Buổi tối hai người về nhà, lúc xe gần về đến khu chung cư, điện thoại của Vu Duệ đột nhiên đổ chuông.
Cô thoáng nhìn tên trên màn hình, là Bạch Yên.
Vu Duệ nhanh chóng nhận cuộc gọi, đường truyền vừa mới kết nối, Bạch Yên đã sốt sắng hỏi: “Tiểu Vu Tử, mày không sao chứ?” Giọng nói của cô ấy nghe qua đã thấy vô cùng nghiêm trọng.
“Tao thì làm gì có chuyện gì?”
“Mày chưa xem tin tức trên mạng sao?”
Vu Duệ khó hiểu hỏi ngược lại: “Tin tức nào cơ?”
“Mày xem tin tức trước đi rồi nói!” Bạch Yên ngắt máy, một giây sau trực tiếp gửi cho cô một đường link.
“Sao vậy?” Phó Uyên thấy cô lấy điện thoại ra khỏi tai thì hỏi.
“Bạch Yên gọi điện bảo em xem tin tức trên mạng.” Vu Duệ không ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn vào giao diện tin nhắn WeChat.
“Tin gì thế?”
“Để xem đã.” Vu Duệ nhún nhún vai tỏ vẻ không biết, tuy trong lòng cảm thấy kì quái nhưng vẫn click vào đường link kia.
Hệ thống tự động chuyển đến bài viết của một blogger nổi tiếng họ Lưu chuyên tung dưa và bóc phốt đời tư của các ngôi sao trên Weibo.
Cô liếc mắt một cái, lập tức nhìn thấy tiêu đề bài viết: “Tiểu hoa đán Đồng Lệ cùng Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Uyên gặp nhau tại nhà riêng, nghi vấn hai người yêu nhau.”
Kéo xuống dưới là nội dung bài viết và rất nhiều ảnh chụp bọn họ đi bên nhau.
“Gần đây, có phóng viên chụp được một số hình ảnh tiểu hoa đán Đồng Lệ và một người đàn ông có hành động ôm ấp thân mật tại hầm gửi xe chung cư cao cấp Thế Mậu trong khu tài chính Lục Gia Chuỷ, sau đó hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Đồng Lệ là nữ diễn viên khá nổi gần đây, chính là người cách đây hai ngày chính thức nhận vai nữ chính Ly Tư trong bộ phim tiên hiệp cổ trang cấp S cùng tên.
#Tống Lệ hẹn hò với đại gia #Kim chủ của Tống Lệ”
Blogger đưa tin còn úp mở rằng tên của nhà trai có 2 chữ.
Ngay lập tức, danh tính của người đàn ông đã được cư dân mạng tìm ra là Phó Uyên – Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Uyên.
Đồng Lệ hiện đang là người đại diện của một số dòng sản phẩm cao cấp thuộc tập đoàn này.
Tài khoản Weibo lớn nhỏ rối rít chia sẻ bài viết, chỉ trong phút chốc, từ khoá đã bị đẩy lên no.1 hot search bảng giải trí, từ khoá cũng leo lên no.2 hot search.
Phó Uyên ngồi bên cạnh, đại khái cũng đọc được rồi, nét tươi cười trên mặt anh cứng lại, không chút do dự khẳng định: “Đây là tin giả!”
“Dừng xe.” Vu Duệ lạnh lùng cứng rắn nói.
Phản ứng của cô hoàn toàn nằm trong dự đoán của Phó Uyên.
“Vu Duệ…”
“Dừng xe!” Giọng cô lại trầm hơn một chút.
Phó Uyên đành đánh vô lăng tấp vào bên cạnh bãi cỏ gần lối vào hầm gửi xe.
“Anh và Đồng Lệ có quan hệ gì?” Vu Duệ ngồi đó, vẻ mặt thanh lãnh không giống như là đang tức giận, nhưng chắc chắn càng không phải bộ dạng hoà hảo.
“Quan hệ đối tác, không hơn.” Khẩu khí của người đàn ông có chút gấp gáp.
“Có thật chỉ là đối tác không? Em từng chính mắt nhìn thấy anh cùng cô ta bá vai bá cổ dưới hầm gửi xe rồi cùng nhau đi vào thang máy.
Cộng với tin tức trên mạng, có thể khẳng định hai người từng nhiều lần… đến nhà anh.”
