Phù Lạc

Chương 84: Chủ bộc hoa lệ



Phù Lạc lẳng lặng ở trong phòng dưỡng thương, Long Hiên đế gần như vẫn đứng ở trên cổng thành, chỉ huy đánh địch. Một đám dân chúng không trải qua huấn luyện gì tạo thành quân đội, ở trong tay của hắn lại có thể cũng ra hình ra dạng, không còn là đạo quân ô hợp.

Cái gọi là ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu đại khái chính là như vậy.

Hoàng đế tự mình đến, dân chúng toàn thành đều sôi trào, hi vọng của thành Phá Lỗ là không cần nói cũng biết.

Quân Ấn Gia cũng sôi trào, Thái tử Ấn Gia vốn định bỏ thành quay về lại dứt khoát kiên quyết lưu lại, nếu như có thể ở thành Phá Lỗ giết Long Hiên đế, vậy trận chiến tranh này, Ấn Gia sao có thể thua.

Hiện giờ Phù Lạc mới biết, viện quân mà Long Hiên đế mang đến cũng không phải nhiều, mà chỉ là một vạn tinh binh, đại quân Viêm Hạ còn ở hậu phương.

Mấy ngàn kỵ mã mà quân Kim Giáp mang đến đều thành thức ăn trong bụng mọi người, lại lần nữa giảm bớt đói khát.

Một đám binh lính đâu vào đấy giữ vững ở trên cương vị, thần sắc kiên nghị, không hề sợ hãi, bọn hắn đối với thắng lợi của trận chiến này đã tràn ngập tin tưởng.

Chính khí thế này đã ủng hộ mọi người.

Có những người không cần nói bất luận lời nào, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, đã giống như một tòa núi cao không thể lay động, bảo hộ lấy thần dân của hắn.

Mấy ngày sau, đại quân Viêm Hạ rốt cục đến giúp, quân Ấn Gia gặp phải tiền hậu giáp kích, Thái tử Ấn Gia dẫn hơn trăm kỵ bỏ chạy.

Phù Lạc nghe được tiếng hô tê thiên liệt địa ngoài thành, nhịn không được chạy lên cổng thành.

Nhìn thấy vùng đồng bằng bỗng nhiên tĩnh lặng, cảm thấy nhân thế tang thương biến hóa chỉ trong chốc lát, dõi mắt trông về phía xa, một loại âm hưởng vang vọng dưới đáy lòng.

Nàng cùng Long Hiên đế kề vai, đứng ở trong thiên địa của hắn, nhìn hắn chỉ vào núi Già Lan trắng như tuyết nơi phương xa, “Tâm nguyện của trẫm chính là đem đất đai Viêm Hạ kéo dài đến dưới chân núi Già Lan.” (Phía tây Ấn Gia quốc đến núi Già Lan, ý Long Hiên đế chỉ là muốn chiếm lĩnh Ấn Gia quốc.)

Câu kế tiếp hắn không nói, nàng cũng biết, hắn hoàn thành dã tâm của hắn.

Không biết hắn có hiểu rõ ca từ trong câu hát “Tịch mịch chiếm được thiên hạ mất đi nàng” hay không.

Dự vương Hiên Lan khôi giáp trắng đi lên cổng thành, “Hoàng huynh.” Trong thanh âm có run rẩy không thể khống chế. Ánh mắt của hắn nhìn Phù Lạc, có hâm mộ, có ghen tị, càng nhiều là bi thương.

Phù Lạc mông lung không hiểu.

“Tam đệ khổ cực.” Long Hiên đế mỏi mệt, thản nhiên trả lời một câu, ôm lấy Phù Lạc, giữ chặt giãy dụa của nàng, đi xuống cổng thành.

Quân đội Viêm Hạ rất nhanh thu dọn lại chiến trường, Dự vương mang theo rất nhiều quân lính đi trước hồi kinh, cùng hợp nhất với Hiên Dật đang điều quân từ Ấn Gia trở về kinh thành, Phù Lạc không hiểu vì sao Long Hiên đế lựa chọn một mình trở về thành.

Phù Lạc ngồi ở trong xe ngựa xóc nảy, cảm giác giống như trở lại thời khắc năm ấy rời kinh. Chỉ thiếu Vạn Toàn, thiếu Liên Tinh, cũng thiếu Bích Ngô Lộng Ảnh.

Sự việc hay người không còn, chỉ để lại nàng cùng Long Hiên đế lẳng lặng ngồi ở trong xe ngựa không còn phồn hoa nữa.

Ba ngày, ước chừng ba ngày, nàng cứ như vậy cùng Long Hiên đế mắt to trừng mắt nhỏ ngốc ở trên xe ngựa. Trên thực tế, chỉ có thể nói là Phù Lạc mắt to trừng mắt Long Hiên đế, hắn ngược lại, nhàn nhã tự tại mở sách, chưa từng nhìn thẳng qua Phù Lạc liếc mắt một cái.

