Phù Lam

Chương 67



"Tứ Lang?"

Doãn Tiểu Đao đứng ở ngoài cửa, đã chuẩn bị sẵn tư thế đạp cửa. Ngoại trừ hút ma túy, Lam Diệm chưa từng ở trong nhà vệ sinh lâu như thế này.

"Ơi." Lam Diệm ở bên trong đáp lại cô một tiếng, nói, "Anh đang tắm."

"Tại sao anh lại phải đi tắm?" Cô lo lắng hắn có phải lên cơn nghiện hay không.

"..." Lam Diệm dùng khăn giấy lau đùi mình một lượt, sau đó kéo ngay quần lại, "Thời tiết nóng thế này, mồ hôi ra như tắm."

Doãn Tiểu Đao nhìn nhìn máy điều hòa. Hai mươi ba độ, có gì không đúng.

"Đao thị vệ, đi lấy bộ quần áo hộ anh." Hắn ở bên trong ra lệnh.

"Được." Cô lấy quần áo từ trong ngăn kéo, bao gồm cả quần lót.

Lúc Lam Diệm mở cửa ra, vẻ mặt như lúc thường. Hắn đón lấy quần áo, vỗ vỗ đầu cô, "Em tự mình đi ngủ đi."

Doãn Tiểu Đao nhăn nhăn mũi "Mùi gì thế?"

"..." Lam Diệm cười ha ha vài tiếng, "Mùi lạ ngoài cửa sổ."

Cô có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, "Có chuyện gì gọi em."

"Ừm." Hắn đóng cửa lại.

Phòng tắm tràn ngập hơi nước.

Lam Diệm nhìn chằm chằm thằng đệ của mình, nhớ lại xem lần cuối cùng nó đứng dậy là khi nào. Hình như là ký ức xa xôi lắm rồi.

Cho nên bây giờ dĩ nhiên là hắn thấy nó rất xa lạ.

Lúc vẫn chưa dính vào heroin, hắn tưởng rằng ma túy là thứ để trợ hứng. Sau điếu đầu tiên, hắn cảm thấy đêm đầu tiên của mình nguy khốn trùng trùng. Lúc đó hắn còn nghĩ, nếu như tìm một "tiểu thư" để giải quyết thì đối phương sẽ thưởng cho hắn nhiều đến mức nào.

Kết quả là hắn nghĩ nhiều rồi.

Khi cơn hưng phấn ngất trời lúc đầu trôi qua, sự hăng hái của hắn đối với loại chuyện này rơi thẳng xuống đáy vực thẳm. Hại cho hắn sau này thật sự là không được luôn. Sau này mới biết, heroin chỉ mỗi ức chế ham muốn.

Nhưng mà không ngờ rằng, hồi phục lại nhanh như vậy.

Thật làm hắn vui muốn chết.

Hận không thể lập tức kết hôn sinh con.

—-

Sáu giờ rưỡi sáng, Lam Diệm lại tỉnh dậy.

Bởi vì thằng đệ của hắn chào buổi sáng. Hắn thật không khỏi khâm phục khí lực tràn trề của mình.

Vào sáng sớm tươi đẹp thế này, nên tìm một bộ phim AV để thưởng thức. Nhưng mà ổ phim thể loại đó đã xóa sạch từ lâu rồi. Hơn nữa bây giờ, ngay cả đám diễn viên AV đó hắn cũng không nhớ nổi nữa.

Lam Diệm trở mình.

Chiếc giường kế bên trống không.

Có lẽ đứa ngốc kia lại đi luyên công rồi.

Lam Diệm xuống giường, đánh răng rửa mặt. Sau đó đi ra ngoài hành lang.

Khi Doãn Tiểu Đao ở chỗ này, đều là lên sân thượng để luyện công.

Lam Diệm cũng phải vận động buổi sớm, Doãn gia gia đã dặn như thế. Một khuôn mẫu sinh hoạt khỏe mạnh, là điểm then chốt để chống lại cơn nghiện trong tâm trí.

Hắn đi lên sân thượng, quả nhiên nhìn thấy Doãn Tiểu Đao.

Sau đó, còn có người cả nửa tháng trời không trở về, Thẩm Tiệp.

Gần đây Thẩm Tiệp lại đến Thương Thành điều tra vụ án.

Lúc trước, đại bộ phận ma túy là từ biên giới Vân Nam chuyển đến, còn ma túy kiểu mới bây giờ có thể tinh chế ra từ thuốc cảm cúm, thế cho nên các xưởng nhỏ mọc lên như nấm sau mưa.

Chỗ tăm tối trên thế giới này nhiều vô số kể.

Doãn Tiểu Đao và Thẩm Tiệp đang so chiêu.

Lam Diệm ngáp dài một cái.

Doãn Tiểu Đao nhìn thấy hắn, lập tức dừng động tác.

Thẩm Tiệp cũng ngừng lại theo.

Lam Diệm lại vươn vai lười biếng, "Làm nhiệm vụ trở về rồi à?"

"Ừm." Thẩm Tiệp nhìn nhìn mặt của Lam Diệm, "Hình như cậu càng ngày càng mập lên rồi."

