Phù Lam

Chương 7



Lam Diễm cảm thấy rất khó hiểu.

Đáng ra là, thời điểm khi hắn hút, nhất định phải ở một mình trong phòng kín. Không cho người khác làm phiền. Theo cách nói của hắn, đây gọi là tự vui một mình thật tuyệt.

Trong lòng Doãn Tiểu Đao cho rằng hắn là phần tử cặn bã. Cô không can thiệp vào những việc hắn làm, hắn muốn như thế nào, thì cứ theo hắn. Bởi vì tương lai sống chết của hắn không quan hệ gì với cô. Chỉ miễn là trong vòng ba tháng này hắn không chết, cô cái gì cũng không để ý.

Lam Diễm mở mắt tỉnh dậy, nhìn trần nhà một lúc lâu.

Có thứ gì đó đang chuyển động trong cơ thể hắn, lạnh lẽo. Đi cùng với đó, như là những cây châm sắc bắn đâm vào da thịt hắn. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.

Hắn không cử động, mãi cho đến khi những cây châm ấy qua lại giống như dao cắt.

Hắn thở gấp ngồi dậy, nhìn đồng hồ. Cũng được, thời gian không còn sớm lắm.

Doãn Tiểu Đao quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt giống như bình thường.

Lam Diễm không quan tâm phản ứng của cô.

Hắn tìm kiếm thuốc cùng bật lửa, lấy ra một cái rồi trực tiếp đi nhanh vào phòng vệ sinh.

Hắn ít khi nhịn quá lâu. Bởi vì từng trải qua phản ứng sau khi cai thuốc, vẫn cứ muốn hút. Vì vậy không bằng không cần đau đau đớn như vậy lúc thèm vẫn hút một chút.

Phòng của khách sạn này, ngăn cách phòng vệ sinh với phòng ngoài, không phải tường. Mà là một tấm kính. Một mét bên dưới là đá vụn, mặt bên trên thì lại trong suốt sáng trưng. Nếu như không phải tình trạng của hắn bây giờ không ổn, nhất định phải nhổ một phen.

Nhưng hắn hiện tại thật sự không thoải mái.

Lam Diễm kéo tấm màn che, ngồi trên nắp bồn cầu.

Động tác châm thuốc rất gấp.

Sau khi hút một hơi, hắn bị sặc phải ho khan mấy lần. Sau đó hắn ngửi điếu thuốc, nhờ vào đó để chống lại sự khó chịu của cơ thể.

Một nửa tàn thuốc rơi xuống. Cảm giác tê kiệt như kim châm chậm rãi dịu xuống. Thân thể cũng trở nên ấm hơn.

Hút xong một điếu thuốc, trước mắt giống như mùa xuân ấm áp tràn ngập hoa.

Cảnh tượng tốt đẹp làm hắn cười ra tiếng.

Lam Diễm quyết định đến nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ thời khắc này.

Hắn không chỉ một lần nghĩ, cứ như vậy chết đi là tốt rồi.

Như vậy hẳn là chết thanh thản đi.

-------

Doãn Tiểu Đao thỉnh thoảng nhìn qua tấm kính.

Không biết tình hình đằng sau cửa thế nào. Bên trong không có tiếng động.

Mấy ngày trước cũng như vậy. Ngoài trừ lần đầu tiên nhìn thấy Lam Diễm như thế này, là lúc hắn tụ họp nhiều người ở bên ngoài, còn những thời điểm còn lại, hắn đều khóa một mình trong phòng.

Cô chưa từng gặp người nghiện. Trên TV, sách vở đều phổ biến qua, hút ma túy sẽ phá hủy một đời.

Hắn so với cô nhỏ hơn hai tuổi. Tuổi còn trẻ đã mắc phải, đoán chừng không thể sống lâu.

Doãn Tiểu Đao thiện ác rõ ràng. Đối với những cặn bã của xã hội, cô không quan tâm. Nếu như không phải cô nhận công việc từ Lam thị, người như Lam Diễm, cô cả đời cũng sẽ không tới gần hắn nửa bước.

Ngoài cửa số có âm thanh tiếng chim. Cô xuống giường đi tới.

Căn phòng này cô đã quan sát qua. Đối diện ngoài cửa sổ là một quán rượu, tầm bắn từ đó đến đây, ám sát dễ như trở bàn tay.

