Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 50





Sau khi nghe nói Kinh Vương cho người đến đón thì mọi người quyết định đi theo Niên đại nương đến nơi nghỉ chân, Minh Luân lo lắng hỏi: " Niên thẩm, ta nghe họ nói A Chi suýt nữa thì nguy đến tính mạng, muội ấy không sao chứ?"
" Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, A Chi mười ngày trước sốt rất cao nhưng lúc đó trong nhà không còn lại gì.

Không có đồ ăn và thuốc men, vậy nên cứ để vậy càng trở nặng thêm, nó ngất đi đến một ngày một đêm, tôi còn nghĩ sẽ không qua khỏi."
" Sao lại đến mức vậy, lang y trong trấn chỉ vì không có bạc vậy mà không chịu cứu người?"
Niên đại nương lắc đầu: " Không phải họ không chịu cứu người, mà là không thể cứu."
" Không thể cứu? sao lại như vậy?"
" Chuyện này không tiện nói bây giờ, trước tiên cứ đến gặp Y Tuyết cô nương, người rồi cũng sẽ hiểu thôi."
Ân Ly đi bên cạnh lắng nghe cũng không nói tiếng nào, tình hình này mọi chuyện có vẻ không đơn giản như họ nghĩ, nếu như vậy muốn trở về thật nhanh là điều không thể.
Bọn họ được đưa đến quán trọ lớn nhất ở thị trấn, nhưng không khí lại vô cùng vắng lặng với hai hàng binh tướng đang chờ sẵn.

đứng ở vị trí đầu là một vị cô nương bận xiêm y màu vàng nhạt, nàng ta có một gương mặt xinh đẹp mỹ lệ, mái tóc buông thả chỉ đơn giản cài một bông hoa màu đỏ tươi.

Không quá cầu kỳ mang dáng vẻ hòa nhã đơn độc.
Ân Ly trông vị cô nương kia liền liên tưởng đến thái hậu đương triều, Lệ Kha.


Tuy rằng họ không hề giống nhau, nhưng dáng vẻ và thần thái kia cho cảm giác tương tự.
" Y Tuyết cô nương, tôi đã đưa họ đến rồi."
Nghe Niên đại nương nói Y Tuyết chỉ gật đầu rồi nhìn những người vừa đến, nàng chú ý đến Ân Ly bên cạnh Minh Luân và An đại tướng quân.

Đại hoàng tử đã từng gặp qua, vậy thái tử không ngoài tiểu tử non nớt được bọc trong gấm lụa kia.

Y Tuyết lên tiếng: " Tham kiến thái tử điện hạ, đã nhọc công người phải đến tận nơi như thế này."
" Ngươi là ai?"
"...!"
" Bản thái tử mang công vụ trên người, không có thời gian cùng các ngươi nhiều lời." Ân Ly nhận ra việc mình đang bị xem thường sau cái nhìn của nàng ta, hầu hết mọi người vừa nhìn thấy thái tử là y đều có một loại suy nghĩ.

Ân Ly lại lạnh giọng: " Hằng Dương là thuộc địa do Kinh Bắc Vương cai trị, nhưng cũng là con dân Vinh Bích quốc ta, trở thành như vậy không tránh khỏi liên quan.

Ta cần gặp vương gia để nghe lời giải thích rõ ràng về việc này."
" Muốn trị tội vương gia? Chúng ta như thế này còn không phải do bị hoàng đế bỏ mặt sống chết sao?"
Ân Ly ngạc nhiên khi nghe một trong những tên lính lớn tiếng la lối: " Bỏ mặt sống chết?"
" Không được vô lễ." Y Tuyết ngăn lại sự phẫn nộ của binh sĩ xong lại nhìn vị thái tử trong trang phục trắng kia, mới đầu nhìn thấy y cũng giống như một con thú nuôi nhỏ được yêu chiều trong vòng tay hoàng đế, thế nhưng đôi mắt mê người và đôi môi xinh đẹp kia lại cho người khác biết y không phải chỉ là một thái tử bù nhìn, mà còn có thể cậy quyền thế của chính mình: " Thần là người của Kinh Bắc Vương, việc này chắc rằng đại hoàng tử cũng đã biết.

Y Tuyết được Vương Gia ra lệnh ở Hằng Dương nghênh đón người, hiện vương gia đang ở Kinh Vương phủ chờ đợi."
" Từ đây đến Vương phủ còn bao xa? Chúng ta lập tức lên đường."
" Tiểu Thập." Minh Luân nói: " Chúng ta vì đổi lộ trình phải đi đường vòng, đã đi hết mấy ngày không nghỉ ngơi.

Đến Kinh Vương phủ ít nhất phải nửa ngày mà bây giờ đã không còn sớm, sợ rằng đi ngay thì cũng phải nửa đêm mới đến nơi, chi bằng cứ nghỉ lại một đêm, sáng mai mới lên đường."
" Ta cũng tán thành ý kiến này của đại hoàng tử." An Khương Tề lúc nào cũng chỉ im lặng không làm gì khác ngoài chú ý an toàn của Ân Ly, hắn hiện lại muốn lên tiếng ngăn y lại.