“Ý em là cái hôm anh về muộn sang nhà em xin cơm, em nói muốn tìm hiểu anh?” Phó Uyên hơi ngẩn người.
“Lần đó anh bị người ta chạy xe quẹt phải, chân bị thương, cho nên Đồng Lệ mới đưa anh về.
Vừa vào thang máy anh đã bảo cô ta đi về, không hề có chuyện bọn anh lên nhà.”
“Đúng, chính là lần đó.” Vu Duệ chậm rãi gật đầu.
“Anh vẫn còn nhớ rõ hôm đó anh nói những gì, anh nói cô ta đã có kim chủ, em nghe vậy cũng rất nhanh đã bỏ qua.
Lúc ấy em chưa từng nghi ngờ anh, vậy tại sao hôm nay em lại không tin anh?” Phó Uyên hỏi cô, ánh mắt có chút sắc bén.
“Lúc đó em thấy không cần thiết phải quan tâm đến chuyện đời tư của anh.” Vu Duệ rũ mắt nói nhỏ.
Ý tứ này chính là mặc kệ anh đi với ai, cô cũng không quản.
Vu Duệ chỉ nói sự thật, lúc ấy cô và Phó Uyên chưa có gì với nhau, mối quan hệ lúc bấy giờ vẫn chỉ mập mờ trên bạn bè một xíu.
“Nói cách khác, bây giờ em thấy cần thiết phải quan tâm rồi?” Ánh mắt của anh không rời khỏi khuôn mặt cô dù chỉ là một giây, giống như đang nghiêm túc tìm tòi thứ gì đó.
“Đúng, bởi vì bây giờ em và anh chính thức yêu đương.” Vu Duệ thẳng thắn đáp lại.
“Em có quyền được biết người đàn ông của mình qua lại với những ai.”
“Vu Duệ, em phải tin anh.” Phó Uyên bỗng vươn tay, ôm trọn thân hình mảnh mai của cô vào lòng.
“Dù là trước đây hay bây giờ, anh chưa từng làm gì có lỗi với em.”
Vu Duệ không quá phản kháng, cô không đáp lại lời vừa rồi, chỉ nhắc nhở: “Vậy toàn bộ chuyện này là sao?”
“Anh đã nói anh và cô ta chỉ là đối tác, Đồng Lệ là người đại diện của Hằng Uyên, trong hợp đồng nêu rõ hai bên duy trì lợi ích bằng cách thỉnh thoảng xuất hiện cùng nhau trước công chúng, ví dụ các sự kiện của công ty hoặc các buổi tiệc chiêu thương, chỉ vậy thôi.” Phó Uyên tựa cằm lê n đỉnh đầu cô, thở dài rầu rĩ.
“Nhìn ánh mắt biết nói của em kìa, rõ ràng em vẫn không tin anh.”
Vu Duệ uể oải đẩy anh ra.
“Không có.”
“Trên mặt em viết rõ, em không tin anh.”
“Phó Uyên, em đã nói là không có.” Cô khẽ gắt.
Phó Uyên vẫn cố chấp.
“Vu Duệ, phải làm sao thì em mới chịu tin anh?”
Vu Duệ chịu không nổi, rút cục mím môi hỏi: “Phó Uyên, anh có xem mối quan hệ của chúng ta là nghiêm túc không?”
Anh lập tức trả lời: “Có, kể từ lúc anh hiểu được tình cảm trong lòng mình, anh rất nghiêm túc!”
“Ồ, hoá ra nghiêm túc của anh là để đám cẩu tử bắt được tại trận anh ở cùng với người phụ nữ khác?” Vu Duệ đột ngột tháo phắt dây an toàn, dứt khoát mở cửa xe bước thẳng ra ngoài.
Phó Uyên vứt xe ở đó, đuổi theo kéo cô lại.
“Vu Duệ, em có để anh nói hết không? Em đừng đọc ba cái tin tức lá cải đó đã suy nghĩ lung tung, được chứ?”
“Bài viết đã lên hot search cả mấy tiếng rồi, tại sao phòng làm việc của Đồng Lệ vẫn chưa lên bài phủ nhận? Thông thường các ngôi sao đang hot dính phải tin đồn hẹn hò đều phủ nhận nhanh lắm cơ mà.
