Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 46





" Thập hoàng tử? Thái tử?"
Nghe Minh Khiêm hỏi lại một lần Tử Khuynh vẫn thành thật trả lời thêm một lần: " Đúng vậy thưa vương gia, sẽ là do An đại tướng quân hộ tống muốn xem lại tình hình trị thủy trước đó tại Hằng Dương."
" Lần đó không phải là đại hoàng tử đã ngạo mạng ca tụng sự anh minh của phụ hoàng hắn trước mặt ta sao?"
Tử Khuynh là đệ đệ của Y Tuyết, tỷ đệ họ từ trong loạn lạc rất lâu về trước được Kinh Bắc Vương cứu sống thì đã cam tâm tình nguyện đi theo hầu hạ.

Tử Khuynh so với tỷ tỷ xinh đẹp của mình thì vẻ ngoài lại rất tầm thường, khả năng cũng không có gì nổi bật nhưng trái lại rất chịu khó học tập những gì có thể giúp được cho tỷ tỷ và Kinh Bắc Vương.

Khi được Minh Khiêm cứu y cũng chỉ mới lên bảy, được hắn chăm sóc mười bảy năm đối với Tử Khuynh mà nói Minh Khiêm vừa là phụ cũng vừa là huynh.
Dáng người có chút gầy yếu bận một bộ y phục màu lam nhạt đơn giản, gương mặt tầm thường nhưng nụ cười lúc nào cũng vô cùng chân thật, y nhớ lại biểu hiện của Minh Khiêm thì ồ lên cười: " Vương gia muốn thử người ta nhưng không ngờ bị người đánh trả lại, lúc đó bị đại hoàng tử uy đến không thể nói.

Đại hoàng tử đúng là rất kính trọng hoàng thượng nha, còn có thể mất hình tượng như vậy, à nhưng nói đến mất hình tượng nhất vẫn là Vương gia mới phải."
Minh Khiêm gắt giọng: " Ta có bảo ngươi nhắc lại chuyện đó sao? Việc ngươi tùy ý để Y Tuyết đến phòng ta đừng cho rằng có thể không nói tới."
" Xin lỗi Vương gia." Tử Khuynh đang tươi cười lại lập tức bị dọa cho sợ mà quỳ xuống: " Người đêm đó lại gặp ác mộng, cho dù là canh chừng bên ngoài cũng nghe thấy.

Không chỉ là tỷ tỷ, ngay cả ta cũng không an tâm nên mới tự ý nhờ tỷ đến đánh thức người."
" Ngươi yêu cầu Y Tuyết đến?"

" Đúng vậy Vương gia."
Minh Khiêm nhìn Tử Khuynh quỳ dưới đất lại nắm lấy điểm giữa hai chân mày xoa một chút: " Đủ rồi, đứng lên đi."
" Tạ vương gia không trách phạt."
" Các ngươi theo ta bao lâu ta có thể không biết tính mỗi người thế nào?" Minh Khiêm nói: " Ngươi cho dù có lo lắng cũng sẽ tuyệt đối không làm trái mệnh lệnh của ta, hiển nhiên là Y Tuyết tự mình làm chủ."
Tử Khuyên nhỏ giọng: " Vương gia, thật ra...!tỷ ấy rất quan tâm người."
" Nói đến chuyện khác.

Thái tử sao?" Minh Khiêm làm như không nghe thấy gì, hắn quay người đi về phía ngoài.

Chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa phòng đi thêm vài bước, từ nơi này nhìn ra cũng có thể thấy khá rõ khung cảnh dọa người.

Toàn bộ Kinh Vương hoàng phủ chật kín phụ nữ, người già và trẻ nhỏ đang nhốn nháo nhận cháo trắng do quân lính phân phát.

