Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 123





Khi hắn nói ra bốn chữ này, tâm can đồng thời rỉ máu, đau đớn như thể bị ngàn đao vạn kiếm đâm xuyên qua.

Nhã Hân giống như bị rơi vào hố băng, cô không nghĩ hắn lại trả lời cô bằng một câu như vậy.

Chớp mắt, thế giới được ấp ủ trong cô đã tan thành mây khói, rồi cảm thấy những gì hai người đã trải qua cũng không còn ý nghĩa gì nữa.


Chán cô? Hắn rốt cuộc đã chán cô bao lâu rồi?
Trần Nhược Quân đứng một bên, rất lâu mới hiểu ra vấn đề nhưng lại không dám xen vào.
Nhã Hân hai mắt dần đỏ hoe, cô lắc đầu cố gắng tự lừa dối chính mình.

"Anh nói dối, đây không phải lời thật lòng của anh, có phải anh có nổi khổ gì nên mới nói với em như vậy không? Anh nói thật đi, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết."
Lăng Thiên Phàm vẫn giữ nguyên dáng vẻ của mình, chỉ khác là sắc mặt đã trở nên tối sầm, hai con ngươi đen kịt lại, nhìn cô còn chăm chú hơn lúc nãy, mạnh mẽ đem từng chữ từng chữ một bắn hết ra khỏi miệng.
"Lý Nhã Hân, cô hãy nghe cho rõ đây, tôi chán cô rồi, Lăng Thiên Phàm tôi thật sự chán cô rồi, sẵn đây tôi cũng nói cho cô biết luôn, từ trước tới giờ tôi chưa từng yêu cô, tôi chỉ coi cô là một món đồ để chơi qua đường mà thôi!"
Nhưng Nhã Hân vẫn một mực lắc đầu không tin.

"Lời anh nói không phải sự thật, anh đang gạt em."
"Gạt cô? Vậy sau đây mời cô xem cho kĩ." Lăng Thiên Phàm bất ngờ quay qua kéo lấy Trần Nhược Quân cưỡng hôn cô tại chỗ.

"Ưm..." Hành động của người nọ quá đột ngột, Trần Nhược Quân thật sự không kịp phản ứng, chỉ biết trợn tròn mắt vừa sửng sốt vừa kích động, còn Nhã Hân thì chết lặng trước cảnh môi chạm môi của hai người, đây là hắn chứng minh cho cô xem ư?
Trần Nhược Quân muốn đẩy hắn ra nhưng Lăng Thiên Phàm lại nhanh một bước cắn môi cô giữ chặt, thế là người nọ bất lực miễn cưỡng phối hợp với hắn.

Khi xác định đã đủ thời gian hắn mới chấp nhận buông cô ra, quay lại nhìn Nhã Hân, hai khóe mắt cô giờ đã đỏ lên rất rõ rệt, cảm giác như nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra.
"Cô thấy rõ rồi chứ, tôi không có nổi khổ nổi khóc gì hết, sự thật là tôi đã chán cô rồi, đừng đeo bám tôi nữa, chúng ta dừng lại tại đây đi, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, còn nếu cô vẫn chưa tin...không sao hết, chúng ta tìm một nơi kín đáo, tôi và cô ấy sẽ làm một trận trước mặt cho cô xem."
Nhã Hân loạng choạng lui về sau tận mấy bước, cô quên mất Lăng Thiên Phàm là một thiếu gia ăn chơi trác táng, hắn ta muốn thì chơi không muốn thì vứt đó là chuyện lẽ thường, chỉ trách cô ngây thơ đặt tình cảm quá chân thành, bị hắn xem là trò cười đem ra đùa giỡn.
Nghĩ xong như vậy khóe môi cô không khỏi nở ra một nụ cười tự giễu, khi một giọt nước mắt của Nhã Hân chảy xuống, Lăng Thiên Phàm không chịu được nhìn cô khóc nên quay lưng lại, tất nhiên sau khi hắn quay lưng cảm xúc đã trở nên thành thật hơn, nghe tiếng cô khóc hai mắt hắn cũng đỏ dần.

Lăng Thiên Phàm hơi cúi đầu, lệ quang rơi xuống từng giọt, vẫn cố gắng điều chỉnh giọng nói, sao cho thật tuyệt tình, thật tàn nhẫn: "Cô đi đi, sau này nếu có gặp hãy xem như chưa từng quen biết tôi."
Nhã Hân tự mình lau đi nước mắt, cười lên hời hợt giống như đang chế nhạo chính bản thân mình, tim của Lăng Thiên Phàm vì tiếng cười bất cần của cô mà cũng thắt lại.

Qua một lúc sau cô mới nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã cho tôi tỉnh ngộ, theo ý anh muốn...chúng ta dừng lại tại đây, còn cái chuyện sau này gặp lại anh vừa nói lúc nãy, anh yên tâm, tôi dám hứa với anh, hai chúng ta sẽ không có sau này nữa đâu."

Sẽ không có sau này nữa? Mười chữ cuối cùng cô nói ra làm trái tim thủy tinh của hắn vỡ nát thành từng mảnh vụn, như vậy cũng tốt, cô ấy sẽ sống vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, và hắn ra đi cũng thanh thản hơn.
Sau câu đó cô cũng không nói gì thêm nữa, mà có muốn cũng chẳng còn gì để nói, một phút, hai phút rồi lại ba phút trôi qua, không ai có động tĩnh gì, khóe môi Nhã Hân khẽ cười nhạt rồi lặng lẽ xoay người.
Lăng Thiên Phàm cảm nhận hơi thở của cô đã không còn ở đây mới chậm rãi quay đầu lại, bóng lưng của cô giờ đã đi xa, hắn siết chặt nắm tay, chết lặng trong chính trái tim của mình.

Trần Nhược Quân theo ánh mắt của hắn mà nhìn hình bóng của cô gái đó, hết lắc đầu rồi lại thở dài, nói: "Anh tội tình gì phải làm vậy?"
"Tôi làm tất cả đều chỉ muốn tốt cho cô ấy, cô cũng thấy rồi đó, một kẻ sắp chết như tôi không thể ở bên cạnh cô ấy được."
"Hứ! Bệnh của anh rõ ràng vẫn còn cách cứu, là anh cố chấp không chịu cho bản thân một cơ hội, đừng có ở đây than sắp chết nữa!"
"Tôi không than, tôi chấp nhận số mệnh, tôi sẽ không lấy đi bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể người khác để cứu sống mình đâu."
"Haizzz, tôi phục anh luôn đó." Trần Nhược Quân bất lực toàn tập, không còn gì để nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.