Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung

Chương 10-2: Đệ nhất sát thủ - Sát (2)



Nhưng nàng cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ. 

Lần này nàng rời cung, ngoài việc để mình tự do chính là muốn dựa vào bản thân tự tìm những dược liệu luyện chế Tẩy tủy thủy. 

Không quá bao lâu, Sát cho dù đã đến cực hạn nhưng vẫn đem bọn hắc y nhân giết hết. 

Tên đầu lĩnh kia sợ hãi nhìn Sát nói: "Độc dược Độc Môn được xem là đệ nhất thiên hạ, trong thiên hạ không người có thể giải, ta sẽ chờ ngươi theo ta cùng đi! Ha ha ha ha!"

Sát một kiếm đâm xuyên qua yết hầu người nọ, người nọ tắt thở té xuống trên mặt đất.

Sát đem kiếm của mình cắm trên mặt đất, chuẩn bị tiếp tục khống chế độc tính, hắn không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được...

Mặc Sĩ Vô Tâm lúc này mới bước ra ngoài, đi đến bên thi thể kia trầm giọng nói: "Độc dược Độc Môn không người có thể giải, ngươi nghĩ sai rồi!" Nàng vốn không tính xen vào việc của người khác, nhưng mà người này thế nhưng dám nói như vậy.

Một cái Đoạt mệnh tán nho nhỏ mà làm khó được nàng sao, thế nhưng dám nói độc dược Độc Môn đệ nhất thiên hạ, không người có thể giải, vậy nàng là cái gì?

Sát nhìn nam nhân trước mặt,"Phốc --" một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, té xỉu. 

"Vô Tâm, ngươi muốn làm gì?" Mục Lưu Phong sợ hãi rụt rè tiến lên hỏi, độc dược Độc Môn không người có thể giải, hay là Vô Tâm có thể giải?

"Tìm một chỗ cứu hắn." Mặc Sĩ Vô Tâm đánh giá Sát nói, dọc theo đường đi hai người bọn họ (MSVT + MLP) tuyệt đối sẽ bị đuổi giết không ngừng, mà nam nhân này tuổi còn trẻ đã là Tử giai cao thủ, không hổ là thứ nhất sát thủ, Tu không ở, để cho hắn làm bảo tiêu tạm thời hộ tống bọn họ đến Thanh quốc đi! 

"Ầm vang long......" Bầu trời biến đổi, thời tiết vốn đang tốt đẹp thế nhưng lại có mưa. 

"Đi mau......" Mặc Sĩ Vô Tâm nói với Mục Lưu Phong, nam nhân này nếu bị người đuổi giết, khó tránh khỏi không có nhóm tiếp theo đến, hơn nữa trời mưa, nàng phải tìm chỗ trú mới được.

Mưa to tầm tả, trong một cái miếu đổ nát, Mục Lưu Phong rốt cục kéo được Sát vào, thở hổn hển.

Mặc Sĩ Vô Tâm thoáng nhìn Sát đã sắp tắt thở, dược hiệu hoàn toàn bạo phát, chậm một chút nữa hắn sẽ quy thiên (về trời), Mặc Sĩ Vô Tâm đem một viên dược nhét vào miệng hắn. 

"Vô Tâm, ngươi có thể cứu sống hắn sao?" Mục Lưu Phong hỏi, dù sao đó là độc dược Độc Môn, thật sự không người có thể giải.

Mặc Sĩ Vô Tâm tự tin nói: "Thiên hạ này trừ bỏ một loại độc, ngoài ra không có độc gì ta giải không được."

"Thật sự sao?" Mục Lưu Phong giống như phát hiện cái gì vĩ đại, sau đó tò mò hỏi: "Vậy loại độc ngươi không thể giải là gì?"

Mặc Sĩ Vô Tâm tà ác cười,"Chờ ngày nào đó ta cho ngươi nếm thử, ngươi sẽ biết là độc gì."

Mục Lưu Phong cảm giác được phía sau lưng ớn lạnh, hắn tuyệt đối không muốn thử, tuyệt đối không phải độc dược gì tốt. 

Sau đó, Mục Lưu Phong nhìn chung quanh bẩn hề hề, rách tung toé, hét lên: "Vô Tâm, hắn khi nào mới tỉnh, chúng ta nhanh đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đi! Ta không muốn ở chỗ này."

