Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 62





" Nương nương, hức...!người ở hiền gặp lành, người sẽ không sao đâu."
" Được rồi Huân nhi." Nhìn Lâm Ninh yếu ớt đến muốn nói chuyện cũng khó khăn, Lệ Kha nói: " Lâm phi không phải cũng đã tỉnh rồi, ngươi cứ khóc lóc mãi như vậy chẳng phải khiến nàng không thể nghỉ ngơi tốt."
" Vâng...!thái hậu nương nương.

Nô tỳ không khóc, không khóc nữa."
" Đi căn dặn thái y, mỗi ngày đều phải đến xem bệnh cho Lâm phi, không thể lơ là."
Biết thời gian này vì bên Di Thúy cung còn có Di phi đặc biệt được hoàng đế ra lệnh chăm sóc, thế nên đám thái y cũng sẽ đối Hòa Ninh cung không tận lực, Lệ Kha nghiêm giọng: " Nói với bọn họ đây là ý chỉ của ai gia, nếu Lâm phi có chỗ nào không tốt, ai gia sẽ hỏi tội chúng."
" Vâng thưa thái hậu, nô tỳ lập tức đi ngay."
Lâm Ninh mệt mỏi nhìn theo dáng vẻ hấp tấp của Huân nhi chạy đi, nàng cho dù phát ra tiếng nói sẽ đau nhưng vẫn mỉm cười với Lệ Kha: " Đa tạ thái hậu."
" Được rồi." Lệ Kha vỗ nhẹ chăn bông đắp trên ngực Lâm Ninh an ủi: " Ai gia biết ngươi chịu oan ức rồi."
" Thái hậu tin thần thiếp?"
" Ngươi từ trước đến nay chưa từng làm những chuyện vô nghĩa như vậy, ai gia hiểu ngươi, đương nhiên tin ngươi."
Lệ Kha thở dài: " Thế nhưng Di phi này, ai gia không phải đã bảo ngươi cách xa nàng ta một chút?"

" Thần thiếp chỉ là...!"
" Tuy ta biết hoàng thượng đối với Di phi có thiên vị, đối với Di phi ngay cả ta cho dù giận cũng khó trách, hoàng thượng nhìn thấy mặt nàng bị thương tức giận là thường tình."
Lâm Ninh im lặng không nói gì, Lệ Kha lại tiếp: " Nhưng cho dù là nàng ta có giống đến đâu cũng không phải là y, hoàng thượng không phải vô tình, tức giận nhất thời chắc chắn cũng sẽ không hại ngươi.

Chờ khi nguôi giận suy nghĩ thật kỹ, còn không đoán ra sự thật sao, ngươi hà cớ phải chọc đến cấm kỵ của hoàng thượng."
" Thần thiếp biết điều đó, nhưng khi ấy không giữ im lặng được."
" Không được cũng phải được, ngươi nhịn hơn hai mươi năm, gặp đủ loại nữ nhân tranh sủng không thiếu, chỉ là một cái phi tử nhất thời cũng khiến ngươi trở nên như vậy?"
" Thái hậu." Lâm Ninh cố gượng dậy, Lệ Kha cũng không ngăn cản mà đỡ nàng tựa người vào tường: " Thần thiếp từ lâu đã biết mình mãi mãi không thể chiếm được trái tim hoàng thượng, không chỉ thần thiếp mà cả những người khác cũng không thể.

Vậy không cớ gì bản thân mình phải đối với họ không vui?"
" Lâm phi, ngươi nói lời này không lý nào...!"
Lâm Ninh lắc đầu: " Thần thiếp không phải vì cô ta giống người đó mà sinh oán hận, cũng không để tâm hoàng thượng sủng ái cô ta như thế nào.