Nếu cô ta không chịu phối hợp với anh, vậy anh tính diễn thế nào đây?” Cô nghĩ đến tốc độ tin tức bùng phát, liên tục đưa ra cho anh hàng loạt chất vấn, giọng nói vừa ghen tuông vừa châm biếm gay gắt.
“Trong hợp đồng yêu cầu hai bên diễn cảnh thân mật với nhau, diễn giả thành thật luôn à?”
“Anh diễn cái quái gì? Em đừng suy diễn linh tinh!” Nhận thấy vẻ chua chát trong lời của Vu Duệ, anh biết cô đang ghen nên không muốn chấp với cô.
“Anh không diễn, vậy anh thừa nhận là thật rồi đúng không?” Vu Duệ mở to mắt đợi chờ đáp án.
“Anh nhận cái gì? Anh nói rồi, anh không làm gì sai hết.
Chuyện đó đã qua từ rất lâu, ảnh đám cẩu tử chụp được chính là cái ngày anh say rượu ngủ ngoài hành lang được em kéo vào nhà, trước đó Đồng Lệ lái xe đưa anh về.
Có trời đất chứng giám, bọn anh không làm gì cả.
Em cũng biết hôm đó anh uống nhiều như thế nào mà.” Phó Uyên nắm chặt tay cô, ra sức thanh minh.
“Anh uống quá nhiều, vậy xảy ra chuyện gì với cô ta anh cũng không nhớ được, đúng chứ?” Nghĩ đến giả thiết hai người say rượu lên giường, sắc mặt Vu Duệ đầu tiên là tái mét, sau đó dần chuyển sang xanh nhợt.
“Anh say thành ra như vậy, còn có thể xảy ra chuyện quái gì? Lết được lên nhà thì đến chìa khoá cũng để quên dưới xe, cứ thế lăn ra ngủ như xác chết trước cửa nhà em, tỉnh dậy thì đã thấy nằm trong phòng em, em bảo say như thế thì làm được cái gì?” Bị bạn gái một hai nghi ngờ, nội tâm của anh vô cùng bi phẫn, giọng nói không khỏi mang theo chút nóng nảy
“Chuyện qua đã lâu, bây giờ anh muốn nói gì mà chẳng được, hơn nữa trên cổ áo anh hôm đó còn có vết son môi.
Ngày hôm sau em hỏi anh, anh chỉ nói rằng bị người ta quệt vào, bây giờ thì rõ mười mươi rồi, vết son môi đó là của Đồng Lệ, em nói có đúng không?”
Phó Uyên nhìn chằm chằm Vu Duệ, trong mắt tràn ngập lo âu, mãi một lúc lâu mới thành khẩn khai báo: “Anh thừa nhận hôm đó Đồng Lệ muốn làm chuyện xấu với anh trong xe, nhưng anh ngay lập tức đẩy cô ta ra.
Vả lại đây đã là chuyện của mấy tháng trước rồi, ngay sau đó cô ta cũng đã đi theo một nhà tư bản trong giới giải trí, hoàn toàn không còn ý đồ gì với anh nữa.
Nếu em vẫn chưa tin, anh gọi cho Đồng Lệ để cô ta làm chứng cho anh.”
“Em không muốn nghe chuyện giữa hai người!” Vu Duệ tức giận gằn giọng.
“Vu Duệ, chúng ta có chút lòng tin với nhau, được không? Em cho anh chút lòng tin được không?” Anh ôm vai cô, nói với vẻ cầu xin.
Cô nhạy bén phát hiện ra, ánh sáng trong mắt người đàn ông hình như ảm đạm đi vài phần.
“Vậy anh thử đặt mình vào hoàn cảnh của em đi.
Nếu như có một ngày em gặp chuyện giống anh bây giờ, bị bắt gặp ôm ấp một người đàn ông khác, anh có tin em không?” Hai môi mím chặt, cô nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã.
Giờ phút này Vu Duệ càng tỏ ra bình tĩnh, Phó Uyên lại càng lo lắng, anh chưa vội trả lời mà chỉ nhìn cô, nhìn cho đến khi lo lắng trong mắt biến mất, cuối cùng mới nói: “Anh chưa vội tin, nhưng anh sẽ đi điều tra, trước khi tra ra sự thật, anh tuyệt đối không nổi nóng với em.
Còn chuyện của anh, em bảo anh giải thích anh cũng đã giải thích rồi, bây giờ anh thực sự chẳng còn cách nào khác ngoài việc thuyết phục em tin tưởng anh.