Lam Diễm gặp phải chuyện rất kỳ quái. Xảy ra vụ án liên quan đến tính mạng, lấy địa vị Lam thị ở Thượng thành, để cho lực lượng cảnh sát theo dõi bảo vệ cũng không phải việc khó. Thế nhưng, Lam thị lại che dấu toàn bộ chuyện này.

Doãn Tiểu Đao không rõ ràng tình hình cụ thể những chuyện trong đó, cũng không muốn tìm hiểu. Cô quan tâm là chuyện tồn vong của Hoành quán. Chỉ cần Lam thị chắc chắn tuân thủ cam kết, duy trì Hoành quán là được.

Lúc này trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng cười, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Có thể thấy được, Lam Diễm hút xong rất thỏa mãn.

Lúc đi ra, quả nhiên tinh thần hắn rất thoải mái, " Bồn tắm này nằm không thoải mái bằng giường. Nếu như ngày mai còn ngủ ở khách sạn, để nhân viên phục vụ thêm một cái giường ở phòng vệ sinh.

"Được." Đối với những suy nghĩ không giải thích được của hắn, Doãn Tiểu Đao bỏ mặc tất cả.

Lam Diễm tinh thần thoải mái, nghĩ ngay đến ăn uống. Quần áo của hắn vì ở trong bồn tắm đã bẩn một vùng lớn, liền nói, "Tôi thay quần áo, đợt lát nữa ra ngoài ăn cơm."

"Được." Cuộc sống của hắn ngoài ăn chính là ngủ, cô đã quen.

Hắn nhìn cô, trịnh trọng nói, "Cô ra ngoài một lát."

"Được." Cô quay người muốn rời đi.

Lam Diễm nhìn nhìn tấm kính, đặc biệt nhắc nhở nói, “Kéo mành lên, không được nhìn lén."

Nghe vậy, Doãn Tiểu Đao thắng thắn nói: "Ngài gầy, không đẹp."

Đàn ông trong Hoành quán, tầm vóc đều khá cường tráng.

Cơ bắp của cha cô căng khỏe, nhìn rất đáng tin cậy.

"...." Lam Diễm tức giận liền thay đổi nói, "Gầy, cởi ra mới thấy thịt!"

Cô nghi ngờ, “Chơi ma túy chỉ có xương sườn."

"Thảo thảo thảo!" Lam Diễm nói ba tiếng liên tiếp, gân xanh nổi trên trán. Hắn cởi khuy áo ở cánh tay, làn da khỏe mạnh như ẩn như hiện, “Chờ đó, tôi cho cô tận mắt thấy chứng kiến." Lần này không quan tâm cô có nhìn trộm hay không, danh dự đàn ông quan trọng hơn.

Không đợi hắn cởi xong, cô liền đi thẳng về hướng phòng vệ sinh.

"Này!" Lam Diễm tức giận vứt áo dài tay về phía trên giường, "Cô quay đầu lại." Bao nhiêu cô gái khát khao hắn, cô còn không thức thời.

"Ngài thay xong gọi tôi." Đàn ông cởi trần không có gì ngạc nhiên, Hoành quán có nhiều mà.

"Nói cho cô biết, qua việc này sẽ không đến khách sạn nữa. Sau này cô nghĩ xem, tôi còn không cởi cho cô xem đâu."

"Tôi sẽ không muốn nhìn."

Doãn Tiểu Đao đi vào phòng vệ sinh, thấy bụi bẩn trên nền, cô ngồi xuống nhìn kỹ.

Điếu thuốc đều do Lam Diễm tự cuốn, khối lượng mỗi một loại thuốc bột phấn hắn đều cẩn thận tính toán. Cô nhớ lại bộ dáng chăm chú của hắn lúc đó, đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại ảo giác, hắn giống như một chút cũng không muốn nghiện.

Nhưng rõ ràng bởi vì nghiện rồi.

-------

Lúc Lam Diễm ăn cơm tối, vẫn còn tức giận bất bình Doãn Tiểu Đao không nhìn dáng người hắn.

Doãn Tiểu Đao tự mình ăn đồ, một chút cũng không để ý lời nói độc địa của hắn.

