Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 27





" Lão gia." Chi Nhàn chú ý đến tâm trạng An Khương Tề không mấy tốt, hắn từ lúc tiệc bắt đầu thì đã chờ muốn không nổi.

Đại tướng quân như vậy chau mày không nói một lời, khách nhân đến hôm nay cũng vì vậy mà không thể thoải mái, chỉ đến nửa buổi tiệc mừng đã viện cớ rời khỏi.
" Có chuyện gì?"
" Khách đều đã ra về cả rồi, gia mẫu của thiếp cũng muốn cáo từ.

Thiếp muốn tiễn mẫu thân ra cửa phủ, không biết ý người thế nào?"
" Vậy sao." Vốn không mấy hứng thú nhưng đột nhiên hắn lại đổi ý, An Khương Tề đứng lên tiện tay chỉnh lại dây buộc áo ở cổ tay: " Nhạc mẫu đã phải từ xa cất công đến đây, ta đi cùng nàng."
" Vâng, lão gia." Chi Nhàn dù biết hắn đang chờ người mới có nhã ý cùng mình đi, tuy vậy ít nhiều trong lòng nàng cũng thật vui vẻ mà mỉm cười.

Nàng hướng gia mẫu dìu một bên tay: " Nữ nhi tiễn mẫu thân."
Đinh phu nhân trước còn là thượng thư phu nhân, chỉ là hai năm trước gia phụ của Chi Nhàn là Đinh lão gia từ quan hồi hương dưỡng lão.

Thấy nữ nhi của mình hiện tại vẫn rất được phu quân yêu thương không bớt mà vui mừng thay, bà lén nhìn lại An Khương Tề đi phía sau rồi nhỏ giọng: " Chi Nhàn à."
" Mẫu thân có gì cần căn dặn sao ạ?"
" Ngươi a, không phải là An tướng quân rất là tốt? Vừa có tài vừa có địa vị, quan trọng nhất ngoài chính thê là ngươi cũng không có thêm thứ thiếp, một phu quân khó kiếm đến như vậy." Đinh phu nhân vỗ vỗ bàn tay đang dìu mình: " Tại sao lại không biết giữ lấy cho thật tốt?"

" Cái này...!không biết ý mẫu thân là gì?"
" Ngươi vẫn còn không muốn sinh cho ngài ta một nhi tử khỏe mạnh để nối dõi tông đường hay là sao đây?"
" Mẫu thân." Chi Nhàn đỏ mặt, nàng cố nói nhỏ hơn để tránh bị nghe thấy nhưng lại xem nhẹ khả năng của An Khương Tề, chỉ là cho dù nghe thấy hắn cũng để ngoài tai làm như không biết gì: " Sao đột nhiên lại muốn nhắc đến chuyện này?"
" Ngươi nghĩ mình đang ở độ tuổi nào rồi? Từ khi ngươi mười lăm tuổi đã gả vào An gia, đến nay đã được hai mươi lăm năm, còn muốn chờ đến khi nào?"
" Mẫu thân...!người cũng biết tuổi của ta cũng đã không còn thích hợp để sinh nở nữa.

Chuyện hài tử này, ta thật không thể nào...!"
" Ngu ngốc cái gì?" Vì tuổi đã cao nên chỉ mới một chút tức giận đã khiến mình chịu không nổi, Đinh phu nhân xoa xoa lòng ngực mình: " Ai nói rằng ngươi không thể sinh được nữa? Không phải chỉ cần ngay bây giờ bồi dưỡng tốt một chút, không chỉ cơ thể mà còn cả quan hệ của hai người, nhất định sẽ có tin tốt."
" Mẫu thân...!"
" Nghe lời mẫu thân, nữ nhi thanh xuân chóng tàn.

Ngươi xem phu quân mình dù đã qua tứ tuần vẫn phong độ ngời ngời, gia thế càng không cần phải nói đến.