Nếu như anh với Đồng Lệ có gì với nhau, vậy anh còn cầu hôn em làm gì?”
“Nếu em không xuất hiện, vậy người đứng bên cạnh anh bây giờ chắc chắn là Đồng Lệ, đúng chứ?” Nghĩ đến đó, Vu Duệ nhịn không được giật bàn tay đang bị anh nắm ra, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
Anh một mực nắm chặt tay cô, không để cô tránh né.
“Anh không có ý đó!”
“Anh chính là có ý này!”
“Anh nhắc lại là anh không hề có ý đó! Vu Duệ, đừng làm loạn được không?”
“Người làm sai là anh cơ mà, sao bây giờ lại thành em làm loạn rồi?” Sống mũi cô chợt cay cay, không biết từ bao giờ nước mắt đã tuôn lã chã, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.
Vu Duệ không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của mình là uất ức hay tủi thân, chỉ thấy trong lòng rất đau, rất trống trải.
Cô xoay đầu sang hướng khác, kiên quyết không cho Phó Uyên nhìn thấy mình đang khóc.
Anh xoay cô lại nhìn anh, hai tay ôm mặt cô nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng nói dịu dàng có hơi bất an: “Vu Duệ, phía sau chúng ta còn có con đường rất dài phải đi.
Nếu chúng ta ngay cả chút tin tưởng đối phương cũng không có, vậy sau này sống chung thế nào?”
“Vậy thì chia tay đi, anh thích làm gì thì làm, em không muốn quan tâm đến anh nữa.” Khi nói ra những lời này, rõ ràng Vu Duệ có chút do dự, nói xong lại cảm thấy trái tim co thắt đau đớn.
“Anh không muốn chia tay.” Phó Uyên nhíu chặt mày nhìn cô chăm chú, trong lòng vô cùng giận dữ.
“Em có biết mình đang nói gì không?”
“Nhưng em muốn chia tay! Hai người chúng ta vốn dĩ không hợp nhau.
Thế giới của anh quá phức tạp, quá nhiều mỹ nữ đến rồi đi, anh bảo em phải tin anh thế nào đây?”
Khuôn mặt Phó Uyên thoáng cái căng cứng, thần sắc trở nên lạnh lùng, nửa ngày mới nở một nụ cười nhạt nhẽo.
“Ồ, thật không? Em là người phụ nữ của anh, là vợ chưa cưới của anh, mỗi ngày anh chỉ muốn nhìn thấy em, thức dậy bên cạnh em.
Còn những người khác, anh không cần.”
“Nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, hôn ước cũng chỉ là lời trên miệng, vẫn còn có thể rút lại.” Vu Duệ tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, mạnh bạo đặt vào lòng bàn tay Phó Uyên.
Phó Uyên hoàn toàn bị cô chọc giận đến mức lồng ngực cũng quặn đau, anh kéo tay cô ấn trả chiếc nhẫn.
“Vu Duệ, em xem tình cảm của chúng ta là trò chơi trẻ con sao? Động một cái là đòi chia tay, trong lòng em, anh là cái gì? Cây cỏ à? Thời gian qua anh quá nhường nhịn em, cho nên em muốn chia tay anh lúc nào cũng được, có phải không? Tốt thôi, em muốn chia tay chứ gì? Tuỳ em!”
Giọng nói của anh hơi lớn, cô giật mình, sững sờ nhìn anh, trong lúc không tỉnh táo làm ra hành động ngay cả cô cũng không rõ, ném thẳng chiếc nhẫn trong tay xuống đất, tức tưởi gào lên: “Đàn ông các người đều là đồ lừa gạt! Đồ dối trá! Tôi ghét các người!”
Sau một hồi giằng co dưới sân chung cư, Vu Duệ cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi quá độ, liền xoay người bỏ chạy.
Phó Uyên mất mấy giây đờ đẫn tìm kiếm bóng dáng chiếc nhẫn đã mất hút nơi bãi cỏ xanh mướt, sau khi hoàn hồn mới sải chân chạy theo Vu Duệ nhưng không kịp, chỉ có thể điên cuồng bấm thang máy bên cạnh.
Sau lưng có tiếng bước chân nặng nề, biết anh đuổi theo, Vu Duệ chạy như điên vào thang máy bấm nút đóng cửa.