"Không phải mập, là khỏe mạnh, cám ơn." Lam Diệm hừ một tiếng. Bây giờ hắn đang lấy lại phong độ, mạnh khỏe vô cùng.

"Mập chút mới đẹp." Thẩm Tiệp nói.

"Không phải mập, là khỏe mạnh." Doãn Tiểu Đao chen vào một câu. Lam Diệm lúc cai nghiện ốm đến lòi xương, bây giờ thế này mới là trạng thái đẹp trai nhất.

Thẩm Tiệp cười cười, "Tôi đi xuống trước đây."

Lúc Lam Diệm và anh lướt qua vai nhau, đột nhiên hỏi, "Thẩm Tiệp, anh quen một người tên là Tiểu Phiên không?"

"Tiểu Phiên?" Thẩm Tiệp lắc đầu, "Không quen."

"Cậu ta đã đưa không ít tin tình báo đến cho các anh." Lam Diệm nhìn Thẩm Tiệp một cái, "Giá trị lợi dụng của cậu ta cao hơn tôi nhiều."

"Không quen." Thẩm Tiệp nhìn chằm chằm Lam Diệm, "Trước nay tôi chưa từng lợi dụng cậu."

"Tôi chỉ nói mà thôi, tưởng thật làm cái gì." Lam Diệm để lộ nụ cười rạng rỡ, "Nhớ lấy, lúc tôi kết hôn anh phải cho bao lì xì thật bự đấy."

Thẩm Tiệp rất sợ lúc này mà thoái thác thì lại xảy ra chuyện gì đó, thế là lập tức trả lời, "Được."

—-

Lam Diệm đã nói rất rõ ràng, hắn muốn kết hôn. Thế nhưng đối tượng kết hôn của hắn đần độn chưa từng thấy, làm cho hắn có hơi lo sầu.

Hắn u sầu ra mặt, mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng.

Lúc Doãn Tiểu Đao đi rửa chén, hắn lên giường ngồi tĩnh tọa.

Thằng đệ của hắn trở về rồi. Bây giờ hắn không còn là một thanh niên lục căn thanh tịnh nữa. Cứ ở cùng chung một nhà với đứa ngốc kia, thì sẽ nguy hiểm.

Nếu đổi lại là một người hiểu chuyện, nhìn thấy bạn trai của mình cực khổ thế này, chắc chắn đã xung phong nhận việc rồi.

Nhưng mà, bạn gái của hắn là một đứa đầu đất.

Bó tay, không ngốc không phải là Doãn Tiểu Đao.

Hoặc đổi là một người yếu mềm, với cường độ rèn luyện của hắn hiện nay cũng có thể nhẹ nhàng khống chế, thêm chút ve vãn nữa, thì coi như trăng đến rằm trăng tròn rồi.

Nhưng mà, bạn gái hắn có sức mạnh nghịch thiên, hắn không chỉ khống chế không nổi, mà còn có khả năng bị cô đánh bại.

Bó tay, hắn đã tìm một người bạn gái như thế đấy.

Sầu.

Rất sầu.

Sầu hết sức.

Cũng không biết trong nhà sách có sách giáo dục giới tính không. Hắn muốn mua một tá cho cô đàng hoàng học tập.

"Tứ Lang, anh ở đây làm gì vậy?"

Đột nhiên, mặt của Doãn Tiểu Đao dí sát trước mặt hắn.

Lam Diệm suýt chút ngã ngửa ra sau, sau khi ổn định cơ thể, hắn ngoài cười nhưng trong không cười, "Làm gì vậy? Muốn hù chết người à."

"Anh đang ngồi xếp bằng."

"Nói thừa." Hắn liếc cô một cái.

Cô cũng lên giường hắn, ngồi xuống cạnh bên hắn, "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Lam Diệm không nhìn cô, mà nhìn thẳng cây đèn đứng ở trước mặt, "Anh đang suy nghĩ về việc lớn đời người."

Việc lớn đời người? Doãn Tiểu Đao lập tức liên tưởng đến 365 ngày món ăn không trùng lặp, thế là cô hỏi, "Anh đang nghĩ buổi trưa nấu gì cho em ăn đó hả?"

"..." Hắn hận đến nghiến răng ken két, "Việc lớn cả đời của em, ngoại trừ ăn thì có thể có thứ gì khác không vậy?"

"Vậy anh có việc lớn đời người gì?" Cô thấy bình thường hắn cũng không có chí hướng lớn gì, chẳng khác cô là bao.

"Việc lớn đời người ấy à..." Lam Diệm lườm cô một cái, "Liên quan con khỉ đến em."

"Tứ Lang, anh có chuyện gì em cũng sẽ giúp anh." Doãn Tiểu Đao nghiêm mặt. Đây là lời chân thành nhất của cô, mặc cho hắn gặp phải khốn khó gì, cô cũng sẽ đứng về phía hắn. Cô tin tưởng hắn vô điều kiện thế này đấy.

"Đồ đần." Thế nhưng, nếu không phải cô đần, thì làm sao mà thích hắn được chứ.