Thần thiếp chỉ là không chịu được hoàng thượng thật hư không phân rõ, càng không chịu được việc cô ta mang gương mặt giống y để làm những chuyện như vậy, cô ta không xứng đáng...!ư!"
" Lâm phi." Nhìn Lâm Ninh dùng tay ôm cổ nhăn mày vì đau, thái hậu nhẹ nhàng khuyên nhủ: " Đứa ngốc này, ngươi như vậy hoàng đế hiểu được sao? Người chỉ nhìn thấy ngươi vì ganh ghét hậu cung còn phạm vào đại kỵ của mình."
" Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng đừng để bị Di phi mê hoặc nữa, cô ta dám tự hủy mình để đổ tội cho kẻ khác, con người này không thể để tiếp tục ở lại bên cạnh hoàng thượng."
" Cho dù là vậy thì đã sao? Ai gia chỉ mới mang được ngươi trở về, ngươi lại muốn chạy đến chỗ hoàng đế tìm phiền toái?"
Xem ánh mắt kiên quyết của Lâm Ninh cũng có thể đoán nàng chín phần sẽ lại làm vậy, Lệ Kha suy nghĩ mới nói: " Ngươi thân thể còn quá yếu, nằm một chỗ thế này thì có thể chịu một lần nổi giận của hoàng đế sao? Nghỉ ngơi cho tốt, chờ thái tử trở về."
" Tiểu Ly?" Lâm Ninh mỉm cười: " Y cho dù thật được hoàng thượng thương yêu hơn các hoàng tử khác, nhưng thần thiếp cũng không muốn để y khuyên nhủ người."
" Ngươi lo lắng thái tử, nhưng hiện giờ ngoài y thì cho dù là ai gia cũng không thể tranh luận cùng hoàng đế."
" Thái hậu tại sao lại cho rằng Tiểu Ly có khả năng thuyết phục được hoàng thượng?" Chợt nhận ra có điều gì đáng ngờ, đối mắt Lâm Ninh hiện lên vẻ hoài nghi: " Mỗi lần thái hậu gọi thần thiếp đến cùng mình tâm sự đều bảo muốn nghe chuyện của Tiểu Ly, người lý nào muốn dùng Tiểu Ly làm một con cờ để..."
" Ai gia sao có thể dùng thái tử để thăm dò hoàng thượng, y là nhi tử của ngươi và cũng là tôn tử của ai gia."
" Vậy..."
Thái hậu thở dài: " Ngươi cũng biết hoàng thượng năm đó sau, khi chiếm được hoàng thành có bao nhiêu trọng trách trên vai.


Là tướng sĩ, là nhân dân, người phải gánh vác trên vai cả đại nghiệp Vinh Bích quốc khi bị các nước khác có ý dòm ngó.

Trong lúc ấy hoàng thượng lại quyết định bỏ mặt tất cả rồi trầm mình vào tự trách, không quan tâm đến bất cứ lời khuyên nào."
" Lúc đó..." Lâm Ninh nhớ rất rõ, khi đó ngay cả nàng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trở lại bình thường: " Dù đó là lựa chọn của y, hoàng thượng vẫn tự đổ lỗi cho mình.

Rất may sau đó nhờ có thái hậu, hoàng thượng cũng có thể tự mình đứng dậy..."
" Đúng vậy, ai cũng cho rằng nhờ ai gia mà hoàng thượng có thể lấy lại tinh thần."
Lâm Ninh ngạc nhiên: " Thái hậu sao lại nói như vậy?"
" Năm đó ta vì không còn cách nào khác, đành phải ra lệnh cho Tôn Qùy tìm một đạo sĩ nói vài lời giúp hoàng thượng bình tĩnh lại.

Ban đầu ta cũng không nghĩ sẽ có kết quả nhưng..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Đứng lại." Quân lính gác cổng thành chặn lại hai kẻ y phục ngoại tộc trông có vẻ khả nghi: " Các ngươi không phải người Vinh Bích, muốn nhập thành cần phải qua bên kia kiểm tra, chờ một ngày sau nếu không có vấn đề gì mới được phép vào."
Nam tử bận y phục xanh có mang theo kiếm bên người lên tiếng: " Chúng ta là người Vinh Bích, trên đường gặp một chút chuyện vừa hay được người khác tặng y phục."
" Ngươi Vinh Bích?"
" Đúng vậy, hy vọng các người để chúng ta vào trong."
" Không được." Người lính bỏ qua nam tử lại nhìn người còn lại, dáng người nhỏ bé, y phục trắng trùm đầu che gần hết gương mặt, còn không thể nhận ra là nam hay nữ: " Các ngươi nói chúng ta liền tin sao?"

" Đúng vậy." Một kẻ khác lại hứng thú với người bạch y nọ, hắn đi lại muốn kéo áo choàng trên đầu người nọ thì y tránh qua cự tuyệt: " Đến cả gương mặt ra sao cũng không dám để người khác biết, còn dám nói là người Vinh Bích.

Các ngươi....!aa...!ngươi..."
Tên lính nọ còn muốn kéo một lần không ngờ đã lập tức bị nam tử nắm lấy cổ tay bẻ ngược ra sau: " Muốn chết?"
" Các ngươi dám làm loạn? Bắt cả lại cho ta."
" Tránh ra." Những tên lính khác vừa định động thủ thì người bận bạch y lớn tiếng, người nọ đưa ra một ngọc thạch hình kỳ lân: " Chúng ta lập tức nhập thành, tất cả không ai được phép ngăn cản."
" Đó là?"
" Lui ra." Lập lại một tiếng, cả đám quân lính xanh mặt đều không dám có thêm nửa lời liền tránh qua nhường đường, y hướng nam tử nói: " Không còn thời gian, chúng ta đi thôi."
Sau khi hai người nhập thành, quân lính mới bắt đầu xôn xao: " Bọn chúng là ai? Thứ đó không phải là giả chứ?"
" Làm sao có thể là giả được."
" Nói vậy tại sao những tên đó lại có?"
Một người lo lắng nói: " Đây không phải chuyện đùa, phải lập tức báo lại cho hoàng thượng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.