Mặc Sĩ Vô Tâm lạnh lùng liếc Mục Lưu Phong, bây giờ là lúc nào, còn ở trước mặt nàng đùa giỡn tính tình thiếu gia. Tuy rằng nàng cũng được nuông chiều từ bé, so với hắn càng thêm sâu, nhưng mà ở kiếp trước, hoàn cảnh thảm hại hơn so với chỗ này nàng đều có thể nghỉ ngơi. 

"Nếu ngươi muốn trụ khách sạn, chịu không nổi nơi này thì không cần đi theo ta." Hiện tại trời mưa to, hơn nữa đi đến thành trấn kế tiếp ít nhất cần nửa ngày thời gian, tên này không vận dụng đầu óc mà nghĩ, bọn họ như thế nào có thể dễ dàng rời đi chỗ này. 

Mặc Sĩ Vô Tâm hơi hơi cau mày, mùi máu tươi, lại lôi ra một lọ dược cấp Mục Lưu Phong nói: "Xoa thuốc cho hắn." Tuy rằng kiếm thương không sâu, nhưng nếu nhiễm trùng phát sốt, nàng sẽ cảm thấy rất phiền toái mà vứt bỏ dự định thuê bảo tiêu.

Sát từ từ tỉnh lại, nhìn chung quanh đen một mảnh, mà mình lại đang nằm trên mặt đất, hơn nữa phát hiện có người ở trên người hắn động thủ động cước, nhanh chóng chế trụ cái tay kia.

"A --" Kế tiếp, ngay tại trong ngôi miếu đổ nát phát ra thanh âm tê tâm liệt phế.

"Đau đau -- đau quá, oa!" Mục Lưu Phong vội vàng hô đau.

"Buông hắn ra --" Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn chằm chằm Sát nói.

Sát nhìn nam nhân áo trắng trước mặt, trên khuôn mặt trắng như sứ không tìm thấy một tia tỳ vết nào, đôi mắt đen sâu không lường được, ngũ quan tinh xảo, tìm không thấy một tia khuyết điểm, trên người tuy rằng toát ra vẻ âm nhu, nhưng càng nhiều là khí chất lãnh liệt thâm thúy, lần đầu tiên hắn biết một người nam nhân thế nhưng có thể mĩ thành như vậy.

"Các ngươi là ai?" Sát buông ra Mục Lưu Phong, khàn khàn giọng nói, hắn biết nhất định là bọn họ cứu hắn, nhưng độc dược Độc Môn không người nào có thể giải, nàng như thế nào cứu sống hắn? 

"Thiên hạ thứ nhất sát thủ - Sát." Đệ nhất sát thủ - Sát, nàng là nghe mấy tên người đã chết kia nói, Đại hoàng huynh chưa bao giờ nói chuyện giang hồ cho nàng, chỉ kể nàng nghe mấy chuyện dân gian thú vị, mà phụ hoàng vì làm cho nàng an tâm đứng ở trong cung, chưa bao giờ đem tin tức bên ngoài nói với nàng.

Lúc đó, nàng rất ngoan, phụ hoàng nói cái gì, nàng đều đáp ứng vô điều kiện, cho nên hiện tại trừ bỏ tấm bản đồ trên tay này làm cho nàng hiểu biết địa hình của Thất quốc, còn lại nàng hoàn toàn không biết gì cả.

"Ngươi biết thân phận của ta?" Sát nắm chặt kiếm, trong mắt hiện lên một đạo sát khí.

" Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi, bằng không ta cũng sẽ không cứu ngươi." Mặc Sĩ Vô Tâm thản nhiên nói.

"Ngươi có mục đích gì?" Sát hỏi, không ai có thể cứu người vô điều kiện. 

"Hai người bọn ta đang bị đuổi giết, cứu ngươi vì muốn ngươi hộ tống bọn ta đến Thanh quốc an toàn, chỉ vậy thôi!" Đến Thanh quốc nàng liền an toàn, còn vấn đề an nguy của người nào đó, nàng lười quản.

"Ngươi tới Thanh quốc làm gì?" Sát nghe thấy nàng đi Thanh quốc, trong mắt không có thả lỏng, ngược lại còn có một tia cảnh giác, rốt cuộc nam nhân này đi Thanh quốc có mục đích gì! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.