Ngu đần, là một thanh kiếm hai lưỡi.

Lam Diệm thả lỏng thế ngồi, liếc cô, "Này, Đao thị vệ, đợi chút nữa chúng ta đi làm chuyện đại sự đi."

"Được." Đao thị vệ gật đầu, "Đại sự gì?"

Hắn cười cười. Cô thường hay đồng ý trước rồi mới hỏi sau, chứ không phải là hỏi trước rồi mới đồng ý. Cái cô khờ này ấy, hắn thích đến đáy lòng rồi. "Đi dạo tiệm sách với cửa hàng tổng hợp."

Trong tiệm sách, có loại sách phổ cập chuyện ấy.

Nghĩ đến đây, Lam Diệm hành động cực nhanh.

Thế là hai người hăng hái ra khỏi cửa.

Doãn Tiểu Đao không hiểu rốt cuộc thì đi tiệm sách làm gì, dù sao thì đi theo Tứ Lang cũng không sai được.

Đi được nửa đường, Lam Diệm còn mua kem cho Doãn Tiểu Đao. Cây thứ hai giảm nửa giá, vẫn là cho Doãn Tiểu Đao.

Đây chính là niềm kiêu hãnh khi có một người bạn gái ăn hoài không mập.

Lam Diệm vẫn mải miết suy nghĩ, hiện nay sách phổ cập giới tính rốt cuộc đã phát triển đến mức độ nào rồi.

Tiệm sách của thành phố S có ba tầng lầu.

Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao đi lầu một dạo một vòng trước, nhìn thấy toàn là tiểu thuyết thanh xuân ngôn tình.

Thanh xuân của hắn chẳng có gì đáng để nhớ lại. Còn cô thì, ngoại trừ luyện công thì cũng chỉ có luyện công.

Hai người lên lầu hai.

Tầng này toàn là kiến thức chuyên ngành.

Ngoại trừ tài nấu nướng cao, kỹ thuật đàn tốt, mở khóa nhanh, biết hack, những chuyên ngành khác Lam Diệm chẳng biết gì.

Tiếp túc lên lầu ba.

Dạo xong rồi cũng chẳng tìm thấy sách giáo dục chuyện ấy.

Lam Diệm không vui.

Doãn Tiểu Đao thấy thế, chủ động hỏi, "Tứ Lang, anh muốn tìm sách gì? Em đi hỏi."

Nhất thời hắn cạn lời, qua một chốc mới nói, "Hỏi cái gì, tri thức phải tự mình đi đào bới. Đi thôi, đổi nhà sách khác."

Sau khi đi hết hai nhà sách, cuối cùng ở nhà sách thứ ba, đã tìm được một quyển "sách vàng" diệu kỳ. Bìa sách là màu vàng, là hai con vịt nhỏ đáng yêu.

(Note: sách khiêu dâm/ sách cấm/ sách đen/ sách người lớn/ sách giáo dục giới tính... từ gốc TQ là [小黄书] – tiểu hoàng thư – sách vàng nhỏ.)

Lam Diệm ngạc nhiên tán thán, "Chẳng qua chỉ mới mấy năm mình không ra ngoài, thế mà sách ấy ấy đã có cái bìa đáng yêu thế này rồi."

Doãn Tiểu Đao tò mò, tiến gần lại nhìn, "Quyển sách về gì vậy?"

"Nói về một con vịt, yêu một con vịt khác." Hắn bịa.

Cô càng thêm tò mò, "Tại sao chúng ta lại phải đọc sách về vịt?"

"Bởi vì tác giả vẽ hai con vịt." Lam Diệm nhìn hai con vịt ngoài bìa sách, bỏ sách về chỗ cũ, "Vịt và vịt, phải phổ cập giới tính thế nào?"

"Anh không xem vịt nữa à?" Từ sau khi ra khỏi nhà, Doãn Tiểu Đao đã không hiểu ý đồ của hắn, càng đi cô càng mờ mịt.

Lam Diệm không để tâm, "Mình vẫn cứ là lên mạng tìm phim tình yêu chiến đấu thực tế đi. Âm thanh sống dộng, dễ hiểu hơn xem truyện tranh nhiều."

Doãn Tiểu Đao tò mò cầm quyển sách người lớn lên, mở ra trang mục lục.

Một – Niềm vui sướng của tuổi trẻ.

Hai – Phiền muộn khi lớn khôn.

Ba – Yêu đương và lập gia đình.

Doãn Tiểu Đao đọc hiểu được mục thứ ba, "Tứ Lang, chúng ta phải kết hôn sinh còn rồi à?"

"..." Lam Diệm không có biểu hiện gì.

Một cô gái ở gần đó nghe thấy câu Doãn Tiểu Đao nói, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Doãn Tiểu Đao lại lật tiếp mấy trang, câu đầu tiên sau khi lật qua trang bìa trong là: Khi thiếu niên mười lăm, hai mươi tuổi, đương lúc hừng hực sinh lực, nhưng lại vừa xấu hổ ngây ngô.

Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.