Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 70





" Ly Lung, đệ không sao chứ?"
Từ lúc bị Minh Hòa mang về nhốt trong phòng tối này, bị đánh một trận xong thì cũng chẳng quan tâm đến nữa, Ly Lung còn không biết thật ra mình bị nhốt ở đây bao lâu.

Nghe tiếng gọi tên mình, Ly Lung cố gắng mới có thể mở được mi mắt: " Tam ca...!sao huynh ở..."
" Cố gắng một chút, ta sẽ lập tức gọi thái y..." Duy Tự chợt bị Ly Lung yếu ớt níu lấy y phục mình, hắn lo lắng: " Ly Lung?"
" Thất...!thất ca..."
" Ta biết, ta nhất định không để yên khi hắn dám làm vậy với đệ."
" Không." Ly Lung mấy ngày liền bị nhốt, một ngày chỉ được một chén cơm và nước, còn bị đánh đến bầm mình, vốn đã chẳng còn sức nữa.

Y vừa khóc vừa thều thào nói: " Thất ca cùng Di phi muốn giết Ân Ly, nhanh...!cứu..."
" Đệ nói cái gì?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Ân nhi."
Ân Ly không ngờ đến một mũi tên nhắm về phía mình từ khi nào, cảm giác đau nhói trên lưng cũng thật rõ ràng, nhưng ý thức lại từ từ biến mất.

Y còn chẳng nghe thấy tiếng gọi tên mình, thật giống với hai mươi ba năm về trước, Huyền Kỳ cũng từ nơi này rơi xuống.
Mọi cảnh vật trước mắt mờ nhòa đi, y thoáng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hoàng đế.


Ân Ly mỉm cười vì không nghĩ mình cũng sẽ nhìn thấy được hắn như thế, có phải lúc trước hắn cũng đã từng vì mình mà có biểu hiện như vậy hay không?
" Ta sẽ chết một lần nữa sao?" Khi cả cảm giác đau nhói trên lưng cũng biến mất, ngay khi Ân Ly cho rằng mình sẽ chết, từ chiếc túi thêu mình vẫn luôn đeo bên người đột nhiên phát ra ánh sáng, y khẽ giọng: " Bích Thủy?"
" Ân Nhi."
" Phụ hoàng?" Lần này lại có thể nghe rõ thấy tiếng hắn gọi, khi Ân Ly muốn nhìn đến thì thấy cơ thể mình bị kéo lại giữa không trung.

Không phải, cơ thể không hề bị kéo lại.

Ân Ly ngạc nhiên nhìn chính mình vẫn đang rơi xuống rồi thật nhanh đã được đỡ lấy: " Sao lại...?"
" Ân nhi."
Minh Hạo dậm chân nhẹ nhàng nhảy lên đón lấy Ân Ly, lòng hắn lúc này đang vô cùng hỗn loạn.

Vừa tiếp đất đã vội vàng gọi: " Ân nhi, ngươi sao rồi?"
" Hoàng thượng." Lâm Ninh không theo kịp Minh Hạo sau đó cũng đến nơi, nhìn thấy mũi tên trên lưng Ân Ly còn đang ra máu, nàng hoảng sợ: " Bị thương rồi."
" Ân nhi."
" Người đâu." Không chú ý đến vẻ thất thần của Minh Hạo, Lâm Ninh hô lớn với đám đám binh lính, ban đầu bị Ân Ly đuổi đi khi thấy hoàng đế đến thì cũng vội vã chạy theo đỡ được Xuân Di đã ngất đi: " Còn ở đó làm gì, nhanh gọi thái y...!đi gọi thái y...!nhanh."
" Vâng thưa nương nương."
" Hoàng thượng, nhanh đưa Tiểu Ly..."
" Huyền Kỳ."

