Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 4: 4: Bị Nhận Nhầm




Cô nhìn ra bên ngoài thì thấy cánh tay phải của Dịch Thừa Phong được quàng lên vai của Lăng Thiên Phàm, hắn đang dìu anh vào, trông bộ dạng của anh thì thôi khỏi nói, không khác gì cái xác chết, khuôn mặt đỏ ửng không thấy tỉnh táo nổi.

Lăng Thiên Phàm mặt mài vui vẻ nhìn hai người chào hỏi.

"Chào Dịch lão gia, chào cô Thiến Vy!"
Thiến Vy cũng vui vẻ đáp lại: "Chào anh, Lăng nhị thiếu.

"
Còn Dịch Kính Đình không thèm nhìn, cũng không thèm quan tâm.

Hắn biết Dịch Kính Đình là đang làm bộ phớt lờ, sau đó nghĩ lại trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy, nói là đi dạo xả stress, vậy mà chưa được bao lâu, thì Dịch Thừa Phong liền đổi ý đòi đi uống rượu, hắn bất lực ngoài biết chiều theo thì thật sự không biết nên làm gì.

"À Thiến Vy cô có thấy Trương quản gia đâu không?" Lăng Thiên Phàm vừa giữ lấy Dịch Thừa Phong vừa nói.

"Tôi! "
"Tôi đã kêu ông ấy đi làm chút chuyện rồi.


" Thiến Vy còn chưa nói hết câu, thì Dịch Kính Đình đã nói.

"À, vậy phòng của Thừa Phong ở đâu vậy?"
"Tầng ba.

" Dịch Kính Đình nói.

"Cái gì? tầng ba?" Vác cái xác này từ ngoài vào đây hắn cũng đã đủ mệt rồi, vậy mà phòng của Dịch Thừa Phong lại nằm tuốt trên tầng lầu thứ ba, cầu thang thì dài thòn lòn, lại nghĩ bình thường khi anh đi lên đi xuống không thấy mỏi chân sao.

"Dịch lão gia, ông có thể giúp tôi một tay dìu cậu ấy lên phòng không?"
"Tôi không rảnh, nếu chú thấy nó nặng quá thì cứ vứt nó đại ở đây rồi về là xong.

"
"Vậy sao được, để Thừa Phong ngủ ở đây sẽ bị cảm đó.

"
Thấy Dịch Kính Đình không trả lời, Lăng Thiên Phàm biết ngay ông lại đang làm bộ ngó lơ, rõ ràng là ai cũng biết ông đối với Dịch Thừa Phong là như thế nào, nhưng tại sao cứ luôn thích giả vờ như vậy, chẳng lẽ là nghĩ anh đang làm bộ say rượu, sợ quan tâm anh một chút sẽ bị lộ tẩy sao.

Hay là ông không muốn để người khác nhìn thấy tình cảm của ông đối với anh, thương anh như vậy, mà một cái liếc mắt dành cho anh cũng không có, thật không hiểu nổi, rốt cuộc ông tại sao phải làm như vậy.

Mặc kệ Dịch Kính Đình, hắn hướng qua, nhìn Thiến Vy nói: "Thiến Vy, cô có thể giúp tôi dìu cậu ấy lên phòng không?"
"Ừm! " Cô do dự ra vài giây rồi nói: "Cũng được!"
"Vậy làm phiền cô rồi.

"
"Không gọi là phiền, cũng không thể để anh ấy ngủ ở đây được.

"

Thiến Vy để cuốn tạp chí xuống bàn rồi bước tới quàng cánh tay của anh lên cổ, sau đó cùng Lăng Thiên Phàm dìu anh đi lên cầu thang, phòng của anh nằm ở tầng cao nhất, nên đi có hơi lâu, Lăng Thiên Phàm lại thật không hiểu nổi, chỉ là chổ ngủ thôi mà cũng phải chọn nơi vừa cao vừa xa như vậy.

Hai người để anh nằm xuống giường, chợt cô thấy chiếc áo ngoài của Dịch Thừa Phong bị ướt bèn hỏi.

"Sao áo của anh ta bị ướt vậy?"
Lăng Thiên Phàm vừa thở vừa nói: "À, cậu ấy vừa uống rượu vừa cười nên bị sặc rượu đấy, mà thôi cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước!"
"Vậy Lăng nhị thiếu, anh về nhớ cẩn thận!"
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận.

"
Người nọ vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, Thiến Vy cũng mặc kệ Dịch Thừa Phong rồi bỏ đi.

Nhưng vào lúc này Dịch Thừa Phong mơ mơ màng màng lại mở mắt, nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của một cô gái mặc chiếc váy màu xanh đang dần đi tới cánh cửa.

Sau đó lại vội vội vàng vàng gọi: "Tiểu Ngọc!! Tiểu Ngọc!! Đừng đi! "
Dịch Thừa Phong mò dậy rời khỏi chiếc giường đang nằm, loạng choạng từng bước chạy tới ôm chặt Thiến Vy từ phía sau, cái ôm quá đột ngột làm cô giật mình mất vài giây, sau đó ra sức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay kia.

"Anh làm gì vậy! Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!! "
"Tiểu Ngọc đừng đi, xin em hãy ở đây với anh.


"
Tiểu Ngọc? Dịch Thừa Phong nhìn nhầm cô là Cố Tiểu Ngọc? trong lòng cô liền biết có chuyện không hay, càng giãy giụa mạnh mẽ hơn để thoát khỏi anh.

Nhưng cô càng vùng vẫy Dịch Thừa Phong càng ôm cô chặt hơn, anh biết cô đang có ý định muốn qua khỏi cánh cửa đó liền ôm cô về giường ngủ, sau đó nhanh chóng quay lại khóa cửa.

Nhưng Thiến Vy nào có chịu, cô đến trước mặt Dịch Thừa Phong để anh nhìn rõ mặt quát lớn:
"Anh nhìn cho rõ đi! xem kỹ tôi là ai! tôi không phải Cố Tiểu Ngọc của anh! mau mở cửa! ưm!! "
Thiến Vy còn chưa nói hết câu, thì Dịch Thừa Phong đã dùng một nụ hôn nuốt vào nửa vế còn lại cô đang định nói.

Thiến Vy trợn mắt kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục vùng vẫy.

"Buông tôi ra, buông tôi ra! tôi đã nói tôi không phải Cố Tiểu Ngọc rồi mà!"
Nhưng Dịch Thừa Phong lại không hề để vào tai những gì cô nói, trong mắt anh bây giờ chỉ thấy Tiểu Ngọc, làm sao đây, tới bước này Thiến Vy không thể không đáp trả, cô vung tay tát cho Dịch Thừa Phong một cái thật mạnh để anh tỉnh lại, cái tát này đã làm anh buông cô ra, Thiến Vy nhìn bàn tay mình, nó đang run.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.