Nếu thật sự Kinh Bắc Vương giống như lời đồn, sẽ không ngoài khả năng muốn gây hại cho thái tử.


Đến Kinh Vương phủ lúc nửa đêm, không những là lãnh địa của Kinh Bắc Vương mà nơi đó cũng xa lạ với họ.

Nếu Kinh Bắc Vương thật sự giống như lời đồn, cho dù là hắn cũng khó lòng chắc chắn sẽ bảo vệ y chu toàn.
Ân Ly lớn tiếng: " Không cần thiết, ta ra lệnh cho các ngươi lập tức lên đường."
" Tiểu thập?"
" Đại ca, ta tự có cách nghĩ của mình." Ân Ly nắm lấy tay hắn chắc chắn lời mình nói mới hướng An Khương Tề: " An tướng quân, ngươi sẽ không xem thường mệnh lệnh của ta chứ?"
"...!" An Khương Tề mắt không bao giờ đổi sắc lúc này hai chân mày lại khẽ động, không hổ là ngoại tử của y, ngay cả việc ngang bướng tùy ý này cũng giống: " Chúng ta lập tức lên đường."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Người Thương Lăng đánh phá sao?"
Ân Ly không trở lại xe mà cùng Minh Luận cưỡi chung một con ngựa, đi cùng bên cạnh còn có Niên Chi đại nương.

Bà thở dài: " Là ngay sau khi đại hoàng tử rời đi chưa lâu thì Nhị nhi tử của hoàng đế Thương Lăng đến gặp Vương gia, điều bọn chúng muốn là gì chắc rằng dân phụ cũng không cần nói ra."
" Kêu gọi liên minh." Ân Ly lo lắng: " Nếu vậy..."
" Đương nhiên vương gia sẽ không đồng ý." Niên đại nương vội giải thích: " Có thể vì tất cả đều biết Vương Gia cùng với hoàng thượng từ lâu đã có mâu thuẫn lớn, vì Vương gia cùng hoàng thượng có quan hệ huyết thống hơn nữa người cũng sở hữu Vân Ấn, thế nên người Thương Lăng mới muốn nắm lấy điểm này để khiêu khích khiến người chống lại hoàng thượng."
Ân Ly còn muốn hỏi gì đó thì Minh Luân xoa đầu y rồi lên tiếng: " Niên Thẩm muốn nói Kinh Bắc Vương đã từ chối yêu cầu của hoàng tử Thương Lăng?"
" Đúng vậy."
" Nhưng có điều gì để chứng minh Binh Bắc Vương thật sự không làm vậy? Đã có tin tức truyền đến hoàng cung, Kinh Bắc Vương chiêu mộ nhân sĩ võ tướng, rèn luyện vũ khí, cũng cố tướng sĩ.

Những việc này không thể không có liên quan, lý nào đều là sai sự thật?"

" Đúng là có những chuyện như vậy, thế nhưng không như những gì mà mọi người đã nghĩ."
" Vương gia muốn tăng cường phòng bị." Y Tuyết đột nhiên đi ngựa lại gần, nàng không nhìn họ mà chỉ tiếp tục đưa mắt về phía trước đường đi: " Ngay sau khi hoàng tử Thương Lăng vừa đi khỏi."
" Y Tuyết cô nương?"
" Đại hoàng tử cũng biết, Hằng Dương vừa gặp nạn lũ, người dân thiếu ăn thiếu mặc.

Vương gia đã dùng tất cả số lương thực và đồ dùng được dự trữ để cứu người."
" Đúng vậy." Minh Luân cũng chính vì đã từng chứng kiến Kinh Bắc Vương đích thân đến Hằng Dương lúc mùa lũ lớn, cùng cứu người, huy động người dân di dời đi, và cả những việc hắn làm sau đó, thế nên khi nghe đến Kinh Bắc Vương tạo phản hắn vẫn có vài phần cho rằng tin tức này không đúng với sự thật: " Kinh Bắc Vương lo nghĩ cho an nguy của người dân bắc địa, cho dù thật sự muốn mưu phản cũng sẽ không chọn lúc mọi người đang thiếu thốn từ vật chất đến tinh thần sau trận lũ lớn từ sông Hà Thường."
Có được sự thừa nhận từ Minh Luân, Y tuyết lúc này mới nói tiếp: " Người cũng biết Thương Lăng là dân tộc thiện chiến vì nhiều đời sở hữu kỹ thuật luyện binh khí và dồi dào quận sắc.

Nếu không có ý đồ và đã chuẩn bị kỹ lưỡng chúng dám đưa ra đề nghị cùng Vương gia?"
Ân Ly nhanh lời: " Nói như vậy Kinh Bắc vương rèn luyện binh sĩ này không phải muốn lật đổ hoàng thượng, mà là dùng để đối phó người Thương Lăng."
" Nếu là cách đây một tháng thì đúng là như vậy."
" Sao cơ?"
Y Tuyết thúc ngựa đi nhanh hơn: " Chờ khi đến Vương phủ các người sẽ sớm biết thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.