Phù Lạc

Chương 81: Không rét mà run



Trừ tịch

Phù Lạc ngồi ở trong điện Can Nguyên, nhìn thấy cung nữ đang cầm trong tay “Phù nhan” thứ vừa xuất thế đã vang danh thiên hạ, trong tên Phù Lạc có chữ phù, y này lại lấy Tuyết phù dung chế thành, người trong thiên hạ đều cảm thấy quần áo gấm vóc này sinh ra đã nhất định là vì đương kim Phù Quý phi tồn tại.

Phù nhan, phù nhan, kể lại, kể lại(1). Không biết là hắn kể lại nàng, hay là nàng kể lại hắn.

Kiểu dáng của y phục rất đơn giản, tao nhã tôn quý. Là kiểu hở vạt lộ vai mà Phù Lạc thích, ở bên hông buộc thắt lưng đính trân châu xanh nhạt lớn bằng trứng chim bồ câu, trừ nó ra cả bộ y phục không có bất kỳ trang sức thêu hoa, đơn giản trơn đến cùng. Nhuộm màu trắng hồng, Phù Lạc mặc vào giống như sen hồng trong đống tuyết, ánh lên sắc tuyết rạng rỡ phản quang.

Cung nữ phủ thêm áo choàng dùng lông tuyết hồ chế thành cho Phù Lạc, búi Đôi vân kế, cài nghiêng một cây trâm cài đầu, sau kế là lưu tô hình nơ con bướm màu hồng nhạt do Tuyết phù dung chế thành.

Không có huyên tân đoạt chủ, ngược lại “Phù nhan” như sao tô điểm cho trăng thanh lịch mà không mất đi vẻ thanh xuân.

Phù Lạc từ đáy lòng yêu thích bộ đồ mới này, nếu không phải ở trong tình cảnh này, chỉ sợ thật muốn nhảy nhót, nhưng hiện giờ giống như mặc không phải là bộ đồ mới, mà là y phục dùng để trừng phạt.

Cung nhân báo lại, một đám phi tần cùng mệnh phụ triều đình đều chờ ở Ngự hoa viên, năm nay Long Hiên đế đặc biệt vào ngày trừ tịch, tổ chức “Bách hoa đua diễm hội”, mời cung phi cùng mệnh phụ triều đình vào ngày rét nhất mùa đông thưởng thức kỳ hoa dị thảo dùng ôn tuyền nuôi dưỡng ở Ngự hoa viên trong cung.

Lúc Phù Lạc đến, tất cả mọi người quỳ xuống đất hành lễ, ngày hội càng long trọng, lễ tiết cũng càng nghiêm khắc. Nhìn thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống, thấp hơn mình một đoạn, cái loại cảm giác thân ở địa vị cao, bễ nghễ nhìn chúng sinh này nhảy tới giữa lông mày, chẳng trách nhiều người tình nguyện giẫm đạp thi thể cũng muốn bò lên như vậy.

Lúc ngươi cao cao tại thượng nhìn mọi người trước mắt như con kiến sinh tồn ở dưới chân ngươi thì các nàng giống như chỉ là một món đồ chơi mặc ngươi cao hứng an bài, mình nhìn các nàng lúc này, có phải cũng giống như Long Hiên đế nhìn chính mình không?

Phù Lạc hít sâu một hơi.

Hoa Vi phu nhân nâng cao bụng run rẩy tiến lên, giữa lông mày không thể che hết vui mừng, một tay vỗ về bụng, giống như nếu rời tay, bụng sẽ rơi xuống mặt đất vậy.

Dự vương phi mặc y phục trắng thuần thêu mai, tế lễ đứa nhỏ mà nàng ta mất, thời gian không đúng lúc, tất cả mọi người chờ mong cựu ái cùng tân sủng của Long Hiên đế diễn long tranh hổ đấu một phen.

Dự vương phi giống như một nhánh hàn mai, thanh tú vươn cao, tao nhã lộ ra tươi cười. Cái loại tươi cười này khiến Phù Lạc cảm thấy trái tim băng giá, đó là tươi cười hiểu rõ bí mật nào đó.