Sau khi cơm nước xong, Lam Diễm về phòng xem phim.

Sợi dây cáp của khách sạn kết nối Internet rất nhanh chóng, đôi mắt của hắn lập tức sáng lên, " Đây mới gọi là Internet chứ! Ngày mai để nhà xưởng kéo dây mạng một lần nữa." Hắn đeo tai nghe, đắm chìm vào bên trong phí phục vụ hội viên của hắn.

Doãn Tiểu Đao mua ít tạp chí và sách, ngồi trên sa lông mở xem.

Kể cũng khéo. Trong trang bìa của một tạp chí kinh tế, nhân vật trang bìa, là tổng giám đốc đương nhiệm của Lam thị. Mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch. Cùng tướng mạo Lam Diễm hoàn toàn có khí chất không giống nhau.

Cô mở ra trang có bài phỏng vấn.

Tổng cộng các phần có lời văn là vài đoạn ngắn, những tấm hình chiếm ba, bốn trang. Ngũ quan hoàn mỹ anh tuấn, thân hình vai rộng chân dài, có thể so với người mẫu.

Doãn Tiểu Đao nhìn bức ảnh, đột nhìn về Lam Diễm phía trước đang tập trung chăm chú nhìn máy tính.

Đại thiếu gia Lam gia cùng Nhị thiếu gia, thật sự chênh lệch rất lớn.

Tướng mạo hai người họ, ngoại trừ cái mũi, những nơi khác đều không giống. Lam Đại thiếu gia là khuôn mặt thuần túy phương Đông, không như Lam Diễm có sức hấp dẫn của ngoại tộc.

Doãn Tiểu Đao đối với những anh tràng đẹp trai, thực ra không quá hoan nghênh. Tướng mạo bình thường, chưa chắc đã là không tốt.

Sau khi đọc qua tạp chí một lần, liền ném sang một bên.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Lam Diễm hẳn là tìm được nữ thần trong lòng, vì vậy không có nói bậy.

Doãn Tiểu Đao đọc sách cũng không lên tiếng.

Một đôi nam nữ, cùng một căn phòng, rất hài hòa.

Sau khi Lam Diễm xem xong một bộ phim, lười biếng duỗi eo. Hắn tùy ý nhìn đống sách bên cạnh. Tạp chí kinh tế này làm hắn nheo mắt, " Đao thị vệ, cô mua tạp chí này là có ý gì?"

"Giết thời gian." Cô một lần mua luôn mấy quyển, cũng không biết có quyển có trang bìa Lam đại thiếu gia.

Lam Diễm khiêu khích, "Chỉ mong ba tháng tới, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta."

Nhưng mà, ba ngày sau khi nói, Lam đại thiếu gia xuất hiên.

Lúc đó, Lam Diễm nằm úp sấp trên bàn làm việc ngủ ngon.

Lý Dũng Hoa vội vã đi vào, quên luôn gõ cửa, " Lam xưởng trưởng, người cấp trên đến."

Lam Diễm vẫn không nhúc nhích.

Doãn Tiểu Đao cũng không chuyển động.

"Lam xưởng trưởng!" Lý Dũng Hoa nâng cao âm lượng. Đối với giám đốc nhà máy mê ngủ này, Lý Dũng Hoa đã từ khiếp sợ ban đầu, đến bây giờ chỉ thấy bất đắc dĩ. Nhà máy vẫn do hắn quản lý, hắn không biết Lam Diễm ở đây làm cái gì.

Lam Diễm hồ đồ hỗn độn tỉnh ngủ, hé mở nửa mắt, " Người ngăn cản giấc ngủ của tôi, chết...." Cơn buồn ngủ của hắn còn chưa hết hẳn, âm điệu không rõ ràng.

"Giám đốc nhà xưởng, giám đốc nhà xưởng, anh trai người tới rồi." Lý Dũng Hoa chỉ kém không nắm chặt hai vai Lam Diễm mà lay.

"Tôi không có anh trai." Lam Diễm lẩm bẩm.

Lý Dũng Hoa cuống lên, "Lam xưởng trưởng! Đó thực sự là anh trai người mà!" Không sai, tổng giám đốc Lam thị, liếc mắt một cái là có thể giết người trong vô hình.

