Phù Lạc

Chương 15: Cả đêm thảm thiết



“Hoàng thượng giá lâm.” Giọng nói lanh lảnh của nội giám như bùa chú đòi mạng Bích Ngô cùng Bích Diệp, khiến các nàng lạnh run, ai bảo Phù phi chủ tử của các nàng lúc này còn đang say khướt không biết trời đất là gì ở trên giường chứ.

Xa giá của Long Hiên đế dừng ở cửa Hạm Đạm Hiên. Long Hiên đế bận rộn cả một ngày lúc này mới có cơ hội dừng suy nghĩ khác của mình ngày hôm nay. Những lúc Phù phi vụng về tranh thủ tình cảm như vậy, hắn đương nhiên sẽ tha thứ, không phải vì nàng, mà là vì Ngọc Chân quốc sau lưng nàng. Vì nước vì nhà hắn hiện tại sẽ không động đến Ngọc Quý phi cùng Phù phi, ở nơi hậu cung này các nàng càng trèo cao, chịu đãi ngộ càng đặc biệt, cuối cùng sẽ chết càng sớm càng thảm. Nhớ tới chúng phi cực kỳ bất mãn với Phù phi, khóe miệng Long Hiên đế hiện lên một tia tươi cười tàn khốc, hắn vô cùng chờ mong biểu hiện của chúng phi hậu cung sau khi chiến tranh kết thúc.

Với một hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên trong cung, tự nhiên sẽ không xa lạ với những tranh đấu giữa các nữ nhân ở hậu cung, minh tranh ám đấu, giảo quyệt hung hiểm tuyệt không thua kém chiến trường chân chính, nếu như hắn không đối xử tốt với Phù phi, thì làm sao có thể hấp dẫn ánh mắt chúng phi được.

Chỉ là, hôm nay tại sao mình lại đồng ý cho triệu Phù phi mà mình ghét cay ghét đắng, nghĩ đến đã chán ngán đến thị tẩm đây? Là bởi vì nàng đột nhiên biến hóa làm cho mình có cảm giác mới mẻ sao? Sẽ không, so với cảm giác mới mẻ, những tú nữ kia chẳng phải càng mới mẻ hơn, nhớ đến Lăng Nhã Phong phong tư trác tuyệt, Bạch Vân Nhược mềm mại nhu nhược, trong lòng Long Hiên đế phiền chán một hồi, tại sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh lựa chọn Hạm Đạm Hiên chứ?

“Nô tì (nô tài) cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Cung nhân liên can đến Hạm Đạm Hiên đều quỳ gối ở cửa cung nghênh thánh giá. Long Hiên đế phóng mắt quét tới, nhưng lại không thấy Phù phi. Trong mắt hàn khí bắt đầu tụ lại, đông lạnh đến mức Hạm Đạm Hiên đang ở đầu hạ lại giống như rơi vào lốc xoáy gió bấc.

“Nương nương, nương nương đột nhiên không khoẻ, không thể thị giá, mong, mong hoàng thượng thứ tội.” Bích Diệp ngày thường lanh lợi bị đông cứng đến mức nói năng lộn xộn.

Long Hiên đế không dịu sắc mặt, bước nhanh về phía nội thất của Hạm Đạm Hiên. Phía sau Bích Diệp cùng Bích Ngô quỳ di động theo, nước mắt lưng tròng, miệng vẫn nói, “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”

Thẳng đến Long Hiên đế đẩy cửa ở tẩm cung Phù Lạc ra. Một mùi rượu xông vào mũi, tuy rằng Bích Diệp cùng Bích Ngô đã hết sức thu dọn huân hương, toàn bộ cửa sổ có thể mở được đều mở, chính là vẫn không thể che hết mùi rượu.

“Đi ra ngoài.” Long Hiên đế đột nhiên xoay người đối với cung nhân phía sau quát.

Mọi người sợ tới mức dùng cả lăn lẫn bò đóng cửa đi ra ngoài. Không người nào có thể tưởng tượng được kết cục của Phù phi. Từ khi bắt đầu hoàng triều Viêm Hạ tới nay, chưa từng có một người nào, một phi tử nào dám ở trước lúc hoàng đế cho triệu thị tẩm uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự.

Long Hiên đế vòng qua bình phong đi đến bên giường Phù phi, kéo màn giường lên. Một cỗ lãnh hương kỳ lạ hỗn hợp với mùi rượu, đặc biệt khiến người ta vui vẻ, làm cho tâm tình Long Hiên đế đang nổi giận cũng xuất hiện một tia yên lòng.