Phù Lạc hoảng hốt chợt mặc cho mọi người vây quanh tiến về phía trước. Đây xem như lần đầu tiên sau khi hồi cung lấy thân phận phi tần đối mặt cung phi Long Hiên đế, nhìn thấy Lăng Thục phi phong tư yểu điệu, Ngọc phi cao quý thanh lịch, Hoa Vi phu nhân thơ ngây mê người, trong ánh mắt mỗi người đều cất giấu vắng vẻ, Phù Lạc chỉ cảm thấy trước kia giống như mộng ảo, còn may chính mình nằm mơ đều thanh tỉnh.

Đúng vào lúc này, đã thấy chúng nữ nhất thời yên tĩnh trở lại, trộm sửa sang lại tóc cùng vạt áo, Long Hiên đế dẫn đoàn người đang đi về hướng này.

Phù Lạc chờ quỳ hô to “Vạn tuế”, trên đầu truyền đến tiếng “Bình thân” xa xôi, một bàn tay lớn đã đưa tới trước mắt Phù Lạc. Long Hiên đế ở trước mặt mọi người nâng Phù Lạc dậy, rước lấy tiếng xì xào bàn tán của mệnh phụ triều đình, nữ nhân bất luận là cổ đại, hiện đại, thanh niên, hay đã già, thì luôn hướng tới đồng thoại.

Long Hiên đế lướt qua y phục Phù Lạc, vừa lòng không cần nói cũng biết. Hắn ôm cả eo Phù Lạc, thân mật khắng khít.

“Ái phi, nàng nhìn ai tới này?” Long Hiên đế mang theo Phù Lạc xoay người nhìn phía sau.

“Thần, Ngọc Chân quốc Hàn Lập khấu kiến công chúa, chúc công chúa phúc thọ an khang.” Một nam tử trung niên mặc phục thị ngoại tộc tiến lên.

Long Hiên đế quay đầu ý bảo Ngọc phi tiến lên, sứ giả Ngọc Chân quốc nhất nhất chào.

Lúc sau Hàn Lập mới chậm rãi nói tới, thì ra quốc vương Ngọc Chân quốc bệnh nặng, hoàng hậu cũng mệt mỏi ngã xuống, lão quốc vương hi vọng trước khi lâm chung có thể thấy công chúa một lần.

Về phần công chúa này lại không chỉ định người được chọn. Ngọc Chân quốc luôn dựa vào Viêm Hạ mà sinh tồn, quốc vương bệnh nặng, người thừa kế tự nhiên muốn được hoàng triều Viêm Hạ nhận thức, lão quốc vương muốn gặp công chúa một là tình cảm cha con, hai chỉ sợ cũng muốn thăm dò tâm Long Hiên đế.

“Ái phi không phải luôn muốn về nhà sao?” Long Hiên đế nói với Phù Lạc, “Trẫm lấy trung hiếu trị thiên hạ, tâm ý ái phi, trẫm tự nhiên muốn chuẩn.”

Không cho trả lời, không cho cự tuyệt, Phù Lạc không biết nguyên nhân Long Hiên đế làm như vậy, là lần thứ hai bị đuổi đi à?

Sắc mặt Ngọc phi có chút tái nhợt, Lăng Thục Phi tiến lên nhắc, “Hoàng thượng, Ngọc phi tỷ tỷ chẳng phải cũng là công chúa Ngọc Chân quốc ư?”

Long Hiên đế không mở miệng nói chuyện, Ngọc phi lay động vài cái, ngã trên mặt đất. Một là hiếu tâm khi toàn bộ hiếu nữ nghe thấy cha bệnh nặng, hai là tránh thoát vận mệnh rời cung.

Hôm nay dạ yến có thể nói khách và chủ tận hoan. Phù Quý phi phải về nhà thăm viếng, thật sự là chuyện may nhất hậu cung, phi tử Long Hiên đế sủng ái nhất phải rời đi, chẳng phải là nên vỗ tay chúc mừng.

Chỉ để lại Phù Lạc ở trong lòng thầm nghĩ, mọi chuyện khó liệu. Muốn về nhà lại không phải trở về cái nhà này, chuyến đi này không biết sẽ xuyên nước hay không, cũng không biết sẽ gặp vận mệnh gì.

Chẳng lẽ, là trời cao đã định trước mình không trở về được, phải ở thời đại này chìm nổi, hay là nói trời cao muốn ban thưởng cái ước mơ tha thiết, cho mình một nam phụ quốc sắc thiên hương.