Phù Lạc cảm giác mình đã đến cực hạn bùng nổ, ba ngày không nói lời nào, đã là cực hạn của mình. “Ba” đoạt lấy sách trên tay Long Hiên đế, “Ngươi tính toán cả đời đều không nói chuyện với ta à?”

Phù Lạc thầm mắng mình không có tiền đồ, kết quả cuối cùng của chiến tranh lạnh là Long Hiên đế bằng vào sự chịu đựng kiên nhẫn siêu cường mà chấm dứt.

Đã thấy hắn dù bận vẫn nhàn thu dọn sách, ngồi thẳng người, từ trong lòng lấy ra cái gì, cuộn thành nắm tay, đưa đến trước mắt Phù Lạc. Đại chưởng mở ra, một cái khuyên Minh Nguyệt cứ như vậy nghênh ngang hiện ra. Đây không phải là tín vật Phù Lạc đưa Viên Ký à?

“Nàng có biết này cái bông tai này, khiến trẫm tổn thất bao nhiêu không?” Ánh mắt của hắn lóe ra hung quang.

Phù Lạc lắc đầu, có một loại dự cảm không tốt.

“Nàng có biết Viên Ký là đệ nhất phú thương của Viêm Hạ không? Nàng có biết Viên Ký ở Viêm Hạ có bao nhiêu chi nhánh không? Nàng có biết chỉ cần nơi có người là có Viên Ký không?” Long Hiên đế một lúc dùng ba câu hỏi, hỏi đến mức Phù Lạc sửng sốt.

Nàng chỉ có thể lại ngây ngốc lắc đầu.

“Nàng có biết năm năm thuế của Viên Ký cũng đủ con dân Viêm Hạ dư dả qua hơn một năm không? Nàng có biết sau chiến tranh nghỉ ngơi để lấy lại sức, năm năm thuế của Viên Ký có tầm quan trọng thế nào đối với ngân khố quốc gia không?” Ngữ khí Long Hiên đế càng lúc càng nghiêm khắc.

Khiến Phù Lạc không kịp tự hỏi, đã sản sinh cảm giác chịu tội.

Long Hiên đế rút ra một quyển sách, đặt ở trước mặt Phù Lạc.

Chờ sau khi Phù Lạc thấy rõ, lại bắt đầu nguyền rủa, lại là《Thánh Tổ gia huấn》chết tiệt, hắn thật đúng là lúc nào cũng không quên mang theo quyển sách này.

“Trước sao chép một trăm lần đi, gia huấn ‘Cần kiệm thiên’ lại sao chép một ngàn lần.”

Phù Lạc hít sâu một hơi, “Ta không chép, ngươi giết ta đi.” Lần đầu tiên phát hiện cảm giác đùa giỡn vô lại thật tốt, nhìn thấy biểu tình khó tiêu của Long Hiên đế, không khỏi khoái hoạt.

Lần này nàng chắc chắc hắn sẽ không giết nàng, ai bảo hắn để nàng thấy rõ lá bài tẩy của hắn, Hiên Áo à, Hiên Áo ngươi cứ chờ tiếp chiêu đi.

Long Hiên đế ngược lại cũng không khó xử, nhưng lại lâm vào yên tĩnh trầm mặc.

Còn muốn dùng chiêu này để ta đi vào khuôn khổ, hừ, Phù Lạc ở dưới đáy lòng âm thầm khinh bỉ hắn không có ý mới.

Xe ngựa đi đến Biến châu, Long Hiên đế sai người dừng xe ngựa lại, mang theo Phù Lạc cùng tùy tùng đi vào “Nhất Tương Phùng”, tửu lâu khách điếm nổi danh giàu nhất Viêm Hạ.

Nhất Tương Phùng ở Lâm Giang Biến châu, ngồi ở lầu ba, nhìn tàu thuyền đi qua, có một loại mị hoặc yên hoa tháng ba ở Dương châu.

Long Hiên đế ngồi xuống, lại ngăn cản Phù Lạc.

Mùi thơm của một đĩa sơn hào hải vị xông vào mũi, Long Hiên đế tao nhã nâng đũa, lướt qua rồi dừng, khiến tâm Phù Lạc căm giận bất bình. Từ lúc quân Ấn Gia xâm lấn thành Phá Lỗ, nàng đã không được nếm qua một bữa cơm ngon rồi, mỗi ngày có thể có bánh bao trắng đã là cảm thiên tạ địa, con người trải qua đói khát mới biết đói khát đáng sợ.

Phù Lạc coi như là người hiếm có trong những người xuyên qua trải qua chiến tránh đói khát. Từ đó về sau, ăn cơm đã thành đại sự trong nhân sinh của nàng, từ người ăn đồ chay tự cho là cao quý cẩn thận biến thành người ăn thịt từ đầu đến đuôi.

Long Hiên đế hiện giờ không phải rõ ràng dùng đói khát để ép mình đi vào khuôn khổ à?