Phù phi mặc áo ngủ tự chế rất không biết tai họa mà thở to, mền sớm bởi vì khô nóng bị đá sang một bên, cổ áo tơ trắng mở rộng, một đôi Tuyết Phong như ẩn như hiện (cho dù không phải Himalaya, khẳng định cấp bậc cũng là mai trong Tuyết Sơn), thon dài tuyết trắng, cặp đùi ngọc nhuận sáng bóng, nhỏ xinh mềm yếu, chân ngọc như sen trắng, sạch sẽ trong suốt, móng tay như thạch anh, cứ như vậy hiện ra ở trước mắt Long Hiên đế, khiến cơn giận của nhất thời chuyển hóa thành khô nóng, trong lòng lại nói nhất định là kết quả của việc gần đây công vụ bề bộn không cho triệu phi tần thị tẩm, nếu không làm sao có thể động dục đối với Phù phi đây?

“.” Long Hiên đế không hề thương hương tiếc ngọc kéo Phù Lạc dậy.

Bởi vì đau đớn mà đôi mắt mông lung của Phù Lạc thấy rõ khuôn mặt đao khắc ở trước mắt, mũi như được gọt dũa, gương thanh huy lưu chuyển, đôi con ngươi hàn mạc như Bắc Băng Dương rực rỡ chiếu rọi bóng đêm, toàn bộ ủy khuất nhất thời xông lên trong lòng.

Nhớ tới ngày đó nếu không phải ham muốn suất ca quốc sắc thiên hương ở trong mộng cùng trước mắt đây, nhất định sẽ không xui xẻo xuyên đến nơi hậu cung âm hiểm này. Thù mới hận cũ cùng nhau dâng lên, Phù Lạc hai tay nâng mặt Long Hiên đế, đầu còn đang không biết nên báo thù thế nào, miệng đã sớm động trước, điển hình của việc không có đại não.

Tình huống là nàng mãnh liệt cắn đôi môi Long Hiên đế, hắn đau đớn kêu rên, đẩy nàng ra.

Hừ, lại dám đẩy ta, Phù Lạc lại phản công, trong lúc lôi kéo đã xé bỏ long bào của Long Hiên đế, áo ngủ của mình, mà khuôn mặt cả người Long Hiên đế đều dính đầy nước miếng của người nào đó.

Ngoài cửa Vạn Toàn, Bích Diệp, Bích Ngô sợ bên trong cánh cửa xảy ra chuyện gì nên đã nghe lén được chính là, “Ngươi ác phụ này…”, Mọi người thay Phù phi hít một hơi khí lạnh.

“Ngươi độc phụ này…” Vạn Toàn cảm thấy nhất định phải báo cho Nội Thị Giám xử lý một chút hậu sự.

Kế tiếp là thanh âm binh binh choang choang, hầu hạ Long Hiên đế nhiều năm như vậy, Vạn Toàn chưa từng thấy qua Long Hiên đế phát tính tình lớn như vậy, ngài từ trước đến nay đều vui giận không hiện ra ngoài, cho dù hiện ra ngoài cũng không phải thật.

“Cứu mạng ~~” Mọi người nghe được một câu cuối cùng chính là thét chói tai của Phù phi.

Tuy rằng không nghe được đầy đủ toàn bộ thanh âm, nhưng vài câu này cũng đã đủ để cho mọi người biết rõ tình hình. Chủ tử các cung đối với tin tức các cơ sở ngầm báo tới đều rất cao hứng.

Vạn Toàn luôn đợi Long Hiên đế sai người đi vào, cũng không dám đi vào lúc tâm tình của ngài như vậy, đây không phải là thắp đèn lồng trong nhà vệ sinh — tìm chết (phân) sao?

Ngay lúc Vạn Toàn ngồi ở ngoài cửa sắp ngủ, một trận binh binh choang choang lại khiến hắn bừng tỉnh, cứ như thế một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Vạn Toàn ở ngoài cửa nơm nớp lo sợ gọi: “Hoàng thượng, nên dậy rồi.”

Sau một hồi, lâu đến mức Vạn Toàn cảm thấy con nhện cũng bắt đầu kết tơ trên người mình, mới nghe thấy lời nói khiến cho mình thả lỏng thiếu chút nữa thì té ngã, “Vào đi.” Nghe ngữ khí, tâm tình hoàng thượng coi như bình tĩnh.