Phù Lạc dưới đáy lòng thề, nếu gặp gỡ nam phụ, nhất định để hắn thăng cấp thành nam chủ. Lúc này đây, Phù Lạc cảm giác mình có chút trông mong đến bạch mã hoàng tử thể yếu nhiều bệnh.

Từ nay về sau tiếu ngạo giang hồ, nhân sinh có bao nhiêu thích ý.

Có người từng nói, Thượng Đế đóng một cái cửa sổ của ngươi, nhất định sẽ mở ra cho ngươi một cái cửa khác. Phù Lạc thấy bản thân trở về vô vọng, nếu có thể rời khỏi cung, cũng là lựa chọn không tệ.

Tâm tuyệt vọng đến muốn tự sát lại rốt cuộc sống lại.

Sau dạ yến trừ tịch, Long Hiên đế ôm lấy Phù Lạc quan sát thịnh thế yên hoa. Ánh sáng vinh diệu rực rỡ khắp trời, rơi xuống đất lạnh băng tịch liêu, làm cho người ta xúc cảm không thôi.

Phù Lạc quay mặt nhìn về phía Long Hiên đế, nào biết hắn cũng đang nhìn mình.

Không biết có phải bởi vì liên quan đến cảm giác mình sắp rời khỏi hay không, dưới ánh khói hoa, tối nay hắn đặc biệt say lòng người, trừ bỏ ánh mắt không tính.

Ánh mắt của hắn thâm trầm phức tạp, đan xen không muốn cùng đoạn tuyệt, giống như lốc xoáy mê hoặc quấn đi đề phòng của Phù Lạc.

Một đêm này, hết thảy lại trở về tốt đẹp.

Hắn thương nàng, yêu nàng, ở trên người nàng tạo ra từng đợt mê loạn.

Sau dịu dàng triền miên, trở về bình tĩnh. Thời gian bình tĩnh đều khiến người ta nhớ tới chuyện không vui.

Không biết có phải không khí đoàn viên kích thích Phù Lạc hay không, vừa nghĩ tới đầu sỏ trước mắt không khoan nhượng chặt đứt hi vọng của mình, đối với hắn lại vừa đá, vừa cắn.

Lúc này giống như dã thú cùng dã thú dây dưa, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió xuân.

Trong lúc thở dốc, chỉ nghe Long Hiên đế nói: “Nàng ác phụ này”

Hết thảy gần như bình lặng, chỉ thấy Long Hiên đế mình đầy thương tích, khẽ ôm lấy Phù Lạc hoàn hảo vô khuyết, tuy rằng xanh xanh tím tím là khó tránh, nói: “Nàng lại uống rượu à?”

Phù Lạc cũng vạn phần tò mò, một đêm say đó mình và hắn đã làm như thế nào.

“Dã man giống như tối nay.” Long Hiên đế nhẹ nhàng đáp.

Hiểu lầm lúc trước giống như đều tan thành mây khói, hai người lại nhớ tới điện Dạ Lan ấm áp.

Một đêm này liều chết triền miên, tới mãnh liệt hơn, lâu dài hơn.

Bởi vì mùng một là ngày lễ pháp định của quốc gia, không cần lâm triều.

Phù Lạc nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, ổn định nguyên khí, nghênh đón nàng là xa liễn rời đi.

Long Hiên đế tự mình đưa tới ngoài cửa cung Hạo Thiên một cửa cuối cùng của hoàng cung Viêm Hạ, mang theo vô số kỳ trân dị bảo, Phù Lạc bước lên con đường “về nhà” của nàng.

Phù Lạc cười, yên lặng đối với Long Hiên đế tạm biệt, không, là vĩnh biệt.

Sắc mặt Long Hiên đế nặng nề nhìn nàng, phảng phất muốn đem một lần cuối cùng vĩnh viễn khắc ở đáy lòng.

Một cảm giác điềm xấu bao phủ Phù Lạc, đủ loại đêm đó cùng hôm nay của Long Hiên đế, làm cho người ta không rét mà run.

_________________________________________

(1) Phù nhan fúyán và kể lại fūyǎn là 2 từ đọc gần giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.