Nếu còn không nhanh giúp hắn sinh một cái hài tử nối dõi, nói không chừng địa vị của ngươi không sớm thì muộn cũng rơi vào tay kẻ khác."
Chi Nhàn buồn bã: " Nếu không có lão gia thì ta cũng không có được ngày hôm nay, còn có thể đòi hỏi gì thêm ở người được đây."
" Đây là An gia nợ ngươi, hắn đương nhiên phải làm như vậy."

" Người đừng nói lớn."
Biết mình vừa không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng, nhưng nhận ra An Khương Tề vẫn không có biểu hiện gì bình thản đi phía sau hai người mới an tâm: " Không cần biết là thế nào, ngươi tự mình mà nghĩ cách lấy.

Tránh đợi đến khi phụ thân của ngươi hỏi đến ta cũng không lo không quản."
Chi Nhàn thở dài một hơi cũng không còn muốn đôi co vấn đề này nữa, cuối cùng lại chuyển đề tài nói chuyện về người thân ở quê nhà.

Một lát sau thì người cũng đã đưa đến cửa phủ, Đinh phu nhân đối với An đại tướng quân có lễ cũng có nghiêm: " Làm phiền tướng quân vì Chi Nhàn mà làm lễ mừng thọ lớn như vậy, còn phải đưa ta ra tận cửa.

Sau này hy vọng ngài vẫn có thể tiếp tục chăm sóc tốt cho nữ nhi của ta, đừng để nó phải chịu thiệt."
" Đó là việc bản tướng nên làm." Tâm trạng đang không tốt vì chẳng thấy người cần thấy đâu, bị Đinh phu nhân căn dặn nhưng khẩu khí chính là đe dọa kia hắn cũng không mất đi dáng vẻ lúc nào cũng bình tĩnh hòa nhã: " Khiến nhạc mẫu phải nhọc lòng lo nghĩ, địa vị của Chi Nhàn ở An gia ta mãi cũng sẽ không có thay đổi."
" Lảo gia...!"
" Nói tốt lắm." trái với sắc mặt đỏ bừng của Chi Nhàn, Đinh phu nhân lại không vì An Khương Tề nghe thấy chuyện hai người họ nói vừa rồi mà lo lắng, trái lại thật hài lòng thái độ của hắn: " Nếu ngài đã nói như vậy, ta cũng đã an...!"
" Tên khốn đáng chết An Khương Tề."
Còn chưa nói hết lời đã bị tiếng la lớn làm ngắt quản, Đinh Phu nhân nhìn kẻ đến mà các nét nhăn trên gương mặt lại nhiều thêm: " Lại là ngươi?"
" Cái này...!" Chi Nhàn lo lắng: " Thừa tướng đại nhân."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Cung Minh Luân vừa bước vào ngự thư phòng đã vô cùng ngạc nhiên đến mức bị dọa cho đứng hình vài giây.

Minh Hạo vẫn đang xem tấu sớ của hôm nay, nhưng thư án bị đưa đến cạnh bên giường được dùng để hoàng đế nghỉ ngơi khi mệt mỏi.

Điều đáng nói là xuất hiện một cục bông nhỏ lại hiển nhiên nằm dài trên đó , không những vậy còn dùng đùi của hoàng đế làm gối đầu mà ngủ say, quan trọng hơn nữa y lại không ai khác chính là tiểu đệ đệ hay làm nũng của hắn.
" Minh Luân."
Minh Hạo gọi một tiếng mới khiến Minh Luân tỉnh lại, hắn vội quỳ xuống: " Nhi thần thất lễ, xin phụ hoàng trách phạt."
" Đứng lên đi." Minh Hạo thường ngày đối với các hoàng tử của mình chính là nghiêm khắc, đối với đại hoàng tử lại càng nghiêm khắc hơn.

Nhìn thấy tình huống lúc này đương nhiên sẽ khiến hắn bị dọa sợ, cho dù là Minh Luân cũng không ngoại lệ.