Sau khi vào phòng, quả thực là bừa bãi lộn xộn, cũng thiếu chút nữa không có nơi để đặt chân, bình phong, ngăn tủ, bình hoa, huân lô không có một đồ nào, là bình thường đứng yên bảo trì nguyên trạng. Gian phòng như bị dã thú chà đạp qua.

Thời điểm Vạn Toàn hầu hạ Long Hiên đế tắm rửa thay quần áo, cả kinh hét to một tiếng. Tổng quản nội giám hô mưa gọi gió ở giám quan Vạn Toàn lần đầu tiên thất thố kinh sợ kêu ra tiếng như vậy. Trên người hoàng thượng chi chít những dấu vết xanh xanh tím tím, trên lưng còn có dấu móng tay lưu lại vết máu.

Long Hiên đế thì dùng ánh mắt lạnh đủ để chết cóng con chim cánh cụt trừng Vạn Toàn một cái, lúc sau chỉ nghe tiếng nước cùng tiếng quần áo sột soạt, Vạn Toàn ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ thỉnh thoảng trộm liếc nhìn trên chiếc giường khắc hoa được màn rèm rủ xuống che dấu kia, rất khó tưởng tượng được bộ dạng Phù phi, nhưng cũng không dám hỏi hoàng thượng nên xử lý như thế nào.

Long Hiên đế sau khi mặc áo bào tân triều Vạn Toàn đưa, sắc mặt bình tĩnh đi rời khỏi tẩm cung Phù phi, đối với Bích Diệp Bích Ngô đang quỳ ngoài cửa chỉ quẳng xuống một câu “Xử lý sạch sẽ” liền nhẹ nhàng mà đi.

Bích Diệp cùng Bích Ngô đi vào tẩm cung Phù Lạc thì cả kinh không biết phải làm sao. Tay Bích Diệp run rẩy được không có chút khí lực nào vén màn giường lên, chứng kiến cánh tay Phù Lạc lộ ra bên ngoài, che kín dày đặc hồng ngân, không biết là nên thẹn thùng hay là sợ hãi, Bích Ngô thử vươn ngón tay đến dưới mũi Phù Lạc, gật gật đầu với Bích Diệp. Hai người lúc này mới hít một hơi thật sâu, tâm bất an nhất thời để xuống. Trong cung này, sau khi chủ tử chết, nha đầu vận khí tốt thì có thể được phân đi theo chủ tử khác, chỉ là bình thường cũng sẽ không được trọng dụng, vận khí không tốt thì sẽ bị phân đi làm tạp vật thấp hơn, so với ở bên người chủ tử làm đại nha đầu còn thoải mái hơn, được trọng dụng có khi còn được một vài đồ trang sức hơn những tiểu chủ không được yêu thích.

Lúc Phù Lạc từ từ tỉnh dậy đã là vào đêm. Đầu nặng nề chân tay yếu ớt, trong đầu giống như bị kim châm, từ cổ đến chân đều bị đau, nhất là giữa hai bắp đùi. Giữa hai bắp đùi, Phù Lạc kinh hoảng một trận, đột ngột đứng lên, mệt mỏi không thể chống đỡ chính mình, chỉ có thể khập khiễng đi đến bên cạnh bàn nâng chung trà lên, miệng đắng lưỡi khô mà.

Lúc này mới phát hiện có chút không đúng, chén trà, cái bàn, ngăn tủ dường như hết thảy đều là đồ mới, “Bích Ngô.” Phù Lạc gian nan gọi ra tiếng.

Bích Ngô nghe tiếng đi vào.

“Tối hôm qua, hoàng thượng ~~” Phù Lạc khẩu khí có chút run rẩy.

Bích Ngô không nói, sắc mặt tái nhợt.

“Mấy thứ này?” Phù Lạc chỉ vào mấy đồ mới.

“Nô tì cái gì cũng không biết, sáng nay lúc tiến vào, những thứ này đều không thể dùng.” Không thể dùng? Phù Lạc nghĩ thầm ngươi cũng quá uyển chuyển rồi. Không khỏi lại cảm thấy chứng thực giả thiết của mình là đúng, thì ra, thì ra vị hoàng thượng quốc sắc thiên hương này quả nhiên là cuồng ngược đãi, thích SM, nếu không tại sao mình lại vô cùng thê thảm như thế, chứng kiến dấu vết lộ ra trên da thịt, thân mình đau đớn khó nhịn, hơn nữa cảnh vật chung quanh bị phá hư trên phạm vi lớn, Phù Lạc thực may mắn chính mình ngày hôm qua uống rượu, nếu không, thật không dám tưởng tượng phải đối mặt với đối xử như vậy, mình có thể bị điên hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.