Minh Khiêm trầm giọng: " Đưa ái nhi của mình đến nơi này, ta muốn xem huynh làm sao có thể bảo vệ được hắn."
" Vương gia có phải vì hoàng thượng nên không thích thái tử điện hạ?" Không hiểu vì sao Minh Khiêm lại vì hoàng đế sủng ái một hoàng tử lại tức giận đến vậy, đi theo hắn đã lâu, Tử Khuynh cũng chỉ mơ hồ đoán được lý do có phần nào liên quan đến cái tên " Huyền Kỳ" trong cơn ác mộng kia.
" Tử Khuynh."

Đột nhiên bị vương gia gọi thẳng tên với giọng nói có uy lực đến vậy, Tử Khuynh giật mình đứng thẳng lưng thật nghiêm chỉnh mà đáp: " Vâng thưa vương gia."
Minh Khiêm cười nửa môi: " Cho dù là An đại tướng quân hộ tống, nhưng khi đã vào đến lãnh địa Huyền Bắc Linh ta thì sẽ do bản vương làm chủ.

Bảo Y Tuyết dẫn theo người đến Hằng Dương chờ nghênh đón, chúng ta sẽ tiếp thái tử điện hạ tại Vương phủ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Hoàng thượng." Không ngờ đêm đầu tiên khi Ân Ly vừa rời khỏi hoàng thành hoàng đế đã chạy đến Hòa Ninh cung của nàng.

Đến rồi lại cứ ngồi đó xem sách cũng không bận tâm đến phi tử bên giường, đến gọi cũng muốn không nghe thấy.

Lâm Ninh tự mình pha một tách trà rồi mang đến đặt trên bàn nơi hoàng đế đang ngồi: " Hoàng thượng cả ngày chính sự bận rộn, đêm đến vẫn là nên nghỉ ngơi sớm tránh tổn hại đến sức khỏe."
Minh Hạo khi người đặt ly trà trước mặt mình mới nhớ ra vẫn còn Lâm Ninh ở đây, hắn bỏ sách xuống cầm lấy tách trà nhấp một hớp mới nói: " Trẫm vẫn muốn đọc thêm một lúc, nàng cứ ngủ trước không cần chờ hầu hạ."
Lâm Ninh mỉm cười, từ lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn sủng hạnh nàng là từ ngày đầu tiên nàng bước vào hậu cung này.

Chuyện Lâm phi không thể sinh hoàng tự cũng không có gì lạ, đã bao nhiêu năm nàng sớm đã không nghĩ đến sẽ được hắn ôm vào lòng một lần nữa, thế nên từ đầu đã không hề cho rằng hắn ở đây đêm nay chính là hy vọng của mình: " Hoàng thượng nếu đã không ngủ được, nếu người có hứng thú hay là nghe một khúc đàn của thần thiếp được không?"
" Đàn?" Minh Hạo nghi ngờ nhìn Lâm Ninh: " Nàng cũng biết đàn?"

" Có thể khiến hoàng thượng không tin tưởng..." Lâm Ninh có vẻ trầm tư một chút rồi mới nói tiếp: "Thần thiếp...!lúc nhỏ đã từng học hỏi qua một chút từ một vị bằng hữu.

Chỉ là tài nghệ vẫn chưa đến đâu, hy vọng không khiến hoàng thượng chê cười."
" Được rồi."
" Hoàng thượng?"
" Dù sao tâm trạng cũng không được tốt, có tiếp tục đọc vẫn cảm thấy nhàm chán.

Biết đâu sau khi nghe nàng đàn rồi cũng sẽ tốt hơn phần nào." Minh Hạo vừa nói đã lập tức lớn tiếng gọi: " Người đâu, mang đàn đến đây cho trẫm."
Lâm Ninh tươi cười nhìn hoàng đế, nàng biết chứ, biết mình đang lợi dụng khi Minh Hạo cảm thấy cô đơn lúc không có Ân Ly ở Thái Dương điện.

Trước khi tiếu Ân Ly ra đời Minh Hạo hầu như mỗi đêm đều ở một cung khác nhau, nhưng muốn ở chỗ của nàng cũng vô cùng ít ỏi lại ngủ một đêm rồi đi.