Đột nhiên lại nghe hoàng đế gọi Huyền Kỳ khiến Lâm Ninh phải im lặng chú ý vẻ khác lạ của hắn, dùng tay ôm lấy một bên mặt Ân Ly, trong cả lời nói nghe ra vừa hoang mang lại kinh hoảng: " Ngươi không sao đâu, sẽ không sao đâu...."
" Hoàng thượng."
" Tại ta." Minh Hạo chợt nghiến răng: " Ta không có khả năng bảo vệ ngươi, ta không thể...."
" Ầm...!ầm...."
" Tiếng gì vậy?" Còn chưa hết ngạc nhiên vì tiếng động lạ thì mọi người lại cảm thấy sự rung chuyển, binh lính hoảng hốt khi phát hiện cả tường thành giống như đang bị đập phá bởi một thứ vô hình nào đó mà rung động mạnh: " Cái....!Cái gì.?"
" Là do ta không có khả năng bảo vệ ngươi."
" Nương nương cẩn thận."
" Ta không sao." Lâm Ninh vì sự rung chuyển dưới chân mà có chút đứng không vững, nàng nhìn Minh Hạo: " Hoàng thượng."
Không quan tâm đến những tiếng ồn xung quanh, Minh Hạo rút ra mũi tên trên lưng Ân Ly trước sự ngạc nhiên của Lâm Ninh.

Nhưng vết thương trên người y lại không tiếp tục chảy máu nữa, Minh Hạo cứ như vậy ôm lấy mà không có chút động tĩnh, hắn cứ lẩm bẩm như người mất hồn: " Không sao nữa, ta sẽ không để ngươi một mình.

Không sao nữa rồi, Huyền Kỳ."
" Phụ hoàng." Ân Ly lớn tiếng gọi nhưng không một ai nghe thấy mình, y nhìn những biến động xung quanh thì đã biết là chuyện gì: " Phụ hoàng, mau ngừng lại đi."
" Hoàng thượng, người bình tĩnh lại trước đi."
Nghe tiếng Lâm Ninh, Minh Hạo chợt nâng khóe môi gượng cười: " Chết rồi...!Huyền Kỳ chết rồi.


Ngươi nói ta phải bình tĩnh?"
" Huyền Kỳ?" Lâm Ninh nhận ra khi nghe Minh Hạo nói, tường thành có vài phiến đá nhỏ bắt đầu rơi xuống, nàng kéo tay Minh Hạo: " Người ngừng tay đi."
" Y chết rồi."
Xem vẻ mất hồn của hoàng đế so với ngày đó sau khi Huyền Kỳ tự sát có gì khác nhau, Lâm Ninh tức giận mà lớn tiếng: " Phải, Huyền Kỳ chết rồi...!còn là chết từ rất lâu rồi."
" Câm miệng." Minh Hạo gắt giọng, hắn trừng mắt nhìn nàng: " Câm miệng lại cho trẫm."
" Hoàng thượng nhìn cho kỹ lại đi, y không phải Huyền Kỳ." Lâm Ninh vừa nói vừa nhanh nắm lấy bàn tay buông lỏng của thân thể trong lòng hoàng đế: " Y là Ân Ly, hơn nữa y vẫn còn sống."
" Còn sống?" Minh Hạo chợt giật mình như chỉ vừa nhận ra điều đó: " Y chưa chết?"
" Đúng vậy, phải lập tức truyền thái y chữa trị ngay.

Người bình tĩnh lại chút đi."
" Ân nhi?" Minh Hạo bây giờ mới như sực tỉnh lại, khi chứng kiến Ân Ly rơi từ tường thành xuống cùng những giọt đỏ như cánh hoa, hắn hoàn toàn bị kéo trở về ngày đó của hơn hai mươi năm trước.

