh xếp gọn tập hồ sơ trên tay, cất vào túi rồi đưa trả cho ông Mạc Viễn Đông, “Con cám ơn chú Mạc, chú đã giúp con rất nhiều rồi đấy ạ.”

“Chút việc con con ấy nói cái gì mà giúp mới chả không giúp, hôm nào rảnh qua nhà chú uống với chú mấy chén nhé.”

“Được ạ, vậy chú Mạc à, con còn chút việc, con đi trước nhé.” Anh vỗ vai Mạc Vu Phi, gật đầu chào ông Mạc Viễn Đông rồi đi ra ngoài.

Mạc Vu Phi không chú ý đến thằng bạn, bởi vì anh vừa giật được tập hồ sơ từ trong tay ông Mạc Viễn Đông, anh đọc lướt qua một lần, vẻ mặt đến là quái. Đợi Đường Học Chính đi khỏi, anh rờ tay lên một con dấu nhỏ dập trên bìa tập hồ sơ, hỏi: “Ba, vụ tai nạn đó của A Chính, ba cũng biết đôi chút phải không?”

“Đương nhiên, cú đâm rất mạnh, Học Chính cũng hôn mê tận mấy hôm.” Ông Mạc Viễn Đông nhấp một ngụm trà.

Đêm đó, Mạc Vu Phi về nhà sớm hơn thường lệ. Anh lần vào mật thất trong thư phòng ông Mạc Viễn Đông, mở chiếc két bảo hiểm trong phòng ra một cách thành thạo, lấy ra từ trong két một xấp hồ sơ và tìm được một tập hồ sơ. Anh mở tập hồ sơ nọ ra, đọc qua một lần, càng đọc cặp mày anh càng nhíu chặt hơn, đến khi đọc đến tên người nhà của nạn nhân thì anh triệt để ngẩn người.

Chuyện gì đang diễn ra vậy trời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.