Lâm Ninh cũng chẳng hy vọng gì cho mình, chỉ mong muốn hôm nay có thể đàn một khúc nhạc khiến hắn vui vẻ hơn khi ở bên nàng.
" Nương nương, đàn đã chuẩn bị xong rồi."
Nghe Huân nhi nói Lâm Ninh chỉ gật đầu một cái để cho phép lui ra, nhìn Minh Hạo từ lúc nào đã đến ngồi trên giường, nhường lại vị trí vừa rồi để chiếc đàn tinh tế đặt ngay ngắn trên bàn.

Nàng đi lại thử một âm tiếng từ dây đàn, sau đó mới ngồi xuống chậm rãi đánh đàn tạo ra một loại âm thanh vang vọng.
Âm điệu quả thật không thành thạo nhưng vẫn mượt mà êm tai, Minh Hạo cho dù đối với việc thưởng thức một khúc đàn là điều hiếm khi cũng không hiểu rõ, thế nhưng khúc đàn này lại khác: " Ngừng lại."
" Tinh...!"

Một âm vang chói tai không phù hợp vang lên, Lâm Ninh bị hoàng đế thô bạo nắm mạnh tay kéo khỏi dây đàn.

Nàng rõ ràng muốn tâm trạng hắn tốt hơn, tại sao vẻ mặt hắn lúc này lại vô cùng tức giận đến đáng sợ như vậy mà nhìn mình: " Hoàng thượng?"
" Ngươi làm vậy là có ý gì?" Minh Hạo thật sự đang cảm thấy tức giận, hắn kéo Lâm Ninh ra khỏi chỗ ngồi rồi hất đàn rơi xuống đất: " Còn muốn thách thức trẫm?"
Hoảng sợ vì hành động của Minh Hạo, giọng Lâm Ninh có chút run lên: " Hoàng thượng, thiếp không hiểu ý của người...!thiếp làm sai ở đâu rồi?"
" Đừng giả vờ như mình không biết gì." Minh Hạo quát lớn rồi nhìn Lâm Ninh: " Từ trước ta đã từng ra lệnh không cho phép bất luận kẻ nào được nhắc lại tên của y, ngươi còn dám nói cùng với Ân Ly."
" Hoàng thượng, thật ra...!"
" Bây giờ lại muốn dùng khúc đàn của Huyền Kỳ mê hoặc trẫm?"
" Cái đó...!" Minh Hạo tiến tới lại khiến Lâm Ninh sợ hãi mà lui lại, đến khi đã chạm đến bức tường sau lưng nàng mới ngập ngừng: " Thiếp không phải có ý đó...!thiếp không biết hoàng thượng cũng biết đến khúc nhạc này.

Huyền...!Huyền Kỳ đã nói, đây chỉ là hắn buồn chán nghĩ ra nên dạy lại cho thiếp, hắn nói chưa từng đàn cho người nào khác nghe...!"
" Câm miệng." Minh Hạo mạnh tay bóp lấy gương mặt đang hoảng sợ của Lâm Ninh: " Hết lần này đến lần khác đều muốn dùng Huyền Kỳ để đoạt được những gì mà mình muốn, ngươi xứng đáng được gọi tên y sao?"
" Hoàng thượng."
" Nhớ rõ cho trẫm, nếu còn muốn đoạt được bất cứ lợi ích gì từ danh nghĩa của y, ta cũng sẽ không còn mềm lòng như trước nữa."
Trước Minh Hạo lúc này Lâm Ninh không thể nói thêm một lời nào, vốn là nàng đã sai, sai ngay từ khi bản thân ngu ngốc đến độ lợi dụng sự thiện lương của Huyền Kỳ.

Hiện tại cho dù có giải thích hắn cũng sẽ không tin vào những gì nàng nói, rằng bản thân đã từng mong ước trăm lần, ngàn lần rằng năm xưa có thể đưa Huyền Kỳ đi cùng với mình, như vậy có lẽ y sẽ không phải kết thúc tính mạng mình để không trở thành vật cản đường của Minh Hạo vào lúc đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.