Khi đón thân thể đã không còn chút hơi thở rơi vào tay mình, ngay lúc này hắn lại cho rằng tất cả vừa trở lại.
Không phải, Ân Ly không phải Huyền Kỳ ngày đó, cơ thể y vẫn ấm, vẫn còn hơi thở, y còn sống: " Thái y."
" Trở lại bình thường rồi?" Mọi tiếng động và sự rung chuyển đều biến mất, cả đám người còn chưa hoàn hồn lại nghe tiếng quát lớn của hoàng đế.
" Lập tức truyền thái y cho trẫm, y không thể chết...!tuyệt đối không thể."
Ân Ly vẫn ở đó chứng kiến tất cả, y nhìn Minh Hạo ôm cơ thể mình chạy thật nhanh về hướng Thái Dương cung.
" Phụ hoàng?" Nhìn xuống đôi tay mình đang đưa ra phía trước, mờ ảo như một chiếc bóng nhạt màu.

Y nghe rất rõ những gì họ nói: " Ta chưa chết...!vẫn chưa.


Vậy thì tại sao...?"
" Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi."
" Ai?" Giật mình sợ hãi vì tiếng nói âm lạnh truyền đến, Ân Ly lơ lửng giữa không trung nhìn lại, một dáng người đứng ngay trên tường thành mà chỉ vừa trông thấy đã khiến y bất giác run lên sợ hãi: " Là ngươi...!a!"
Chỉ vừa lên tiếng, Ân Ly bị một thứ vô hình hút lấy, y bị kéo đến té ngã trên thành mà không thể cử động.

Ở vị trí gần như vậy nằm dưới chân hắn, khi ngước mặt nhìn làm y hoảng sợ không phải cũng một hình ảnh nhạt nhòa giống như mình, mà lại là nụ cười đến lạnh người kia.
" Qủa thật rất giống." Thiếu niên cúi người, hắn dùng tay bóp lấy cằm Ân Ly: " Tuy rất giống, nhưng vẻ mặt này lại là thế nào đây?"
" Ta..."
" Nói, nếu ngươi đã có khuôn mặt này thì chính là mệnh duyên của trẫm không sai đi." Vẫn chưa cho Ân Ly kịp nói hắn lại tiếp: " Vậy nếu ngươi thật sự là mệnh duyên của trẫm, nói thế ta phải là không nên để ngươi tiếp tục tồn tại?"
Đôi mắt sắc lạnh này, tất cả chỉ hiện lên sự chết chóc.

Ân Ly đã bao lần nhìn thấy trong giấc mộng của mình, y ngập ngừng: " Ngươi là...!Kỳ Nguyên hoàng đế?"
Khóe môi hạ xuống, thiếu niên được gọi là Kỳ Nguyên tay càng mạnh hơn bóp mạnh cằm Ân Ly: " Ngươi cũng biết?"
" Ta biết."
Nghe câu trả lời chắc chắn của y, Kỳ Nguyên lại tiếp: " Vậy cả nguyên do trẫm ở đây ngươi chắc cũng đã rõ đi."
" Là vì muốn đánh tan linh hồn, khiến ta không có cơ hội đầu thai chuyển thế." Không thấy kẻ trước mặt có một chút biểu hiện nào như là không ngờ tới, Ân Ly từ lúc bị kéo xuống đã cảm thấy mình một yếu đi, y cố nói tiếp: " Mất đi y rồi, người làm thế này với ta sẽ có tác dụng sao?"
" Chỉ cần ngươi mãi mãi biến mất, y sẽ quay trở lại." Kỳ Nguyên lạnh giọng, sát khí trong mắt hắn lại càng thấy rõ: " Ngươi và y, không thể cùng nhau tồn tại."
" Nhưng ta vẫn chưa." Ân Ly không cam tâm, y siết chặt nắm tay mình: " Ta thậm chí vẫn chưa từng ảnh hưởng đến thời đại của các ngươi, không công bằng khi phải trả giá cho tương lai mà vốn dĩ ta chưa từng chạm đến.

Ta vẫn chưa thể nói với người...!chưa thể nói ta chính là...!Huyền Kỳ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.