Nếu là hoàng tử khác, Minh Hạo có thể bỏ qua nhưng với đại hoàng tử lại không như vậy: " Sau khi trở về tự mình chép lại nội dung quá trình bình loạn Tây Duy hai mươi lần."
" Vâng thưa phụ hoàng."
Nhận ra ánh mắt Cung Minh Luân lướt qua tiểu tử đang gối đầu trên đùi mình ngủ say, Minh Hạo dùng chiếc áo choàng lông trắng mà y đang đắp kéo lên cao hơn: " Đã tìm ra hung thủ?"
Minh Luân để tâm Ân Ly không biết vì sao không ở Hòa Ninh cung lại chạy đến thượng thư phòng mà ngủ được, hắn mấy ngày qua bận rộn vì còn phải tra ra người hạ độc vào bánh mà dù rất muốn cũng không thể trở về thăm y, nên đương nhiên không biết tiểu đệ đệ đáng yêu của mình cũng đã mấy ngày cùng với hoàng đế ngoài lúc thượng triều thì một khắc cũng không rời: " Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã tìm ra người hạ độc nhưng theo những gì mình điều tra được thì phía sau vẫn còn có kẻ khác."
" Ý của ngươi, người bỏ độc này là Duy Anh.

Kẻ đứng sau lại có liên quan không hề nhỏ đến Yên Mai cung?"
Không ngờ lại bị hoàng đế lập tức nói trúng khiến Minh Luân không khỏi kinh ngạc, sau đó lại lập tức nhận ra mình sai ở đâu.


Minh Hạo không những mang dòng máu hoàng tộc còn sở hữu Vân Ấn sức mạnh không nhỏ, trừ khi không muốn dùng đến, còn nếu hắn thật sự quan tâm có gì có thể che giấu? Minh Luân từ nhỏ đã luôn ngưỡng mộ và kính trọng phụ hoàng của mình, vì vậy mà càng cảm thấy tự hào khi mình sinh ra đã có gương mặt rất giống với hắn: " Phụ hoàng đã biết từ trước là tứ đệ gây ra còn biết cả kẻ thật sự sai khiến là ai, nhi thần to gan không biết vì sao phụ hoàng còn ra lệnh cho nhi thần điều tra?"
" Ngươi nói thử xem?"
" Không lý nào phụ hoàng lại e ngại thế lực của An gia, không chỉ riêng An tướng quân nắm giữ binh quyền, còn có cả Đinh gia đã rút khỏi triều đình, nhưng khả năng ảnh hưởng của Đinh đại nhân vẫn còn rất lớn với các quan quân trong triều?"
Minh Hạo trầm giọng: " Ngươi nhận thấy điều mình vừa nói là đúng hay sai?"
" Việc này!" Xét theo biểu hiện của hoàng đế, Minh Luân liền lập tức trả lời cho lập luận vừa rồi của mình: " Phụ hoàng nắm giữ chúng sinh thiên hạ, ngồi tại đế vị Vinh Bích đại cường ta.

Nếu nói chỉ là một hai thế lực nội chiến tuyệt đối không có khả năng ảnh hưởng đến người.

Thế nhưng phụ hoàng là bậc minh quân, để thay đổi tính hiếu chiến, dựa vào Vân Ấn muốn làm chủ thiên hạ xưa đến nay của dân tộc ta, người không muốn cai trị thiên hạ này bằng khả năng đó.

Chính vì vậy cho dù không e ngại, người cũng không tiện tự mình ra tay khiến hai nhà An, Đinh có cơ hội hợp lại tạo ra nội loạn triều đình."
Hoàng đế nâng khóe môi: " Vậy ngươi nói một lần, có thể biết được mình nên làm gì rồi?"
" Nhi thần đã rõ."
" Ân...!đại ca?" Không khí chợt im lặng sau khi nghe giọng nói non nớt gọi một tiếng, Ân Ly thức dậy thì còn mơ mơ màng màng tưởng mình nghe lầm.

Ngồi dậy dụi dụi hai mắt mới tỉnh ngủ thì thật sự nhìn thấy Minh Luân, vừa thấy đã thật vui vẻ, y hé môi cười tươi đến vô cùng đáng yêu: " Đại ca, sao huynh lại ở đây?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.