"Anh trai....." Lam Diễm đột nhiên ngẩng đầu, "Anh trai đến rồi."

Lý Dũng Hoa cảm thán, "Giám đốc nhà máy, người cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Lam Diễm tỉnh táo, dặn dò, "Lý xưởng trưởng, ông đi trước ứng phó một chút. Tôi một chút nữa sẽ ra."

Lý Dũng Hoa liên tục gật đầu, vội vã đi ra ngoài.

Cơn buồn ngủ Lam Diễm hoàn toàn biến mất. Hắn dựa vào ghế, vẻ mặt khó đoán. Hai phút sau, hắn móc ra điếu thuốc.

Doãn Tiểu Đao cảm thấy khác thường. Lam Diễm ít hút thuốc, mỗi ngày chỉ hút một điếu thuốc phiện. Mà bây giờ, còn chưa tới thời điểm hắn nghiện.

Lam Diễm đứng dậy, rút giấy ăn lau mặt một chút, "Đao thị vệ, đợt lát nữa nếu như tôi có nguy hiểm gì, đừng quản tôi."

Quả nhiên có điều khác thường. "Tại sao?"

"Con nít hỏi nhiều như vậy làm gì."

"Mạng sống của ngài, bây giờ là của tôi." Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, ai động vào hắn, cô động kẻ đó, chỉ đơn giản như vậy.

"Yên tâm, tôi không chết được. Mạng vẫn là cho cô." Ngữ khí Lam Diễm giống như trêu ghẹo trẻ con, "Nghe lời, không cần miễn cưỡng." Nói xong hắn kéo cửa đi ra, đung đưa điếu thuốc trong tay.

Nhưng không châm lửa.

Hắn tung bật lửa, không nghiêm túc đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài văn phòng tòa nhà, hắn đốt điếu thuốc trong tay. Cho đến đoạn có lối rẽ, đưa lên hít hai cái.

Góc rẽ, chính là cửa lớn khu nhà xưởng.

Nơi đó dừng mấy chiếc xe màu đen. Ở nơi khói bụi bay mù mịt cùng với từng mảng màu sơn cũ đã tróc trước của, chiếc Bentley thời thượng trông thật khác biệt.

Lý Dũng Hoa đứng ở cạnh chiếc xe ở giữa, khom lưng, vẻ mặt cung kính.

Cửa sổ màu đen chỉ hạ xuống một phần tư.

Lam Diễm trên đường đi, chỉ cười, thỉnh thoảng còn hút mấy cái, bước chân có chút không thực.

Lý Dũng Hoa nhìn thấy hắn, nhanh chóng lui sang một bên.

Lam Diễm bước chân tới, nhìn qua của sổ mở một phần tư, hướng vào nhả khói, "Nghe nói anh trai đến."

Cửa xe vừa mở ra.

Lam Diễm bị đụng vào, liên tục lùi ba bốn bước.

Người đàn ông trên xe ưu nhã bước xuống.

Trời nắng chang chang, hắn đeo kính che đi nửa khuôn mặt, thế nhưng không giấu được khuôn mặt anh tuấn hài hòa. Vóc người cao to hoàn mỹ, vật phẩm quý giá nằm bên dưới áo sơ mi đen.

Lam đại thiếu gia, so với trong tập chí càng thêm kiêu ngạo cao quý. Mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều ẩn chưa khí thế vương giả cao ngạo.

"Em trai." Hắn tháo kính xuống, đôi mắt hẹp dài nghiêng nhìn Lam Diễm. "Không phải đã nói cậu cai nghiện sao?"

Lam Diễm cười hì hì, "Cũng không phải nói bỏ là bỏ được."

Người đàn ông bước đến, nắm cổ áo Lam Diễm, "Nếu là mệnh lệnh cho cậu bỏ thì sao?" Hắn rút ra điếu thuốc trên tay Lam Diễm, ném trên mặt đất. "Cậu thực sự không có thay đổi." Lời còn chưa dứt, hắn vung tay hướng bụng Lam Diễm.

Một giây sau, quả đấm của hắn bị tiếp được.

Doãn Tiểu Đao khuôn mặt bình tĩnh, ngăn cản sức mạnh của hắn.

Lần này, là lần đầu tiên Doãn Tiểu Đao cùng Lam Úc giao đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.