Phù Lạc ở sau lưng của hắn xoa bụng đang khẽ kêu.

Một cỗ không cam lòng tuôn ra trong lòng, tuy rằng người không có đồng nào, nhưng vật phẩm trang sức vẫn rất đáng giá. Nàng phẫn nộ kéo xuống bông tai, chợt che lại cái lỗ tai, đau, con người thật sự không thể phẫn nộ, như vậy rất dễ dàng xấu mặt.

“Tiểu nhị, cũng mang lên một phần cho cô nãi nãi giống vị gia này.” Phù Lạc hào sảng ngồi xuống một bàn khác. “Ba” đem Minh Nguyệt Đang vỗ lên trên mặt bàn, này cái do ngọc Dương chi thượng đẳng chế thành khuyên Minh Nguyệt, vừa nhìn chính là lưu hành nhất năm nay, Long Hiên đế đưa cho Phù Quý phi sủng ái nhất phối với kiểu dáng bộ “Phù nhan”, hiện tại trên thị trường là có giá trị vô giá.

“Đừng ép ta lột sạch y phục của nàng.” Long Hiên đế lạnh lùng ném ra một câu, khiến Phù Lạc mặt đỏ tai hồng, hắn, hắn sao có thể ở trước mọi người nói ra một câu như vậy.

Lúc này, một thanh niên tài tuấn môi hồng răng trắng, cố tỏ ra phong độ phe phẩy cây quạt, phong lưu tiêu sái đi đến.

“Vị công tử này, sao có thể đối đãi vị tiểu thư này như thế, thương hương tiếc ngọc là trách nhiệm của chúng ta, không thể tưởng được công tử là người lịch sự tao nhã như vậy lại làm ra chuyện thấp kém không bằng cầm thú.” Hình dung lúc trước, thuần túy là sau khi Phù Lạc nghe xong vị công tử nói, xuất phát từ hình dung chân tâm nguyện ý. Không phải là nam phụ ra diễn muộn chứ, tuy rằng hơi trễ, nhưng chỉ cần xuất hiện là được.

Lúc này tiểu nha hoàn bên cạnh vị thanh sam công tử mở miệng, “Tiểu thư phối với hắn quả thực là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.”

Phù Lạc “phì” cười ra tiếng, tối tăm những ngày qua vì lời nói của tiểu nha đầu mà nhẹ nhàng đi xa. Có thể đem Long Hiên đế hình dung thành phân trâu chỉ sợ thiên hạ cũng chỉ có nàng ấy, đôi chủ tớ này thiệt là đáng yêu, dám nói lời mình muốn nói mà không dám, thật muốn vỗ tay hoan nghênh, nhưng khi nhìn đến sắc mặt Long Hiên đế trầm xuống rất nhiều, vẫn nhịn lại.

Chỉ là bả vai vẫn đang không ngừng run, nhịn cười thật sự quá khó khăn.

“Hoa Lệ Lệ, thiếu gia ta dạy ngươi như thế nào, nói chuyện sao có thể nào lỗ mãng như vậy?”

“Nguyệt thiếu.” Nha đầu tên Hoa Lệ Lệ kia làm nũng không thuận theo, một chút áy náy cũng không có, ở một bên sợ hãi cười.

“Tiểu thư nếu không chê, tại hạ nguyện làm chủ, tiểu thư xin mời ngồi.” Hắn nghiêng thân mình.

Lúc này Long Hiên đế lại đứng lên, “Đa tạ hai vị bảo vệ nội tử, nội tử bướng bỉnh, làm phiền hai vị lo lắng.” Hắn dứt lời, còn lướt nhẹ tóc mai Phù Lạc, “Nàng luôn thích kéo người vô tội vào.” Long Hiên đế tuy rằng cười, lại làm cho Phù Lạc lạnh từ dưới chân lên, chợt nhớ lại Hoa Diễm ở Miên Hương lâu.

“Đa tạ ý tốt của công tử, là thiếp thân bướng bỉnh.”

Người ta cũng là có ý tốt, chỉ là nếu bọn họ không tiến lên, mình có lẽ cũng không cần thần phục Long Hiên đế. Cầm khuyên Minh Nguyệt, cũng không tin hắn dám ở trước mọi người làm ra chuyện gì, bí mật làm, cũng không đủ uy hiếp, Phù Lạc hiện lên tươi cười.

Đáng tiếc, đáng tiếc, gặp được hai người tốt.

Trên đời này lòng tốt lại làm chuyện xấu có rất nhiều người, vẫn chỉ một câu, trước mỗi một lần cứu giúp người khác, vẫn nên hỏi người ta một chút xem có nguyện ý ngươi cứu hay không.

Có điều Phù Lạc vẫn vạn phần cảm kích đôi chủ tớ này, mắng ra lời mình muốn mắng, vui sướng tràn trề, ngày khác nếu có thể gặp lại, nhất định phải cảm tạ thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.