Cô vừa mở cửa vào nhà, nước mắt đã rơi xuống như mưa.
“Vu Duệ, Vu Duệ, mở cửa ra nghe anh nói đã!” Phó Uyên đứng bên ngoài gõ cửa dồn dập, tha thiết gọi tên cô.
“Là anh nói hươu nói vượn, anh tuyệt đối không muốn chia tay em.
Tất cả lỗi là tại anh, anh xin lỗi.
Em đừng tức giận, em mở cửa ra có được không?”
Bây giờ Phó Uyên thật chỉ muốn tự tát mình, ban nãy tự nhiên nói mê sảng cái gì vậy chứ?
Vu Duệ ngồi xổm xuống đất che miệng kìm nén tiếng khóc, cô không muốn anh chứng kiến bộ dạng yếu đuối của cô, nhưng nước mắt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn.
Phó Uyên gọi cửa hồi lâu không thấy cô phản ứng liền buồn bã nhắc cô nghỉ ngơi sớm rồi xoay gót bước về phía thang máy.
Vu Duệ thút thít đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, mỗi bước đi, nước mắt lại rơi xuống từng giọt từng giọt, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Cô đã làm gì sai, tại sao hết người này đến người khác đều muốn lừa dối cô? Tại sao hết lần này đến lần khác đều xảy ra biến cố ngay trước thời điểm cô chuẩn bị kết hôn?
…
Phó Uyên sau khi ôm tâm trạng nặng trĩu quay trở lại xe lập tức gọi điện cho Lăng Hiên, chỉ nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng của anh ta: “Chuyện này rõ ràng là có âm mưu từ trước.
Cậu xem tốc độ phản ứng của cư dân mạng đi, cho dù là đối thủ cạnh tranh của cậu hay là của Đồng Lệ, chắc hẳn bây giờ đều đang ngồi rung đùi xem kịch hay.”
“Mấy năm nay chuyện vô vị như này còn ít sao? Lần nào cũng là có âm mưu từ trước hết.” Phó Uyên trả lời nhạt nhẽo.
“Vậy chúng ta phải ứng phó thế nào?”
“Trước hết dập hot search, sau đó liên lạc với bên Đồng Lệ, hẹn cô ta gặp mặt.” Phó Uyên ngừng vài giây rồi hỏi.
“Nhanh nhất thì bao giờ hot search được gỡ?”
“Sáng mai.”
Thật ra trước đó Lăng Hiên đã liên lạc với các bên liên quan, nhưng lại chưa thấy Phó Uyên nói gì nên anh ta cũng chưa tiện hành động.
…
Ngoài trời bỗng đổ mưa, những giọt mưa lạnh buốt sắc bén như mảnh thuỷ tinh tạt vào người vào mặt khiến Vu Duệ vô cùng đau nhức, nhưng chính sự đau đớn này lại làm cô bình tâm rất nhiều.
Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng cô vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm đèn pin, một tay lùa vào từng đám cỏ tìm chiếc nhẫn cô vừa mới ném bỏ cách đây mấy tiếng, thỉnh thoảng lại giơ tay vuốt nước mưa trên mặt.
Mưa càng lúc càng lớn, mưa mang theo những cơn gió lạnh xuyên thấu chiếc áo khoác mỏng manh, nhưng cô không thấy lạnh.
Rút cục cũng tìm thấy vật cần tìm nằm ẩn mình trong một khóm hoa, cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, lúc này hai mắt đã cay xè.
Trở về nhà, tắm nước nóng, uống hết một bát canh gừng, Vu Duệ vốn định ngủ một giấc quên trời đất, quên hết đau khổ trên đời, không ngờ đầu óc hỗn loạn như gặp quỷ, lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, không những thế toàn thân còn ớn lạnh từng cơn.
Cho dù cơ thể đã được bao bọc trong chiếc chăn bông dày sụ ấm áp, cho dù hệ thống sưởi đã được chỉnh lên mức cao nhất, vẫn không thể chống đỡ được cái lạnh.
Có lẽ không phải da thịt lạnh lẽo, mà là tâm lạnh...
Gối đầu ướt đẫm, cô lật qua mặt còn lại mới phát hiện mặt kia cũng ướt.
Một đêm dài này, trong bóng tối tĩnh lặng, có nhiều hơn một con người trằn trọc mất ngủ.