Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh nắng yếu ớt của buổi chiều dần khuất sau dãy nhà cao tầng dọc đường phố.
Xe cộ đông đúc hơn, hết chiếc này tới chiếc khác nối đuôi nhau qua lại nườm nượp.
Thiến Vy và Nhã Hân cùng dạo bước trên vỉa hè, trò chuyện với nhau vài ba câu gì đó, trông có vẻ rất vui, đất trời thoang thoảng một chút gió nhẹ làm tóc hai người bay lất phất.
Reng!...
Di động của Thiến Vy reo lên trong túi, cô lấy ra xem là số lạ gọi, ai đây?
"A lô! Cho hỏi là ai vậy?"
"Là tôi." âm thanh lạnh lẽo phát ra trong điện thoại.
Cô to mắt kinh ngạc, là Dịch Thừa Phong, sao anh ta lại biết số di động của cô?
"Anh...anh gọi cho tôi có chuyện gì?"
"Em về nhà chưa?" Âm thanh phát ra trong điện thoại.
"Tôi chưa về."
"Em đang ở đâu, tôi đến đón em."
"Tôi..." Cô ngẩng đầu đảo mắt nhìn xung quanh, trước mắt cô là một tòa cao ốc có màu xanh đen, bóng nhẵn, kiểu dáng hình than bắt mắt.
"Tôi đang đứng đối diện tòa nhà KF209."
"Được, em ở đó đợi tôi!"
Tút! Tút!...
Người bên kia cúp máy, Thiến Vy cũng cất di động vào lại trong túi.
"Là ai gọi cho cậu vậy? Dịch Thừa Phong hả?" Nãy giờ Nhã Hân vẫn luôn đứng một bên chăm chú nghe Thiến Vy nói chuyện điện thoại.
"Ừm, anh ta hỏi mình đang ở đâu rồi đến đón mình."
"Ồ...vậy xem ra anh ta cũng có chút trách nhiệm đó chứ."
Thiến Vy suy nghĩ một hồi, không cho là đúng, nói: "Trách nhiệm sao? làm gì có, chẳng qua là anh ta bị ép nên mới làm vậy thôi."
"Mình biết mà, lúc nãy là chỉ đùa thôi, cậu đừng có để bụng."
"Ừm." Thiến Vy khẽ gật đầu.
"À! quên nữa, cậu còn chưa nói cho mình biết cậu và Lăng Thiên Phàm là có quan hệ gì."
Nhã Hân thả lỏng, cất bước đi ra sau Thiến Vy, lười biếng cất một câu.
"Mình và anh ấy có quan hệ gì, không phải trong lòng cậu sớm đã có đáp án rồi sao?"
"Cậu...thật sự là bạn gái của Lăng Thiên Phàm?" Thiến Vy hơi hoang mang.
"Ừ! anh ấy là bạn trai của mình."
Thấy ánh mắt của Thiến Vy đầy nghi ngờ, Nhã Hân liền nói: "Sao vậy? cậu không tin à?"
Cô lắc đầu.
"Đâu có! mình tin! nhưng chỉ là..." Cái tên Lăng Thiên Phàm này, bình thường cô thấy hắn ngay cả một cái liếc mắt với phụ nữ cũng lười, vậy mà lại có bạn gái, còn là Nhã Hân nữa chứ.
"Chỉ là cái gì?" Người nọ thắc mắc.
"Không có gì, mà cậu và Lăng Thiên Phàm làm sao mà quen được nhau vậy?"
"Cậu muốn biết hả?"
"Ừ."
"Ok! Vậy để mình kể cho cậu nghe."
"Ừm, cậu kể đi."
"Àiii, chuyện cũng không có gì đặc sắc, chẳng qua là một tháng trước, tại trung tâm mua có treo biển giảm giá đến 80%, mình thấy đó là cơ hội ngàn năm có một, cho nên đã chạy tới đó săn vài cái túi xách, nhưng mà vì giảm giá đến 80% nên số người đến săn đồ còn đông hơn cả kiến, cứ chen rồi lại lấn mình không cẩn thận nên đã ngã vào lòng của Lăng Thiên Phàm, còn bất cẩn in cả dấu môi đỏ chót trên mặt anh ấy."
"Sau đó thì sao?"
"Ờm...sau đó...do chuyện đó xảy ra trước mặt bao nhiêu người nên lúc đó anh ấy không khỏi lên cơn thịnh nộ, hơn nữa còn mắng mình, nói mình cướp đi nụ hôn đầu của anh ấy, rồi nói mình hủy hoại thanh danh của anh ấy, tóm lại là tứ tung xà bì...sau đó bắt mình chịu trách nhiệm làm bạn gái của anh ấy, nếu không ấy sẽ bám theo mình không buông."
Thiến Vy nghe xong lại không khỏi ôm bụng cười.
"Ha! Ha! Ha!...!Nhã Hân! cậu cũng lợi hại thật đó, có thể làm cho Lăng Thiên Phàm dùng cách bá đạo như vậy để giữ cậu lại."
Nhã Hân thấy vậy không vui, nói: "Cậu còn ở đó cười, làm bạn gái của cái tên ăn chơi đó cũng chẳng có gì tốt."
"Hửm? sao lại không tốt? mình thấy anh ta ngoài điểm xấu là thích ăn chơi trác táng ra thì những điểm còn lại đều rất tốt mà."
Nhã Hân lại chán nản, nói: "Nói thì nói vậy, nhưng mình thật sự không thích điểm đó của anh ấy chút nào, nếu anh ấy có thể bỏ thói ăn chơi đó thì chắc chắn sẽ là một người bạn trai rất hoàn hảo."
"Sao cậu không kêu anh ta bỏ đi?"
"Tại sao mình phải kêu, chuyện của anh ấy mình có tư cách gì để quản chứ, với lại đó cũng là thói quen của anh ấy rồi, theo mình thấy chắc cũng không dễ gì bỏ được đâu."
"Cậu không thử thì sao mà biết?"
Nhã Hân còn chưa kịp nói thì một chiếc ô tô màu đen chạy tới đậu trước chỗ hai người.
Dịch Thừa Phong mở cửa xe bước ra, nhìn thấy bên cạnh Thiến Vy còn có một người phụ nữ, anh tuy biết cô gái đó nhưng cũng không mấy đếm xỉa.
Cô lại có hơi bỡ ngỡ, sao anh ta tới nhanh vậy, chẳng lẽ anh ta cũng ở gần đây?
Gió đột nhiên thổi lớn, sợ Thiến Vy bị trúng phong hàn, anh liền cởi chiếc áo bên ngoài ra bước đến đưa cho cô nhưng lại không nói gì, cô hiểu ý của Dịch Thừa Phong nên nhận lấy chiếc áo rồi tự khoác lên người, cũng muốn nói một tiếng cảm ơn nhưng không hiểu sao cứ có gì đó làm cô không thể nói ra được.
"Em muốn về nhà chưa, nếu chưa thì cứ tiếp tục, tôi sẽ ở trong xe đợi em!".