Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 118





Vì để tránh tai mắt của người khác Dịch Thừa Phong luôn thường xuyên đổi vị trí lái xe đến một nơi hoàn toàn tách biệt với thành phố.
Ở đây vô cùng hoang vu hẻo lánh, xung quanh chỉ có màu xanh thiên nhiên bát ngát của cây cỏ, yên tĩnh nhưng cũng không kém phần hữu tình.

Dịch Thừa Phong mở cửa xe đi ra sau đó di chuyển về phía bờ hồ, đất trời thoang thoảng một luồng gió, nhân ảnh của anh bị lật ngược xuống mặt hồ trong veo, nắng vàng xuất hiện làm nổi bật cái bóng dài được in trên đất.
Gió thổi làm mây bay lưa thưa, từng gợn trắng xóa như dãi lụa dài.


Dưới mặt hồ không lâu sau cũng xuất hiện thêm một nam ảo ảnh đứng bên cạnh Dịch Thừa Phong.
"Tôi đã làm xong hết những gì anh giao phó rồi, mặc dù kết quả không như mong đợi nhưng dù gì tôi cũng đã chọn lọc ra những tấm hình và clip có giá trị để đưa cho bên báo chí giúp anh đạt được ý nguyện của mình."
"Ừ.

Anh làm rất tốt!"
"Vị thiếu gia này, chuyện đã làm xong rồi, bây giờ thứ tôi cần là tiền chứ không phải lời khen của anh."
"Muốn tiền à? Không thành vấn đề, nhưng mà...làm sao tôi biết được anh sẽ không bán đứng tôi?"
"Chỉ cần anh đưa tiền cho tôi, tôi hứa sẽ cút khỏi thành phố này, vĩnh viễn không gây phiền phức cho anh!"
"Cũng được." Dịch Thừa Phong đưa cho hắn một chiếc hộp hình chữ nhật bằng giấy cứng, nhìn giống như hộp đựng điện thoại màu đen.

"Trong đây là thứ mà anh cần, cầm lấy rồi cút đi!"
Người nọ đưa tay nhận lấy phần thưởng của mình, vừa nhìn hai mắt đã lộ rõ sự tham lam, sau khi kiểm tra bên trong thật sự là tiền mới chịu xoay người bỏ đi, không nghĩ tới lúc này Dịch Thừa Phong tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng sau lưng lại lấy ra khẩu súng nhắm thẳng về bóng lưng của hắn, bóp cò.

Một tiếng đoàng cực lớn vang lên dậy trời, chim chóc đậu trên cây đang yên đang lành cũng bị thứ âm thanh khủng khiếp kia dọa cho bay toáng loạn.

Chiếc hộp rơi xuống mặt cỏ, hắn ta cũng ngã bịch xuống cùng với vết thương ở ngực phải đang không ngừng rỉ máu, hắn chầm chậm quay đầu lại nhìn người đàn ông tay đang cầm súng đứng ở kia.
"Dịch Thừa Phong, anh muốn qua cầu rút ván à?"
Anh đi tới, kéo hắn ngồi dậy, khống chế hắn bằng cách dùng một tay bóp cổ, nói: "Thật ngại quá! Tôi thật ra cũng không muốn giết anh đâu, nhưng mà xưa nay tôi chỉ tin người chết mới giữ bí mật."
Lục Hải nghe xong rợn cả sống lưng, hắn quỳ trên mặt đất, run rẩy chấp tay van xin.

"Tôi không cần tiền nữa, anh hãy tha cho cái mạng hèn này của tôi đi, tôi thề với anh tôi sẽ không bán đứng anh bất cứ chuyện gì cả."
"Anh nói nghe hay đấy, nhưng biết lấy thứ gì để tôi tin anh đây?"
"Tôi xin anh hãy bỏ qua cho cái mạng nhỏ này của tôi, ở nhà tôi vẫn còn một mẹ già, bà ấy rất cần tôi, anh tha cho tôi lần này đi."
Dịch Thừa Phong trông bộ dạng thê thảm của hắn không khỏi cười phá lên, nói: Anh sợ cái gì chứ? Yên tâm đi, tôi biết nhà anh vẫn còn một mẹ già, trước khi tôi hẹn anh tới đây tôi đã có mua rất nhiều sơn hào hải vị đến thăm bà ấy rồi, sau khi bà ấy ăn xong đã ngủ một giấc rất ngon, có lẽ anh không biết, tôi rất ghét âm dương cách biệt, cho nên tôi sẽ không cho anh một mình cô đơn dưới địa ngục đâu, hiện tại mẹ anh đang đợi anh ở dưới, anh cứ yên tâm mà xuống dưới đoàn tụ với mẹ anh và báo hiếu cho bà ấy đi há."
Sau khi nghe hết lời anh nói Lục Hải không khỏi kích động, hắn muốn nhào tới đánh chết anh nhưng cơ thể lại bị thương không thể làm gì được, chỉ có thể bất lực chịu bị khống chế.


"Dịch Thừa Phong tên lòng lang dạ sói nhà anh, tôi nguyền rủa anh nhất định sẽ gặp báo ứng!"
"Báo ứng?" Anh bật cười ha ha, nói: "Tôi biết tôi sẽ gặp báo ứng, nhưng trước đó tôi phải đưa các người xuống địa ngục!" Anh một tay cạy miệng hắn ra, tay còn lại đưa họng súng nhét vào, Lục Hải chỉ vừa kịp trợn to mắt Dịch Thừa Phong đã không chút do dự tàn nhẫn bóp cò.
Một dòng chất lỏng màu đỏ được b ắn ra thành nhiều chấm nhỏ văng khắp nơi trên mặt anh, miệng Lục Hải tràn ra đầy máu, chảy xuống thấm vào chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong từ từ nhuộm đỏ tươi.
Anh rút súng ra khỏi miệng hắn, bàn tay anh cũng bị dính đầy máu tươi, cây súng trong tay cầm vẫn chắc vô cùng, đi đến bước ngày hôm nay đều là do Dịch Kính Đình ép anh, nếu như ông đối xử tốt với anh một chút dù chỉ một chút thôi thì có lẽ anh đã không biến thành kẻ máu lạnh như bây giờ.

Dịch Thừa Phong nhặt hộp tiền lên, để lại đây một cái xác chết rồi quay lưng bỏ đi.
Qua một lúc lâu sau, có một nhóm năm người xuất hiện, đều là đàn ông, kẻ đứng đầu nhìn cái xác chết không nhắm mắt của Lục Hải, nói:
"Đem cái xác này đi xử lý thật cẩn thận, và cả vết máu ở đây nữa, gọn gàng sạch sẽ, tuyệt đối tỉ mỉ, kẻ nào sơ xuất làm kinh động tới đám cảnh sát, chỉ một chữ...chết!"
"Dạ rõ!" Bốn người còn lại đồng thanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.